Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 17: Lo lắng của cố gia




Tuy Nam Cung Lãnh Dạ không thể hiện ra hẳn bên ngoài mặt nhưng rõ ràng sự tức giận của anh thì không ai là không nhìn ra. Thấy anh vì Cố Diệp Ninh mà chủ động uy thị đám người Khúc Miêu Miêu, cả hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh không khỏi bị dọa cho sửng sốt ngây người.

Tính tình của Nam Cung Lãnh Dạ rất lạnh nhạt, bình thường đều giữ bộ dáng không quan tâm tới những người khác. Trừ phi là người thân trong gia đình hoặc bằng hữu giống thân thiết như Mặc Sở Sở Minh cùng Mục Hoằng gặp chuyện, anh mới chịu ra tay. Đây là việc ai quen biết anh đều hiểu rõ. Nhưng tình huống hiện tại, đừng nói Mặc Sở Minh tinh nhạy thông minh mà thậm chí tới ngay cả kẻ đầu óc đơn giản như Mục Hoằng cũng nhìn ra được Nam Cung Lãnh Dạ đối xử với Cố Diệp Ninh rất đặc biệt.

Nếu so sánh ra thì anh còn bao che và để ý Cố Diệp Ninh hơn cả hai người Mặc Sở Minh và Mục Hoằng. Y cùng hắn không nhịn được quay sang nhìn nhau trao đổi ảnh mắt. Cả hai đều thấy được sự sửng sốt và bất đắc dĩ trong mắt nhau. Xem ra… Cố Diệp Ninh về sau này cùng với Nam Cung Lãnh Dạ và hai người bọn họ sẽ có mối liên hệ không tầm thường đâu. Cô đã được anh nhận định chắc chắn rồi.

“Được rồi, được rồi…” Đối với Nam Cung Lãnh Dạ bày ra vẻ mặt chấn an, Mục Hoằng quay đầu lại nhìn về hướng đám người Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam nói “Bây giờ các cô cậu muốn chúng tôi san sẻ đồ ăn, đây rõ ràng là chuyện không thể xảy ra được. Các người cũng nhìn thấy rõ ràng số thức ăn này chỉ đủ cho số lượng người bên đội ngũ chúng tôi mà thôi.”

“Hoằng, anh cần gì phải tử tế với bọn họ.” Mặc Sở Minh cười nhạt một tiếng, ánh mắt của y lạnh như băng lướt qua những người đối diện “Nếu các cô cậu còn muốn tiếp tục gây rồi thì tôi cũng không ngại sử dụng vài biện pháp riêng của mình để khóa miệng một số người lại đâu.”

Mặc Sở Minh hoàn toàn không phải người tốt tính như Mục Hoằng. Sự kiên nhẫn của y cũng không nhiều. Bản thân vốn đã chướng mắt đám người Khúc Miêu Miêu sẵn từ trước rồi cho nên mỗi lời y nói ra đều sắc như dao. Sát khí không hề che giấu bộc lộ, từ lòng bàn tay của y một thủy cầu mang theo ánh lục xuất hiện, uy hiếp đe dọa hướng thẳng về phía Khúc Miêu Miêu và đám người đứng sau cô ta.

Đám người Khúc Miêu Miêu nhìn thấy thủy cầu thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Phải rồi! Bọn họ bị kích động tới chút nữa thì quên mất Mặc Sở Minh, Mục Hoằng, Nam Cung Lãnh Dạ đều có năng lực kỳ lạ. Chỉ cần một trong ba người nhấc tay một cái thôi, đừng nói tới là mất mạng, e là tới lúc ấy thân xác cũng không được toàn vẹn. Hình ảnh ba người Nam Cung Lãnh Dạ chiến đấu với tang thi ở tiền sảnh siêu thị vẫn in đậm trong đầu từng người.

Con người đối với kẻ mạnh hơn mình luôn luôn có sự sợ hãi và né tránh. Giãy dụa cố gắng sinh tồn và tránh xa cái chết đã trở thành bản năng sống của họ. Cho nên lúc này tất cả những người mới ban nãy liên tục mắng chửi và công kích Cố Diệp Ninh dưới sự đe dọa trắng trợn của Mặc Sợ Minh thì hiện tại liền ngậm chặt miệng còn hơn hến.

“Mấy người… mấy người…”

Khúc Miêu Miêu nhìn một đám mới nãy còn phụ trợ mình giờ như đà điểu rúc đầu dưới cát không dám hó hé dù chỉ một chút thì tức tới run người. Cô ta không thể ngờ được trước thái độ bao che của mấy người Nam Cung Lãnh Dạ. Không phải mới nãy ở tiền sảnh siêu thị thì ba người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh không quen thuộc gì hay sao?! Tại sao chỉ sau một đoạn ngắn thời gian bây giờ lại bao che cho Cố Diệp Ninh như vậy?!

