Bà cuối cùng vẫn lấy tiền tiết kiệm của mình mua căn nhà kia. Đinh Viễn Biên cùng bà đi giao tiền, trong lòng thực khó chịu, muốn đưa chút tiền cho bà, lại bị bà Đinh đẩy trả: “Anh cả con hôm qua đem tiền lại đây, mẹ không phải cũng không lấy sao? Các con chính mình cũng không dễ dàng, chiếu cố tốt gia đình mình là được rồi. Bà già ta ở trấn tiêu cũng không hết bao nhiêu, huống chi các con còn đưa tiền cho mẹ theo từng tháng nữa! Đủ dùng rồi!”
Bà Đinh chân trước mua phòng, Đinh Hạo sau lưng liền bảo Bạch Bân mua lại căn nhà của của bà, bảo Tiểu Lý lái xe đi làm, mượn danh nghĩa họ hàng. Bà Đinh vừa nghe là Bạch Bân muốn mua, còn thực khách khí bớt đi không ít. Đinh Hạo cũng không nhún nhường, cứ thế nhận. Cậu còn lo lắng bệnh tình của bà Đinh, trong tay không có tiền, cũng không muốn giằng co nữa.
Bà Đinh thật sự rất tử tế. Tiểu Lý lái xe qua đưa tiền vào buổi sáng liền đưa cho một cái chìa khóa, còn quét dọn nhà một lần thật sạch sẽ, nghĩ hoa cỏ trong viện muốn dời bớt một phần sang nhà mới, sai Đinh Hạo đi mua chậu hoa. Bạch Bân hôm ấy cũng ở đó, sợ bà mệt liền cùng nhau dọn dẹp, nói chuyện phiếm với bà Đinh vài câu, qua lời nói có thể thấy bà vô cùng luyến tiếc nơi này.
Bạch Bân nghĩ nghĩ, nói với bà: “Bà xem như vậy được không, người họ hàng ấy của nhà con chỉ muốn mua một phòng ở ngoại thành để đó làm vốn, một năm không ở được mấy ngày, nếu không bà giúp con trông nom căn nhà này, nhé?”
Bà Đinh vô cùng cao hứng. Bà cũng luyến tiếc căn nhà cũ này, mỗi lần đi qua đều phải xem một lượt, thấy Bạch Bân nói vậy liền gật đầu đáp ứng: “Được mà, hai nhà cũng gần, bà bình thường sẽ ghé qua xem.”
Bạch Bân cân nhắc một chút cách dùng từ, đề nghị với bà Đinh: “Cái đó, chi phí trông nom bình thường, chúng con nhiều ít cũng muốn đưa một chút.”
Bà Đinh gõ đầu Bạch Bân một cái, giống như mọi khi búng trán Đinh Hạo, làm bộ tức giận nói: “Con đứa nhỏ này, cùng bà nội nói cái gì đấy?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Bân bị người gõ đầu, nhất thời sửng sốt, nửa ngày mới kịp phản ứng, cúi đầu tiếp tục quét tước: “Cái đó, kỳ thật nội, nội có thể ở chỗ này cũng được, hai nhà đều có thể ở, nếu không hay đem ít đồ đạc chuyển về đi?” Hoặc là, mua một ít cũng được, Bạch Bân yên lặng bổ sung trong lòng. Anh trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt tươi cười hiền lành của bà Đinh, khóe miệng nhịn không được cong lên, khác với việc giáo dục của ông Bạch đối với anh, có lẽ, cảm giác bị người lớn gõ đầu cũng không tệ.
Bên này bà Đinh trò chuyện cùng Bạch Bân, bên kia Đinh Hạo gặp vận xui.
Cậu đi mua chậu hoa giúp bà Đinh, đứng ở cửa tiệm nhà người ta vươn đầu ngón tay đếm một lần các giống hoa trong vườn nhà mình, càng đếm càng kinh ngạc, vậy phải mua mười mấy cái chậu sao? Đinh Hạo cào cào tóc, lúc cậu đi cũng không nghĩ nhiều, cứ thế phóng xe đạp, bây giờ mười mấy chậu hoa này đem về như thế nào đây?
Sân kia nhà bà Đinh khá nhỏ, không thể chuyển toàn bộ hoa trong vườn sang được. Ở bên đó Đinh Hạo dùng gỗ dựng một cái giàn trồng hoa, chuẩn bị đặt hoa bên ngoài nhiều một chút. Cái này có nghĩa không thể mua chậu hoa nhựa nhẹ nhàng, gió táp mưa sa bị hỏng còn rất phiền toái, ha, vậy đều mua chậu đất thó (đất để nung gốm) đi, bà Đinh thích nhất loại này, vừa to vừa vững chắc.
