Đồng hoang Kabulu, quan sát một vòng, khắp nơi đều là đất vàng đá vụn, cũng không có thiếu đồng ruộng và bãi cỏ bị bỏ hoang, thỉnh thoảng có quạ đen ở trên không bay vòng kêu to.
Tại nơi này đều là Lợn Rừng Nanh Trắng, Đại Dã Ngưu, Kên Kên level 10 du đãng khắp nơi, vô cùng dữ tợn.
Khu quái vật level 10 đối với người chơi bây giờ mà nói là một địa phương rất nguy hiểm, nhưng ở bên trong một nông trường, có một đoàn hai mươi người đang xoạt bầy Lợn Rừng Nanh Trắng.
“Quái vật trong chỗ này sắp xử lý xong rồi, Tiểu Ảnh cậu đi dẫn thêm quái vật tới.” Một người thanh niên anh tuấn mặc áo giáp màu vàng óng, tay cầm đại kiếm ra lệnh.
“Vâng.” Thích khách tên Tiểu Ảnh level 9 kia cung kính đáp lại, lập tức liền xoay người rời đi đi dẫn quái vật.
Nếu như người chơi bình thường thấy một màn như vậy phỏng chừng sẽ chấn động vô cùng.
Đường đường là thích khách level 9, còn có một thân trang bị cấp Huyền Thiết, thấy thế nào đều là cao thủ trong Thần Vực.
Cao thủ level 9 như thế mặc kệ ở nơi nào cũng là cao tầng của công hội lớn, nhưng mà gã cao thủ level 9 này lại bằng lòng làm một nhân vật chạy chân phục vụ cho người khác, thậm chí trong ánh mắt không có nửa câu oán hận và nóng giận, ngược lại vẫn lấy làm vinh hạnh.
“Hửm, Khinh Tuyết.” Tên thanh niên mặc giáp vàng kia nhìn thấy có thông báo nhắc nhở có người yêu cầu đối thoại, có chút ngoài ý muốn, lập tức nhấn tiếp xong rồi nhẹ giọng nói: “Khinh Tuyết, thật sự là đã lâu không liên hệ rồi, dạo gần đây thế nào? Dừng lại ở công hội như Phệ Thân Chi Xà thật không có ý nghĩa gì, còn không bằng cùng anh tiến vào Minh Phủ phát triển không phải rất tốt sao.”
“Phong Hiên Dương, tôi đã nói qua, tôi không sẽ tiến vào Minh Phủ, tôi sẽ dựa vào bản thân tạo ra một mảnh bầu trời, hôm nay tìm anh là hi vọng anh giúp một việc.” Bạch Khinh Tuyết đạm mạc nói.
“Nói đi, chỉ cần là chuyện Khinh Tuyết em phân phó, anh nhất định toàn lực giúp đỡ.” Thanh niên mặc giáp vàng lập tức cười nói, đây chính là Bạch Khinh Tuyết lần đầu nhờ hắn làm việc, trước kia Bạch Khinh Tuyết luôn muốn giữa khoảng cách với hắn, hiện tại tuyệt đối là cơ hội tốt để hắn biểu hiện.
“Không phải chuyện lớn gì. Chỉ là trước đó anh gửi tin nhắn đến, bảo tôi không quản chuyện kia, sau khi hỏi rõ tôi đã biết rõ nguyên do. Chẳng qua là xung đột một chút xíu, hơn nữa người tên Dạ Phong kia là bạn của tôi. Hi vọng anh có thể nể mặt tôi, mà bỏ qua chuyện này.” Bạch Khinh Tuyết nói.
“Dạ Phong sao?” Thanh niên mặc giáp vàng – Phong Hiên Dương khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Bạch Khinh Tuyết là nhờ hắn làm chuyện đó.
“Đúng là Dạ Phong, ý của anh thế nào?” Bạch Khinh Tuyết hỏi.
