Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 30: Gặp lại




Thương Mặc bị hỏi mà sửng sốt, trong lòng lởn vởn một cơn trọc khí. Cậu tức giận hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến cậu?”

Nghiêm Diệc nghiêm mặt cau mày: “Sao lại không liên quan?”

Ngay sau khi tạm biệt Thương Mặc, hắn lập tức bị chú mình gọi về. Nghiêm Diệc không vui hỏi vì sao nhưng chú hắn không nói. Cuối cùng hắn phải tự đi thăm dò mới biết được hóa ra là do Thương Mặc đang hẹn hò với tổng tài của tập đoàn Đỗ thị!

Nghiêm Diệc bỗng nhiên cảm thấy tức giận, nhưng hắn cũng không rõ vì sao mình lại không vui thế này. Hắn chỉ nghĩ nhất định phải đi hỏi Thương Mặc một chút. Nếu không thì tốt, còn nếu là thật thì phải bảo cậu chia tay ngay!

Nghiêm Diệc không hề biết, chỉ cần dính một chút vào chuyện liên quan đến Thương Mặc, hắn bỗng trở thành một người không biết nói lý.

Đối với chuyện này Thương Mặc quyết định mặc kệ Nghiêm Diệc phát tác tâm tính trẻ con của mình, cậu trực tiếp quay đầu bước đi. Nhưng vừa định nhấc chân, Thương Mặc đã bị Nghiêm Diệc giữ chặt ôm vào trong ngực. Hắn nói: “Anh không thể ở bên anh ta được.”

Thương Mặc tức đến bật cười. Nếu cậu còn không hiểu nổi tâm tư của Nghiêm Diệc bây giờ thì thật uổng công cậu sống nhiều năm như vậy. Thương Mặc bắt đầu giãy dụa, nhưng Nghiêm Diệc so với cậu vừa cao lại vừa khỏe, dùng lực cũng mạnh, cậu không tài nào thoát ra được.

Nếu đã không thể tránh thoát, Thương Mặc đơn giản dừng lại. Cậu cố gắng bình phục tâm tình, đè lại sự giận dữ trong lòng rồi mới nói: “Tôi đã chia tay anh ta rồi. Giờ buông ra được chưa?”

Nghiêm Diệc nghe vậy, tâm tình tốt lên không ít, nhưng tay ôm Thương Mặc vẫn không hề buông ra. Hắn nhìn khuôn mặt nghiêng đang gần trong gang tấc của người nọ, chần chờ hỏi: “Thật không?”

Thương Mặc bĩu môi bất đắc dĩ: “Tôi lừa cậu làm gì? Có cần thiết không?”

Nghiêm Diệc nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Đúng là không cần.”

Thương Mặc tức giận: “Thế thì thả tôi ra. Nếu không cậu lại phải nhìn cảnh hai người đàn ông ôm nhau mà ghê tởm.”

Lời này khiến Nghiêm Diệc sửng sốt, mãi hắn mới nhớ ra đây là câu nói trước đây của bản thân. Nhưng thôi, chỉ cần Thương Mặc không ở chung với Đỗ Thác là được.

Ầy, thật không muốn buông người trong lòng, chỉ muốn ôm mãi như vậy.

Nhưng tất nhiên chuyện này không thể xảy ra. Nghiêm Diệc nhân lúc Thương Mặc còn chưa phát hỏa mà buông cậu ra, sau đó biệt nữu nói: “Anh mà ôm ấp người khác thì đúng là ghê tởm, nhưng nếu mà ôm tôi thì không đâu.”

Thương Mặc mỉm cười, ôi, tiểu chuẩn kép cơ đấy!

Cậu cười như không cười đáp: “Có ghê tởm không sao chỉ có thể dựa vào quyết định của cậu. Với tính cách của cậu thì tôi ôm ai cậu chẳng thấy ghê tởm. Vậy nên Nghiêm tiểu công tử tự trọng chút đi. Cũng muộn rồi, tôi phải về phòng tập, nếu không lát nữa Kiều Lẫm về mà không thấy sẽ mắng tôi cho mà xem.”

Thương Mặc nói xong bèn đi thẳng về phòng tập. Ở phía sau, Nghiêm Diệc nhìn bóng lưng cậu, như nhớ ra điều gì, hắn bỗng lên tiếng: “Bài hát anh viết cho tôi là viết về anh và anh ta phải không?”

Thương Mặc khựng lại. Chính xác. Kinh nghiệm yêu đương của cậu cho tới bây giờ vẫn chỉ có một lần, chính là mối khúc mắc yêu hận với Đỗ Thác. Bài hát của Nghiêm Diệc chính là câu chuyện đời trước của cậu.

Nghiêm Diệc thấy người Thương Mặc hơi cứng lại, biết mình đoán đúng. Trong lòng hắn bỗng chao đảo.

Lúc này, Thương Mặc mở miệng đáp: “Nếu cậu không muốn thì đừng dùng!”