Đinh Hạo lớn lên ở trấn, coi như cũng quen biết chủ cửa hàng, hỏi mượn bác ấy một chiếc xe ba bánh chất đầy chậu hoa lên, còn thương lượng: “Con để xe đạp ở đây một lúc nhé? Chở chậu hoa về rồi đem xe ba bánh trả bác thì lại đi xe đạp về!”
Ông chủ cửa hàng cũng rất nhiệt tình, nhìn đây là một vụ buôn bán lớn, lấy xe đạp Đinh Hạo để vào trong cửa hàng trông giữ, nở nụ cười nói: “Không thành vấn đề! Đinh Hạo, nếu con không kịp tới đây đổi xe, chúng ta ghé qua nhà bà Đinh lấy cũng được!”
Đinh Hạo vui vẻ: “Sao có thể khiến bác phải đi thêm một chuyến được, lát nữa con liền đem xe trả bác ngay thôi!”
Lời nói Đinh Hạo tràn đầy nhiệt huyết, nhưng chỉ chốc lát liền nảy sinh vấn đề. Lúc trước có nói là Đinh Hạo đi xe đạp đến, nhưng những người đi xe đạp thường thường không thể đi được xe ba bánh. Đinh Hạo kéo xe ra đầu phố, vừa trèo lên đã bắt đầu tại chỗ xoay quanh, thiếu chút nữa đụng vào tường.
Mắn may xe ba bánh có phanh xe, vội vàng kéo phanh dừng lại. Đinh Hạo bị dọa đến đổ mồ hôi, ở trên xe cậu còn có hơn mười chậu hoa đấy! Đinh Hạo đứng đó lo lắng, về như thế nào bây giờ? Sẽ không phải cứ vậy đẩy về chứ, chỗ này cách nhà bà Đinh không gần đâu…
Đang nghĩ ngợi, chợt từ xa nhìn thấy người quen. Đinh Hạo mắt sáng rực, phất tay gọi: “Trương Dương! Này! Trương Dương! Bên này này!”
Người bên kia đang cầm một gói to nghe được, quay đầu lại thấy Đinh Hạo cũng cười: “Đinh Hạo, lại về thăm nội à?” Đúng là Trương Dương, tóc hơi dài, thoáng che khuất gọng kính mắt, nhưng nhìn lại càng đẹp trai.
Đinh Hạo đẩy xe ba bánh qua, mang theo hy vọng nhìn anh hỏi: “Anh biết đi xe đạp không?”
Trương Dương nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi chưa từng đi.”
Đinh Hạo yên tâm, không biết đi xe đạp khẳng định sẽ biết đi xe ba bánh, đấy là định luật vĩ đại đã trải qua thực tiễn tổng kết ra: “Đến, đi cái này thử xem, giúp tôi đưa xe chậu hoa này về nhà với?”
Trương Dương vẫn do dự: “Tôi cũng chưa từng đi xe ba bánh…” Đinh Hạo không khách khí cầm gói đồ vật trên tay anh đặt lên xe ba bánh: “Không sao, anh đi lên sẽ được, tin tưởng tôi.”
Trương Dương này nửa đường gặp được cướp, ngay cả gói cũng bị thổ phỉ đặt lên xe rồi, chỉ có thể kiên trì thử đi xe ba bánh. Kết cấu xe ba bánh khá ổn định, người mới học đều có thể dễ dàng bắt đầu. Trương Dương thử vài lần liền học thành, đi cũng ra hình ra dạng. Đinh Hạo nhìn một hồi xác định không thành vấn đề, chính mình cũng leo lên ngồi. Đây là xe nhập hàng của chủ cửa hàng, so với xe bình thường còn lớn hơn, cũng vững chãi hơn, ngồi thêm một người nữa lên cũng không thành vấn đề.
Đinh Hạo thấy trong gói đồ của Trương Dương đều là rèm màu xanh lục, tò mò: “Sao lại nhiều rèm như vậy? Lớn như thế, cửa sổ trong nhà không treo hết đi?”
Trương Dương cũng không ngại nói với cậu: “Trường học cho nghỉ đông, mẹ tôi nói trường bên kia cho phép nhân viên lĩnh màn về giặt, một cái được 20 hào.”