“Cố Diệp Ninh, cậu giỏi lắm, muốn lợi dụng bọn họ để uy hiếp bọn tớ sao?” Tức giận tuôn trào khiến cho cô ta không cách nào giữ được lý trí nữa.

“Vô sỉ!!!” Hạ Kỳ Phong nhìn Khúc Miêu Miêu, không khỏi bực bội thấp giọng quát. Rõ ràng Cố Diệp Ninh không làm gì cô ta, nhưng cô ta lại cứ năm lần bảy lượt nhắm vào Cố Diệp Ninh. Đây là loại thái độ gì chứ?! Từ nhỏ tới lớn được lớn lên trong sự dạy bảo của cha mẹ mình, Hạ Kỳ Phong chưa từng biết qua hóa ra trên đời lại có người vô sỉ tới mức độ như Khúc Miêu Miêu.

“Người này… thực sự là…” Ngay cả Mục Hoằng cũng không còn giữ được thần sắc tươi cười nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra vẻ chán ghét không che giấu.

“Hừ, không phải tôi đã nói rồi sao. Nói chuyện tử tế với loại người này chính là phí nước bọt.” Ngay từ bé vẫn luôn sống ở Nam Cung gia, Mặc Sở Minh tiếp xúc không ít loại người. Y giỏi nhất chính là nhìn thấu bản chất con người.

Riêng Minh Tu từ đầu tới cuối không mở miệng nói một câu nào nhưng nó luôn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Khúc Miêu Miêu. Ẩn sâu trong đôi mắt đen láy của nó lóe lên một tia sát khí cực độ âm trầm lãnh khốc không chút phù hợp với độ tuổi của mình. Nó của hiện tại tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng tính cách so với những gì Cố Diệp Ninh biết ở kiếp trước không khác biệt là mấy.

Bởi vì môi trường trưởng thành nên Minh Tu vô cùng quái đản, hay thay đổi thất thường và có phần lãnh huyết tàn khốc. Nhưng nó có một đặc điểm đó là một người ‘có ân báo ân, có oán báo oán’ cực kỳ rõ ràng. Cố Diệp Ninh đã là ân nhân của nó, đã hứa sẽ chăm sóc nó, như vậy thì Minh Tu cũng không cho phép dù bất cứ là ai tổn hại tới cô. Dù bằng hành động… hay là lời nói! Giờ phút này, Khúc Miêu Miêu đã chọc phải một tiểu dã thú cực kỳ đáng sợ, chẳng qua cô ta không hề biết mà thôi.

“ĐỦ RỒI!!! KHÚC MIÊU MIÊU!!!” Cảm nhận được mọi người đang dùng ánh mắt chỉ trích và khinh bỉ nhìn về phía bọn họ, Triệu Thiên Nam trên mặt không khỏi đỏ bừng lên vì xấu hổ. Hắn ta rít lên từng tiếng, một tay túm lấy tay của Khúc Miêu Miêu kéo giật cô ra về.

“Nam…” Khúc Miêu Miêu bị phản ứng của hắn ta làm cho hoảng sợ.

“Cô đừng có gây chuyện nữa!!!” Triệu Thiên Nam chỉ thấy lửa giận trong lòng càng lúc càng thêm mãnh liệt, muốn giữ hình tượng quý công tử cũng không cách nào giữ được nữa. Khúc Miêu Miêu này thực sự càng lúc càng quá phận mà…

“Nam… anh… anh quát em? Anh vì Cố Diệp Ninh kia mà quát em?” Thấy vẻ mặt giận dữ tràn ngập không chút kiên nhẫn của Triệu Thiên Nam, tròng mắt của Khúc Miêu Miêu nhanh chóng đỏ lên, nước mắt không ngừng trào ra. Cô ta thốt lên một tiếng, cơ thể xinh xắn run run lên, dường như bị đả kích tới tột cùng.

“Khúc Miêu Miêu, thu hồi mấy giọt nước mắt kia lại đi. Không cần giả bộ đóng kịch trước mặt tôi.” Nhìn vẻ ủy khuất của Khúc Miêu Miêu, hắn ta không còn cảm thấy đáng yêu như trước, ngược lại càng thấy thêm phiền phức.

Từ khi mạt thế tới, sau khi đám sinh viên bọn họ chạy trốn chật vật khỏi trường rồi tình cờ giáp mặt với Cố Diệp Ninh thì Khúc Miêu Miêu cũng bắt đầu không ngừng một lần lại một lần lộ ra vẻ mặt tràn ngập vẻ ghen tị, giận dữ cùng bất mãn đối với cô. Nếu như hắn ta còn không nhìn ra được sự ganh ghét cùng ích kỷ của Khúc Miêu Miêu nữa thì không phải là quá buồn cười sao?! Triệu Thiên Nam không phải quá thông minh hay tinh nhạy nhưng cũng không phải người ngu si đần độn.

