“Lão đại Thiết Kiếm!”
“Lão đại…”
Một vài người chơi Võ Lâm Minh chứng kiến Thiết Kiếm Cuồng Sư bị xử lý dễ dàng, đều khiếp sợ tột đỉnh. Thiết Kiếm Cuồng Sư mạnh mẽ, bọn họ đều thấy tận mắt, giết người chơi quả thực chính là dễ như thái rau vậy, bây giờ lại hai đến ba chiêu xuống đã bị Thạch Phong giết chết, quả thực khó có thể lý giải được.
Xa xa các cấp cao của công hội khác xem trò vui cũng nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có trong lòng Thứ Tâm biết rõ, vào giây phút Thiết Kiếm Cuồng Sư bắt đầu trêu chọc Thạch Phong trở đi, Võ Lâm Minh ở trấn Hồng Diệp coi như đã xong rồi.
Bất quá những người khác cũng không biết.
Nói như thế nào Thiết Kiếm Cuồng Sư đã ở trấn Hồng Diệp xông ra thanh danh không nhỏ, trước chỉ là nghe nói bị Thạch Phong đánh lén, mới không cẩn thận ngủm mất, giao thủ chính diện nhất định là Thiết Kiếm Cuồng Sư lợi hại. Chẳng ai ngờ rằng, hiện tại quang minh chánh đại giao thủ, mới qua mấy chiêu, liền bị giải quyết.
Nghe đồn quả nhiên không thể tin, chứng kiến tốc độ cùng độ chính xác Thạch Phong xuất kiếm, một kiếm tám ảnh, coi như bản thân bọn họ cũng ngăn không được, tăng thêm Thạch Phong có lực công kích siêu cao, Thiết Kiếm Cuồng Sư khẳng định không phải là đối thủ.
Tên kiếm sĩ Thạch Phong đó tuyệt đối không đơn giản, khó trách nữ thần Băng Tuyết sẽ vì hắn ra mặt.
“Vốn tôi còn tưởng rằng Thiết Kiếm Cuồng Sư sẽ là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, hiện tại xem ra bất quá là nhà giàu mới nổi từ trò chơi nhỏ ra ngoài, thật không nghĩ tới sẽ thiếu não như vậy, gặp người cắn người.”
“Ha ha, Võ Lâm Minh lần này là xong rồi, đầu tiên là như chó điên đi trêu chọc cao thủ hướng, lại cuồng vọng tự đại tuyên chiến với nữ thần Băng Tuyết, thật coi lăn lộn Thần Vực nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Trong hiện thực thiếu não đã đủ nhiều rồi, còn chui vào trong Thần Vực, quả nhiên là lăn lộn từ trong trò chơi ra, không biết trời cao đất dày, Võ Lâm Minh phải xoá tên tại trấn Hồng Diệp rồi.”
Mỗi ngày trong Thần Vực đều có Studio và công hội tiến vào, tương tự mỗi ngày cũng có rất nhiều Studio và công hội biến mất, đây là trạng thái bình thường của Thần Vực.
Thiết Kiếm Cuồng Sư vừa chết, không có chỉ huy, cả Võ Lâm Minh loạn thành một đoàn, cũng bắt đầu điên cuồng chạy trối chết.
Thạch Phong đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội tốt trọng thương Võ Lâm Minh này, lập tức nhặt lên vật phẩm Thiết Kiếm Cuồng Sư rơi xuống, mở ra Phong Hành Bộ đuổi giết.
Thạch Phong căn bản không đuổi theo những gà mờ chừng level 3 kia, mà là chuyên môn đuổi giết tinh anh của Võ Lâm Minh, những người này nếu giết mỗi một người đều có thể rơi ra một món trang bị Thanh Đồng, tạo thành không ít tổn thất với Võ Lâm Minh.
