Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 63: Bí mật




Cố Diệp Ninh có việc muốn nói với hai vị trưởng bối cùng các anh em trai, đương nhiên vấn đề được xoay quanh ba việc. Việc thứ nhất cô muốn đề cập tới chính là tốc độ thăng cấp của tang thi đặc biệt rất nhanh. Trên đường về thủ đô, cô đã gặp 1 - 2 con tang thi cấp bốn rồi. Việc thứ hai là việc tang thi thú, thú biến dị và thực vật biến dị đã xuất hiện. Nếu phía nhân loại không có biện pháp để tăng nhanh thực lực, chỉ sợ rằng tới lúc tang thi triều xuất hiện hoặc tới khi thực vật biến dị lan tràn, sẽ không chống đỡ nổi

“Con nói… có tang thi thú sao? Còn cả thú biến dị cùng thực vật biến dị?” Càng nghe, thần sắc trên mặt của Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy càng thêm trầm trọng.

Tang thi luôn là mối lo ngại hàng đầu của nhân loại, tuy nhiên, nhờ các dị năng giả xuất hiện cho nên nỗi hoang mang đã được nén xuống ít. Không ngờ… chuyện trước chưa xong thì chuyện sau đã tới. Nếu đúng như Cố Diệp Ninh nói, như vậy quân đội lại phải chỉnh đốn lại hàng ngũ lần nữa rồi. Phía chính phủ cũng phải bàn luận xem xem nên chuẩn bị thế nào, để có thể ứng phó với nguy cơ hiểm họa bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công.

Mạt thế là một cuộc chiến lâu dài, bền bỉ và cần sự đoàn kết giữa người với người. Chỉ hi vọng con người có thể vượt qua, hướng tới tương lai kỉ nguyên mới.

“Con đã từng chiến đấu với thực vật biến dị cấp 4, nó rất mạnh.” Cố Tĩnh Huyên gật đầu, rất đồng ý với việc Cố Diệp Ninh cảnh báo chuyện này với mọi người “Lúc đó con cùng với Nam Cung Lãnh Dạ của Nam Cung gia tộc phải hợp tác mới dễ dàng hạ gục được nó.”

“Nam Cung Lãnh Dạ?” Cố Tiệp Huy hơi nhíu mày, có chút thắc mắc vì sao Nam Cung đại thiếu gia kia sao lại được nhắc tới ở đây.

“Lãnh Dạ, Sở Minh ca và Mục Hoằng là ca là đồng đội của con.”

Lúc này, Cố Diệp Ninh tinh ý nhận ra khó hiểu của cậu mình, lập tức mở miệng giải thích một chút. Cô nhớ từ lúc về tới nhà, mình vẫn chưa nhắc tới mối quan hệ của bản thân với Nam Cung Lãnh Dạ, Mục Hoằng và Mặc Sở Minh với cậu và ông ngoại, cho nên tóm tắt sơ lược kể ra. Tất nhiên, cũng tranh thủ kể một chút sang Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu, nói ba đứa rất ngoan, thường xuyên quan tâm cô như thế nào, hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng hai vị trưởng bối cùng các anh em của mình về ba đứa nhỏ.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không đề cập tới mấy việc như xông vào thành phố Y trùng trùng tang thi, rồi thì còn thiếu chút nữa bị Cố Minh Tuyền đánh lén,… Nói ra những chuyện nguy hiểm kia, chỉ sợ về sau dù có biết cô là dị năng giả rồi, ông ngoại, cậu và ba người anh em của cô cũng nhất quyết bắt cô ở nhà không cho đi đâu luôn, càng đừng mơ tới việc cầm kiếm ra ngoài chém giết tang thi. Cô làm sao có thể chịu được việc bị ‘giam lỏng’ cơ chứ!!!