Trước đây hắn ta từng thắc mắc vì sao Khúc Miêu Miêu lại làm hành động quyến rũ mình sau lưng Cố Diệp Ninh. Không phải hai người cô ta và Cố Diệp Ninh là bạn thân thiết sao?! Không phải cô ta đã biết mình là bạn trai của Cố Diệp Ninh rồi sao?! Nhưng thắc mắc đó nhanh chóng bị hắn ta bỏ qua bởi vì sự tự đắc khi được Khúc Miêu Miêu không ngừng lấy lòng. Triệu Thiên Nam thậm chí còn dùng lý do bởi vì Khúc Miêu Miêu quá yêu mình để qua loa thỏa mãn khúc mắc trong lòng.

Nhưng hiện tại sau khi nhận ra bộ mặt thực của Khúc Miêu Miêu, nghĩ kĩ lại từng chút một hành động của Khúc Miêu Miêu trong quá khứ chính Triệu Thiên Nam cũng không thể rõ rốt cuộc cô ta là yêu mình thực lòng không hay đơn thuần chỉ muốn lấy mình làm thứ vật phẩm tranh cướp để so bì với Cố Diệp Ninh mà thôi.

“Nam… anh nói thế là sao?” Bị sự khinh thường cùng lạnh lùng trên mặt của Triệu Thiên Nam làm cho hoảng hốt, Khúc Miêu Miêu run rẩy khẽ hỏi. Sao lại như vậy? Không phải trước đây mỗi lần cô khóc hắn ta đều dịu dàng an ủi sao?! Vì sao vậy giờ lại có thái độ xa cách như thế?!

“Tự lòng cô biết rõ, cần gì tôi phải nói rõ chứ.” Triệu Thiên Nam lùi về sau dãn rộng khoảng cách giữa cả hai người ra, đồng thời cũng tránh khỏi bàn tay muốn túm lấy áo mình của cô ta.

“Em không hiểu anh nói gì hết...” Trên mặt thoáng ra qua sự chột dạ nhưng Khúc Miêu Miêu vẫn kiên trì lắc đầu phủ nhận. Từng hàng từng hàng nước mắt lăn dài, cả người cô ta tràn ngập ủy khuất yếu đuối khiến cho người khác sinh ra cảm giác muốn che chở.

“Khúc Miêu Miêu, cô…” Càng nhìn Khúc Miêu Miêu, trong lòng Triệu Thiên Nam càng buồn chán tới cực điểm chứ chẳng hề cảm động hay thấy cô ta đáng thương gì cả. Đã nhìn thấu tất cả rồi, cho nên mới càng cảm thấy Khúc Miêu Miêu giả tạo tới cực điểm.

Hắn ta vì sao trước lại nghĩ cô ta tốt hơn Cố Diệp Ninh chứ? Đúng là ngu ngốc, đúng là mắt mù rồi mà! Sự tồn tại của Khúc Miêu Miêu bây giờ đối với hắn ta mà nói thì chẳng khác nào sự châm chọc dành cho hắn ta. Đúng vậy, sự châm chọc dành cho Triệu Thiên Nam hắn. Châm chọc hắn ta không nhận ra mặt thật của cô ta sớm, châm chọc hắn ta không cưỡng lại được sự dụ dỗ, châm chọc hắn làm mất đi… người con gái tốt như Cố Diệp Ninh…

“Haiz ~ đủ rồi, tôi không muốn nói thêm gì nữa.” Trong lòng hắn ta ra một cái quyết định, từ sau này không nên tiếp tục dây dưa với Khúc Miêu Miêu thêm nữa “Tiểu Ninh…” Vô thức lại lần nữa nghiêng đầu lướt qua hướng Cố Diệp Ninh vẫn ngồi im nãy giờ, trái tim Triệu Thiên Nam không khỏi nhức nhối.

Kì thực nãy giờ Cố Diệp Ninh vẫn luôn nhìn về phía hai người Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu. Chỉ là ánh mắt của cô luôn thờ ơ vô cùng. Giống như một kẻ ngoài cuộc lạnh nhạt đang xem một vở hài kịch chẳng đáng một xu với hai người diễn viên là hai người xa lạ. Đúng, không còn bạn trai hay bạn thân gì cả, chỉ đơn giản là hai người xa lạ không đáng để tâm.

Triệu Thiên Nam biết… Cố Diệp Ninh thực sự đã không còn lưu lại một chút tình cảm nào dành cho mình và Khúc Miêu Miêu nữa rồi. Chỉ là hắn ta vạn phần không thể hiểu được tại sao một người sống tình cảm như cô lại có thể nhanh như vậy hoàn toàn cắt đứt mọi cảm xúc. Thậm chí ngay khi phát hiện ra hắn ta cùng Khúc Miêu Miêu có quan hệ thì cô cũng không chút hoảng hốt, không chút uất ức hay tức giận vì bị phản bội. Từ đầu tới cuối Cố Diệp vẫn chỉ giữ nguyên một mảnh lạnh nhạt và bình tĩnh, ném lại một câu: Tạm biệt rồi xoay người bỏ xa.

