“Chỉ bá đạo với một người thoạt nhìn thì có vẻ như chỉ để ý người ấy, nhưng việc làm của Đỗ tổng dường như lại không thể hiện như vậy.”
Hứa Ý lắc đầu, khẽ nói.
“Chỉ cần từ scandal của Đỗ tổng và Liễu Vận cũng có thể biết được anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào, rõ ràng không yêu Thương Mặc nhưng cũng không chịu tha cho cậu ấy, cho dù để cậu ấy thương tích đầy mình vẫn không buông tha, vẫn khăng khăng nói mình yêu Thương Mặc. Suy cho cùng, Đỗ tổng đây là bất mãn vì Thương Mặc chủ động nói chia tay nên mới mượn danh nghĩa tình yêu để trừng phạt cậu ấy phải không?”
Trên mặt Đỗ Thác bao phủ một tầng tối tăm. Hắn mân môi, đường cằm lộ ra thoạt nhìn rất kiên cường. Hắn nói: “Không, Hứa ảnh đế, tôi không biết vì sao anh lại nói vậy. Về scandal với Liễu Vận, chuyện này tôi thừa nhận ban đầu tôi với cô ta từng có quan hệ. Nhưng sau khi biết được tình cảm của mình tôi đã không còn qua lại với cô ta. Còn với Mặc Mặc, tôi biết là tôi yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy đã bị tôi tổn thương rất sâu, vậy nên Mặc Mặc không đồng ý đón nhận tôi. Giờ việc tôi muốn làm là bù đắp lại cho Mặc Mặc.”
“Bù đắp? Anh cũng biết Thương Mặc bị anh tổn thương rất sâu, thậm chí còn không muốn nhìn mặt anh, anh lấy đâu ra hy vọng rằng bản thân có thể bù đắp cho cậu ấy?”
“Như vậy, ý Hứa ảnh đế là muốn tôi buông tha Mặc Mặc, mỗi người bình yên sống cuộc đời của mình phải không?” – Đỗ Thác mím môi cười lạnh.
Lúc này, Thương Mặc bị Đỗ Thác ôm ở trong lòng khẽ cựa quậy, không thoải mái hừ vài tiếng.
Hứa Ý thấy động tác của Thương Mặc. Anh nói: “Buông tha hay không sao tôi có thể quyết định được, cho dù tôi nói đúng Đỗ tổng cũng đâu dễ dàng nghe theo như vậy, không phải sao?”
Đỗ Thác cúi đầu nhìn Thương Mặc, thấy khuôn mặt ngủ đến là an tĩnh của cậu lộ ra một tia không thoái mái. Hắn ôm Thương Mặc chặt hơn rồi nhẹ giọng đáp: “Phải. Mặc Mặc là của tôi, vậy nên tôi sẽ không buông tay. Nói gì thì nói, đêm nay Hứa ảnh đế uống rượu giải sầu với Thương Mặc, Đỗ Thác tôi cảm ơn anh. Giờ Mặc Mặc không thoải mái, tôi đưa em ấy về trước.”
Hứa Ý biết mình còn không ngăn được Đỗ Thác chứ đừng nói đến việc cướp người. Anh cúi đầu, nói: “Đỗ Thác, nếu nói yêu, mong anh hãy đối xử tốt với Thương Mặc. Trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”
Trong mắt Đỗ Thác lóe lên một tia sáng. Hắn nói: “Đúng vậy, tôi sẽ đối xử tốt với Mặc Mặc. Trên đời này không có thuốc hối hận.”
Đỗ Thác ôm Thương Mặc ra khỏi quán bar, Giản Anh ngồi ở ghế lái trên xe thấy vậy lập tức xuống xe mở cửa. Hắn ôm cậu ngồi lên xe, đút Thương Mặc uống mấy ngụm nước rồi bảo Giản Anh: “Lái xe vững, trở về nhà.”
Giản Anh tất nhiên biết tổng tài nhà mình sợ nếu lái xe không vững Thương Mặc sẽ nôn, nhưng cậu vốn say xe, giờ còn uống rượu, lát nữa sao có thể không nôn.
Lời này Giản Anh tất nhiên không nói ra, chỉ cẩn thận lái xe.
Đỗ Thác gọi điện cho mẹ Lý, bảo bà nấu canh giải rượu.
Cúp điện thoại xong, Đỗ Thác cúi đầu nhìn mặt Thương Mặc, bàn tay không tự chủ được cũng bắt đầu sờ soạng.
Đã bao lâu rồi không được chạm vào người này? Có lẽ là từ sau khi em ấy dọn khỏi nhà mình, bản thân chỉ có thể nhìn ngắm chứ không được chạm. Khi ấy không nhìn ra người đang trốn tránh, giờ biết chỉ có thể lắc đầu, thầm trách mình biết quá muộn. Nhưng giờ cũng không phải lúc có thể chạm vào. Hắn phải chờ đến khi cả tâm người chấp nhận hắn mới được.
