Nhất Chùy Mua Bán nhìn tất cả mọi người đi hết, cả người co quắp ngồi phịch xuống ghế, hai mắt không hồn, ánh mắt đờ đẫn.
Thậm chí ở hội đấu giá có người bán bản thiết kế trang bị Thanh Đồng, điều này sao có thể?
Nhất Chùy Mua Bán hoàn toàn không có cách nào để hiểu được, hành động như vậy, quả thực chính là giống như việc ngu xuẩn giao chìa khóa cửa có thể mở ra kho hàng chứa đầy núi tiền chìa cho người khác.
Chỉ có thiếu não mới làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.
“Không đúng, nhất định là những người này đang lừa gạt mình.” Nhất Chùy Mua Bán bất thình lình ngồi dậy, mở ra diễn đàn chính thức, tên đó muốn khiến cho bọn họ hối hận, tên đó phải bôi đen chết bọn chúng, khiến những người kia biết cái giá khi dám coi thường hắn.
Nhưng khi Nhất Chùy Mua Bán chứng kiến vài cái bài viết thảo luận đang được chú ý cao xong, nhất thời trợn tròn mắt, thật sự có kẻ ngu đi bán bản thiết kế.
Hội đấu giá chợt xuất hiện bản thiết kế trang bị Thanh Đồng, có ảnh có chân tướng!
Lại mở ra xem xét, Nhất Chùy Mua Bán triệt để ngây ngẩn cả người.
Cái bản thiết kế ấy cư nhiên là Vi Quang Hộ Hung, là trang bị đoán tạo sư Hắc Viêm bán ra trước kia. Thuộc tính vật này, tất cả mọi người đều trong lòng biết rõ, tuyệt đối là cực phẩm.
Công hội nhất lưu nếu mà có được cái tờ bản thiết kế này, liền đại biểu những công hội nhất lưu kia không cần tên đó nữa.
Bởi vì danh tiếng không có tác dụng lớn với công hội nhất lưu, lúc trước hắn dám kiêu ngạo, cũng là bởi vì hắn học bản thiết kế Dã Nhân, hiện tại có người bán bản thiết kế trang bị so với hắn tốt hơn, sẽ còn ai quan tâm hắn làm gì?
Trên bình luận có rất nhiều công hội nhất lưu đều buông lời, nói cái bản thiết kế này bọn họ chắc chắn phải có được, ai dám đoạt liền liều mạng với người đó.
Vì vậy tất cả mọi người bắt đầu chú ý tới vấn đề người sở hữu bản thiết kế ấy, không còn có người nào quan tâm hắn thêm nữa, ngược lại nguyên một đám cười trên nỗi đau của người khác, bắt đầu chế nhạo hắn xong đời.
Điều đó làm cho tất cả mọi người đều bội phục người chơi thần bí bán bản thiết kế, quả thực giết người không thấy máu, chỉ dùng một trang giấy liền kéo kẻ đang được triệu người hâm mộ – Nhất Chùy Mua Bán xuống thần đàn, rơi xuống vực sâu không thấy đáy, không có ngày vùng lên, thủ đoạn cao minh, khiến cho người đời khen ngợi.
Nhất Chùy Mua Bán đã hận thấu người chơi bán bản thiết kế này, cuộc sống hạnh phúc xa hoa cùng gái vây quanh sắp có thể đụng tay đến, kết quả cứ như vậy bị hủy đi, hơn nữa còn bị một tên não tàn làm hỏng.
Không sợ kẻ địch như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, bây giờ còn phải thêm một cái, càng sợ người qua đường A đần thế kia.
Bấy giờ Nhất Chùy Mua Bán hai mắt chuyển đỏ, sắc mặt tái xanh, vẻ mặt đáng sợ đủ để ăn thịt người.
