Một tuần kế tiếp, Trần Dục Nhiên hồi tưởng lại, vẫn hoàn toàn không có ấn tượng cậu là như thế nào mà qua được thời gian này.
Sự việc phát sinh ở trong thư phòng của Hoắc Hành Nhiễm giống như là cao su cường lực dính ở trong não, mà cậu làm cách nào cũng không bỏ đi được.
Tại giây phút đột ngột kia, Trần Dục Nhiên khó có thể tin rằng mình dường như đã xuất hiện ảo giác sau khi hôn xong, Hoắc Hành Nhiễm hỏi cậu có muốn làm tình nhân của hắn không.
Trần Dục Nhiên hoàn toàn ngây ngốc. Cậu có mơ cũng không tưởng được là Hoắc Hành Nhiễm sẽ hỏi mình vấn đề này. Cậu với Hoắc Hành Nhiễm thậm chí còn không được xưng là bạn bè.
“Hoắc, Hoắc tổng, ngài đang nói đùa sao?” Trần Dục Nhiên lắp bắp hỏi, ngay cả kính ngữ đều nói ra, có thể thấy được trính độ sợ hãi, so với thiếu chút nữa chết đuổi trong bể bơi còn khủng bố hơn.
“Tại sao lại không chứ? Em chán ghét nụ hôn của tôi sao?” Hoắc Hành Nhiễm thực trấn định, giống như là đang nói ‘Hôm nay thời tiết tốt lắm’.
“Anh, anh thích tôi?” Trần Dục Nhiên tiếp tục lắp bắp.
“Tôi không chán ghét em.” Hoắc Hành Nhiễm còn nghiêm túc nói, “Em thực thích hợp.”
“Tôi là nam. Anh là đồng tính luyến ái à?” Không thể nào? Vậy thì Hoắc Đình là từ đâu ra?
“Tôi không thèm để ý. Về phần em, nghe nói lúc trước em thích người thừa kế của Trương gia.” Hoắc Hành Nhiễm vạch ra một sự thật. So với hắn, việc Trần Dục Nhiên thích đàn ông còn có căn cứ chính xác hơn.
Trần Dục Nhiên nghẹn lời, lắc đầu: “Tôi không nhìn ra là vì sao tôi lại thích hợp……”
“Hoắc Đình thích em. Em đối với nó có sự ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa, tôi không chán ghét em. Làm sao lại không thích hợp?” Hắc Hành Nhiễm tao nhã nói.
Đầu Trần Dục Nhiên thanh tỉnh hơn chút: “Ý của anh là, anh muốn tìm một tình nhân có thể được Hoắc Đình chấp nhận, có năng lực giúp anh chăm sóc con của anh, không cần quan tâm nam hay nữ? Mà không phải là anh thích tôi, anh chỉ là không chán ghét tôi.” Cậu nheo mắt, trật tự rõ ràng phân tích, nói xong lời cuối cùng, thanh âm trở nên mềm nhẹ.
Mâu quang Hoắc Hành Nhiễm chợt lóe, mỉm cười: “Dục Nhiên lý giải như vậy, cũng không sai.” Đối với năng lực lý giải của cậu cảm thấy vừa lòng.
“…… Anh cách xa tôi một chút!” Trần Dục Nhiên nổi giận! Cậu xoay người bước đi!
“Đây là lần thứ hai em nói câu này.” Hoắc Hành Nhiễm không nghĩ sẽ chặn cậu lại, giọng nói bình tĩnh thong dong không chút biến hóa, “Em độc thân, không chán ghét nụ hôn của tôi, thích Hoắc Đình, cần tiền để thoát ly thế lực của Trần gia. Vì cái gì lại không muốn thử một con đường vừa nhanh vừa tiện? Tôi cũng không có ý muốn vũ nhục em. Em có thể nghiêm túc suy nghĩ.”
Câu trả lời của Trần Dục Nhiên cho hắn chính là tiếng đóng cửa.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dục Nhiên liền kiên trì rời khỏi biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, sau đó vẫn theo bản năng tránh Hoắc Hành Nhiễm, từ xa xa liếc mắt nhìn thấy đều xoay người đi đường vòng.
Kỳ quái là kẻ luôn luôn yêu thích gây phiền toái cho Trần Dục Nhiên là Trần Ngọc Dung một tuần này không có đi tìm cậu. Bất quá từ miệng đồng nghiệp nghe được là có một vị khách hàng nữ xinh đẹp họ Tạ đến đây, cô còn mang theo một phương án hợp tác. Trần Dục Nhiên lập tức liền hiểu.