“Tây Môn Phiêu Huyết, chúng ta lại gặp mặt.” Thạch Phong trước một bước chặn đường vài tên tinh anh Võ Lâm Minh, Thâm Uyên Giả quét ngang, phát hiện còn có một người nhìn rất quen mắt, đúng là kẻ ngày đó đùa giỡn Tử Yên Lưu Vân, lại tìm mình gây rối – Tây Môn Phiêu Huyết.
Tây Môn Phiêu Huyết sợ hết hồn, run rẩy chỉ vào Thạch Phong, khiếp đảm nói: “Dạ Phong, mày là đồ không biết xấu hổ, một người khi dễ bốn người, còn cao thủ gì hả.”
Thạch Phong không nói hai lời, bước ra một bước, vung song kiếm, vạch ra tám bóng kiếm, thẳng đến bốn mạng người.
Một gã Thuẫn chiến sĩ trực tiếp mở ra Thuẫn Tường chuẩn bị đón đỡ công kích của Thạch Phong, một gã Cuồng chiến sĩ khác phát động công kích đối với Thạch Phong, Chú thuật sư phát động Ám Ảnh Tiễn, Tây Môn Phiêu Huyết cũng liều mạng, một chiêu Trảm Kích về phía Thạch Phong.
Thạch Phong chứng kiến bốn người phối hợp rất tốt, nếu như liều mạng với họ cũng không tốt, dùng Huyễn Ảnh Sát ngăn cản trước người, thân quẹo thật nhanh, dưới chân bước ra Hư Ảo Chi Bộ, lưu lại từng vệt tàn ảnh.
Phân thân ảo ảnh không ngừng ngăn cản công kích của bốn người, cũng bị chịu một xíu thương tổn.
Bất quá bản thể Thạch Phong tránh sang một bên xong, Thâm Uyên Giả đột nhiên vung lên, ba tia sét Phong Lôi Thiểm đánh trúng ba tên cận chiến đang giao thủ cùng phân thân, trong nháy mắt diệt sát Tây Môn Phiêu Huyết cùng Cuồng chiến sĩ kia. Thuẫn chiến sĩ mở Thuẫn Tường, miễn cưỡng còn sống, nhưng là bị phân thân nhân cơ hội một cái Trảm Kích mang đi, chỉ còn lại có một tên Chú thuật sư còn đang đọc chú ngữ.
Thạch Phong một cái Truy Phong Kiếm đi lên, nhanh như gió táp, Chú thuật sư bị hù vội vàng chạy trốn, bất quá bị một cái Trảm Kích của Thạch Phong chém vào trên sống lưng, đã tạo thành bạo kích 1156 điểm tổn thương, trong nháy mắt chết ngay lập tức.
Trang bị chênh lệch và kỹ xảo chiến đấu chênh lệch, làm cho Thạch Phong rất nhanh kết thúc chiến đấu, nhặt lên vật phẩm bốn người rơi xuống, tiếp tục đuôit giết các tinh anh khác.
Hơn mười phút sau, tất cả tinh anh của Võ Lâm Minh toàn bộ đều chết, thương tổn tạo thành đối với Võ Lâm Minh, cơ hồ là có tính chất huỷ diệt, muốn tranh giành trấn Hồng Diệp cùng công hội khác, đã là không thể nào.
“Cô Bạch, hôm nay cám ơn các cô trợ giúp, bằng không chúng tôi tổn thất có thể to lắm.” Thạch Phong nhìn về Bạch Khinh Tuyết mà nói cảm ơn.
Chiến đấu cùng Võ Lâm Minh, cho dù hắn có thể giết không ít, cuối cùng chạy thoát, nhưng là những người khác nhất định sẽ chết.
“Không có gì, bất quá là tiện tay mà thôi, hiện tại Võ Lâm Minh mặc dù tổn thất nặng nề ở trấn Hồng Diệp, nhưng ở tiểu trấn khác vẫn có người Võ Lâm Minh, đợi đến level 10 tất cả mọi người tụ họp thành Bạch Hà, thời điểm đó Võ Lâm Minh cũng sẽ không dễ đối phó giống hiện tại.” Bạch Khinh Tuyết nhẹ giọng nói rằng, “Tôi thấy anh cũng là người chơi tự do, không có gia nhập công hội, nếu như không có công hội lớn che chở, rất dễ dàng bị Võ Lâm Minh nhằm vào, không bằng gia nhập Phệ Thân Chi Xà chúng tôi đi.”