“Hóa ra là như vậy sao.” Quả nhiên nghe thấy cháu gái được quan tâm chăm sóc, Cố Vân gật gù rồi quay sang từ tốn nói với Cố Liệt Hạo “Hạo nhi, con xem xem có thứ gì phù hợp, mang sang sang Nam Cung gia, nói lời cảm ơn Nam Cung đại thiếu một chút vì suốt đường đi đã quan tâm tới Ninh nhi nhà mình.”

Nói thật, tuy bảo rằng các phe phái trong 10 gia tộc lớn tranh giành quyền lực, nhưng kỳ Cố Vân cùng với Nam Cung Tĩnh Hải nói thế nào cũng là đồng đội mấy chục năm, tuy rằng cùng giữ chức cao trong quân đội, thỉnh thoảng sẽ có chút xung đột ý kiến, thế nhưng tuyệt đối không kiêng kị chán ghét nhau, ngược lại hai vị lão thái gia này còn rất thưởng thức đối phương.

Cha mẹ của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Tiệp Huy đều là thượng tướng quân đội nhưng quản lý các nhóm quân binh khác nhau, ngoại trừ những lúc tổng duyệt binh hoặc họp cấp cao, còn lại thì không có bất cứ liên quan nào. Chính bởi vì như vậy, Cố gia gia tộc và Nam Cung gia tộc quan hệ không phải quá thân thiết nhưng cũng không có chút đấu đá nào cả. Có thể tóm gọn trong vài chữ ‘nước sông không phạm nước giếng’.

Cố Tiệp Huy nghe Cố Diệp Ninh nói xong, cũng thấp giọng bảo với Cố Diệp Phi: “Con bảo lão quản gia chú ý một chút tới mấy đồng đội của Ninh nhi, nhất là thức ăn, phải làm nhiều thức ăn dinh dưỡng một chút, bọn nhỏ đang tuổi phát triển.”

“Vâng.”

Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi gật đầu đáp ứng lời của ông ngoại và cậu. Tuy rằng anh em bọn họ không thích Nam Cung Lãnh Dạ cho lắm, thế nhưng người ta chăm sóc em gái mình, mình cũng không thể không nói một câu cảm ơn. Nguyên tắc xử sự, không được thất lễ, anh em bọn họ vẫn biết và hiểu rõ. Còn về phần mấy đứa nhỏ kia cùng Chu Tề Sa, Diệp Thiên, nếu đã là đồng đội của Cố Tĩnh Huyên và Cố Diệp Ninh, đương nhiên sao có thể qua loa đối xử.

Hai người Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên nghe thấy mọi người quyết định như vậy, không khỏi quay sang nhau mỉm cười. Chỉ cần là chuyện Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi đã nói thì nhất định có thể làm được, Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên trong lòng cảm thấy an tâm, không sợ ba đứa nhỏ kia bị chịu thiệt thòi gì.

“Đúng rồi, ông ngoại, cậu… Thú biến dị, thực vật biến dị và tang thi thú đều có tinh hạch trong người. Tinh hạch đó có năng lượng tương tự như tinh hạch của tang thi người, dị năng giả có thể hấp thụ được.” Cố Diệp Ninh lại tiếp tục quay lại vấn đề nguyên bản đang nói.

“Như vậy sao?”

Nghe tới đây, hai vị trưởng bối kích động, theo bản năng ngồi thẳng dậy. Tinh hạch hiện tại là một thứ rất quan trọng đối với mọi người trong căn cứ thủ đô, về cơ bản chính là có được càng nhiều thì lại càng cảm thấy ít. Dù là phe quân đội, phe chính phủ và là các đại gia tộc, tinh hạch cũng là mối quan tâm hàng đầu chỉ sau việc trong nhà có bao nhiêu dị năng giả cùng vật tư. Cố Vân và Cố Tiệp Huy là quân nhân, đương nhiên càng chú trọng tới vấn đề tinh hạch.

