Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 78: Đi theo




Tin tức Thương Mặc về nước là mẹ Đỗ nói cho Đỗ Thác. Sau khi báo cho hắn xong, mẹ Đỗ con nghiêm túc từ ái giáo huấn hắn: “Lần này không được khiến cậu ấy thương tâm thêm nữa!”

Tất nhiên là Đỗ Thác đáp ứng ngay. Không cần mẹ Đỗ nói, Đỗ Thác hắn cũng sẽ không thương tổn Thương Mặc nữa.

Ngay từ khoảnh khắc nghe tin cậu trở về, lòng Đỗ Thác bắt đầu dao động mãnh liệt. Người trong lòng rời đi nửa năm cuối cùng cũng trở lại, hắn sao có thể bình tĩnh cho được!

Đỗ Thác muốn đi đón cậu, nhưng hắn lập tức lắc đầu tỉnh táo, nếu giờ đi đón Thương Mặc sẽ chỉ khiến cậu kinh sợ rồi lại tiếp tục trốn tránh hắn, vì vậy hắn gõ gõ ngón tay lên bàn, quyết định sẽ chỉ đến sân bay nhìn cậu, không xuất hiện trước mặt cậu.

Nhưng mẹ Đỗ cũng không biết nghe được tin tức từ đâu, tới hỏi Đỗ Thác chuyện của Lâm Sinh.

Đỗ Thác trả lời: “Chỉ bởi cậu ta quá giống Thương Mặc, vậy nên con không đành lòng nhìn một người giống em ấy màn trời chiếu đất, thuận tay giúp cậu ta một chút. Nhưng mà mẹ yên tâm, con không có tâm tư gì với cậu ta hết.”

Mẹ Đỗ hừ lạnh một tiếng, nói: “Trong lòng con tự biết là được.”

Trong lòng Đỗ Thác cũng rất rõ ràng, Lâm Sinh cho dù có ngoại hình giống Thương Mặc đến đâu, tính cách có giống Thương Mặc thế nào, cậu ta cả đời cũng không phải Thương Mặc, không phải người hắn yêu, cũng không phải người hắn muốn ở bên một đời.

Sự xuất hiện của Lâm Sinh tuy khiến Đỗ Thác nhớ tới Thương Mặc, nhưng cũng có tác dụng là giúp hắn bày ra thủ thuật che mắt.

Hắn muốn để cậu nghĩ là mình đã di tình biệt luyến, từ đó dẫn cậu về nước.

Tuy rằng làm như vậy là bất công với Lâm Sinh, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể bồi thường vào những mặt khác.

Đỗ Thác ngồi trong xe, cách đám đông khoảng một trăm mét, trong đám đông ồn ã, hắn liếc mắt một cái cũng có thể tìm thấy Thương Mặc.

Thương Mặc kéo hành lý đứng ở sân bay. Cậu đội mũ lưỡi trai, tai đeo tai nghe, miệng đang nói gì đó vào mic, có lẽ là đang nói chuyện điện thoại.

Đỗ Thác nghĩ có thể Thương Mặc đang gọi cho Viên Diệp, để y tìm được chỗ cậu.

Quả nhiên, vài giây sau, Viên Diệp cũng xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Thác. Y muốn giúp Thương Mặc kéo hành lý nhưng cậu không đồng ý.

Thương Mặc tháo tai nghe, nhét cả điện thoại và tai nghe vào túi, sau đó cậu còn vươn tay xoa tóc Viên Diệp, Viên Diệp lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn Thương Mặc khiến Đỗ Thác nhìn mà hốt hoảng.

May mà hắn biết hai người sẽ không có khả năng ở bên nhau. Cho dù Viên Diệp thích Thương Mặc, y cũng sẽ không bao giờ nói ra tình cảm này, vậy nên tuy Đỗ Thác rất khó chịu với hành động của hai người, hắn vẫn rất yên tâm bởi dù sao uy hiếp cũng không lớn.