“Anh lại nhìn Cố Diệp Ninh! Anh lại nhìn người đấy! Triệu Thiên Nam, vì sao anh không nhìn em? Vì sao cứ là Cố Diệp Ninh? Cố Diệp Ninh thì có gì tốt chứ?”

Triệu Thiên Nam không muốn đôi co với Khúc Miêu Miêu, không có nghĩa là cô ta không muốn đôi co với hắn ta. Cô ta thấy được sự lưu luyến của Triệu Thiên Nam thì nhịn không được gào ầm lên. Vươn tay kéo giật hắn ta về phía sau, bắt hắn nhìn vào thẳng vào mắt mình, trên mặt của cô ta vặn vẹo hiện lên sự điên cuồng và độc ác. Thực sự không cam tâm! Vì sao chứ? Khúc Miêu Miêu vẫn luôn tự nhận mình tốt hơn, mọi chuyện đều vẫn luôn cố gắng hơn, vậy thì vì sao chứ? Vì sao tất cả mọi người cuối cùng vẫn cứ luôn chọn Cố Diệp Ninh?

“Anh không nhìn thấy em đang vì chúng ta mà đòi bọn họ chia sẻ đồ ăn sao? Trong khi Cố Diệp Ninh thì thậm chí còn không muốn mở miệng ra nói hộ chúng ta một câu. Vậy mà anh lại còn vì cô ta mà mắng em. Triệu Thiên Nam, anh mở to mắt ra xem xem là ai tốt với anh! Anh phải đứng về phía em chứ không phải là Cố Diệp Ninh!”

“Quả nhiên không ra tay trực tiếp một chút thì cô ta không câm miệng vào.” Sắc mặt của Nam Cung Lãnh Dạ lúc này đã vô cùng âm trầm. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người khiến mọi người không khỏi run rẩy.

Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đều biết rõ một điều… Nam Cung Lãnh Dạ phẫn nộ thực sự rồi. Khúc Miêu Miêu đã chọc tới cực hạn chịu đựng của anh. Tuy không biết vì sao anh lại coi trọng Cố Diệp Ninh như vậy nhưng cả hai đều hiểu rằng Khúc Miêu Miêu kia tuyệt đối không thể sống an ổn rồi. Cô ta không chỉ không thèm đặt lời uy hiếp của Nam Cung Lãnh Dạ và Mặc Sở Minh vào trong tai, chẳng những thế còn một lần lại một lần khiêu chiến công kích vào Cố Diệp Ninh mà bọn họ muốn bảo vệ.

Bộp!!!

“Được rồi, đây là chuyện của tôi, cứ để tôi chủ động giải quyết thì tốt hơn.” Ngay lúc Nam Cung Lãnh Dạ muốn đứng dậy thì bị một bàn tay thon dài trắng nõn túm lại, thanh âm trong trẻo vang lên. Quay lại chỉ thấy Cố Diệp Ninh đang dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng mình.

“Có thể không?” Thần sắc của anh vốn vô cùng âm trầm bỗng chốc nhanh chóng biến mất, hàng lông mày cũng thả lỏng không còn nhíu lại như ban nãy. Tốc độ thay đổi nhanh tới mức tựa khiến ta tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Không rõ vì sao cứ có cảm giác giọng điệu của anh khi hỏi mình rất dịu dàng khiến cho Cố Diệp Ninh có chút cứng ngắc cảm thấy không được tự nhiên. Thế nhưng rất nhanh cô liền bình thường trở lại. Cố Diệp Ninh cái gì cũng tốt chỉ có phương diện liên quan tới tình cảm thì có chút hơi bị trì độn. Cô vẫn cảm giác được anh đối với mình không bình thường nhưng bản năng khiến cô tự động lờ đi, không phát hiện những điểm khác thường ấy.

Thật lâu thật lâu về sau, thỉnh thoảng Cố Diệp Ninh nghĩ lại những ngày tháng này thì không khỏi muốn đập đầu xuống bàn hối hận muốn chết. Nếu lúc này cô để ý hơn một chút, suy nghĩ cặn kẽ hơn một chút, tinh ý hơn một chút… thì cô đã không bị vị Lôi đế nào đó lừa vào tròng.

“Anh nghĩ cô ta là đối thủ của tôi sao?” Cô nhướng mày nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười thản nhiên nhưng không che giấu sự mỉa mai đối với Khúc Miêu Miêu kia.

“À… đương nhiên là không.” Nam Cung Lãnh Dạ ngẩn ra một chút sau dó nhàn nhạt cười cười với cô “Tôi đương nhiên tin tưởng tiểu Ninh...”