“Đúng vậy đó, con đã từng thử qua, quả thực có tác dụng” Cố Tĩnh Huyên tiếp lời hộ cô, lần trước anh là người được phân cho tinh hạch thực vật biến dị kia, thời điểm hấp thụ, quả thực tinh thần lực được tăng lên không ít. Hơn nữa, anh có cảm giác, so với tinh hạch của tang thi, năng lượng trong tinh hạch thực vật biến dị có độ thuần khiết cao hơn.

Cố Diệp Ninh nghĩ một chút lại bổ sung: “Cách tiêu diệt tang thi thú cũng giống như tang thi người, nhằm vào đầu, tinh hạch của chúng ở trên đầu. Giết chúng rồi móc ra là được. Thế nhưng…” Nói tới đây, hơi cau mày, nghĩ xem nên sắp xếp ngôn từ thế nào để nói tiếp.

“Thế nhưng?” Cố Vân hỏi.

“Thực vật biến dị và thú biến dị thì không như vậy. Thú biến dị tinh hạch nằm ở tim, mà thực vật biến dị nằm ở rễ. Muốn giết được hai chủng loại này, cách duy nhất chính là lấy được tinh hạch của chúng.” Không chỉ nói ra vị trí tinh hạch mà còn nói ra cả cách thức để có thể giết chết được thực vật biến dị và động vật biến dị.

“Là như vậy sao?” Cố Tiệp Huy gật gù, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Chiến đấu cần biết điểm yếu của đối phương ở đâu để tiêu diệt, nếu không có chỉ điểm này của Cố Diệp Ninh, chỉ e lúc quân đội phải đối mặt với ba chủng loại mới xuất hiện này sẽ thiệt hại không ít.

Cố Diệp Ninh cũng khuyên Cố Vân và Cố Tiệp Huy thử đề nghị phòng nghiên cứu cùng thuần thú của quân đội tìm cách thu thập và huấn luyện thú biến dị. Thú biến dị ngoại trừ có dị năng, linh tính và sức mạnh cao hơn ra thì so với thú thường không khác mấy, nếu có thể lợi dụng được năng lực của chúng thì là một việc tốt đối với nhân loại.

Tuy rằng thuần thú biến dị rất khó, phần trăm thành công là khá nhỏ, thế nhưng một khi thành công thì chúng tuyệt đối không phản bội. Ở kiếp trước, việc thuần thú này phải tới năm thứ ba sau khi mạt thế bùng nổ mới được phát hiện. Thế nhưng tới thời điểm đó, con người vì ham muốn tinh hạch của bản thân, đã giết không ít thú biến dị, dẫn tới thú biến dị đã trở nên sợ hãi và căm ghét nhân loại, muốn thuần hóa đã khó càng thêm khó hơn.

Hiện tại Cố Diệp Ninh lợi dụng việc trọng sinh, hi vọng việc thuần thú biến dị này có thể được áp dụng ngay từ đầu. Đi một con đường tắt như thế, mong là tỉ lệ thú biến dị có thể thuần hóa được sẽ tăng lên, nâng cao khả năng sinh tồn của con người hơn.

Để khiến cho ông ngoại và cậu càng thêm tin tưởng, Cố Diệp Ninh cố tình ngoắc tay với tiểu Nha đang nằm trong góc lại đây. Tiểu Nha thân thể cao lớn tới thắt lưng một người đàn ông trưởng thành, bước đi vững chắc mạnh mẽ, toàn thân toát ra một luồng khí áp khiến người ta e dè. Bình thường nó luôn lười biếng híp đôi mắt lại, nhưng nếu nó mở to mắt ra, chẳng khác nào một thanh lợi kiếm sắc bén. Vốn đã là một con thú thông minh, từ khi biến dị xong, linh tính càn tăng cao vài phần. Nó đối với cô càng thêm trung thành và thân thiết mặc dù nó là sói, một loại động vật hoang dã nguy hiểm và nổi tiếng là máu lạnh.

