Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 86: Ăn




Đỗ Thác nói xong, Thương Mặc không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn hắn bằng ánh mắt nóng cháy, trong mắt cậu tựa như có lửa, Đỗ Thác nhìn mà thất thần, bàn tay đang xoa mặt cậu cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Ngón tay cái của hắn chạm vào môi cậu, bị Thương Mặc hé miệng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi khẽ liếm…

Dây thần kinh trong đầu Đỗ Thác lập tức đứt phựt, hạ thân như muốn nổ tung. Ngón tay bị cậu ngậm lấy cũng cứng đờ, tùy ý để Thương Mặc cắn mút.

Đỗ Thác tỉnh táo lại, nhìn vào đôi mắt đã bị dục vọng trùm phủ của Thương Mặc. Hắn biết đối phương thật sự không chịu được nên mới bị dục vọng sai khiến thân thể. Hắn rút ngón tay khỏi miệng cậu, đối diện với đôi mắt không vui vì bị rút ngón tay ra của Thương Mặc. Cậu không tự chủ mà ghé sát vào hắn, khi hai ánh mắt chạm nhau, Đỗ Thác thấy trong mắt Thương Mặc là dục vọng mê mang. Tim Đỗ Thác đập thình thịch, hắn cúi đầu hôn xuống môi cậu…

Chuyện tiếp theo tựa hồ là thuận theo ý trời, Thương Mặc bị dục vọng chi phối, Đỗ Thác giúp cậu giải quyết. Nhưng trong màn đêm tĩnh lặng hôm ấy, Đỗ Thác nhìn Thương Mặc nằm mê man trên giường sau khi thuốc đã hết tác dụng, tâm tình phức tạp vô cùng.

Đêm nay khi Thương Mặc bị hạ thuốc, hắn đã không thể ngăn cản kịp lúc; khi Thương Mặc bị người ta bắt nạt, hắn cũng không thể đuổi kịp; vậy mà khi Thương Mặc bị dược tính hành hạ không thể khống chế xin hắn giúp đỡ, Đỗ Thác lại lợi dụng lúc cậu gặp khó khăn…

Giờ em ấy đang ngủ thật yên bình, nhưng chỉ sợ khi tỉnh lại nhớ tới chuyện cũ trong lòng sẽ khó chịu. Đỗ Thác biết rõ ràng sau khi Thương Mặc xin hắn giúp đỡ sẽ hối hận, vậy mà hắn vẫn làm.

Sau này chỉ sợ em ấy sẽ càng thêm trốn tránh mình.

Đỗ Thác nhìn khuôn mặt Thương Mặc say ngủ, thở dài.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Giản Anh: “Đỗ tổng, quần áo đã chuẩn bị xong, ngài có muốn tôi đưa vào luôn không?”

Đỗ Thác dùng chăn bọc Thương Mặc lại, sau đó mặc quần để ra mở cửa. Lúc nhận quần áo, hắn phát hiện bên trong có hai bộ quần áo lót cùng áo khoác bèn nâng mắt nhìn Giản Anh.

Giản Anh bị hắn nhìn mà hoảng hốt. Tuy Đỗ Thác chỉ bảo gã chuẩn bị một bộ quần áo cùng một chiếc áo lót, nhưng gã nghe thấy động tĩnh trong phòng rất là… kịch liệt, vậy nên vẫn chuẩn bị hẳn hai bộ. Tổng tài nhà mình mà mặc tây trang nhăn nhúm, tư thái chắc chắn sẽ giảm mạnh, vậy thì sao có thể theo đuổi Thương Mặc được.

Đỗ Thác đóng cửa lại, cầm quần áo trở về, hắn mặc bộ lớn hơn rồi ngồi ở trước giường, cứ như vậy nhìn Thương Mặc, mãi cho tới bảy giờ sáng mới cảm thấy mệt mỏi mà ghé vào giường thiếp đi.

Mười giờ sáng, Thương Mặc tỉnh lại. Cậu ngồi dậy, phát hiện một người đàn ông đang ghé vào giường mình ngủ, nhìn dáng người rõ ràng là Đỗ Thác.

Trong nháy mắt, toàn bộ chuyện phát sinh tối hôm qua nhanh chóng tràn vào đầu.

Cậu bị người ta bỏ thuốc, bị một nhà đầu tư bắt nạt, Đỗ Thác chạy tới, cậu xin hắn giúp đỡ…

Thương Mặc xấu hổ cắn môi, trên môi lại lập tức truyền đến cảm giác đau đớn.

Lúc này Đỗ Thác cũng đã dậy. Hắn ngồi dậy, phát hiện Thương Mặc cũng đã tỉnh lại, khuôn mặt tuấn lãng của hắn lộ ra một tia bất an rồi lập tức biến mất. Hắn nhìn Thương Mặc, cuối cùng vẫn thành khẩn xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Thương Mặc biết Đỗ Thác xin lỗi cái gì, nhưng tối qua chính cậu mới là người chủ động xin hắn giúp, giờ một câu xin lỗi này của hắn ngược lại có chút không thể tưởng tượng. Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là tại sao tối hôm qua Đỗ Thác lại ở đây?

