Thạch Phong từ chối yêu cầu liên lạc xong, tìm kiếm tiếp Chiểu Trạch Hà Mã.
“Lại từ chối.” Nam Lang nhìn xem thông báo từ chối, trong lòng có chút khó chịu.
Bình thường những người có thân phận địa vị kia đều là ước gì có thể nói thêm vài câu kết thân với hắn, bây giờ lại gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối là lần đầu.
Nhưng cấp trên đã ra lệnh, để hắn đi liên lạc với Thạch Phong, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn trước, không thể không tiếp tục liên lạc Thạch Phong.
Khi hắn báo cáo tin tức về Thạch Phong cùng ngọn lửa kia lên cấp trên, Minh Phủ tiến hành phân tích đối với hiệu quả của ngọn lửa ấy, lập tức phát hiện ngọn lửa này tuyệt đối là trân quý vô cùng, có hơn bảy mươi phần trăm là vật phẩm cấp Sử Thi, nên phải liên lạc cùng Thạch Phong, nhất định phải đem ngọn lửa ấy về tay.
Nam Lang hít mấy hơi thật sâu, bình phục cảm xúc một chút, rồi tiếp tục gửi đi yêu cầu trò chuyện với Thạch Phong.
Lần lượt mời trò chuyện, lần lượt bị từ chối.
“Móa, tôi đây cũng không tin, có bản lĩnh cậu ta cứ không tiếp đi.” Nam Lang tức giận lần nữa bấm đối thoại bằng giọng nói.
“Thật sự là đáng ghét.” Thạch Phong vẫn là từ chối tiếp, hơn nữa chỉnh hệ thống điều thành người xa lạ không cách nào liên lạc.
Tắt đi xong, Thạch Phong đột nhiên cảm giác thế giới thiệt là thanh tĩnh.
“Đội trưởng, chỗ này tôi phát hiện một nơi rất đặc biệt, sông lại chảy xuôi ở giữa không trung, trong dòng sông màu bạc còn có rất nhiều cá vàng bơi qua lại, tất cả những con cá vàng ấy đều là Tinh Anh đặc thù level 20.” Tịch Mịch Như Tuyết đột nhiên nói trong kênh chat tổ đội, trong giọng nói không kìm nén được sự kích động.
“Một bầy cá Tinh Anh đặc thù level 20, cũng quá khoa trương rồi, Tịch Mịch Như Tuyết cậu không có nhìn lầm đi.” Hắc Tử hoàn toàn không tin, đây chính là Tinh Anh đặc thù, so với quái vật Tinh Anh mạnh hơn rất nhiều.
Bởi vì Tinh Anh đặc thù tại một phương diện rất mạnh, ở tốc độ, không thì là sức mạnh lực lượng, bằng không chính là ma pháp… Số lượng cũng rất ít ỏi, cũng không nhiều hơn Tinh Anh hi hữu được bao nhiêu, chớ nói chi là kết thành đoàn mà xuất hiện chứ.
“Thật sự. Không tin thì cậu nhìn xem hình ảnh tôi chụp lại đi.”
Nhìn qua hình ảnh, quả nhiên y chang lời Tịch Mịch Như Tuyết nói giống nhau. Chỗ kia phảng phất như tiên cảnh chốn nhân gian, xa hoa, thật sự rất khó tưởng tượng ao đầm Trầm Mặc u ám ẩm ướt sẽ có chỗ như thế.
Bên trong dòng sông màu bạc có đàn cá vàng lớn lấp lánh, không dưới mấy trăm cái, chiếu sáng rạng rỡ.
“Cá vàng?” Thạch Phong nhìn cá vàng lớn trong dòng sông ấy mà lâm vào trong trầm tư, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, “Tọa độ ở nơi nào? Tôi lập tức sang đó.”
Khi Thạch Phong cùng Hắc Tử đi đến dòng sông màu bạc, phát hiện dòng sông màu bạc ấy là di động. Bất quá tốc độ di động rất chậm, tăng thêm Tịch Mịch Như Tuyết vẫn luôn đi theo, mới giúp hai người bên Thạch Phong có thể tìm tới.
“Quả nhiên là lưu vực Ngân Hà.” Thạch Phong nở nụ cười.
Lưu vực Ngân Hà là kỳ cảnh rất hiếm thấy ở Thần Vực, bình thường sẽ xuất hiện trong địa đồ level 50 trở xuống, phàm là người chơi có thể gặp được, đều là cực kỳ may mắn, bởi vì nó đại biểu cho kỳ ngộ.
Nghe nói từng có người chơi thông qua lưu vực Ngân Hà lấy được vật phẩm cấp Tinh Kim, thậm chí còn có người chơi đã lấy được vật phẩm cấp Sử Thi, khiến người người ao ước, chẳng qua cảm giác lời đồn đãi kia là gạt người.
“Anh Phong, chúng ta làm đối phó đám cá vàng bự này?” Hắc Tử nhìn mấy con cá vàng lớn trong dòng sông màu bạc liền cảm thấy đau đầu không dứt.
Hoàng Kim Ngư, Tinh Anh đặc thù, level 20, HP 100 000.
Không nói đến áp chế đẳng cấp, còn có công kích và phòng ngự của Hoàng Kim Ngư như thế nào chưa biết, chỉ nhìn một trăm nghìn điểm máu kia cũng làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.