Tiểu Nha theo sự chỉ huy của cô, sử dụng dị năng, ngọn lửa màu tím xinh đẹp xuất hiện. Rõ ràng ngọn lửa tím này không mang chút nhiệt độ nào thế nhưng lại có thể ăn mòn tất cả những đồ vật chạm tới nó. Chỗ thảm trải mà tiểu Nha đang đứng, trong giây lát lập tức biến thành chất lỏng đen xì đặc sệt, bốc lên mùi khét cực kỳ nhức mũi.

Cố Vân và Cố Tiệp Huy bị dị năng của tiểu Nha làm cho giật mình, không nghĩ tới… tiểu Nha dị năng lại lợi hại như vậy. Nếu như có thể giống những gì Cố Diệp Ninh nói, vậy thì thuần thú biến dị hoàn toàn không phải là một ý kiến tồi!

Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ cũng không ngờ tiểu Nha thân thể lớn hơn một vòng như vậy là bởi vì biến dị, hơn nữa thực lực này còn ngang bằng với dị năng giả cấp 3. Uổng cho ba anh em bọn họ còn tưởng con sói chết tiệt này ăn hết cả đồ ăn của Cố Diệp Ninh cơ đây. Chậc chậc chậc!

Hai người Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi híp mắt, trong đầu thầm nghĩ xem sau này nên sử dụng vắt kiệt năng lực tiểu Nha yêu quý của chúng ta như thế nào cho tốt nhất. Mà thiên tài em út Cố Phong Hạ lại dùng ánh mắt quan sát như muốn xé thịt lóc xương của tiểu Nha ra nghiên cứu. Ừm, một vật mẫu tốt để nghiên cứu!

Tiểu Nha đang oai phong khoe dị năng, bị ba anh em nhớ thương rùng mình một cái: … sao lại thấy lành lạnh vậy ta? Σ(°△°|||)

Cố Tĩnh Huyên phát hiện ra tâm tư và âm mưu của ba anh em họ Cố kia, thương cảm nhìn tiểu Nha một cái: ╭(๑¯д¯๑)╮

Cố Diệp Ninh không chú ý ba anh em nhà mình đang đánh chủ ý lên đầu thú cưng tiểu Nha, thấy ông ngoại và cậu đã xuôi theo phương án mình nói, tâm tư thả lỏng. Thế nhưng cô đặc biệt nhấn mạnh với hai vị trưởng bối, thú biến dị có thể thuần hóa, còn tang thi thú cùng thực vật biến dị thì chỉ có duy nhất một biện pháp xử lý, đó là chiến đấu để chống lại. Hai chủng loại này, nhất định gặp là phải giết, bằng không sẽ cực kỳ nguy hiểm.

“Ông hiểu rồi.”

Cố Vân và Cố Tiệp Huy là hai người có suy nghĩ rất linh hoạt và tiến bộ, không giống một số các tướng lĩnh cao cấp khác, tư tưởng cổ hủ dè dặt. Cố Diệp Ninh thấy hai người lúc này đã chắc chắn đồng ý suy xét tới việc thuần thú biến dị, liền biết việc này khẳng định có hơn một nửa khả năng sẽ được thông qua và thực thi.

“Huyên nhi, ban nãy đã muốn hỏi con, con cũng là dị năng giả sao?” Cố Tiệp Huy dùng ánh mắt yêu thương nhìn con trai đang ngay ngắn ngồi một bên. Từ ban nãy nghe Cố Tĩnh Huyên nói rằng bản thân đã từng hấp thụ tinh hạch của thực vật biến dị, ông đã chú ý rồi.

“Vâng, dị năng hệ thổ biến dị, hiện tại đã tới cấp 4.” Cấp 4 là một cấp bậc đáng để tự hào, hơn nữa năng lực dị năng còn là biến dị, cho nên thời điểm trả lời cha mình, thanh âm của Cố Tĩnh Huyên lộ ra một tia hưng phấn. Anh giống như đứa nhỏ mỗi khi có điểm cao liền muốn khoe với cha mẹ mình.