Thương Mặc và Viên Diệp vừa đi vừa trò chuyện, sau đó lên xe công ty đi ăn.

Đỗ Thác vẫn luôn bám theo phía sau, đến tận khi hai người xuống xe đi vào một nhà hàng. Tới đây, hắn biết mình không thể theo vào.

Khoảng một giờ sau, Thương Mặc và Viên Diệp ra khỏi nhà hàng. Khi chuẩn bị lên xe, Thương Mặc luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng cháy cứ mãi dõi theo cậu. Cậu ngẩn người, lập tức nghĩ ngay đến Đỗ Thác. Thương Mặc lắc đầu, ngó nghiêng xung quanh, không thấy xe Đỗ Thác đâu. Cậu nghĩ có lẽ là do mình ảo giác, Đỗ Thác giờ hẳn là phải ở bên ngôi sao kia mới đúng.

Thương Mặc cười khẽ, nhấc chân lên xe.

Cậu và Đỗ Thác cuối cùng cũng không còn khúc mắc gì nữa, thật tốt!

Đỗ Thác không tiếp tục theo dõi, tránh để hai người nghi ngờ. Nhà bọn họ ở khu vắng người, xe cộ thưa thớt, nếu hắn vẫn tiếp tục bám theo sẽ rất dễ bị lộ. Hơn nữa động tác nhìn xung quanh trước khi lên xe của Thương Mặc vừa rồi đã làm hắn hồi hộp, cảm giác như tim muốn vọt ra ngoài đến nơi. Đỗ Thác biết cậu sẽ không nhìn thấy mình, bởi hắn đã đổi một chiếc xe rất phổ thông, còn cách hai người rất xa, vậy nên Thương Mặc chắc chắn sẽ không nhìn ra.

Vậy nhưng khi nhìn Thương Mặc ngó nghiêng vài lần rồi mỉm cười lên xe, trong lòng Đỗ Thác vẫn khó tránh khỏi thất vọng.

Nếu ở thời kì yêu đường nồng nhiệt đời trước, cho dù hắn có đứng đâu Thương Mặc vẫn sẽ tìm thấy, vậy mà giờ… Đỗ Thác cảm thấy thật mất mát.

Mà nụ cười của cậu trước khi lên xe có lẽ cũng là bởi không nhìn ra hắn nên trong lòng vui mừng vì hắn rốt cục cũng buông tha mình. Đỗ Thác cảm thấy nơi lồng ngực rất đau, tuy hắn biết rõ đây là sự thật, nhưng so với khi tưởng tượng, hiện thực vẫn khiến lòng hắn đau như cắt.

Đỗ Thác ngồi trên xe, nhìn xe chở Thương Mặc ngày một đi xa, dần biến mất khỏi tầm mắt hắn. Mặc dù trong lòng còn nhớ rất nhiều, hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng, bởi giờ chưa phải thời điểm thích hợp!

*

Khi Thương Mặc và Viên Diệp về đến nhà cũng là lúc Kiều Lẫm gọi điện tới. Anh nói giờ đang dẫn dắt một tân binh, rất vội, vậy nên không có thời gian tới đón Thương Mặc, ngày mai sẽ mời cậu ăn cơm coi như xin lỗi.

Thương Mặc biết Kiều Lẫm ngày nào cũng rất bận, vậy nên lập tức trả lời không sao.

Cậu vừa cúp máy thì Hứa Ý lại gọi tới. Anh nói cuối cùng em cũng về nước rồi, sau đó cũng hẹn cậu ăn cơm.

Thương Mặc đồng ý.

Hứa Ý lại hỏi cậu lần này về có đi nữa không.

Thương Mặc cười đáp còn phải xem đã anh ạ.

Hứa Ý cũng biết “xem” trong lời cậu là xem gì, vậy nên cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa mà hỏi thăm chuyện khác, đến tận khi bên kia truyền đến tiếng ngáp của Thương Mặc, anh mới nói: “Xin lỗi em, ngày mai ăn cơm rồi nói chuyện sau nhé.”, rồi cúp máy.

