Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 69: Phát rồ




Trong hiện thực sắc trời dần dần trở tối, mặt trời xuống núi, ánh chiều ngã về tây, mà trong Thần Vực tất cả người chơi đều đang nghênh đón bình minh lên.

Lúc này đèn đuốc sáng trưng ở trấn Hồng Diệp, tựa như ban ngày, trên phố buôn bán lớn khắp nơi đều có người chơi ghé qua, so sánh với một ngày trước, hiện tại người chơi trấn Hồng Diệp càng nhiều, đa phần đều là người mới level 0.

Thần Vực trải qua hai ngày Open Beta, đã để rất nhiều người đã nhận ra Thần Vực có chỗ bất đồng, trước không nói đến ngoại trừ chiến đấu ra có rất nhiều niềm vui thú, ngay cả chính chiến đấu cũng đã thật hấp dẫn người, quái vật theo đẳng cấp tăng lên, chiến đấu càng ngày càng chân thật, không còn như xưa đơn thuần được thiết kế cứng nhắc, bạn đánh quái vật một chút, quái vật đánh lại bạn một xíu, càng giống là trong thi đấu thể thao võ thuật ngoài đời.

Hiện giờ là thời đại toàn dân tập thể hình, trong hiện thực mọi người đã đối với những cuộc tranh tài võ thuật lớn đến tình trạng si mê, nó hot vô cùng.

Ai cũng nghĩ đến một trận chiến đấu nhễ nhại sảng khoái, nhất là cùng cao thủ so chiêu, theo đuổi loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, khiến cho người ta khẩn trương kích thích, qủa thực là để cho người ta muốn ngừng mà không được, mà những thứ trên Thần Vực đều có, còn không nguy hiểm đến tính mạng.

Với lại Thần Vực có nhiều thứ người theo đuổi, các cuộc phiêu lưu mạo hiểm đầy kích thích, còn có vô số những thứ không biết chờ mọi người đi phát hiện, đi thăm dò, hơn nữa có thời gian sinh hoạt gấp đôi, quá nhiều người chơi hận không thể cả đời đều sống ở trong Thần Vực không đi ra, trải qua cuộc sống nhân sinh thứ hai của mình.

Cũng bởi vậy mà hấp dẫn số lượng lớn người đến chơi Thần Vực, cộng thêm càng ngày càng nhiều công ty game thực tế ảo chứng kiến tình huống không thể đi ngược lại như thế này, đều tuyên bố phá sản, chuẩn bị tiến vào chiếm giữ Thần Vực phát triển, làm cho một số người chơi không nghĩ bỏ qua trò chơi cũ chỉ có thể tiến nhập Thần Vực, làm cho người chơi Thần Vực chợt thêm rất nhiều.

Thạch Phong vừa trở lại trấn Hồng Diệp, liền nhận được một đống thông báo của hệ thống.

Cơ hồ tất cả đều là thông báo hội đấu giá đã bán, lần này khiến cho hắn có hơn 500 ngân tệ, cũng chính là 5 kim tệ.

Nhớ rõ trước đó không lâu, hắn mới đem 3 kim tệ treo ở trung tâm giao dịch ảo, mới chỉ một ngày, trên người lại thêm 5 kim tệ, những số tiền này hầu hết đều là những công hội đó vất vả tìm cách thu vào tay, kết quả tất cả đều cống hiến tặng cho hắn rồi.

Hiện tại cả toàn bộ trong khu vực thành Bạch Hà, chỉ sợ không có một người nào, không có một tên người chơi có thể giàu có hơn hắn, coi như là hội trưởng công hội nhất lưu cũng không ngoại lệ.

Bất quá đây vẫn chỉ là một góc tảng băng ngầm, thời điểm chính thức kiếm tiền, hiện tại mới bắt đầu.

Thạch Phong đầu tiên là đem toàn bộ mọi vật trong ba lô để vào kho hàng, không định bán đi, giữ lại từ nay về sau dùng, dù sao bảo thạch và sách kỹ năng này đều là những vật đồng tiền mạnh, vĩnh viễn sẽ không bị giảm giá trị, ngược lại là trang bị, theo đẳng cấp của người chơi tăng lên, bị giảm giá trị vô cùng nhanh.