“Thật sự?” Hai vị trưởng bối ngạc nhiên thốt lên, nhận được chứng thực của Cố Diệp Ninh bên cạnh, mới tin tưởng Cố Tĩnh Huyên cũng là dị năng giả cấp 4.

“Aiz ~ Cố gia nhà chúng ta đúng là được trời phù hộ.” Cố Vân không nhịn nổi phản cảm thán một câu như vậy.

Dị năng giả cấp 4 có ảnh hưởng thế nào trong căn cứ hiện nay, lão sao lại không rõ ràng. Cũng chính bởi vì không có dị năng giả cấp 4, cho nên Phùng gia cùng Lưu gia phải tìm cách mặt dày đi nương nhờ Nam Cung gia đấy thôi. Mà Cố gia bọn họ có Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ đều là dị năng giả cấp 4, hiện tại lại thêm một Cố Tĩnh Huyên, chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho các phe phái càng thêm kiêng dè nhà bọn họ hơn.

“Xem ra chúng ta lại sắp bị các phe phái khác đỏ mắt rồi.” Cố Tiệp Huy vui mừng vì con trai thực lực không kém cạnh các anh em họ, tuy nhiên nghĩ tới lần nào đi dự tiệc hoặc là họp quân đội cũng sẽ bị người khác chua chua nói vài câu, ông có chút bất đắc dĩ.

“Cậu à, không cần để tâm tới đám người ngoài râu ria kia. Bọn họ đỏ mắt thì sao, cũng chẳng làm gì được nhà chúng ta.” Cố Liệt Hạo lại không cảm thấy cái gì gọi là ‘trời phù hộ’. Thực lực ngoại trừ dựa vào thiên phú thì cũng cần nỗ lực, có thể đạt được cấp 4 là do Cố Tĩnh Huyên có bản lĩnh, ba anh em bọn họ có bản lĩnh. Ai muốn ghen tị mặc kệ người đó!

“Ninh nhi, con…” Thấy Cố Diệp Ninh không nói gì, Cố Vân chuyển tầm mắt sang cô.

“Ông ngoại, Ninh nhi là người bình thường, nhưng ông đừng lo, bọn con nhất định sẽ bảo hộ em ấy chu toàn.” Cố Diệp Ninh còn chưa kịp đáp lời thì Cố Diệp Phi đã nhanh mồm nhanh miệng chen vào trước. Nhìn y vỗ ngực, vẻ mặt kiên định thề thốt cam đoan, cuối cùng cô lại nuốt lời giải thích xuống dưới.

“Không sao, không sao.” Lão xua xua tay, đối với cô từ ái cười “Ninh nhi, còn đừng để ý chuyện là người bình thường, ông ngoại con cũng là người bình thường đây này. Nhà chúng ta một dị năng giả cấp 3, bốn dị năng giả cấp 4, như vậy đã đủ chói lọi lắm rồi.”

“Vâng…” Cô cười cười, gật đầu.

Cô thực sự không chút để ý đâu!

Thực - sự!!!

“Ông ngoại, cậu, anh hai, Phi Phi, tiểu Hạ, Huyên ca, thực ra còn có một việc nữa con muốn nói.” Nhíu mày một chút, cuối cùng cũng quyết định nói ra việc bí mật cũng là quan trọng nhất.

Mọi người thấy nét mặt của Cố Diệp Ninh nghiêm túc như vậy, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, thế nhưng vẫn tập trung nhìn về hướng của cô đang ngồi. Cố Diệp Ninh hít một hơi, sau đó vung tay một cái, trên mặt bàn liền xuất hiện một thùng mì tôm mới tinh, vẫn còn băng kéo dính chặt ở trên. Nhìn cảnh tượng này, ngay cả Cố Tĩnh Huyên đã đi chung đường với Cố Diệp Ninh một thời gian cũng nhịn không được trợn tròn mắt, khó tin vô cùng.