Thương Mặc vừa tắt máy, lại có người gọi tới, lần này là Nghiêm Diệc.

Cậu do dự một lúc rồi tắt máy, sau đó cầm điện thoại nói với Viên Diệp đang giúp mình dỡ hành lý: “Diệp tử, tớ vào nhà vệ sinh một lát.”

Động tác tay của Viên Diệp không ngừng lại, y thậm chí còn không quay đầu mà chỉ gật đầu: “Ừ.”

Thương Mặc vào nhà vệ sinh, lập tức gọi cho Nghiêm Diệc.

Nghiêm Diệc bắt máy rất nhanh, nhưng tuy điện thoại đã được kết nối, hai người nhất thời đều không nói gì.

Thương Mặc biết trong lòng Viên Diệp, Nghiêm Diệc vẫn luôn là một vết thương khó có thể phai mờ. Nhưng Nghiêm Diệc cũng là bạn của cậu, trong chuyện đó hắn cũng vô tội. Hơn nữa giờ Nghiêm Diệc đã quên chuyện kia, nếu cậu hờ hững với hắn, hắn sẽ bắt đầu suy đoán lung tung. Với tính tình của Nghiêm Diệc, chắc chắn hắn sẽ dây dưa hỏi cho rõ nguyên nhân, mà nguyên nhân này cậu sao có thể nói ra.

Vậy nên Thương Mặc mới trốn Viên Diệp lẻn vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Nhưng sự trầm mặc lần này của đối phương thật sự có chút quái dị… Chẳng lẽ hắn vẫn tức giận chuyện cậu không từ mà biệt?

Ngay trong lúc Thương Mặc còn đang suy đoán, Nghiêm Diệc bất ngờ lên tiếng: “Anh về rồi.”

Hắn dùng câu trần thuật chứ không phải câu hỏi.

Thương Mặc nhẹ giọng ừ một tiếng.

Nghiêm Diệc hỏi: “Anh sẽ nghỉ trong bao lâu?”

“Còn xem xét tình hình.” – Thương Mặc đáp.

Nghiêm Diệc im lặng một lúc rồi nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh, về chuyện của Viên Diệp, được không?”

Ngay lập tức, dây thần kinh vốn đang căng như dây đàn của cậu đứt phựt, Thương Mặc hé miệng đồng ý.

Thảo nào cậu cứ cảm giác Nghiêm Diệc có phần kỳ lạ, hóa ra hắn đã nhớ ra mọi chuyện.

Nhưng nhớ ra rồi thì sao, Nghiêm Diệc và Viên Diệp vốn không hợp nhau, Viên Diệp cũng không thích hắn, huống chi chuyện này không nhớ gì mới là tốt nhất cho hai người. Giờ nhớ ra ngược lại còn khiến mọi chuyện khó giải quyết hơn.

Thương Mặc lắc đầu thở dài đi ra, thấy Viên Diệp đang cầm quần áo của cậu đi đến, dáng người y gầy yếu, thoạt nhìn khiến người ta rất đau lòng.

Cậu biết trong lòng Viên Diệp vẫn luôn tồn tại bóng ma, mà cậu lại vì Đỗ Thác nên bất đắc dĩ phải xuất ngoại, không thể ở bên an ủi y. Giờ ngẫm lại, nhớ đến tình cảnh Viên Diệp đơn độc đối mặt với tâm ma nhưng vẫn luôn kiên cường, thật sự là làm đau lòng người.

Thương Mặc đi tới giúp y dỡ hành lý. Dọn dẹp xong xuôi, hai người cùng ngả lưng trên một chiếc giường ngủ trưa.

Khi cả hai tỉnh lại thì trời đã tối đen. Rửa mặt xong, Viên Diệp bắt đầu nấu cơm.