“Không được, mình nhất định phải mua lại, mặc kệ tốn hao giá cả cao bao nhiêu, mình đều muốn mua lại, chỉ cần mình mua lại rồi, tất cả ưu thế của mình đã có thể trở về, đến lúc đó mình không chỉ có hung giáp Dã Nhân, còn có Vi Quang Hộ Hung, những công hội nhất lưu kia còn không ưỡn lưng thẳng gối quỳ khẩn xin mình.” Nhất Chùy Mua Bán lúc này giống như là dân cơ bạc bị thua nổi cáu, đem hết hi vọng ký thác việc mua được bản thiết kế Vi Quang Hộ Hung.
Nghĩ tới đây, Nhất Chùy Mua Bán vỗ bàn, vội vã đuổi tới hội đấu giá.
Nhưng là xông về hội đấu giá không riêng gì Nhất Chùy Mua Bán, còn có các cao tầng công hội ở các tiểu trấn lớn nhỏ trong khu vực thành Bạch Hà, bọn họ đều muốn mua được bản thiết kế, dù sao tất cả mọi người biết rõ Vi Quang Hộ Hung mạnh mẽ, có bản thiết kế thì tương đương với có một ngọn núi vàng.
Điều ấy khiến hội đấu giá ở các tiểu trấn lớn ở trong khu vực thành Bạch Hà hết sức náo nhiệt, người chen đẩy người, mãi cho đến cửa lớn hội đấu giá, rất nhiều người chơi muốn vọt vào cũng khó khăn.
Mà cạnh tranh bản thiết kế Vi Quang, càng như lửa bỏng dầu sôi, nguyên một đám công hội đều đã chuẩn bị đầy đủ thò chân vô, khai ra từng lượt giá cao, ngắn ngủi mười phút mà thôi, thì đã đạt tới một kim tệ.
Không hề sai, là một kim tệ, cơ hồ là tất cả vốn lưu động của một công hội lớn.
Cứ như vậy giá cả còn đang không ngừng tăng lên, không có xu thế dừng lại.
“Hội trưởng, tiền của tôi không đủ, làm sao bây giờ?”
“Móa, làm sao có thể, tôi vậy mà đã cho cậu 1 kim 20 ngân, làm sao lại không đủ?”
“Nhưng là bây giờ đã bán 1 kim 56 ngân…”
“Mẹ nó, những người này điên rồi, không phải là một bản thiết kế thôi sao. Cậu chờ một lát, tôi lập tức đi đòi tiền đoàn cày tiền, tôi không tin mua không nổi.”
Vào lúc bản thiết kế Vi Quang liên tục tăng giá, tất cả công hội lớn đều đang không ngừng gom góp tài chính, liên lạc đoàn cày tiền, liên lạc thành viên công hội, cuối cùng không có biện pháp, mới đi trung tâm giao dịch ảo mua sắm.
Mà người làm cho hết thảy công hội thành Bạch Hà điên cuồng như thế, Thạch Phong rất nhàn hạ đi tới Thư viện.
“Thưa cô Charlene tôn kính, thứ cô muốn tôi đã mang đến, hiện tại có thể giúp tôi giải trừ nguyền rủa sao?” Thạch Phong tràn đầy thành ý lấy ra hai kim tệ, ba mươi viên Nguyệt Chi Thạch, và quả cầu truyền tống.
Sau khi Charlene thấy kim tệ vàng lóng lánh, hài lòng gật đầu nhẹ, mang theo vẻ mặt thương cảm của thánh mẫu, lắc đầu đáng tiếc nói: “Người mạo hiểm, anh thật khiến tôi khiếp sợ, mới chút thời gian thôi mà có thể gom góp đủ tài liệu, sớm biết như vậy tôi hẳn phải giới thiệu cho anh nghe cái nghi thức Nguyệt Chi Tích này cũng có phân đẳng cấp.”
“Đẳng cấp?” Thạch Phong nhìn về phía vẻ mặt tiếc hận của Charlene, luôn cảm thấy có chút lạ, giống như chuột bị mèo để mắt tới.