“Ninh nhi, em… dị năng giả sao? Hệ không gian dự trữ?” Cố Diệp Phi lắp bắp, ngoại trừ dị năng giả hệ không gian dự trữ ra thì làm gì có dị năng giả nào có khả năng cất và lấy vật tư nữa chứ.

“Không phải, không gian dự trữ này là một không gian riêng biệt, em chỉ là vật chủ mà nó phụ thuộc vào.” Cô lắc đầu, quay sang nhìn Cố Liệt Hạo “Anh hai, anh có nhớ chiếc nhẫn anh từng tặng em sinh nhật không?”

“Có, chiếc nhẫn đó… có liên quan tới không gian dự trữ này?” Cố Liệt Hạo cau chặt hàng lông mày, nhạy bén phát hiện ra ý tứ trong lời nói của Cố Diệp Ninh, bèn hỏi. Cố Diệp Ninh không thể nào tự nhiên chẳng có lý do gì lại nhắc tới chiếc nhẫn kia được.

Cố Diệp Ninh không trả lời, trực tiếp vạch phần tay áo luôn kéo xuống che kín cổ tay của mình lên cho mọi người nhìn. Viên đá màu xanh biếc tỏa ra một màu nhàn nhạt cực kỳ xinh đẹp, khảm sâu nối chặt vào da thịt xương máu của cô. Cố Liệt Hạo, Cố Vân và Cố Tiệp Huy dễ dàng nhận ra… đây không phải là viên đá gia truyền của Cố gia bọn họ hay sao?

Cố Vân và Cố Tiệp Huy còn nhớ rõ, trước đây Cố Liệt Hạo vì tặng quà sinh nhật cho em gái, bất chấp ngăn cản của hai người bọn họ, đem viên đá gia truyền kia cắt một phần đi làm thành nhẫn. Như thế nào hiện tại viên đá này lại xuất hiện, gắn chặt trên người của Cố Diệp Ninh cơ chứ? Nếu có, đáng nhẽ nó nên nằm trên chiếc nhẫn, không phải sao?

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Diệp Phi lo lắng bắt lấy cổ tay của cô, gặng hỏi.

Cô lấy ra bình nước thanh lọc cùng với thanh kiếm bản thân luôn đeo bên người, nói cho mọi người biết về chuyện không gian dự trữ, lời tiên đoán của vị cao tăng tổ tiên của Cố gia và cả viên đá gia truyền kia. Mọi người trong nhà họ Cố càng nghe, lông mày càng thêm nhíu chặt lại. Bất cứ là một vật nào trong số những vật này đều có thể coi là báu vật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra bên ngoài, bằng không Cố gia bọn họ sẽ gặp nguy hiểm mất! Không ai có thể ngờ bí mật trong viên đá gia truyền kia lại là như vậy!

Cố Tĩnh Huyên cuối cùng cũng hiểu vì sao vật tư trong tay của Cố Diệp Ninh lại sung túc như vậy. Trong suốt đường đi trở về thủ đô, anh còn tưởng balo của cô là túi thần kỳ của Doraemon nữa cơ đấy. Không chỉ nhét được vũ khí, thức ăn, quần áo, thuốc men… mà còn rất nhiều những thứ lặt vặt khác. Giờ thắc mắc bao lâu mới được giải đáp, hóa ra là có không gian dự trữ!

Còn về đôi mắt bạc của Cố Diệp Ninh, Cố Tĩnh Huyên cũng vẫn luôn thắc mắc, chẳng qua ngại khi đó đi cùng đám người Nam Cung Lãnh Dạ, nên vẫn để trong bụng chưa hỏi. Bây giờ mới biết, hóa ra là tác dụng phụ sau khi sử dụng nước tinh lọc. Mọi người thấy Cố Diệp Ninh nói là ngoại trừ thay đổi màu mắt ra thì không có vấn đề gì, mới chịu buông lỏng tâm tình.