Vị khách nữ họ Tạ phỏng chừng chính là Tạ An Oánh lần trước. Tạ an Oánh có ý đồ với Hoắc Hành Nhiễm, hơn nữa tựa hồ bối cảnh rất hùng hậu, Trần Ngọc Dung đồng dạng cũng thèm nhỏ dãi vị trí phu nhân tổng tài của Á Thánh, tự nhiên sẽ tập trung toàn bộ hỏa lực đối phó cô ta, để tránh Hoắc Hành Nhiễm bị chiếm.
Nghĩ đến hình ảnh Tạ An Oánh cùng Trần Ngọc Dung tranh đoạt Hoắc Hành Nhiễm, tổng cảm thấy rất giống như hai mẫu cẩu (chó cái) tranh nhau khúc xương.
Trần Dục Nhiên vừa vui sướng khi thấy người gặp họa, đồng thời trong lòng lại có một tia quái dị. Dù sao thì khúc xương kia vừa không lâu trước đó nói với cậu ‘Muốn làm tình nhân của tôi không’……
Bởi vì Hoắc Hành Nhiễm không có động tác gì nữa nên Trần Dục Nhiên dần dần ném vấn đề của Hoắc Hành Nhiễm ra sau đầu, cảm thấy có thể là lòng dạ hẹp hòi của Hoắc Hành Nhiễm phát tác, hạ bút thành văn ra một chiêu thức mới đùa với cậu. Về phần động tác chạm môi ngắn ngủi trong thư phòng kia, Trần Dục Nhiên tự nhận là một người đàn ông, chỉ thiếu một miếng thịt, không thèm so đo, cứ cho là bị cún con của Hoắc Đình Obama hoặc là Shiela liếm một cái.
Cuối tuần đến, Trần Dục Nhiên đã có thể thực thản nhiên ngồi trên chiếc xe do Hoắc Hành Nhiễm phái tới, đi đến biệt thự ở lưng chừng núi của hắn, cũng quyết định đối với chuyện học bơi liều chết không theo.
Bất quá tư tưởng mà Trần Dục Nhiên chuẩn bị, toàn bộ thất bại. Hoắc Hành Nhiễm không ở trong biệt thự, chỉ có Hoắc Đình đang đợi cậu. Trong nháy mắt, Trần Dục Nhiên cảm thấy không khí trở nên tươi mát hẳn lên, thể xác và tinh thần thư sướng, ngay cả cùng Hoắc Đình chơi một ngày rồi sau đó hẹn với bé cuối tuần sau cùng đi vườn bách thú, cậu đều đồng ý hết.
Nhưng vui quá hóa buồn có thể hình dung với những người lạc quan đắc ý quá sớm. Trần Dục Nhiên lúc này không có ngủ lại biệt thự của Hoắc Hành Nhiễm, chạng vạng đã trở lại ký túc xá nhân viên. Nhưng cậu vừa mở cửa ký túc xá ra, điện thoại di động trên tay cơ hồ là đồng thời vang lên.
Trên di động là một dãy số xa lah. Trần Dục Nhiên không nghĩ nhiều, chờ tiếng chuông điện thoại kêu ba tiếng, liền nghe máy: “Alô?”
“Tôi ở dưới lầu, em xuống đây.” Thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm đơn giản nói một câu, mang theo một cỗ chân thật đáng tin.
Ý tưởng đầu tiên của Trần Dục Nhiên là trốn, làm bộ như không nghe thấy.
Hoắc Hành Nhiễm bên kia giống như thực hiểu suy nghĩ của cậu, cười nhẹ: “Em dám giả như không nghe được xem, ân?”
Trần Dục Nhiên có điểm phẫn nộ đi ra khỏi ký túc xá nhân viên. Dưới lầu quả nhiên có một chiếc Bentley thuần màu đen đang đỗ, đường cong lưu sướng đại khí, khí chất cao quý. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra đôi mắt màu thâm lam của Hoắc Hành Nhiễm. Hắn dùng ánh mắt ý bảo Trần Dục Nhiên lên xe.
Trần dục Nhiên sợ cùng với Hoắc Hành Nhiễm ở trước cửa của ký túc xá quá lâu sẽ khiến người khác chú ý, chậm chạp ngồi vào trong xe. Đóng cửa xe lại, cậu xoay qua nhìn Hoắc Hành Nhiễm hỏi: “Có cái gì…… Ngô!”
