Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 30




Trần Dục Nhiên tự nhiên sẽ không nghe theo ý của Lý Ngưng đi tìm Trần Ngọc Dung. Cậu với Trần Ngọc Dung không vừa mắt nhau, cậu cũng không phải cuồng chịu ngược, như thế nào lại tự mình đi chuốc lấy cực khổ? Trần Ngọc Dung ở mặt ngoài nhận lấy thiệp mời, nhưng trên thực tế là không tính để cho Trần Dục Nhiên đến đây.

Trần Dục Nhiên không rõ vì sao Hoắc Hành Nhiễm nhất định phải kéo cậu đến.

Thấy Hoắc Hành Nhiễm với Lý Ngưng đã đi xa, cậu có suy nghĩ muốn trốn đi đâu đó. Nhưng lại cảm thấy điều này không thể, nhỡ Hoắc Hành Nhiễm quay lại tìm không thấy cậu đâu, không biết lại nghĩ ra phương pháp gì để giáo huấn cậu. Làm việc dưới quyền của người khác, quả nhiên mất đi sự tự chủ. Trần Dục Nhiên bất đắc dĩ nghĩ. Ý tưởng trốn chỉ có thể từ bỏ, Trần Dục Nhiên cảm thấy bây giờ chuyện có ý tứ nhất chính là – tìm đồ ăn ngon!

“…… Trần Dục Nhiên?” Một thanh âm kinh ngạc cùng chần chờ đột nhiên vang lên bên người!

Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu liền thấy một cậu bé cao tầm bằng mình, ánh mắt ngập nước hết sức xinh đẹp đang trừng lớn nhìn cậu. Cậu bé này một thân tây trang chính thức, cho rằng sẽ trở nên thành thục khéo léo, tay phải cầm một ly rượu màu vàng kim, một bộ dáng chủ nhân.

Trần Dục Nhiên nhất thời không nhận ra cậu bé này là ai, suy nghĩ nữa ngày, có chút nghĩ hoặc nhướn mi “Lý Lạc?” Lý Lạc từng cứu ‘cậu’ sau khi ngã xuống triền núi vào sinh nhật Trương Quân Dật. Tuy Trần Dục Nhiên có chút cảm kích Lý Lạc, còn từng nghĩ tới sẽ cùng cậu ta có quan hệ tốt, nhưng Lý Lạc giống như có chút lảng tránh, không tiếng động cự tuyệt, đeo lên cặp kính đen dày cộp, tiếp tục làm người hầu đứng phía sau Trần Ngọc Dung. Vì thế Trần Dục Nhiên cực khó chủ động cứ như vậy dừng lại, không sao cả quay lại những ngày độc lai độc vang trong lớp học. Đương nhiên, tiền thuốc men khi ngã bị thương, Trần Dục Nhiên đã trả lại cho Lý Lạc. Hai người trên cơ bản không thiếu nợ nhau.

Trần Dục Nhiên từng nghĩ cậu với Lý Lạc cả đời này cũng chỉ có thể bảo trì trạng không qua lại với nhau. Không thể tưởng được lại đột nhiên gặp, Lý Lạc còn bỏ cặp kính mắt dày cộp kia đi, trở lại dung mạo thanh tú của mình.

“Không sai, là tôi. Sao cậu lại ở chỗ này?” Lý Lạc cảm thấy Trần Dục Nhiên có thể ở nơi này thật sự rất kỳ quái, nghi hoặc hỏi.

Trần Dục Nhiên nhún vai: “Nhận được thiệp mời.”

“Cậu là bạn của chị tôi?”

“Chị cậu?”

“Lý Ngưng. Chị của tôi tên là Lý Ngưng. Hôm nay là sinh nhật của chị ấy. Khách mời đến đêm này đều là bạn bè của chị.”

Nguyên lai cái gọi là Lý gia chính là nhà của Lý Lạc. Thế giới này thực nhỏ!