Cố Diệp Ninh cũng không phải là chưa từng thấy Nam Cung Lãnh Dạ cười thế nhưng khi lần nữa thấy nụ cười kia thì vẫn không khỏi ngẩn người. Quả nhiên Nam Cung Lãnh Dạ này là yêu nghiệt mà… ngay cả cô vốn đã miễn dịch với trai đẹp cũng vẫn bị anh thu hút. Đưa tay lên gãi gãi mũi, có chút ngượng ngùng chuyển ánh mắt, cô gật gật đầu với anh.

Tuy rằng nghe anh gọi 'tiểu Ninh' vẫn không quen cho lắm nhưng Cố Diệp Ninh vẫn vô cùng hài lòng với việc Nam Cung Lãnh Dạ nói tin tưởng mình. Dù sao thì cũng chẳng ai thích năng lực của mình bị nghi ngờ hết.

“Diệp tỷ tỷ cố lên, nhất định phải đánh cho cái cô gái vô sỉ kia không ngóc được đầu lên thì thôi!” Hạ Kỳ Phong thấy cô quyết định ra tay thì hưng phấn vô cùng. Một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có. Thậm chí cậu còn mong Cố Diệp Ninh đánh cho cái bản mặt vênh váo của Khúc Miêu Miêu nở đầy hoa thì càng tốt.

“Diệp tỷ tỷ… cố lên…” Dù rất suy yếu nhưng Minh Tu cũng cổ vũ.

Cố Diệp Ninh phẩy phẩy tay làm dấu OK với hai đứa nhỏ rồi xoay người bước về phía Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam cách đó không xa. Ngay từ đầu cô vẫn chưa từng để Khúc Miêu Miêu lọt vào trong mắt mình. Vốn còn muốn nể tình tha cho cô ta một con đường nhưng Khúc Miêu Miêu lại cứ thích đâm đầu vào cột đá, tự mình tìm tới cửa để khiêu khích vậy thì cô cũng chẳng việc gì phải nhường nhịn cả.

Cô quay đi không hề nhìn thấy được một tia sáng bất thường lóe qua trong đôi mắt café của Nam Cung Lãnh Dạ. Anh chưa từng một lần rời mắt khỏi bóng dáng của Cố Diệp Ninh. Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh thấp giọng thì thào chỉ đủ cho bản thân nghe thấy… mang theo một sự lôi cuốn bí ẩn và nguy hiểm, tựa như, một con sói đang chuẩn bị săn mồi…

“Tôi biết, không ai có thể là đối thủ của em. Trừ tôi ra, mèo con à…”

.

.

.

Lúc này ở thủ đô, không khí của Cố gia lại không hề được thong thả như bên Cố Diệp Ninh. Ở phòng khách của Cố gia được trang trí theo phong cách hiện đại sang trọng. Trên ghế sopha hiện tại có ba người đang ngồi. Ngồi ghế bên trai ở một bên không ai xa lạ chính là Cố Liệt Hạo. Đối diện anh là hai người đàn ông, một người tầm tuổi trên dưới 60, một người trung niên khoảng hơn 40 một chút.

Người tuổi khoảng trên dưới 60, khuôn mặt có không ít nếp nhăn nhưng vẫn thấy rõ được những đường nét anh tuấn cương nghị thưở còn trẻ. Tuy rằng đã cao tuổi nhưng trong đôi mắt vẫn sáng ngời đầy kiên định và lý trí. Mặc trên người một bộ quân phục, trên vai đeo quân hàm, trước ngực treo rất nhiều huy chương chứng tỏ được địa vị trong quân đội của ông. Đây chính là ông ngoại của bốn anh em nhà họ Cố - Cố Vân.

Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Cố Vân nhìn qua so với tuổi thực thì trẻ hơn rất nhiều. Người này cũng mặc quân phục, chẳng qua huy chương chỉ bằng một nửa so với Cố Vân. Thế nhưng cũng có thể thấy được đây không phải người tầm thường. Trong mắt của đàn ông trung niên này luôn bảo trì sự trầm ổn cùng lãnh tĩnh của một người chỉ huy. Không ai xa lạ, người này là Cố Tiệp Huy, cậu của bốn anh em Cố gia.

Nếu nói tới địa vị của Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy trong Cố gia thì chỉ có thể bao quát bằng hai từ: trưởng bối. Hai vị trưởng bối này chính là chỗ dựa cuối cùng, cũng là những người nuôi nấng và chăm sóc cho Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh và Cố Phong Hạ lên sau khi Cố Tiệp Thu - mẹ của bốn anh em qua đời.

Mặc dù hiện tại không còn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Cố gia và Cố thị nhưng mấy người Cố Liệt Hạo vẫn luôn luôn kính trọng nhất. Mà Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy đối với mấy đứa cháu của mình cũng vô cùng tự hào. Đứa nào cũng là nhân trung long phượng, tài giỏi hơn người, sao có thể không hài lòng được kia chứ.