“Vậy… thiên kiếp ở đây là chỉ là mạt thế? Đó là lý do em đã biết trước mạt thế tới?” Cố Liệt Hạo nhíu mày, nghĩ tới lời tiên tri trong tương lai sẽ có một thiên kiếp giáng xuống khiến cho hậu nhân Cố gia gặp họa diệt môn của vị cao tăng tổ tiên, mở miệng hỏi.

“Đúng thế. Trước khi mạt thế xảy tới, em đã có một giấc mơ cảnh báo trước, cho nên mới vội vàng gọi điện về để bảo anh thu thập trước vật tư. Chỉ có điều lúc đó chính bản thân em cũng rối loạn, không biết nên giải thích như thế nào… may mắn là các anh đều tin tưởng lời của em.” Cô thấy anh hỏi vậy, nương theo hiểu lầm của Cố Liệt Hạo, nói dối.

Cô tuyệt đối không thể nói ra chuyện cô sống lại! Đây là bí mật mà cô sẽ giấu kín suốt đời!

“Chị ơi, không thể lấy viên đá xuống sao?” Cố Phong Hạ lo lắng hỏi, để thứ nghịch thiên này dính ở trên người của Cố Diệp Ninh thì quá nguy hiểm đối với an toàn của cô.

“Không thể.” Viên đá giống như đã buộc định với bản thân, cho dù dùng cách nào cô cũng không kéo được xuống. Nói tóm lại, không gian dự trữ này đã lựa chọn cô rồi, mặc kệ cô có muốn hay không cũng không thể bỏ nó được.

“Ngoài chúng ta ra, con có nói cho ai khác không?” Cố Vân đưa tay vuốt vuốt cằm, nhíu mày nghiêm trọng hỏi Cố Diệp Ninh.

“Không có, con sao dám nói linh tinh chuyện này.” Cô có chút bất đắc dĩ, không gian dự trữ của cô so với không gian dự trữ của các dị năng giả khác ưu việt hơn nhiều, cô không dám cùng không thể tin tưởng tiết lộ cho bất cứ ai ngoại trừ người trong nhà của mình.

“Không gian dự trữ này không có cách lấy xuống, như vậy con đành phải giữ thôi, chỉ là tuyệt đối không được để lộ ra.”

Lão thực sự rất sợ có người sẽ đánh chủ ý lên không gian dự trữ này, sau đó làm cho Cố Diệp Ninh gặp nguy hiểm: “Thứ này này có thể biến hình, con giữ lấy. Đây là thứ tốt, có thể giúp con tự bảo vệ mình.” Chỉ tay vào thanh kiếm “Nước thanh lọc chờ thời điểm thích hợp, mỗi người trong nhà uống một ngụm.”

Nước tinh lọc này có khả năng cải thiện cơ thể, tăng mạnh ngũ giác và tốc độ, là một thứ thần dược. Chỉ cần có một cơ hội giúp cho con cháu mình tăng thêm khả năng sinh tồn và chiến đấu, Cố Vân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

“Nhưng…” Nước tinh lọc cô không có ý kiến, chỉ là… đã tính toán để cho các anh mình sử dụng viên đá biến hình, Cố Diệp Ninh không ngờ ông ngoại lại quyết đoán trao nó cho cô.

“Trừ Phi dùng súng ra, anh và Hạ đều không sử dụng vũ khí, có giữ cũng vô ích, em dùng đi.” Biết cô lại muốn nhường cho mình, Cố Liệt Hạo lắc đầu, cầm lấy thanh kiếm dúi sâu vào trong lòng của cô “Nó rất sắc bén, em dùng nó để tự vệ cũng sẽ làm cho bọn anh an tâm hơn.”

“Anh cũng không dùng, em cầm đi.” Cố Tĩnh Huyên cũng tán thành.

“Được, em dùng.” Các anh đều đã nói như vậy, còn làm bộ làm tịch không cần thì quá mức giả tạo, Cố Diệp Ninh gật đầu nhận lấy thanh kiếm.