Theo lý mà nói, nơi này vẫn là khu lân cận của địa điểm quay phim, cách trung tâm thành phố khá xa, Đỗ Thác lại là chủ tịch tập đoàn Đỗ thị, cũng không đầu tư cho bộ phim này, vậy thì tại sao lại có thời giờ rảnh rang tới đây?

Không có lí do gì, vậy chẳng lẽ hắn tới đây vì cậu?

Thương Mặc lắc đầu, tự mình phủ nhận suy đoán này. Từ sau khi cậu xuất ngoại Đỗ Thác đã không còn tới dây dưa nữa, như vậy cũng đã nói rõ tình cảm của hắn dành cho cậu, muốn tha cho cậu. Nếu không sao hắn có thể tìm một ngôi sao nhanh như vậy để coi trọng đề bạt, thậm chí đêm giao thừa còn chạy tới chỗ ở của ngôi sao kia, ở bên cậu ta.

Nếu như vậy, chuyện đêm qua giữa hai người có lẽ là có lỗi với Lâm Sinh rồi.

Thương Mặc im lặng suy nghĩ, Đỗ Thác cũng ở bên cạnh nhìn khuôn mặt không có biểu cảm gì của cậu, trong lòng hắn càng lúc càng trầm xuống, quả nhiên Mặc Mặc càng ngày càng chán ghét hắn.

Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đỗ Thác cau mày đi ra mở cửa, thấy Giản Anh và trợ lý tiểu Tề của Thương Mặc đang đứng ngoài cửa, trên tay tiểu Tề còn đang cầm bữa sáng nóng hổi.

Giản Anh nhìn vẻ mặt không vui của tổng tài nhà mình, biết bản thân đã quấy rầy hắn và Thương Mặc khiến người này không vui, vì vậy ấp úng: “Đỗ tổng, cậu bé này mua bữa sáng, để ngài và Thương tiên sinh không bị đói.”

Đỗ Thác thản nhiên ừ một tiếng khiến Giản Anh nghe mà sợ, gã nhanh chóng lấy bữa sáng từ tay tiểu Tề đưa đến trước mặt Đỗ Thác. Bây giờ tốt nhất là khẩn trương đưa bữa sáng cho tổng tài nhà mình rồi chạy cho xa, nếu không những ngày sau của mình chắc chắn sẽ không mấy tươi đẹp!

Đỗ Thác nhận lấy bữa sáng là hai chén cháo cùng sáu chiếc bánh bao. Hắn đóng cửa lại rồi đi về phía Thương Mặc.

Thương Mặc đang mặc quần, tối hôm qua quá mức kịch liệt khiến toàn thân cậu giờ rất nhức mỏi, chỉ hơi nâng người một chút cũng đau vô cùng. Cậu vừa kéo được quần lên đến gốc đùi thì Đỗ Thác quay vào. Nghe thấy tiếng bước chân hắn, Thương Mặc dừng tay một chút rồi cắn răng cúi xuống kéo quần lên!

Cậu với lấy chiếc áo, không chú ý đến đau đớn trên người mà tròng vào.

Đỗ Thác chờ Thương Mặc mặc quần áo xong mới cầm bữa sáng đi tới, kéo chiếc tủ đầu giường ra rồi đặt đồ ăn lên. Hắn cởi túi nilon ra, mùi thơm của cháo lập tức tỏa khắp phòng, Thương Mặc nhìn mà bụng đói lập tức reo một tiếng.

Khóe môi Đỗ Thác cong lên một độ cong nhỏ. Hắn đưa thìa cho Thương Mặc, nói: “Đây là do trợ lý của em mang đến. Em ăn lót dạ đi.”

Thương Mặc vừa nghe là do tiểu Tề mua đến, tâm trạng lập tức trở nên căng thẳng. Chuyện tối qua giữa cậu và Đỗ Thác tiểu Tề hẳn là vẫn chưa biết đúng không? Cậu dùng vẻ mặt phức tạp nhận lấy thìa, cúi đầu xúc một thìa cháo định đưa lên miệng, nhưng chưa kịp đưa đến miệng, tay đã bị Đỗ Thác nắm chặt. Nhất thời, tay Thương Mặc run lên, cháo nóng cứ như vậy vẩy vào cổ tay Đỗ Thác.

Hắn lại giống như không có việc gì mà tiếp tục gắt gao nhìn Thương Mặc, nói: “Nóng lắm, em thổi nguội đi rồi hẵng ăn.”

Câu nói của Đỗ Thác khiến Thương Mặc tỉnh táo lại. Bấy giờ cậu mới nhớ ra cổ tay hắn bị dính cháo nóng do mình vẩy vào.

Tuy cậu không muốn trả lời hắn, nhưng dù sao đây cũng là do mình làm, vậy nên Thương Mặc rụt tay về rồi đặt thìa vào bát. Sau đó vì không tìm thấy khăn giấy, vậy nên cậu lấy luôn chăn trên giường lau tay cho hắn.