“Nga!” Trần Dục Nhiên giật mình, cuối cùng mới hiểu được chủ đề của bữa tiệc đêm nay. Người trong xã hội thượng lưu luôn luôn có thói quen lấy ngày sinh nhật, đính hôn gì gì đó tổ chức tiệc tùng. Bất quá thật đúng là không ngờ Lý Ngưng với Lý Lạc lại là chị em. Hai người không chỉ có dung mạo không giống nhau, tính cách càng là ở hai cực khác nhau. Lý Ngưng một bộ tiểu thư khuê các dịu dàng động lòng người, tính cách lại mạnh mẽ, năng lực rất mạnh, thu hút ánh mắt người khác. Một lần bị thương kia được ngồi trên xe của nhà Lý Lạc đã cảm thấy thực lực của Lý gia không tầm thường, hiện tại xem ra, không chỉ không tầm thường, mà còn có thể hợp lại liều mạng với Trần gia……

“Cho nên cũng không phải chị tôi mời cậu?”

“Không biết. Nghe nói tôi là bạn nhảy Trần Ngọc Dung.” Trần Dục Nhiên sờ sờ cái mũi.

“A?” Lý Lạc nghĩ là mình nghe lầm. Trần Dục Nhiên với Trần Ngọc Dung? Chuyện Trần Ngọc Dung chán ghét Trần Dục Nhiên, cơ hồ tất cả mọi người đều biết.

“Tôi thực tập ở Á Thánh. Chị của cậu là thư kí tổng tài.” Trần Dục Nhiên đơn giản giải thích, còn những cái khác chỉ có thể tự Lý Lạc hiểu.

“Khó trách!” Lý Lạc nói, “Chị tôi có nói qua, chị sớm mời Hoắc tổng làm bạn nhảy. Nhưng là có một nữ đồng nghiệp cứ quấn quít lấy Hoắc tổng nói hắn làm bạn nhảy của cô ta. Nguyên lai nữ đồng nghiệp không biết xấu hổ kia là Trần Ngọc Dung! A? Trần Ngọc Dung không phải là bạn gái Trương Quân Dật sao? Như thế nào lại bò lên Hoắc tổng rồi? Lại như thế nào giải quyết bằng cách để cậu làm bạn nhảy của cô ta?” Bùm bùm một cái thông suốt, ánh mắt Lý Lạc ngập nước, trên mặt lộ ra biểu tình bát quái. (nhiều chuyện)

Nhiều vấn đề như vậy, trả lời chỉ sợ sẽ rất dài dòng nên Trần Dục Nhiên tùy ý nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết, không thể báo cáo.

Lý Lạc thất vọng nhìn cậu, thình lình hỏi một câu: “Chẳng lẽ lời đồn là thật? Cậu với Trần Ngọc Dung là hai anh em?”

Này có thể trả lời. Trần Dục Nhiên không quá muốn thừa nhận gật gật đầu.

“Trước đó tôi còn cảm thấy bộ dáng hai người có điểm giống. Nhưng Trần Ngọc Dung bài xích cậu như vậy, tôi còn nghĩ mình tưởng tượng sai……” Lý Lạc ùng ục, “Cậu là Trần gia đại thiếu gia, khó trách sao lại có thiệp mời của nhà chúng tôi.”

“Tôi cùng không có mặt mũi như vậy…… Cậu tới gần tôi, không sợ chọc giận Trần Ngọc Dung sao?” Trần Dục Nhiên hỏi.

Lý Lạc dừng một chút, ngó nghiêng trái phải, hạ giọng “Hẳn là cô ta không nhận ra tôi.”

Quả thật Trần Ngọc Dung khóe mắt cao hơn đỉnh đầu kia khi nào thì chú ý đến người hầu Lý Lạc này? Trần Dục Nhiên bĩu môi.

“Ở trường học tôi không muốn bị người khác chú ý. Thực xin lỗi nha, Trần Dục Nhiên.” Lý Lạc thành khẩn nói. Cậu không phải không nhìn ra được cái tốt của Trần Dục Nhiên, nhưng cậu không thể đáp lại. Câu xin lỗi này cậu đã giấu trong lòng thật lâu.

Kỳ thật chuyện này Trần Dục Nhiên đã không để trong lòng nữa, cậu vô tình khoát tay.

Lý Lạc thoải mái cười.