Hoắc Hành Nhiễm một tay nắm lấy thắt lưng cậu, cúi người cho cậu một nụ hôn, hoàn toàn ngăn chặn vấn đề của cậu!
Trần Dục Nhiên cứng đờ, hoàn toàn không phản ứng lại được. Chờ khi cậu nhớ tới phải giãy dụa, Hoắc Hành Nhiễm đã muốn buông cậu ra: “Suy nghĩ thế nào rồi?”
“Suy nghĩ cái gì?” Trần Dục Nhiên theo trực giác hỏi.
Hoắc Hành Nhiễm tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu. Trần Dục Nhiên mới chậm rãi nhớ tới chuyện làm tình nhân của hắn. Khi đó Hoắc Hành Nhiễm nói để cho cậu suy nghĩ.
“Không cần.” Trần Dục Nhiên thực rõ ràng nói. Cố lấy dũng khí cự tuyệt Hoắc Hành Nhiễm, cậu cảm thấy có điểm tự hào.
“Vậy sao? Vậy em tiếp tục suy nghĩ đi.” Trên mặt Hoắc Hành Nhiễm không có chút phiền toái nào, thực quân tử buông Trần Dục Nhiên ra, bấy giờ cậu mới phát hiện mình vẫn bị Hoắc Hành Nhiễm ôm.
Trần Dục Nhiên quẫn bách, dịch đến vị trí xa Hoắc Hành Nhiễm nhất, cả người cứng ngắc trừng mắt nhìn hắn. Thấy Hoắc Hành Nhiễm vẻ mặt tự nhiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không có chút ý tứ gần gũi nào nữa, tâm Trần Dục Nhiên buông lỏng, theo thói quen tựa vào lưng ghế, cả người lộ ra khí chất tản mạn.
…… Kỳ thật ở bên trong xe, hai người có thể cách xa nhau nhiều không? Nhưng nếu đã trốn không thoát, Trần Dục Nhiên chỉ có thể lấy điểm này an ủi chính mình.
“Anh vừa rồi là có ý gì?” Trần Dục Nhiên chậm nửa nhịp nghĩ đến lời nói ‘tiếp tục suy nghĩ’ của Hoắc Hành Nhiễm, như thế nào lại cảm thấy có điểm không thích hợp? Không phải là cậu đã quên cái gì rồi chứ?
“Theo giúp tôi tham gia một bữa tiệc.” Hoắc Hành Nhiễm nhìn Trần Dục Nhiên đang nhíu mày tự hỏi, trong mắt hiện lên ý cười, thản nhiên nói ra ý đồ của mình.
“Vì cái gì muốn tôi đi cùng anh?” Trần Dục Nhiên kinh ngạc. Cậu bất quá chỉ là một thực tập sinh, cũng không phải trợ lý hay thư ký của Hoắc Hành Nhiễm, như thế nào mà cậu phải theo Hoắc Hành Nhiễm tham gia tiệc tùng?
“Nói đúng ra là đi cùng em gái em, Trần Ngọc Dung tiểu thư.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, “Lý gia tổ chức tiệc, Trần Ngọc Dung làm đại diện cho Trần gia tham dự. Lý gia lại đưa thiệp mời riêng cho một mình em. Làm anh em, hai người cùng nhau đến tham dự là chuyện đương nhiên.”
“Thiệp mời? Chuyện khi nào?” Cậu căn bản không nhận được thiệp mời gì cả.
“Trần tiểu thư thay em nhận, còn nhờ tôi lo chuyện lễ phục cho em.” Hoắc Hành Nhiễm đơn giản nói.
…… Trần Ngọc Dung lại tốt bụng như vậy? Đó là chuyện không có khả năng. Trên thực tế trước đó cậu hoàn toàn không có nghe thấy nửa điểm tiếng gió nào.
Trần Dục Nhiên có chút khó hiểu: “Vì sao Lý gia lại gửi thiệp mời cho tôi?” Cậu bất quá chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Đối với Lý gia gì đó hoàn toàn không có ấn tượng.
“Nguyên nhân à, Dục Nhiên chỉ có thể hỏi người nhà họ Lý.” Hoắc Hành Nhiễm tỏ vẻ hắn chỉ là đến hoàn thành chuyện Trần Ngọc Dung nhờ vả.