Hai cha con Cố Vân cùng Cố Tiệp Huy đều là người của quân đội, lăn lộn cũng hơn nửa đời người cho nên địa vị cực kỳ cao. Quân đội hiện tại chức vị cao nhất gồm có 2 vị Đại tướng quân làm thống lĩnh. Trong hai vị Đại tướng quân có Nam Cung Tĩnh Hải - ông nội của Nam Cung Lãnh Dạ chiếm một ghế thì người còn lại chính là Cố Vân. Cố Vân chính là Đại tướng quân chỉ huy đội tăng - thiết giáp của quân đội, nắm quyền tuyệt đối trong việc sử dụng các loại vũ khí tối tân nhất. Ngay cả Cố Tiệp Huy cũng là một trong 7 vị Thượng tướng: Thượng tướng bộ binh binh chủng đặc nhiệm, cùng đơn vị với cha của Nam Cung Lãnh Dạ.

Chính vì Cố Vân và Cố Tiệp Huy địa vị cao như vậy cho nên tuy không bằng với Nam Cung gia nhưng địa vị trong quân đội của Cố gia cũng là vua một cõi không ai dám chọc. Làm một hình dung đơn giản thì nếu toàn bộ binh lính quân đội chia làm bốn phần thì Nam Cung gia chiếm hai phần, chính phủ nắm trong tay một phần, còn một phần còn lại đương nhiên là thuộc dưới trướng của Cố gia. Do Cố gia trong phương diện chính trị, quân sự, kinh tế đều đứng đầu nên vẫn luôn là cái gai trong mắt của không ít người.

Cho dù là Cố Vân, Cố Tiệp Huy hay là Cố Liệt Hạo thì cũng đều là những người nổi tiếng với tinh thần kiên cường, không bao giờ biến sắc trước bất cứ chuyện gì. Vậy mà lúc này đây thần sắc của cả ba đều lúc này rất trầm trọng. Hàng lông mày nhíu chặt lại mang theo sự lo lắng và hoang mang không che giấu. Không khí trong phòng đều theo áp suất tỏa ta từ ba người mà đều bị hạ xuống mức âm độ.

“Con nói là sự thật sao, tiểu Hạo?” Cố Tiệp Huy đầy áp lực mở miệng hỏi.

“Vâng.” Cố Liệt Hạo gật đầu, cũng không che giấu người cậu thân thiết của mình “Toàn bộ đều là sự thật. Con nghi ngờ là Ninh nhi đã biết gì đó trước nên mới…” Nhắc tới em gái, trong ngươi của anh trầm xuống, nắm tay đặt ở bên thắt lưng nắm chặt lại. Giờ này không biết Cố Diệp Ninh đang ở đâu rồi?! Có an toàn hay không?!

Chuyện mạt thế đã không còn cách nào ngăn chặn hay che giấu. Ngay cả ở thủ đô cũng có không ít tang thi xuất hiện. Chẳng qua ở thủ đô có nhiều binh lính quân đội tinh nhuệ hơn cho nên thiệt hại không nghiêm trọng bằng những địa phương khác mà thôi.

Cố Liệt Hạo cùng Cố Diệp Phi, Cố Phong Hạ trong hai ngày trước nghe theo lời Cố Diệp Ninh cho nên cũng đã gom góp được rất nhiều thực phẩm, vật tư, xăng dầu, vũ khí, xe cộ quan trọng đủ để Cố gia bọn họ không lo lắng gì trong cuộc sống sau này. Trong nhà cũng đã đuổi hết người giúp việc vì vậy cũng không xảy ra tình huống đột ngột bị tang thi tấn công. Ông ngoại và cậu đã được anh đón về từ trước nên cũng không gặp nguy hiểm. Có thể nói là Cố gia một nhà an toàn không thiệt hại gì… trừ việc bọn họ mất liên lạc với Cố Diệp Ninh.

“Chuyện mạt thế tang thi này quá bất ngờ, không chút tín hiệu gì báo trước. Tiểu Ninh như thế nào lại có thể biết trước được kia chứ?” Cố Vân nghi hoặc day day thái dương, thở hắt ra một tiếng đầy phiền muộn.

“Cái này con cũng không rõ. Con hỏi thế nào em ấy cũng không trả lời.” Cố Diệp Ninh gọi điện về một lần này quả thực vô cùng kỳ quái. Anh cũng nhận ra được em gái bình dường như đã thay đổi. Chỉ là thông qua điện thoại thì không cách nào xem rõ ràng được cô thay đổi ở chỗ nào, điểm bất thường ở đâu.