Sau đó Thạch Phong lại bắt đầu dùng việc cũ quen thuộc, buổi tối là thời điểm làm việc buôn bán tốt nhất, mắt thấy chỉ lát nữa là trời sẽ sáng, trước hết quẳng nhiệm vụ sang một bên, bày hàng vỉa hè ra bắt đầu thu mua vật liệu đá, ma tinh, tảng đá kiên cố, bộ bài.

Bởi vì Thạch Phong trước đấy từng thu mua mấy lần, không ít người chơi đều cố ý giữ lại, chờ Thạch Phong đến thu, hiện tại Thạch Phong tùy tiện đằng hắng hô một tiếng, sẽ tuôn ra một đống người chơi chạy tới.

Cứ như vậy Thạch Phong vừa thu tài liệu, vừa nghe các người chơi bên cạnh bày quầy nói chuyện phiếm.

“Thích Khách Liên Minh lần này chính là tranh được sự nổi bật, hoàn thành nhiệm vụ tiểu Fizz bạo động, kiếm được không ít vinh dự cho công hội, chỉ sợ cũng không cần bao lâu, Thích Khách Liên Minh có thể tấn chức công hội cấp 2 rồi.”

“Cái này tính là gì, tôi nghe nói ở khu vực Vương Thành đã xảy ra một chuyện, hội trưởng công hội nhất lưu Liên Minh Tinh Hà hoàn thành một cái nhiệm vụ lớn, đã tấn thăng làm nhất đẳng công dân, kém một chút liền có thể trở thành quý tộc, đến lúc đó có thân phận quý tộc, chút vinh dự công hội tính là gì. Sau khi trở thành quý tộc, tùy thời cũng có thể đến quân doanh và toà thị chính đòi nhiệm vụ công hội, từng phút đồng hồ đuổi kịp rồi vượt qua Thích Khách Liên Minh, tăng thêm quý tộc có rất nhiều đặc quyền, tích lũy ưu thế rất lớn, hiện tại Liên Minh Tinh Hà đã có lực áp cả Phệ Thân Chi Xà rồi, đến lúc đó tranh đấu ở Vương Thành, có lẽ sẽ rơi vào trong tay Liên Minh Tinh Hà.”

“Các chú nói đó tính là chuyện lớn gì chứ, sự kiện hiện tại nóng bỏng nhất, phải kể tới đoán tạo sư Hắc Viêm và Nhất Chùy Mua Bán quyết đấu đi.”

“Cái này người nào mà chẳng biết, hiện tại trong cả khu vực thành Bạch Hà chỉ sợ không ai không biết đi, bất quá tôi thực không ngờ tới, phân ra được thắng bại nhanh như thế, càng không nghĩ đến kết quả cuối cùng là Nhất Chùy Mua Bán thắng. Khà khà, may mà tôi cơ trí, vay tiền mua một món Vi Quang Hộ Hung, thứ này hiện tại có rất nhiều người thu mua với giá cao, tôi chỉ qua tay một cái có thể lợi nhuận 3 ngân tệ.”

“Không thể không nói, Vi Quang Hộ Hung bất kể là thuộc tính hay tạo hình đều đẹp trai ngây người, thành phẩm nhất định cực cao, vì cùng Nhất Chùy Mua Bán cạnh tranh mới đem bán giá thấp như vậy, liên tục thâm hụt tiền khẳng định là chịu không thấu nữa, cuối cùng không chịu được chẳng phải thua. Nhưng đáng tiếc rằng hiện tại ngay cả một món trang bị đều không bán rồi, bằng không tôi cũng đi vay tiền mua một món. Bây giờ Nhất Chùy Mua Bán nở mày nở mặt vô tận, uy phong vô cùng, danh tiếng càng tăng cao, tên đó còn đang trên diễn đàn mắng to đoán tạo sư thần bí không có tài cán gì, là cháu con rùa, không dám so với hắn rồi, đắc ý ghê gớm. Những công hội nhất lưu kia vì gia tăng độ nổi tiếng công hội cùng lực ảnh hưởng, nhất định sẽ mời tên đó, lúc này đã bàn hợp đồng với Nhất Chùy Mua Bán đi.”