Trần Dục Nhiên đối với lời nói của Hoắc Hành Nhiễm rất là hoài nghi. Bất quá đã xác định là trốn không thoát rồi thì cậu chỉ có thể cùng đến đó xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
***********************************************************
Dung mạo Trần Dục Nhiên thanh tú, làn da trắng nõn non mịn, thoạt nhìn so với tuổi thực tế thì trẻ hơn một chút. Hoắc Hành Nhiễm đưa cậu vào một cửa hàng quần áp nhìn không ra chất lượng, nhà tạo mẫu không lấy cho cậu một bộ tây trang đứng đắn, mà là lấy cho cậu hai chiếc áo ngắn tay có cổ áo, thoạt nhìn vừa trẻ lại không mất sự ổn trọng. Khí chất của Trần Dục Nhiên mang theo sự tự do không chút để ý, cùng sự bình yên, mặc vào quần áo vừa người, khuôn mặt thanh tú thêm vài phần tuấn dật, càng nhìn càng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trần Dục Nhiên chưa từng vì mặc quần áo mà đa nghi, bị nhà tạo mẫu ép buộc đến mệt mỏi lại không nói gì, Hoắc Hành Nhiễm rất nhanh đã ăn mặc chỉnh tề, ở một bên khoanh tay đứng nhìn cậu.
Hoắc Hành Nhiễm mặc rất đơn giản, tây trang nhìn qua rất bình thường, nhưng cực vừa người, hoàn toàn không thể che được sự ôn hòa tôn quý của hắn.
Nhà tạo mẫu Simon đối với Trần Dục Nhiên cảm thấy rất hứng thú, vẫn luôn dùng tiếng Anh nói chuyện với Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Hành Nhiễm ngẫu nhiên mỉm cười gật đầu, đáp lại vài câu.
Đi ra khỏi cửa hàng quần áo, Trần Dục Nhiên khó có được khẩn cấp chạy vào trong chiếc Bentley, ngay cả Simon muốn ôm cậu nói lời từ biệt nhưng bị Hoắc Hành Nhiễm ngăn cản đều không có chú ý đến.
“Anh ta nói cái gì vậy?” Trần Dục Nhiên có chút tò mò. Cậu chỉ nghe được từ ‘young’ (trẻ), ‘adorable’ (đáng yêu), ‘ngon’ (delicious), còn những cái khác là có nghe nhưng không hiểu. Cậu cảm thấy khi Simon kia nói về cậu, ánh mắt có chút quỷ dị.
“Anh ta nói cậu là viên ngọc chưa được mài dũa, đáng giá bồi dưỡng.” Trên thực tế, Simon ngay từ đầu liền nghĩ Trần Dục Nhiên là tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Hành Nhiễm dẫn người đến. Hoắc Hành Nhiễm cũng không có phủ nhận, chủ đề trong lời nói của Simon bắt đầu lệch lạc, đến sau cùng lại bắt đầu nói giỡn cảnh cáo Hoắc Hành Nhiễm không cần khi dễ đứa nhỏ đơn thuần ngon miệng như vậy.
Trần Dục Nhiên nửa tin nửa ngờ.
***********************************************************
Bentley dừng trước một khách sạn vàng ngọc huy hoàng.
Trần Dục Nhiên theo Hoắc Hành Nhiễm xuống xe, chậm rãi đi vào trong.
Lý Ngưng dịu dàng động lòng người nhìn thấy Hoắc Hành Nhiễm, hai mắt sáng như sao, nở một nụ cười xinh đẹp. Cô mặc một thân lễ phục thanh lịch, đi tới.
“Hoắc tổng, ngài đã tới!”
Trần Dục Nhiên cảm giác được một tia quái dị.
“Dục Nhiên, thư ký Lý là thiên kim của Lý gia.” Hoắc Hành Nhiễm giải thích.
“A, Trần đại thiếu gia cũng đến đây.” Lúc này Lý Ngưng mới nhìn đến Trần Dục Nhiên, cô nhìn về một phía trong bữa tiệc, “Em gái của cậu đã đến rồi đó. Hai người chơi vui vẻ. Hoắc tổng, ba tôi ở bên kia, không bằng đến chào hỏi một chút?” Ánh mắt của cô chỉ đặt trên người Hoắc Hành Nhiễm.
Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên gật đầu.
Trần Dục Nhiên nhìn theo bóng dáng của họ, bị bỏ lại tại chỗ. Cậu đột nhiên nhớ ra mình đã quên cái gì! Cậu còn chưa tính sổ với Hoắc Hành Nhiễm về nụ hôn kia!
==================================================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trừ tịch khoái hoạt nga! Tiểu Mị chúc mọi người mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn![≧▽≦]/