“Haiz ~ giờ điều ta lo lắng nhất là tiểu Ninh ở thành phố D có an toàn không. Thành phố D chỉ là thành phố mới phát triển, thậm chí còn không có quân đội đóng quân…”

Dù không nói tiếp nhưng lời của Cố Vân cũng đủ để làm cho tâm tình Cố Liệt Hạo và Cố Tiệp Huy càng thêm xuống dốc. Lúc này mạt thế tới, tang thi xuất hiện, khắp nơi trùng trùng nguy hiểm, bảo làm sao bọn họ có thể an tâm khi mà không biết hiện tại cô đang lưu lạc phương nào. Mặc dù cô đã hứa chắc rằng sẽ trở lại thủ đô nhưng trong mắt hai vị trưởng bối cùng Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Ninh vĩnh viễn là bông hoa nhỏ bé được bọn họ che chở dưới cánh chim. Cô có thể chịu đựng được mọi khổ sở và hiểm nguy cho tới lúc đến được thủ đô sao?!

“Con… hay là con đi tìm em ấy…”

“Không được! Quá nguy hiểm!” Chỉ mới vừa mở lời đề nghị, Cố Liệt Hạo lập tức bị hai vị trưởng bối phủ quyết. Cố Tiệp Huy càng thêm cau chặt lông mày, thở hắt ra “Tiểu Hạo, con không thể rời thủ đô được. Con quên mất mình hứa gì với tiểu Ninh sao?”

“Con…” Nhớ tới lời mình đã hứa, Cố Liệt Hạo càng thêm hối hận. Khi ấy đã cảm nhận được bất thường rồi vì sao con hứa với cô. Hiện tại muốn đi tìm cô cũng không thể được.

“Để ta đi đi. Ta đi tìm tiểu Ninh…” Cố Tiệp Huy vỗ vỗ ngực, thì thào.

“Cậu, con không đồng ý! Tiểu Ninh đã nói nhất định phải chăm sóc cho cậu và ông ngoại cẩn thận. Con đã đồng ý với em ấy rồi.” Đương nhiên sao anh có thể để cho Cố Tiệp Huy rời khỏi thủ đô vào lúc này. Cố Vân thì càng không phải nói, tuyệt đối là không thể. Cho dù là tướng quân thân chinh bách trận thì cũng không thể đối phó được với cả đàn tang thi bên ngoài.

“Như vậy thì phải làm sao… tiểu Ninh, tiểu Ninh của chúng ta…” Cố Vân nào còn bộ dáng của vị Đại tướng quân nghiêm nghị. Giờ phút này ông vì lo lắng cho cháu gái mà đứng ngồi còn không yên. Đó là đứa cháu nhỏ bảo bối của ông đấy nha ~

“Anh hai!!!”

Đúng lúc này Cố Diệp Phi từ ngoài xô cửa lao vào cắt ngang khẩn trương trong phòng. Cũng chẳng còn thấy hình tượng công tử tao nhã thường ngày của y nữa. Đầu tóc của y có chút rối tung, trên mặt tràn ngập nghiêm trọng, sát khí còn chưa thu lại, quần áo cũng dính không ít máu, một tên tay vẫn cầm chắc khẩu súng ngắn vẫn đang lên chốt. Xem ra y là mới từ ở bên ngoài chém giết với tang thi trở về.

“Có chuyện gì vậy, tiểu Phi?” Ba người Cố Vân, Cố Tiệp Huy cùng Cố Liệt Hạo cũng không trách sự vô lễ của Cố Diệp Phi, yên lặng quay đầu nhìn y. Là người lớn tuổi nhất ở đây, Cố Vân chủ động mở miệng hỏi.

“Ông ngoại, cậu.” Hướng hai vị trưởng bối chào một tiếng, y gấp gáp tiến lại gần.

“Con mới từ bên ngoài trở về sao? Có bị thương chỗ nào không?” Cố Tiệp Huy từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa cho Cố Diệp Phi, quan tâm hỏi thăm.

“Con không sao.” Thân thủ của Cố Diệp Phi có thể nói là cực kỳ tốt. Người y giết trước khi mạt thế tới cũng không ít, bằng không tại sao người trong giới hắc đạo nghe thấy tên y thì đều sợ tới tái mặt. Đối phó với tang thi, y rất nhanh có thể phát hiện ra phương pháp giết chúng.

“Hạ đâu? Không phải nói hai đứa ở trong nhà rồi sao. Hiện tại bên ngoài giờ rất loạn, khắp nơi đều là tang thi.” Cố Liệt Hạo nhịn không được nhắc nhở. Mặc dù biết rõ em trai mình thân thủ không tầm thường nhưng mà thân làm anh lớn, anh vẫn không khỏi lo lắng.

“Em ra ngoài tìm chút thông tin. Hạ đang ở trong hầm xe để điều chỉnh lại một chút thiết bị trên xe.” Cầm khăn lau qua mồ hôi trên trán, y ngồi xuống bên cạnh anh “Anh hai, quân đội cũng dẹp gần xong tang thi rồi. Chắc tới ngày mai chính phủ sẽ ra quyết định và phương án cứu nguy cho các thành phố khác.”