“Khinh Tuyết em đều đã nói như vậy, vậy đương nhiên là không có vấn đề, em cứ yên tâm đi, anh sẽ nói cho cấp dưới.” Phong Hiên Dương cười nói.
Sau đó Bạch Khinh Tuyết liền cúp máy cuộc thoại.
“Khinh Tuyết, làm sao cậu lại quan tâm tên Dạ Phong kia như vậy? Bình thường cậu đối với những người khác chưa từng có để ý như thế, có phải cậu vừa ý ông anh kia rồi không?” Một bên Triệu Nguyệt Như cười hì hì nhìn Bạch Khinh Tuyết, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ ta biết hai người có gian tình.
“Cậu suy nghĩ nhiều.” Bạch Khinh Tuyết mắt liếc Triệu Nguyệt Như, chợt cười khẽ nói: “Hơn nữa cậu đã quên là vì có cách điều chế Ma Dược đó, mà không chỉ có làm cậu trở thành là học đồ Ma Dược trung cấp, hiện tại thu nhập khá giả, ngày thường không cần cân nhắc vấn đề tiền bạc hay sao?”
“Được rồi, mình thừa nhận anh ta trợ giúp không ít, lần này giúp anh ta cũng là việc nên làm.” Triệu Nguyệt Như nghe Bạch Khinh Tuyết nói như vậy, giống như là con mèo nhỏ tạc mao, đâm chọt chỗ đau của cô vậy.
“Hơn nữa Dạ Phong trợ giúp chúng ta không phải chỉ một chút ít như thế, nhờ có anh ta giúp chúng ta thông qua nghĩa địa Ám Nguyệt cấp Địa Ngục, khiến địa vị của tôi ở Phệ Thân Chi Xà cấp tốc đi lên, không ít trưởng lão trong công hội cũng cải biến thái độ ban đầu, lựa chọn đứng ở bên tôi. Điều này quả thật giảm bớt không ít phiền phức cho tôi, tôi đến hiện giờ còn chưa kịp cám ơn anh ta nữa kìa, giúp anh ta chuyện này cũng không xem là gì.” Bạch Khinh Tuyết lại nói tiếp, “Nếu như lần này Minh Phủ còn không bỏ qua, vẫn muốn đối phó Dạ Phong, thì tôi cũng chỉ có thể lấy ra chiêu kia mà dùng rồi. Bất quá Phong Hiên Dương đã đáp ứng, hẳn là không có vấn đề gì nữa.”
Bên kia Phong Hiên Dương sau khi chấm dứt trò chuyện, sắc mặt tái xanh, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Phong Hiên Dương không rõ Dạ Phong với Bạch Khinh Tuyết rốt cuộc là quan hệ như thế nào. Lại có thể làm cho Bạch Khinh Tuyết nói chuyện thay Dạ Phong, hắn theo đuổi Bạch Khinh Tuyết lâu như vậy, Bạch Khinh Tuyết mãi vẫn lạnh lùng, hiện tại Minh Phủ chẳng qua là muốn giáo huấn Dạ Phong một chút, Bạch Khinh Tuyết liền gọi điện thoại tới, trình độ quan tâm đến Dạ Phong thực cao đến mức bất thường.
Thậm chí đã cao đến cái mức làm cho Phong Hiên Dương ghen tị.
Hắn muốn có thế lực thì có thế lực, muốn có tiền thì có tiền, càng anh tuấn vô cùng, điểm nào không mạnh gấp trăm lần Thạch Phong, mà Bạch Khinh Tuyết lại chú ý Thạch Phong như vậy, nhất định có vấn đề.
Bất quá Phong Hiên Dương rất rõ ràng lịch trình sinh hoạt hàng ngày của Bạch Khinh Tuyết, nhân vật nhỏ như Thạch Phong căn bản không có khả năng nhìn thấy Bạch Khinh Tuyết, khả năng duy nhất chính là ở bên trong Thần Vực, bởi vì chuyện gì, mới khiến cho Bạch Khinh Tuyết đối Thạch Phong tốt như vậy, nếu như Thạch Phong còn ở trong Thần Vực, hai người rất có thể sẽ có phát triển tiến thêm một bước.