Nghiêm Diệc nghe giọng cậu, biết Thương Mặc sinh khí. Hắn chạy đến bên người Thương Mặc, nói: “Tất nhiên là muốn rồi. Chỉ cần là anh viết tôi đều muốn, nhưng tôi còn muốn anh viết về chúng ta hơn.”

Thương Mặc bĩu môi không muốn nói thêm. Nghiêm Diệc hôm nay không bình thường, chắc chắn là bị cửa kẹp đầu!

Về đến phòng tập, Thương Mặc ngay lập tức đóng cửa, đỡ phải để Nghiêm Diệc vào quấy rầy cậu và Diệp tử tập luyện.

Vì hôm nay bị Nghiêm Diệc chọc giận nên cả ngày mặt Viên Diệp đều cứng đờ. Thương Mặc sờ mũi, nhìn mà cảm thấy áy náy. Kết quả là vì áy náy mà cậu lại lôi Viên Diệp ra ngoài ăn cơm.

Tối hôm đó, Thương Mặc tiếp tục nhận được điện thoại của Nghiêm Diệc. Người nọ ở bên kia trầm mặc thật lâu mới nói được một câu “Ngủ ngon” rồi dập máy khiến Thương Mặc tưởng tên kia đang muốn dọa cậu.

Buổi họp báo hôm ấy Thương Mặc mặc âu phục Kiều Lẫm đưa, ngồi trên xe Hứa Ý phái tới đi đến buổi họp báo.

Cậu bị say xe nhẹ, khi đến nơi sắc mặt đã hơi kém. Hứa Ý vừa thấy đã nhanh chóng gọi chuyên gia trang điểm tới chỉnh sửa cho cậu, tránh khi lên hình mặt lại trắng bệch.

Anh còn rất tri kỉ đưa cho cậu một cốc nước, nói: “Uống nước đi.”

Thương Mặc mỉm cười nhìn thần tượng: “Em cảm ơn.”

Uống nước xong, tinh thần cậu đã tốt hơn một chút, hơn nữa chuyên gia cũng trang điểm cho cậu nên Thương Mặc thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều.

Chờ tất cả diễn viên đều có mặt, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Thương Mặc lúc này mới phát hiện, vai nữ duy nhất thuộc về Hạ Vi, là cô gái lần trước quay quảng cáo chung với Diệp tử.

Hạ Vi có khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn rất thanh thuần vô hại. Thương Mặc nghĩ đến nhân vật của cô bèn gật đầu cảm thán, thần tượng thật lợi hại, dùng một người có bề ngoài đơn thuần vô hại như vậy để thể một sự tương phản với nội tâm, ôi chao!

Lúc này, một đường ánh mắt sắc nhọn truyền đến, là Nghiêm Diệc.

Hắn thấy cậu vẫn luôn nhìn Hạ Vi nên sắc mặt hắn càng lúc càng trầm.

“Đây là lần đầu tiên tôi đảm nhận vai trò đạo diễn của một bộ phim điện ảnh, nói không hồi hộp là nói dối. Nhưng tôi sẽ tận lực khắc chế, cố gắng cho ra đời một tác phẩm điện ảnh thật tốt.” – Đôi môi mỏng của Hứa Ý hơi gợi lên. Anh cười nói – “Cũng kính mong mọi người hãy chờ đón tác phẩm mới của chúng tôi.”

Hứa Ý nói xong, phía dưới ngay lập tức nổ ra một tràng pháo tay. Anh nói tiếp: “Người tôi chọn lần này đa phần là người mới. Nam chính là Nghiêm Diệc. Nguyên nhân tôi chọn cậu ấy là bởi tôi đã xem những bộ phim truyền hình Nghiêm Diệc diễn, thấy cậu ấy rất am hiểu về diễn xuất, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành đại ảnh đế! Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là vì hình tượng của cậu ấy.”

Nói tới đây, Hứa Ý mỉm cười, phóng viên ở dưới cũng đều cười.

“Nam thứ là một người mới, chưa từng tham gia diễn xuất – Thương Mặc. Tôi tin mọi người đều biết cậu ấy. Tôi chọn Thương Mặc vì ở cậu ấy có một loại, ừm…” – Anh dừng một chút rồi cười nói – “Khiến tôi vừa liếc mắt liền cảm thấy ngoại trừ cậu ấy thì không ai có thể thích hợp để diễn vai nam thứ này. Tất nhiên, trong buổi thử vai, Thương Mặc cũng đã cho tôi một kinh hỉ. Tôi vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ giống như những người chưa từng đóng phim khác, tư chi cứng ngắc không phối hợp. Nhưng ngày đó Thương Mặc thể hiện vô cùng tốt, chờ đến ngày công chiếu mọi người sẽ biết tôi không hề nói dối.”

Phóng viên ở dưới đều đồng loạt tâng bốc: “Hứa đại ảnh đế nói sao có thể sai được.”

Anh cười nói tiếp: “Nhân vật nữ duy nhất là Hạ Vi. Nguyên nhân tôi chọn cô ấy là vì khi xem quảng cáo của cô ấy, tôi thấy cô ấy diễn rất tốt, cách cô ấy lâm vào tình yêu say đắm rất chân thật, quan trọng nhất là ngoại hình của Hạ Vi so với kịch bản có độ tương đồng rất cao.’