“Kỳ thật người đại diện cho Trần gia là Trần Ngọc Dung, không liên quan đến tôi.” Cậu bất quá chỉ là một kẻ đáng thương bị đẩy ra chắn Trần Ngọc Dung, để Lý Ngưng có thể yên tâm song túc song phi* với Hoắc Hành Nhiễm. Trần Dục Nhiên rốt cục nghĩ thông suốt, ánh mắt trở nên nguy hiểm mị mị.

(*): thành một đôi với nhau

Lý Lạc cảm thấy Trần Dục Nhiên đột nhiên tản ra một cỗ khí thế khiếp người, bất giác run lên “Được rồi, mặc kệ thế nào, chúc cậu đêm nay cảm thấy vui vẻ. Có cơ hội lại nói chuyện.” Cậu giơ ly rượu về phía Trần Dục Nhiên, xoay người tránh xa, tiếp tục tiếp đón các vị khách khác.

*********************************************************

Lý Lạc đi rồi, Trần Dục Nhiên cầm lấy cái đĩa gắp mấy miếng điểm tâm thoạt nhìn rất được, lại cầm lấy một ly nước có chút giống nước ngọt, chui vào một góc làm đầy bụng. Cậu thỉnh thoảng sẽ chú ý một chút hướng đi của Hoắc Hành Nhiễm bên kia. Sau khi gặp Lý Ngưng, Trần Ngọc Dung còn có Tạ An Oánh không biết từ đầu ra đều vây quanh người Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên đột nhiên có điểm đồng tình với Hoắc Hành Nhiễm. Khó nhất qua ải mỹ nhân nha! Bất quá đồng tình thì đồng tình, cậu càng thêm kiên định lui vào một góc bí ẩn.

“Cậu đang trốn Hoắc Hành Nhiễm?”

Một cái bóng to lớn che trước mặt Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một nam nhân cao lớn cường tráng đang cầm một ly rượu, chăm chú nhìn mình. Hắn mặc một bộ tây trang màu đen, cổ áo sơ mi mở một nửa, lộ ra vân da cường tráng trơn nhẵn, trên đó rải mấy vết hồng ngân nhàn nhạt cực kỳ ái muội, lộ ra một cỗ hương vị lang thang. Bất quá ánh mắt của gã từ trên cao nhìn xuống làm cho người ta cảm thấy có điểm không thoải mái.

Trần Dục Nhiên cầm lấy một quả ô mai trên miếng điểm tâm, đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, tạm thời không có rảnh để mở miệng.

Nam nhân thấy cậu chỉ lo ăn mà không thèm quan tâm đến lời nói của gã, trong mắt hiện lên ánh sáng xấu xa, đoạt đi cái đĩa thức ăn của Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên ngẩn người, cũng không giận, nhún nhún vai cầm lấy ly nước có chút giống như nước ngọt uống một ngụm, hai gò má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Kỳ thật không phải cậu cố ý không nói lời nào. Chính là ăn cơm cùng với Hoắc Đình và Hoắc Hành Nhiễm vài lần, nhiễm thói quen ăn không nói uống không nói. Không ăn xong sẽ không mở miệng nói chuyện.

“Cám ơn.” Cậu còn nghiêm túc nói, “Chậu đĩa bẩn ở bên kia.” Dù sao đã ăn kha khá rồi, có người hỗ trợ lấy đi đĩa bẩn, cậu không cần lao động, thật sự là quá tốt.

Nam nhân ngẩn ra, trên mặt lộ ra một tia không biết là nên khóc hay nên cười, nhưng đáy mắt không có ý cười, mà là tức giận khi bị mạo phạm, cho dù trước đó là gã thất lễ trước.

Đây là một nam nhân cao ngạo bễ nghễ với vẻ ngoài phong lưu phóng đãng, bên trong tràn ngập tự phụ tự kỷ. Còn…… không thể dây vào.

Trần Dục Nhiên ở trong lòng thở dài. Cậu đây là đã đắc tội ai nha? Quả nhiên sự tình có liên quan đến Hoắc Hành Nhiễm đều không phải chuyện tốt?

“Xin hỏi anh là?” Ăn xong rồi, Trần Dục Nhiên hỏi.