Đỗ Thác dời tay xuống chạm lên môi Thương Mặc. Trong vô thức, cậu hé miệng ngậm lấy ngón tay hắn. Cảm giác tê dại nơi đầu ngón tay khiến Đỗ Thác nhất thời sửng sốt. Chờ đến khi hắn tỉnh táo lại, Thương Mặc đã cau mày đẩy ngón tay của hắn ra, rõ ràng là nằm mơ được ăn ngon, nhưng đồ đưa vào miệng lại chẳng có vị gì.
Đỗ Thác thấy vậy khẽ cười. Nhưng chưa cười xong, Thương Mặc đã đột ngột xoay người nôn lên người hắn, trong xe nhất thời bị mùi vị dơ bẩn Thương Mặc vừa phun ra xâm chiếm. Đỗ Thác mặt vẫn không đổi sắc chuyển Thương Mặc qua dựa vào vai mình rồi lấy khăn tay lau miệng cho cậu, còn khẽ vỗ lưng Thương Mặc. Sau đó cảm giác cậu sẽ không nôn nữa, hắn mới dỗ cậu súc miệng, nhưng Thương Mặc vẫn đang mơ màng, thấy có nước nên nuốt luôn. Đỗ Thác thấy vậy chỉ biết lắc đầu lau miệng cho cậu, trong mắt đong đầy ý cười cưng chiều.
Làm xong hết mọi việc Đỗ Thác mới mở cửa cho mùi bay bớt, nhưng hắn lại lo có gió thổi vào Thương Mặc sẽ lạnh, vì vậy bèn cởi áo khoác của mình khoác cho cậu.
Trên quần vẫn còn dính “sản phẩm” của Thương Mặc, Đỗ Thác cầm khăn tùy tiện lau rồi cũng không để ý nữa, hắn còn đang bị khuôn mặt của Thương Mặc thu hút.
Đỗ Thác thấy tóc mái của cậu hỗn loạn, hai gò má phiếm hồng. Hắn nhớ tới tạo hình không tóc mái đầy kinh diễm của cậu khi đóng bộ phim của Hứa Ý, trong lòng khẽ động bèn đưa tay vén tóc mái của Thương Mặc lên. Đỗ Thác chăm chú nhìn một lúc rồi lại vén tóc lại cho cậu, như thế này cũng tốt, tránh cho thay đổi tạo hình lại dẫn thêm nhiều lang sói đến.
Về đến nhà, hắn lại ôm Thương Mặc đi vào. Mẹ Lý thấy Thương Mặc trong lòng hắn, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
Đỗ Thác đút Thương Mặc uống canh giải rượu. Uống được mấy ngụm, cậu đã cau mày không chịu mở miệng. Hắn bất đắc dĩ đưa bát cho mẹ Lý rồi ôm Thương Mặc vào nhà vệ sinh.
Đỗ Thác giúp cậu cởi quần áo tắm rửa, sấy khô tóc sau đó ôm cậu về giường. Hắn mở điều hòa, chỉnh nhiệt độ thật ấm rồi mới đi tắm.
Tắm xong, hắn trèo lên giường ôm lấy Thương Mặc. Cậu uống say rồi nên rất ngoan, chỉ khẽ cựa quậy trong lòng hắn rồi lại ngủ tiếp.
Đỗ Thác nhìn mà ấm lòng. Hắn đưa tay xoa mặt Thương Mặc, cuối cùng khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi tắt đèn ôm Thương Mặc chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Thác nghĩ rồi, hiện giờ trên thương trường hắn và Sở Hoài có thế lực ngang nhau, nhưng bối cảnh hắc đạo của Sở Hoài cũng khiến hắn phải kiêng kị. Nếu muốn bảo vệ Thương Mặc, hắn cần khiến Sở Hoài lầm tưởng là mình yêu người khác. Nhưng hắn đã hai lần vì Thương Mặc mà đến biệt thự của gã, hơn nữa giờ Liễu Vận đang qua lại với Sở Hoài, chắc chắn nàng ta đã nói với gã người hắn yêu. Nếu đã vậy, cho dù Đỗ Thác có dời mục tiêu thế nào, Sở Hoài cũng không chắc đã tin.
Trừ khi Sở Hoài lại “mời” Thương Mặc đến một lần, mà hắn lại không đi cứu người nữa. Nhưng điều này sao có thể, hắn sao có thể để Thương Mặc lần thứ hai chịu tra tấn trong tay Sở Hoài!
Hơn nữa, ngộ nhỡ như mọi chuyện giống đời trước, Đỗ Thác hắn chẳng phải sẽ hối hận muốn chết hay sao!
Vậy nên nếu đối phương đã biết người hắn yêu, Đỗ Thác sẽ dùng toàn bộ sức lực bảo vệ Thương Mặc chu toàn, cho dù bản thân bị thương cũng không để cậu phải chịu chút thương tổn nào!
Ngày hôm sau, Đỗ Thác bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Người gọi tới là Đông Lâm, y muốn hỏi hắn chuyện xuất ngoại thế nào rồi.
Đỗ Thác nhìn thời gian, biết lúc này Giản Anh chắc chắn đã làm xong rồi, vì vậy thấp giọng nói: “Đã làm tốt rồi, giờ cậu đang ở đâu, tôi sẽ cho người đưa những thứ này tới, sau đó đưa cậu đến sân bay.”