Thương Mặc cũng theo vào bếp làm trợ thủ. Tuy Viên Diệp cực kỳ không tin cậu có thể nấu ăn, nhưng vẫn để cậu vào.

Thương Mặc nghe Viên Diệp nói qua xong bèn lấy thực phẩm mang đi rửa, rửa rồi thì để sang cho Viên Diệp thái.

Nấu cơm xong, hai người cùng ăn rất vui vẻ.

Cuối cùng Thương Mặc cũng có thể ăn cơm Viên Diệp nấu, mà Viên Diệp cuối cùng cũng có thể ăn cơm cùng Thương Mặc.

Sau khi ăn cơm, Thương Mặc đòi rửa bát, Viên Diệp thấy cậu tự rửa được một cái bát mà không vỡ, động tác cũng ra hình ra dạng mới yên lòng.

Tắm xong, cả hai ngồi trên ghế sa lông xem TV.

Xem chưa được bao lâu Thương Mặc đã ngáp ngủ. Lúc ở trên máy bay cậu không ngủ được, tuy chiều nay có ngủ vài tiếng nhưng vẫn mệt rã rời, vì vậy bèn chúc ngủ ngon Viên Diệp rồi đi về phòng.

Thương Mặc rửa mặt rồi ra cửa sổ kéo rèm. Bỗng nhiên, cậu thấy có ánh sáng chợt lóe lên rồi tắt.

Cậu đứng ở cửa sổ, xoa mắt, sau đó lắc đầu kéo rèm, tắt đèn đi ngủ.

Dưới lầu, Đỗ Thác đang ngồi trong xe, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Điếu thuốc bị hắn dùng tay dập tắt vẫn còn trong tay, mà ngón tay của hắn cũng bị bỏng, đau vô cùng.

Đỗ Thác không biết Thương Mặc có thấy mình không, hắn sợ cậu nhìn thấy rồi sinh nghi, sau đó qua năm mới không lâu lại bay ra nước ngoài.

Đỗ Thác cắn môi, hắn hận năng lực tự chủ của bản thân quá yếu. Rõ ràng hắn biết nếu đến nhà cậu sẽ rất dễ bị phát hiện, vậy mà hắn vẫn cứ tới đây, ỷ là trời tối sẽ không dễ bị nhận ra, nhưng kết quả lại không bao giờ thuận theo ý người.

Đỗ Thác nghĩ nếu giờ thật sự bị phát hiện, vậy thì nửa năm nhẫn nại này thật đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

Sao hắn có thể cam tâm, thật vất vả nhẫn nhịn nửa năm trời mới chờ được cậu về nước, nếu vì hành động đêm nay của bản thân mà dọa cho cậu lại xuất ngoại, vậy thì hắn sẽ còn phải chờ rất lâu.

Đỗ Thác lắc đầu, chờ em ấy là bản thân hắn tự nguyện, chỉ là nước ngoài không phải địa bàn của hắn, không có thế lực của hắn, vậy nên sao hắn có thể không lo lắng. Huống chi với ngoại hình của Thương Mặc, ở nước ngoài không biết đã khiến bao nhiêu trai gái động tâm, Đỗ Thác sao có thể yên tâm được!

Nhưng cho dù có không yên lòng đến đâu, thì đây cũng là nghiệp do bản thân hắn tạo ra, hắn phải nhẫn nhịn tất cả!

Đỗ Thác ngẩng lên nhìn phòng Thương Mặc, trong phòng đã tối đen, không biết là do cậu quá mệt nên đi ngủ, hay vì đã thấy mình nên giờ đang trùm chăn cân nhắc khi nào xuất ngoại…

Nghĩ đến đây, Đỗ Thác cười khổ một tiếng.

Đêm mùa đông gió rất lạnh, Đỗ Thác ỷ mình ngồi trong xe, ánh mắt cứ mãi si ngốc nhìn lên phòng Thương Mặc, điếu thuốc nắm trong tay cũng đã bay theo gió từ bao giờ

Hết chương 78.