Đinh Hạo ‘a’ một tiếng: “Cũng không tệ lắm, cái này coi như khoản thu nhập thêm của anh rồi” Cảm thấy hứng thú lại hỏi một câu: “Này, Trương Dương, mẹ anh làm ở trường học một tháng được bao nhiêu tiền vậy? Phúc lợi thế nào?”
Trương Dương nói ra một con số, tại thời điểm lúc ấy, có chút thấp. Đinh Hạo thở dài, Trương Dương thế nhưng nở nụ cười: “Tại sao lại tự nhiên thay tôi khó xử vậy? Làm ở trường học khá nhàn nhã, hơn nữa phúc lợi cũng được, lễ mừng năm tới tết gì đó được phân cơ bản đủ dùng, chỉ là trước tiên phải bớt ra trả tiền phòng thuê đầu tiên.” Với Đinh Hạo, Trương Dương luôn có cảm tình, đổi thành người khác có lẽ anh sẽ không nói mấy chuyện này.
Ánh mắt Đinh Hạo đảo đảo, ghé qua hỏi: “Căn nhà hiện tại bọn anh thuê ở có đắt không? Có muốn đổi thử nhà khác không?”
Trương Dương nhíu mày: “Có thể, sao nào, em có biết bên ngoài có nhà nào tiện nghi cho thuê không?”
Đinh Hạo vui vẻ, cậu không chỉ biết, cậu còn là chủ cho thuê nhà cơ! Đinh Hạo rất hiểu bà Đinh, bà khẳng định sẽ luyến tiếc căn nhà cũ để ở đó nhiễm bụi, nếu nhiệt tình, ba ngày năm hôm nhất định sẽ qua quét tước, vạn nhất mệt thì nguy. Cậu cùng Bạch Bân mua căn nhà kia mục đích là để tích lũy tiền cho tương lai, vài năm nay chắc chắn sẽ không ở, để không cũng là để không, không bằng cho Trương Dương thuê, vừa có người trông nom hộ, lại có người ở gần chiếu cố bà Đinh.
Đinh Hạo càng nghĩ càng thấy chuyện này rất ổn, lập tức nói với Trương Dương, bất quá vẫn lấy danh nghĩa họ hàng nhà Bạch Bân, bởi vì định để không đó, giá cả cũng rất thấp.
Trương Dương hoảng sợ, chỉ thuận miệng hỏi một câu, thật sự là hỏi ra cả căn nhà: “Tiền thuê thấp như vậy? So với chỗ chúng tôi ở thấp hơn hẳn một nửa, Đinh Hạo, cậu nói người ta có thể đồng ý như vậy sao?”
Đinh Hạo phất phất tay: “Không thành vấn đề! Trương Dương, anh trở về nói chuyện với mẹ anh xem, bàn qua chỗ đó thuê ở đi. Tiền thuê cũng không vội, một năm đưa một lần là được. Chỉ là, nội của tôi đã nhiều tuổi, có thể phiền toái dì bình thường chiếu cố một chút không? Trong nhà vốn có một chiếc điện thoại, tôi về sẽ bảo họ hàng nhà Bạch Bân lắp một cái, có việc anh cứ nói cho tôi biết.” Nếu có thể, Đinh Hạo còn muốn lấy ít tiền đưa Trương Dương, để nhà anh chiếu cố bà Đinh.
Trương Dương đương nhiên đồng ý, đừng nói là chỗ kia gần nhà bà Đinh, ngay cả bình thường anh cũng rất hay qua chiếu cố bà, nghe Đinh Hạo luôn suy nghĩ vì bà, cảm thán: “Cậu cùng bà cậu cảm tình thật tốt.”
Đinh Hạo cũng cười: “Đương nhiên! Đây chính là nội ruột của tôi mà!”
Trương Dương cười khúc khích: “Nói lạ thật đấy! Nhà ai không phải là nội ruột chứ? Ha ha!”
“Ầy, nội của tôi thân thể không tốt, nếu không phải không thể thì tôi thật sự muốn học ngành y, làm bác sĩ!” Đinh Hạo vẫn còn tự hiểu lấy mình, đảo mắt xem người đang lái xe đằng trước, lại bắt đầu giật dây Trương Dương: “Anh học giỏi như vậy, không bằng học y đi, làm bác sĩ vừa kiếm được nhiều lại vừa có mặt mũi, thật tốt!”
Trương Dương không quay đầu lại, nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú: “A? Nghề bác sĩ này cũng không tệ.”