“Đúng đó, đại ca Dạ Phong, bằng thực lực Phệ Thân Chi Xà chúng tôi, chờ đến thành Bạch Hà, coi như là người công hội nhất lưu cũng không dám trêu chọc chúng tôi, hơn nữa công hội chúng tôi có phúc lợi tốt vô cùng.” Hiểu Nguyệt cũng nói.
“Đa tạ cô Bạch quan tâm, bất quá tôi tự do đã quen, hiện tại cũng không có ý định gia nhập công hội.” Thạch Phong trực tiếp uyển chuyển lời nói mà từ chối.
Phệ Thân Chi Xà rất ngon, nhưng vấn đề cũng nhiều tương đương. Giống như là Bạch Khinh Tuyết, rõ ràng là phó hội trưởng đệ nhất, cuối cùng còn không phải rời khỏi Phệ Thân Chi Xà, giống như hắn cuối cùng bị U Ảnh tùy tiện đuổi đi vậy, quyền chủ động vẫn nên nắm trong tay của mình là tốt nhất.
“Anh đã nghĩ như vậy, tôi cũng vậy không bắt buộc, nếu như từ nay về sau anh có ý nghĩ này, Phệ Thân Chi Xà lúc nào cũng hoan nghênh anh.” Bạch Khinh Tuyết tự nhiên nhìn ra suy nghĩ của Thạch Phong, bất quá mọi người đều có chí riêng, cô ấy cũng không thể cưỡng cầu, hiện tại chỉ cần duy trì tốt quan hệ là được.
Sau đó Thạch Phong liền mang theo mấy người Hắc Tử rời khỏi Nghĩa địa Ám Nguyệt, chuẩn bị về trấn trước chỉnh đốn và nghỉ ngơi một chút, rồi lại mang mọi người đi thăng cấp nhanh nhanh. Lúc trước vẫn không có thời gian, hiện tại rất nhiều chuyện đều xong xuôi, vừa vặn có thể mang mọi người nhanh chóng lên tới level 10.
Triệu Nguyệt Như nhìn bóng lưng Thạch Phong rời đi, mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, không biết vì cái gì mà trong lòng có một loại cảm giác mất mác vô hình.
“Khinh Tuyết, vì sao không cố gắng chút nữa, nói cho hắn biết chuyện Đồ Thần Quân, nói không chừng hắn sẽ gia nhập.” Triệu Nguyệt Như hỏi.
Bạch Khinh Tuyết cười cười, nói: “Không phải cậu rất ghét hắn gia nhập sao? Hiện tại nghĩ thế nào lại muốn hắn gia nhập rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nguyệt Như ửng đỏ, dùng lời lẽ nói chính sự: “Còn không phải là vì cậu sao, nói như thế nào hắn cũng là cao thủ đứng đầu, cậu dẫn hắn vào Phệ Thân Chi Xà, hắn chính là người phe chúng ta, từ nay về sau hắn ở trong Đồ Thần Quân hòa đồng là được, sẽ mang đến giúp cậu quyền phát ngôn không nhỏ.”
“Nếu như hắn không có biểu hiện kiệt xuất như thế kia, tôi khẳng định sẽ cố gắng kéo hắn vào cho bằng được. Nhưng hắn quá kiệt xuất rồi, giống như một con rồng thật, hiện tại chẳng qua chỉ rồng ẩn trong vực sâu, sớm muộn có một ngày bay vọt lên trời cao. Muốn lưu có khi lưu không được, nói không chừng tương lai hắn sẽ trở thành đối thủ khiến Phệ Thân Chi Xà đau đầu.” Bạch Khinh Tuyết khẽ cười nói.
“Đối thủ sao?” Triệu Nguyệt Như rơi vào trầm tư