Đỗ Thác nhìn Thương Mặc cúi đầu cẩn thận lau cháo trên tay cho mình, trong lòng chấn động, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng xoắn xuýt. Cho dù có phải chịu nóng mà đổi lấy kết quả thế này, Đỗ Thác nghĩ, có bị đổ cả bát cháo lên người hắn cũng nguyện ý!

Trong lúc lau cháo cho hắn, nhìn cổ tay bị nóng đỏ của Đỗ Thác, Thương Mặc lại nhớ tới ba vết thương trên tay hắn ngày đó, nhất thời trong lòng cậu có chút phức tạp.

Cậu thả tay hắn ra, rũ mắt nói: “Anh vào nhà vệ sinh xả nước lạnh vào vết bỏng rồi bôi kem đánh răng vào đi.”

Tất nhiên là Đỗ Thác nghe theo cậu. Kỳ thật đối với hắn, ba phát súng trước đó hắn còn có thể chịu đựng, thì vết thương nhỏ thế này chẳng thấm tháp vào đâu cả.

Sau khi bôi kem đánh răng đi ra, Đỗ Thác thấy Thương Mặc đang rũ mắt ăn từng thìa cháo.

Hắn đi tới ngồi xuống, vừa nhìn cậu vừa ăn bánh bao.

Thương Mặc ăn xong một bát cháo, Đỗ Thác lại đưa một bát khác tới trước mặt cậu. Thương Mặc nhìn hắn một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Bữa tiệc tối qua cậu chỉ uống rượu là chính, chưa ăn được gì nhiều, hơn nữa sau đó còn kịch liệt vận động, tuy rằng vừa nãy cậu đã ăn một bát cháo nhưng vẫn không đủ no, vì vậy Thương Mặc không nói gì thêm mà lập tức ăn cháo.

Bát cháo thứ hai đã để được một lúc cho nguội, vậy nên cậu có thể ăn ngay mà không cần thổi, cũng không lo sẽ bị bỏng.

Đỗ Thác vẫn ngồi đối diện nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Ban đầu hắn còn tưởng rằng sau khi Thương Mặc tỉnh lại sẽ tiếp tục cho hắn thái độ lạnh lùng hoặc đuổi hắn đi, hoặc tự mình rời đi. Không nghĩ tới là giờ hắn còn có thể ngồi xuống ăn sáng cùng cậu, được cậu lau cháo trên tay, được cậu bảo đi xả nước lạnh bôi kém đánh răng vào vết bỏng, thậm chí Thương Mặc còn nghe hắn ăn bát cháo hắn đưa qua!

Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ Thác vang lên. Hắn mở ra, là Lâm Sinh gọi tới.

Đỗ Thác nhìn Thương Mặc ở trước mặt, cau mày nhận cuộc gọi.

Lâm Sinh ở đầu dây bên kia hỏi: “Nghe nói anh đi đến chỗ anh ta à?”

Đỗ Thác không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại: “Có chuyện gì không?”

Lâm Sinh nghe vậy tất nhiên cũng biết là hắn đang ở cùng Thương Mặc. Cậu ta cười cười đáp: “Không có gì. Tôi chỉ muốn biết anh với anh ta tiến triển tới đâu thôi.”

“Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây. Cậu tập trung đóng phim đi.” – Đỗ Thác nói xong bèn bỏ điện thoại xuống khỏi tai, không để ý Lâm Sinh nói gì mà cúp máy luôn.

Nghe đoạn đầu Thương Mặc còn không biết hắn nói chuyện với ai, nhưng đến lúc Đỗ Thác nói “Tập trung quay phim”, Thương Mặc cũng hiểu người kia là Lâm Sinh.

Đột nhiên, đáy lòng cậu truyền đến một cảm giác rất kỳ quái, đó là cảm giác khi bản thân bỗng nhiên trở thành kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.

Cậu khẽ cắn môi, cháo cũng không uống nổi nữa. Thương Mặc nói với Đỗ Thác ngồi đối diện: “Đỗ tổng, chuyện tối qua, quên đi, sau này cho dù thế nào anh cũng không cần đến giúp tôi nữa. Như vậy là không công bằng với người khác!”

Người khác trong lời cậu tất nhiên là Lâm Sinh.

Đỗ Thác tất nhiên cũng biết trong lòng Thương Mặc nghĩ gì. Hắn vừa cúp điện thoại không bao lâu, Thương Mặc liền nói những lời này, rõ ràng là trong lòng cậu cảm thấy bất an.

Đỗ Thác rất muốn nói cho Thương Mặc biết hắn yêu cậu, hắn và Lâm Sinh chẳng có bất kì quan hệ nào hết, nhưng những lời này giờ hắn không thể nói, nói ra chỉ sợ sẽ khiến cậu phản cảm, thậm chí còn khiến cậu lại xuất ngoại.

Vì thế Đỗ Thác gật đầu.

Thương Mặc thở phào trong lòng. Cậu không ăn cháo nữa mà lập tức rời đi.

Đỗ Thác không dám ngăn cậu nên đành phải lưu luyến nhìn theo.

Hắn biết, giờ phòng bị trong lòng Thương Mặc đã không còn nặng như trước, nhưng nếu muốn triệt để đánh vỡ phòng bị thì còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Hết chương 86.