“Những con Hoàng Kim Ngư kia ở trong dòng sông giữa không trung, tôi đã thử qua, căn bản công kích không đến, chỉ dựa vào ma pháp của Hắc Tử, chỉ sợ tạo thành thương tổn còn không bằng tốc độ khôi phục khi chiến đấu của bọn Hoàng Kim Ngư ấy nữa.” Tịch Mịch Như Tuyết nói, “Đội trưởng, anh có biện pháp gì tốt sao?”
“Chúng ta trước tiên tra xét xung quanh xem. Nói không chừng sẽ phát hiện gì.” Thạch Phong nói.
Hắn cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy lưu vực Ngân Hà, nếu như may mắn không chừng có thu hoạch lớn, thu được một hai món vật phẩm cấp Tinh Kim cũng có khi.
“Vâng.”
Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết bắt đầu sưu tầm cả khu vực lưu vực Ngân Hà.
Sau khi tìm tòi hơn mười phút, Hắc Tử phát hiện trong lưu vực Ngân Hà có một ông lão bay bay giữa không trung, nắm cần câu đang câu cá.
“Anh Phong, tôi ở đây phát hiện một NPC.” Hắc Tử kích động nói.
“Tôi qua ngay.” Thạch Phong hơi kích động.
Ông lão NPC tên là Faust, level 100, hoàn toàn có thể ung dung nghiền áp đám người bên “Thưa ông, chúng con có cái gì có thể trợ giúp ngài sao?” Thạch Phong cung kính nói.
Ông lão Faust giữa không trung giống như căn bản không có nghe được, không mở mắt liếc một cái, lẳng lặng câu cá.
“Không phải là kẻ điếc đi.” Hắc Tử nói.
“Không thể nào là kẻ điếc được, tôi đoán chắc là bị lãng tai, dù sao thiết đặt là một ông già, thính giác thoái hóa, thanh âm lớn một chút là có thể nghe thấy được.” Tịch Mịch Như Tuyết lắc đầu.
“Lão phu là Faust vĩ đại, những người mạo hiểm các người thật sự thật không có lễ phép, lại dám nói thế với lão phu, lão phu muốn trừng phạt các người.” Faust đột nhiên mở mắt, ở giữa không trung mắt nhìn xuống Hắc Tử và Tịch Mịch Như Tuyết, nổi giận đùng đùng nói.
“Trời ạ, NPC giờ nghe câu nào cũng hiểu được, nói bậy cũng nghe ra, chỉ số thông minh này cũng quá cao.” Hắc Tử kinh ngạc nói.
Tịch Mịch Như Tuyết cũng khiếp sợ không thôi.
Bất quá hai người còn không có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đã bị Faust tùy ý chỉ một ngón tay, hai người đột nhiên bay lên, sau đó từ giữa không trung rơi xuống, té chết khiếp.
Giáo huấn xong hai người, Faust lại bắt đầu câu cá.
“Hai người các cậu nha.” Thạch Phong cười nói trong kênh chat tổ đội, “Thần Vực có trí thông minh cao lắm đấy, nhất là NPC level cao cơ hồ không khác mấy với người thường, các cậu từ nay về sau đối đãi NPC cường đại phải có lòng kính sợ, lần này Faust giáo huấn xem như còn nhẹ, nếu là thật sự tức giận, giết chết các cậu cũng có khả năng.”
Ở kiếp trước, có quá nhiều người chơi không coi NPC là chuyện đáng kể, kết quả là bị giết chết rồi, Thạch Phong còn gặp qua một loại nghiêm trọng hơn chính là gặp một lần giết một lần.
“Anh Phong, làm sao anh không nói sớm.” Hắc Tử oán giận nói.
“Tôi muốn nói, nhưng các cậu nói còn nhanh hơn tôi, căn bản không cho tôi cơ hội mà.” Thạch Phong nhún vai, tỏ vẻ đây thực không phải lỗi của hắn.
Tích tích tích…
Ngay lúc Thạch Phong nghĩ phương pháp đánh quái, thông báo có tin nhắn từ hệ thống của Thạch Phong không ngừng cuồng vang, một cái tiếp một cái, quả thực sắp thành bản nhạc luôn.
Thạch Phong cũng không còn gì để nói rồi, ở đâu ra nhiều tin nhắn vậy chứ.
“Tại sao lại là Nam Lang?” Thạch Phong không có nghĩ đến người tên Nam Lang thật đúng là kiên trì không ngừng.
Thoáng chốc gửi tới mấy trăm tin nhắn, quả thực điên rồi.
“Cậu dám mở đối thoại giọng nói không?”
“Cậu biết tôi là ai không?”
“Cậu đang xem đi!”
“Tôi biết nhất định cậu đang nhìn.”
“Hiện tại có một kỳ ngộ lớn chờ cậu, tốt nhất lập tức liên hệ với tôi.”
…
Chứng kiến những tin nhắn này, nói theo một cách khác, người tên Nam Lang này thật sự rất lợi hại, khiến người ta cảm thấy một tên lừa đảo xông đến trước mặt, Thạch Phong cũng rất tò mò người này tìm hắn có chuyện gì, cũng không thể cứ bị dây dưa mãi, vì vậy mở ra hệ thống cho phép người xa lạ mời đối thoại.