Phong Hiên Dương càng nghĩ càng có khả năng như vậy.
Phong Hiên Dương bỗng nhiên phát lạnh, hắn cũng không muốn theo đuổi mấy năm uổng phí: “Không thể giữ lại tên Dạ Phong được.”
Lại để Thạch Phong và Bạch Khinh Tuyết tiếp xúc thêm, đây là chuyện hắn tuyệt không thể nhịn được, hiện giờ phải diệt trừ Thạch Phong, chỉ cần làm cho Thạch Phong biến mất trong Thần Vực, hai người bọn họ không khả năng tiến một bước.
“Phong Thiếu, anh có dặn dò gì sao?” Nam Lang cung kính nói.
“Tôi muốn ông anh ly gián quan hệ giữa Dạ Phong với Bạch Khinh Tuyết, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ trở thành kẻ địch, sau đó lại khiến hắn biến mất ở trong Thần Vực, nhưng phải không để cho người khác nhìn ra là Minh Phủ chúng ta làm, ông anh hiểu chưa?” Phong Hiên Dương lạnh giọng nói.
“Hiểu rõ, thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt, bất quá hi vọng Phong Thiếu có thể cho tôi thêm chút sự trợ giúp, như vậy tôi cũng dễ làm việc.” Nam Lang cười nói.
“Được, tôi sẽ phái ra một tiểu đội Minh Thần Vệ đi giúp. Ông anh cần làm đẹp một chút.” Phong Hiên Dương nói.
Nghe thấy Minh Thần Vệ, Nam Lang cũng hoảng sợ, không biết Thạch Phong rốt cuộc làm gì chọc Phong Thiếu, lại phái ra lực lượng nòng cốt Minh Phủ – Minh Thần Vệ, hơn nữa còn là một tiểu đội.
“Phong Thiếu yên tâm, thuộc hạ nhất định làm cẩn thận.” Nam Lang bảo đảm nói.
Lưu vực Ngân Hà.
Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong đột nhiên tản mát ra lửa đen cuồn cuộn, những lửa đen ấy trong nháy mắt liền bọc đại kiếm cấp Tinh Kim cùng mười chuôi Ngân Sắc Lê Minh, toả ra nhiệt độ cao rừng rực, bắt đầu hòa tan những vũ khí ấy.
Nhiệt độ từ lửa đen ấy có nhiệt độ cao hơn Băng Lam Ma Diễm không chỉ một bậc, trong chớp mắt thôi thì ngay cả đại kiếm cấp Tinh Kim đều bị hoà tan thành một đống, tinh hoa trong vũ khí không ngừng bị Thâm Uyên Giả hấp thu.
Sau khi nuốt chửng xong, cả Thâm Uyên Giả cũng dấy lên ngọn lửa đen lớn vô cùng, lửa đen thật giống như một vật còn sống, biến thành một con Hắc Long, hình thể tựa như một ngọn núi cao hai ba trăm mét, toàn thân đều là vẩy rồng đen rắn chắc hơn đá nhiều, lập tức phát ra tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, mây đen u ám trên bầu trời trong nháy mắt tiêu tán, tiếng rồng ngâm chấn nhiếp cả lưu vực Ngân Hà, mà ngay cả Hoàng Kim Ngư cũng vì đó dại ra, mãi không nhúc nhích.
“Ma khí!” Faust lơ lửng giữa không trung chứng kiến Thâm Uyên Giả xuất hiện Hắc Long, đã biết là chuyện gì xảy ra, ông ta vẫn luôn lạnh nhạt mà lúc này đều chấn kinh rồi, “Bằng chừng ấy tuổi dĩ nhiên lại có thể khống chế ma khí còn không có bị ma khí chiếm đoạt, làm sao có thể?”