“Trả lời vấn đề của tôi.” Thanh âm nam nhân âm trầm ngả ngơn, mang theo một tia mệnh lệnh.

“Này tựa hồ không có liên quan đến anh.” Trần Dục Nhiên hơi hơi giận tái mặt, “Tôi không có nghĩa vụ phải đáp lại.” Cậu rất ít khi lộ ra biểu tình mất hứng rõ ràng như vậy, nhưng thái độ nam nhân làm cho đáy lòng người ta không thể nào mà thích được.

“Chắc là ‘yes’ rồi.” Nam nhân phán đoán, “Cậu là người mà A Oánh đã nhắc tới, tiểu tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm?”

Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình xuất hiện ảo giác. Tiểu tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm? Cậu???

“Anh nhận sai người rồi.” Trần Dục Nhiên chậm rãi phủ nhận, “Tiên sinh, tôi còn có việc, không thể tiếp.” Không muốn nghe gã nhắc tới cái gì mà ‘tiểu tình nhân’ của Hoắc Hành Nhiễm, làm cậu lại nhớ đến vấn đề mà Hoắc Hành Nhiễm đã nói, sau đó lại có chút để ý.

“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, phải hay là không phải.” Nam nhân bình tĩnh nhìn cậu, không kiên nhẫn nói.

“Không phải. Xin cho tôi qua.” Trần Dục Nhiên thấy gã cố ý vô tình ngăn cản cậu, mất hứng nói.

“Tôi không tin.” Nam nhân uống một ngụm rượu, sâu kín nói.

Trần Dục Nhiên muốn trợn trắng mắt, miễn cưỡng nhịn xuống: “Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.”

“Nhưng nếu cậu là tiểu tình nhân của hắn, tôi sẽ đối với cậu cảm thấy hứng thú.” Nam nhân lấy một góc người bình thường không nhìn thấy nhanh nhẹn đẩy Trần Dục Nhiên dựa vào tường.

“Tôi đối với anh không có hứng thú.” Lưng Trần Dục Nhiên bị đụng đau, lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi giống như con thú nhỏ,, bắt đầu cảm thấy cậu chọn chỗ quá bí ẩn rồi.

“Cậu sẽ có.” Nam nhân nhìn xuống cậu, cười như không cười, nguy hiểm mà gợi cảm.

Trần Dục Nhiên thấy tư thế của hắn một bộ tùy thời đều có thể hôn qua, cảm thấy da đầu run lên. Như thế nào gần đây nhân duyên của cậu đối với nam nhân lại trở nên tốt như vậy? Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra một nụ cười dịu ngoan: “Có lẽ.”

Không thể không nói tươi cười trong sáng của cậu xứng với bộ dáng thanh tú dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Nam nhân ngay từ đầu sẽ không đem thân thể gầy yếu mảnh khảnh của Trần Dục Nhiên đặt trong mắt, thấy cậu nở nụ cười, nghĩ cậu sẽ chịu thua, không khỏi hơi hơi lơi lỏng. Sau đó gã lập tức cảm giác được nguy hiểm, phản xạ tính buông Trần Dục Nhiên ra lui về phía sau từng bước, vừa lúc thấy cậu lên gối về phía gã! Động yác kia hiển nhiên là dùng hết toàn lực, cả người Trần Dục Nhiên đều nghiêng về phía trước! Nam nhân nghĩ một gối này nếu thật sự đánh trúng bộ vị kia thì…… Gã âm trầm nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên nhân cơ hội nghiêng người ra khỏi góc đó, đứng bên cạnh một ít tân khách, cau mày liếc mắt nhìn nam nhân một cái, sau đó không chút do dự quay đầu tiến vào trong những tân khách náo nhiệt.

Đầu cậu có chút mơ hồ, một lòng tránh đi nam nhân kỳ quái kia, đi không được vài bước liền tiến thẳng vào trong lòng một người!

====================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tết âm lịch khoái hoạt nha, các vị!!! Chúc mọi người thân thể khỏe mạnh, học nghiệp tiến bộ, công tác thuận lợi, cả nhà hạnh phúc!![o]/~ còn có một tiếng ~