“Ừm.” Charlene thở dài một hơi rồi nói: “Nguyệt Chi Tích là một nghi thức cổ xưa vô cùng, kỳ thật không chỉ có hiệu quả giải trừ nguyền rủa, còn có hiệu quả khác, bất quá để cho tiện mọi người sử dụng, trải qua người nói dõi không ngừng sửa chữa, biến thành chỉ dùng để giải trừ nguyền rủa, để những hiệu quả khác trở nên yếu đi rất nhiều. Nếu như anh lại trả tiền thêm 3 kim tệ, tôi liền có thể gom góp đầy đủ tài liệu nghi thức Nguyệt Chi Tích cần có. Ngoại trừ giúp anh giải trừ nguyền rủa ra, còn có thể cho anh đạt được “thu hoạch lớn” không tưởng tượng được, anh không suy tính một chút sao?”
Lúc Charlene nói ba chữ thu hoạch lớn kia, âm lượng đặc biệt lớn, giống như cái thu hoạch lớn rất đáng gờm vậy.
Nhưng Thạch Phong biết rõ, Charlene trước mắt khẳng định có kỹ năng nhìn thấu nào đó, bằng không như thế nào đoán được trong túi hắn còn có 3 kim tệ, vì giải trừ nguyền rủa hắn đã hao tốn 3 kim tệ, không muốn bây giờ đi làm công tử Bạc Liêu đâu.
Charlene thật giống như đã xem thấu Thạch Phong, liên thanh nói ra: “Người mạo hiểm, anh biết về truyền thuyết Đồ Ma của Kiếm Thánh Kayseri Osborn sao? Theo truyền thuyết Kayseri Osborn đã bị Đại Ma Vương nguyền rủa, một đoạn thời gian dài nhận đủ hành hạ, nhưng là hắn trải qua trăm nghìn cay đắng, rốt cuộc tìm được biện pháp giải trừ nguyền rủa, đó chính là Nguyệt Chi Tích. Trải qua nghi thức Nguyệt Chi Tích hoàn chỉnh về sau, hắn đã lấy được cuộc sống mới, chiếm được sức mạnh vô cùng cường đại, từ đó đánh bại Đại Ma Vương, đã trở thành truyền thuyết Kiếm Thánh ở đại lục Thần Vực, anh không cảm giác ‘Kiếm Thánh’ Kayseri Osborn thật vĩ đại sao?”
Xia Lin vừa nói, lại vừa nháy mắt to liếc trộm Thạch Phong, bày tỏ cảm khái của mình qua hai chữ Kiếm Thánh.
“…” Thạch Phong nhất thời hết chỗ nói rồi.
Chứng kiến Charlene cử động như vậy, rõ ràng cho thấy đang muốn nói, Kiếm Thánh đang ngoắc tay với anh, thiếu niên không tới một lần thử sao?
Thạch Phong liếc nhìn Charlene cười tủm tỉm, trong lòng rất bất đắc dĩ, cô nàng Charlene này quả thực chính là nhân viên chào hàng chính cống nha.
Tuy Charlene có tính tình ngang bướng vô cùng, cùng dáng người dụ người phạm tội, nhưng là một lần muốn 6 kim tệ, thế này cũng quá xấu bụng, 6 kim tệ chính là 36000 điểm tín dụng đấy!
Được rồi, hắn động lòng, nếu như tương lai có thể trở thành là Kiếm Thánh, vậy cũng đáng.
Cũ không đi thì mới sẽ không tới.
“Tiểu thư Charlene tôn kính, tôi muốn thử một lần nghi thức Nguyệt Chi Tích hoàn chỉnh, nó sẽ không có nguy hiểm gì chứ.” Nói xong Thạch Phong lại không cam lòng móc ra 3 kim tệ.
Charlene bắt được kim tệ xong, cười hì hì nói: “Người mạo hiểm, anh yên tâm, tuy tôi là lần đầu tiên, bất quá kỹ thuật của tôi rất tốt, mà ngay cả bậc thầy cũng khoe tôi là thiên tài, chúng ta hiện tại liền bắt đầu đi.”