Đông Lâm nói ra một địa chỉ, Đỗ Thác nhớ kĩ, sau khi cúp máy, hắn ra khỏi phòng gọi cho Giản Anh. Quả nhiên Giản Anh đã làm tốt mọi thủ tục, bao gồm cả thân phận giả. Đỗ Thác bảo Giản Anh đưa đồ đến chỗ Đông Lâm rồi đưa y ra sân bay.
Nói chuyện xong, Đỗ Thác liền trở về phòng. Thương Mặc cũng đã tỉnh, đang ngồi trên giường. Có lẽ là tác dụng của rượu còn chưa hết nên nhìn cậu còn có chút mơ màng.
Đỗ Thác giật mình đi về phía Thương Mặc.
Thương Mặc nghe thấy tiếng bước chân bèn nhìn về phía hắn, thấy người đến là Đỗ Thác ban đầu cậu cũng không có biểu cảm gì, sau mới nhăn mày rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Đồ đạc trước đây của Thương Mặc vẫn để trong biệt thự của Đỗ Thác. Cậu ngẩn người nhìn đồ rửa mặt, cuối cùng vẫn bóp kem đánh răng chuẩn bị đánh răng.
Đỗ Thác dựa vào khung cửa, dịu dàng nhìn Thương Mặc.
Thương Mặc chăm chú rửa mặt, không để ý đến hắn. Rửa mặt xong, cậu đi đến tủ đồ tìm quần áo của mình. Đỗ Thác đi theo sau, nhìn động tác tự nhiên và quen thuộc của cậu, trong lòng dâng lên một tầng xúc động.
Vậy mà Thương Mặc thay quần áo xong, lạnh như băng nói với hắn: “Đỗ tổng muốn ép tôi chết một lần nữa mới cam tâm đúng không?”
Đỗ Thác nghe vậy hô hấp cứng lại. Hắn vội vàng nói: “Sao có thể như vậy, Mặc Mặc…”
“Luôn miệng nói yêu tôi, lại đẩy tôi vào hoàn cảnh nguy hiểm, không để ý đến mong muốn của tôi, ích kỷ quấy rối không tha, không phải là muốn ép tôi chết một lần nữa thì là gì?” – Thương Mặc lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự chán ghét.
Đỗ Thác tất nhiên cũng nhìn thấy cảm xúc trong mắt cậu. Tim hắn như bị dày xéo trong cơn đau rợp trời kín đất, mà hắn lại chỉ có thể nắm chặt tay, nhìn Thương Mặc: “Mặc Mặc, em biết không, tôi thả không nổi em ra.”
“A” – Thương Mặc cười lạnh một tiếng – “Cái gọi là thả không nổi của anh cũng chỉ là vì tư dục của riêng anh chứ không suy xét gì đến cảm thụ của tôi cả!”
“Đời trước tôi bị anh hại chết, còn đợi này vì anh mà tôi lại bị Sở Hoài theo dõi. Anh có biết thủ đoạn của Sở Hoài không? Đừng nói những thứ như anh sẽ bảo vệ tôi, không để tôi chịu thương tổn. Cho đến hiện tại, tôi không phải chịu thương tổn, nhưng bạn bè người thân của tôi thì sao?”
“Diệp tử bị thương đến mức này, tôi con mẹ nó chỉ hận không thể chịu tội thay cậu ấy.” – Thương Mặc lạnh giọng nhìn về phía Đỗ Thác.
Đỗ Thác lắc đầu rũ mắt. Hắn há miệng, cuối cùng chỉ biết nói nhỏ: “Xin lỗi em.”
“Tôi không cần hai chữ xin lỗi.” – Thương Mặc lắc đầu – “Tôi muốn hai chữ buông tha kia.”
Đỗ Thác nghe vậy nâng mắt nhìn về phía Thương Mặc, thấy khuôn mặt cậu lãnh đạm, trong mắt mang theo quyết tuyệt. Hắn biết nếu bản thân không đáp ứng, chỉ sợ đối phương sẽ hành động quá khích, vậy nên cho dù trong lòng có chua xót đến đâu, Đỗ Thác cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng: “Được, tôi buông tha cho em.”
Trong mắt Thương Mặc có một tia dao động. Cậu nâng cằm, nói: “Hy vọng lần này Đỗ tổng giữ lời!”
Khóe môi Đỗ Thác tràn ra một nụ cười khổ. Hắn nói: “Em yên tâm, sau này tôi sẽ tận lực khống chế không để mình xuất hiện trước mặt em. Bên Sở Hoài tôi vẫn sẽ giúp em đối phó, không chỉ bởi vì hỗ trợ em, mà còn vì gã là đối thủ trên thương trường của tôi. Tôi cũng sẽ cho người bảo vệ sự an toàn cho em và Viên Diệp.”
“Còn em là người tôi yêu, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Có lẽ là tôi không hiểu làm sao để yêu một người, nhưng tôi sẽ học, học từng chút một trong cuộc sống này, học làm sao để yêu một người…”