Hứa Ý nói xong thì đến lượt phỏng viên phỏng vấn.

Thương Mặc ngồi một bên thấy phóng viên đều hỏi những vấn đề hiểm hóc, lại nhìn thần tượng mặt không đổi sắc trả lời, trong lòng thật sự kính nể.

Quả nhiên thần tượng chính là thần tượng! Nếu cậu có thể thuần thục như thần tượng thì tốt rồi!

Buổi họp báo diễn ra trong một giờ, chủ yếu là Hứa Ý đối phó với phóng viên, che chở cho bọn cậu ngồi phía sau. Trong buổi hôm nay Thương Mặc chỉ phải trả lời một câu, thời gian còn lại chỉ ngồi im.

Nhân khí Hạ Vi cũng tương tự nên câu hỏi dành cho cô cũng không nhiều lắm. Nghiêm Diệc thì ngược lại, trong khoảng thời gian này hắn vốn đang hot, hơn nữa còn là nam chính nên câu hỏi đặt ra cho hắn khá nhiều.

Đương nhiên, bị hỏi nhiều nhất, cũng trả lời thành thạo nhất vẫn là Hứa Ý. Dù sao anh cũng là ảnh đế, hơn nữa đã kinh qua nhiều nhân vật kinh điển, giờ đứng trên vinh quang tột đỉnh, vậy nên tự nhiên phóng viên cũng muốn kề cận hỏi anh nhiều hơn.

Sau khi kết thúc cũng đã hơn mười một giờ. Hứa Ý mỉm cười nói: “Đi, chúng ta đi ăn bữa cơm, coi như chúc mừng.”

Mọi người tất nhiên đều không có ý kiến gì.

Cứ như vậy, bốn người đến một nhà ăn, thuê một phòng riêng.

Bởi vì Hứa Ý hiện tại rất hot, độ nhận diện quá cao, vậy nên vừa xuống xe đã bị rất nhiều người vây quanh xin chữ ký, mà tính tình anh cũng tốt, tươi cười kí tên cho từng người.

Cuối cùng khi bước vào nhà hàng, không khí đã vô cùng oanh động.

Đồ ăn được đưa lên, Hứa Ý tự rót cho mình một chén đầy, đứng lên nói: “Hôm nay không mang đồ ngụy trang, chậm trễ mọi người ăn cơm, tôi tự phạt mình một ly coi như xin lỗi.”

Anh nói xong, một hơi uống cạn chén rượu. Động tác của Hứa Ý nước chảy mây bay, lưu loát sinh động khiến ba người muốn can cũng không can được.

Thương Mặc không thể dính rượu vì chỉ nhấp môi cũng đã say, cậu nhìn Hứa Ý một hơi uống cạn, trong lòng rất lo lắng.

Cũng may Hứa Ý lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, không biết đã uống qua bao nhiêu rượu, từng ấy rượu tất nhiên chẳng thấm vào đâu. Anh uống xong bèn rót cho ba người, Thương Mặc đứng lên muốn thay anh rót rượu lại bị Hứa Ý né tránh. Anh bảo cậu ngồi xuống, vừa tự rót vừa nói: “Nhìn những khuôn mặt trẻ trung của các cậu, tôi lại nhớ đến thời trẻ của tôi, cứ như là bị gợi lên hồi ức vậy.”

Giữa những câu nói, rượu lại được rót tiếp.

Hứa Ý ngồi xuống rót cho mình một chén, sau đó cười nói với bọn họ: “Ăn chút gì để lót dạ đã rồi hãy uống rượu.”

Trong phòng ăn, ba người đều không nói chuyện, người đảm nhận vai trò điều tiết không khí vẫn là Hứa Ý.

Nghiêm Diệc tính tình lạnh lùng, Hạ Vi thẹn thùng, còn Thương Mặc là không biết nói gì.

Ăn một chút rồi uống rượu. Thương Mặc tuy không dám uống, nhưng lại không muốn làm thần tượng mất hứng, vì thế cũng nhấp nhấp một chút.

Nhưng tửu lượng của cậu quả thật rất kém, vừa ngồi một lúc đã bắt đầu mê man. Cậu nhanh chóng đứng dậy xin lỗi: “Ngượng quá, tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Thương Mặc vào nhà vệ sinh rửa mặt mới thanh tỉnh hơn một chút. Cậu cố gắng vốc nhiều nước lạnh lên mặt hơn nữa cho tính táo. Chờ đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào gương, chút nữa là Thương Mặc đã bị dọa sợ!

Cách đó không xa, Đỗ Thác đang đứng nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy, đáy mắt còn mang theo một tia tình cảm khác thường.

Thương Mặc muốn sờ lên tim nhỏ kiểm tra một chút. Đột nhiên có người đứng phía sau, cậu thật sự bị dọa đấy. Phải một lúc sau khi nỗi sợ đã dịu đi, Thương Mặc mới dám thầm nghĩ, tại sao chỗ nào cũng có thể gặp hắn!

Hết chương 30.