“Tới tận ngày mai sao?” Thủ đô thời điểm này là hoàn toàn đóng cổng cách ly. Nếu mai chính phủ mới đưa ra phương án thì tức là phải tới mai Cố gia bọn họ mới có thể tìm cách hỏi thăm tình hình ở thành phố D.

“Phi, em có cảm ứng được gì từ Ninh nhi không?”

Song sinh vĩnh viễn là có cảm ứng liên kết tâm linh. Chỉ cần Cố Diệp Ninh xảy ra chuyện thì chắc chắn Cố Diệp Phi cũng bị ảnh hưởng. Mấy người Cố Liệt Hạo hiện tại không có phương pháp để liên lạc để biết an nguy của cô, chỉ có thể dựa vào cách này mà thăm dò thôi. Mặc dù không chắc chắn hoàn toàn nhưng ít nhất vẫn có thể chấn an được sự lo lắng cho bọn họ.

“Không. Em không cảm thấy gì cả. Có lẽ em ấy vẫn ổn.” Mím mím môi, y lắc đầu, thấp giọng đáp “Anh hai, em tin tưởng em ấy! Chắc chắn em ấy sẽ trở về! Ninh nhi đã hứa là sẽ về!”

Cố Liệt Hạo nghe thấy vậy chỉ đành nhẹ thở dài một tiếng. Tin tưởng cô sao?! Đương nhiên là tin tưởng. Thế nhưng mà vẫn không cách nào áp chế được sự lo lắng và bồn chồn. Kỳ thực trong lòng Cố Diệp Phi rất hỗn loạn chứ không hề bình tĩnh chút nào. Y thực sự rất muốn lao ra ngoài chạy về hướng thành phố D để tìm cô, thế nhưng không thể… Đã hứa rồi, nhất định phải chờ em gái bảo bối ở thủ đô, nhất định không được rời khỏi thủ đô.

“Bỏ đi, giờ cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách. Chờ tới mai chúng ta chia ra hỏi thăm tung tích vậy.” Cố Tiệp Huy lắc lắc đầu “Cha, người có cần đi nghỉ không?” Nhìn sang Cố Vân trên mặt có chút mệt mỏi, Cố Tiệp Huy hiếu thuận hỏi.

“Không cần đâu.” Xua xua tay, Cố Vân chậm rãi đứng dậy “Tiểu Hạo, không phải con nghe theo lời tiểu Ninh thu gom rất nhiều thực phẩm và vật tư sao? Đi sắp xếp lại một chút đi. Ta đi cùng con…” Đồ rất nhiều cho nên chỉnh soạn lại một chút. Thực phẩm và vật tư trong mạt thế đều là bảo vật, cũng không thể tùy tiện nhồi nhét vứt lung tung được.

“Vâng.” Cố Liệt Hạo cũng đành dằn xuống thấp thỏm trong lòng, bước tới đỡ Cố Vân “Em đi tắm qua rồi nghỉ chút đi Phi.” Nhớ tới em trai vẫn một thân dính đầy máu, anh nhắc nhở.

“Em biết rồi, anh đi với ông đi.”

“Vậy ta qua bên chỗ tiểu Hạ một chút xem nó có cần giúp đỡ gì không.” Nhìn bóng Cố Vân và Cố Liệt Hạo đi khuất, nghĩ tới mình cũng có chút kiến thức về bảo trì xe cộ, Cố Tiệp Huy xắn xắn tay áo hướng về phía hầm xe ô tô mà đi.

Nhìn mọi người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình mình, Cố Diệp Phi nhàn nhạt thở ra một hơi. Ánh mắt đảo về hướng tấm ảnh to lớn được treo ở trên tivi, đó là ảnh gia đình của Cố gia bọn họ. Trong tấm ảnh kia có ông ngoại Cố Vân, có người cậu Cố Tiệp Huy, có cả người mẹ quá cố của anh em bọn họ - Cố Tiệp Thu, có Cố Liệt Hạo, có Cố Phong Hạ, có cả Cố Diệp Phi y và cả… em gái song sinh Cố Diệp Ninh của y.

Cô gái xinh đẹp vui vẻ vùi trong vòng ôm của y, nụ cười trong sáng cười rạng rỡ không vương chút tạp bẩn, tựa như nắng mai trong trẻo đi sâu vào lòng người. Đưa tay xoa xoa lồng ngực nhức nhối của mình, Cố Diệp Phi trong lòng không khỏi thầm trách móc…

Ninh nhi, em đúng là rất quá đáng, khiến bọn anh lo lắng như vậy…

Ninh nhi, bọn anh chờ em ở thủ đô… cho nên, em nhất định phải mau mau trở về, nhất định phải an toàn có biết hay không?!