“Đoán tạo sư cấp cao nhất của công hội nhất lưu, cái chức vị này suy nghĩ một chút đều để người ta chảy nước miếng, bất quá chúng ta cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi. Ai biểu chúng ta không có bản thiết kế trang bị Thanh Đồng, nếu tôi cũng có thứ này, coi như là phá sản, cũng phải tranh đến cùng với Nhất Chùy Mua Bán, đến lúc đó bắt được vị trí cao cấp của công hội nhất lưu, tương lai tuyệt đối là nở mày nở mặt hết sức, vật xa hoa hay gái đẹp đều tùy thích mà chọn.”

Thạch Phong sau khi nghe được, khẽ nhíu mày, lập tức tra xem diễn đàn.

Quả nhiên Nhất Chùy Mua Bán đang ở đây mỉa mai nhục mạ hắn.

Cháu con rùa mày không phải cực kỳ trâu bò sao? Hiện tại như thế nào lại trở thành con rùa đen rúc đầu hả? Có bản lĩnh chúng ta tiếp tục hạ giá đi! Xem ông nội mày làm thế nào đè chết cái tên đoán tạo sư bụng dạ hiểm độc như mày.

Chứng kiến những câu lăng xê hạ đẳng thế này, Thạch Phong cười nhạt một tiếng, không thể không bội phục Nhất Chùy Mua Bán, vì nổi danh đã phát rồ, thủ đoạn gì cũng dùng hết, giống y chang kiếp trước, vì muốn tiến vào Hùng Bá Thiên Hạ trở thành đoán tạo sư thủ tịch, không tiếc bán đứng cả công hội.

Vào thời điểm sửa sang xong tài liệu, Thạch Phong đi đến hội đấu giá.

Trải qua một trận náo loạn quậy phá của Nhất Chùy Mua Bán vừa rồi, Vi Quang Hộ Hung xem như triệt để nổi tiếng, cũng có thể bắt đầu bước hành động tiếp theo đi kiếm tiền.

Giai đoạn bấy giờ, đại bộ phận người chơi bình thường đã level 3, người chơi nhiều thì đều level 4 rồi, mà những cao thủ kia hẳn là có không ít người lên tới level 5. Người chơi bình thường nhất định là mua không nổi Vi Quang Hộ Hung, cũng chỉ có người chơi giỏi hơn chút vay tiền khắp nơi mới có thể mua được. Còn với cao thủ mà nói, dùng Vi Quang Hộ Hung tác dụng đã chẳng bao nhiêu, phó bản level 5 trong đó có rất nhiều trang bị đều hơn hẳn Vi Quang Hộ Hung.

Nói cách khác Vi Quang Hộ Hung đã không kiếm được quá nhiều tiền, dù sao ăn trang bị chủ yếu là những công hội đó, người chơi bình thường mua không nổi, có lẽ chỉ có người chơi giàu sẽ mua chơi một chút, bất quá kẻ giàu chỉ là số ít, rất ít mà thôi.

Thạch Phong đi vào hội đấu giá, cả đại sảnh đều ngồi đầy người, Thạch Phong đành phải tìm một góc, lặng lẽ mở lên màn hình hội đấu giá, thả hai mươi tấm bản thiết kế Vi Quang Hộ Hung lên, giá thấp nhất là 30 ngân tệ, mỗi nửa giờ rao bán một tấm.

Không phải Thạch Phong không nghĩ đem bán số lượng lớn, mà là đem bán nhiều không bán được giá cao, phải chậm rãi marketing, mới có thể có đạt được lợi ích lớn nhất, để những công hội đó tranh nhau mà đoạt đi.

Sau đó Thạch Phong rời hội đấu giá, đi về phía Thư viện.