“Đương nhiên! Bác sĩ chính là một nghề nghiệp vô cùng có tiền đồ” lời lẽ chính nghĩa chưa đến vài câu, Đinh Hạo đã bại lộ ra bản chất: “Khụ, Trương Dương này, bất quá anh muốn thực hành làm bác sĩ nên trước tiên giúp nội tôi chữa bệnh đã, tốt nhất có thể làm bác sĩ miễn phí vài năm cho nhà tôi, hắc hắc! Người xưa nói, tri ân báo đáp, biết không?”
Tính tình Trương Dương rất tốt, tươi cười: “Được.”
Trương Dương giúp Đinh Hạo chở chậu hoa về, nghĩ lát Đinh Hạo chắc chắn còn muốn dùng xe ba bánh chuyển chậu hoa nữa, cũng không đi, cùng vào hỗ trợ.
Đinh Hạo không khách khí với anh, về sau căn nhà cũ này còn cho Trương Dương thuê, mang theo làm quen chút cũng tốt, thuận tiện còn có thể giúp.
Trương Dương vừa vào liền thấy Bạch Bân. Người kia dù cho đang ở đâu, vẫn luôn thu hút ánh mắt người khác. Trương Dương với loại cảm giác tồn tại mãnh liệt này rất có áp lực, ‘khụ’ một tiếng hỏi Đinh Hạo: “Tôi ra ngoài giúp đem chậu hoa bê vào đây nhé? Trước khi trồng phải rửa một chút?” Nhìn thấy Đinh Hạo gật đầu, khách khí với bà Đinh vài câu, liền đi ra ngoài.
Bà Đinh cũng khá có cảm tình với Trương Dương. Bà thấy trán Trương Dương đều thấm ra một tầng mồ hôi, biết chậu hoa đất thó kia rất nặng, đi ra đưa một chiếc khăn mặt sạch sẽ: “Trương Dương này, không cần vội lắm đâu, trước lau mồ hôi đi!”
Bạch Bân cầm khăn tay cũng xoa xoa mặt Đinh Hạo, rồi lau tay cậu, trên mặt không có biểu tình gì. Anh không thích Trương Dương người kia, càng không thích Trương Dương cùng xuất hiện với Đinh Hạo.
Đinh Hạo nghe lời đứng yên cho anh lau, ngữ điệu khoa trương tố khổ với Bạch Bân: “Bạch Bân, tôi chỉ có anh thôi. Nội của tôi đối tốt với Trương Dương rồi, tôi thất sủng!”
Băng giá trên mặt Bạch Bân tan bớt, tuy không cười nhưng mắt ôn hòa không ít: “Chúng ta cũng qua giúp đi, luôn làm phiền người ngoài không tốt.”
Ba người giúp đỡ làm việc quả nhiên rất nhanh, không đến một hồi liền trồng xong các giống hoa. Bà Đinh chỉ lấy một phần nhỏ, muốn cho người ở căn nhà này về sau cũng có thể nhìn thấy căn vườn xinh đẹp này, trồng tốt lắm liền dùng xe ba bánh chở qua nhà mới. Một lần chở mấy chậu, qua lại vài chuyến là xong việc.
Bạn nhỏ Bạch Bân từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị đánh bại. Anh sẽ không đi xe ba bánh.
Đinh Hạo nhìn Bạch Bân mặt đen sì bỗng cảm thấy rất thú vị, cười hớn hở vỗ vỗ vai anh: “Bạch Bân, cái đó, không người nào là hoàn hảo cả… Phốc ha ha ha!!” Đứa nhỏ nghịch ngợm nhịn không được phì cười, nhớ tới Bạch Bân vừa rồi buồn bực xoay quanh cậu đã cảm thấy vui vẻ.
Bạch Bân mặt càng đen.
Giúp bà Đinh vội vã một ngày, lại cùng Trương Dương định ra hợp đồng cho thuê nhà, Đinh Hạo lúc này mới cùng Bạch Bân trở về. Dọc đường đi Bạch Bân đều không nói chuyện, mặt đăm đăm không biết đang suy nghĩ gì, chỉ nắm tay Đinh Hạo thật chặt không buông ra. Đinh Hạo muốn giúp Bạch Bân thả lỏng, bắt đầu nói sang chuyện khác, lật tay cầm ngược lại tay Bạch Bân nhéo nhéo: “Này, sinh nhật của tôi cũng sắp qua rồi, chuyến đi của anh coi như hủy nhé? Trở về cũng không được xấu, làm cái gì đó đấy”
Thần sắc của Bạch Bân quả nhiên thả lỏng, nhìn Đinh Hạo cười cười, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang quấy rối mình: “Được.”