.

.

.

Sau khi nói xong mọi chuyện, mọi người rời khỏi thư phòng. Cố Vân và Cố Tiệp Huy lập tức tới quân đội để làm báo cáo, yêu cầu họp gấp, thông báo những thông tin về tang thi thú, thú biến dị và thực vật biến dị. Mấy anh em nhà họ Cố thì ở nhà, xử lý đồng vật tư có ở bên trong không gian dự trữ của Cố Diệp Ninh.

Số lượng mà Cố Diệp Ninh gom góp được quả thực vô cùng nhiều, mỗi lần cô lấy ra chính là từng chồng cao như núi. Ngoại trừ đồ ăn thức uống ra còn có quần áo, vật dụng sinh hoạt, vũ khí, xăng dầu,… Nhìn một đống vật tư chất thành đống như thế, Cố Liệt Hạo xót em, bảo Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên đi nghỉ ngơi trước, để chuyện xử lý vật tư cho ba anh em bọn họ là được rồi, nhưng Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên kiên trì ở lại dọn cùng.

Vật tư của nhà họ Cố đều đặt ở dưới tầng hầm vô cùng kiên cố, được bảo mật cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ người nhà Cố gia ra thì lão quản gia là người duy nhất có thể đi vào đây. Dọn được một lúc, lão quản gia mang nước cùng thức ăn nhẹ tới để mấy anh em bọn họ lót bụng. Mấy anh em đơn giản ngồi bệt xuống đất, bên cạnh là một đống vật tư lộn xộn còn chưa phân loại doạn dẹp, cứ thế thoải mái ăn uống chẳng cần để ý tới hình tượng.

“Ninh nhi, nếu như em không muốn tham dự bữa tiệc tối mai của Đoan Mộc gia thì chúng ta không đi nữa. Dù sao, Cố gia chúng ta cũng không nhất thiết phải nể mặt mũi của đám người Đoan Mộc gia kia.”

Cố Diệp Phi cắn một miếng bánh, nhớ tới ban nãy khi nhắc tới Mạch Dĩnh và Đoan Mộc Nguyệt Vy, em gái trầm mặt không nói thêm gì, trong lòng y có chút không yên. Cố Diệp Ninh đã chủ động làm hòa với anh em bọn họ, ắt hẳn cô đã biết bí mật sự tình năm đó, không cần nhất thiết phải giấu diếm nữa. Y suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng mở miệng dò hỏi cô, xem xem cô có ý muốn đi tới bữa tiệc đính hôn kia không.

“Đúng thế, em không muốn đi, không cần miễn cưỡng.”

Cố Liệt Hạo cũng gật đầu, tỏ ý thuận theo ý kiến của cô, anh cũng không muốn cô bị mấy người kia làm cho khó chịu, chướng tai gai mắt. Em út Cố Phong Hạ dù không nói gì, nhưng trong lòng cậu thì không muốn để chị gái lại tiếp xúc với đám người chết tiệt kia thêm một chút nào nữa. Chung quy, mọi người vẫn có chút ám ảnh với việc Cố Diệp Ninh bỏ đi mấy năm trước. Còn Cố Tĩnh Huyên vì không rõ chuyện gì, cho nên từ đầu tới cuối chỉ im lặng ngồi nghe.

“Đi chứ!” Cố Diệp Ninh ngược lại rất bình tĩnh, cô cầm một tách trà, nhếch môi nhấp một ngụm rồi cười nhạt, đôi con ngươi màu bạc lóe lên một tia trào phúng “Sao lại không đi! Nhất - định - phải - đi!” Hơn nữa, còn phải đi một cách đường hoàng khí thế.

Cô phải cho bọn họ biết, Cố Diệp Ninh cô đã trở về, không những vậy, còn trở về hoàn chỉnh khỏe mạnh!

Mưu kế năm đó của bọn họ, đã triệt để thất bại rồi!