Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 91




Nghiêm Tòng Gia dùng súng chỉa mạnh vào đầu của Tô Trạm, giọng nói trầm thấp giống như ma quỷ ở bên tai hắn than thở, “Nhị thiếu và đại thiếu thật sự là tình cảm anh em đậm sâu a. Nghĩ tới, tôi chết rồi, có thể kéo theo một trong hai người chết cùng cũng rất tốt. Tình cảm anh em sâu đậm thì thế nào, âm dương cách biệt mới có ý nghĩa…”

“Mày…” Tô Trạm bị y chỉa súng vào đầu sinh đau, đồng thời lại tức đến muốn hộc máu, Nghiêm Tòng Gia đây là có chủ ý muốn huỷ đi hắn và Tô Phiếm, quả thật là điên quá rồi.

Tô Phiếm lại dịu dàng hẳn lên, khoé miệng hàm chứa một tia ý cười mà Nghiêm Tòng Gia vô cùng quen thuộc nói, “Được, tôi cùng cậu làm bạn, thả em trai tôi ra.”

Nghiêm Tòng Gia ha ha cười to, “Đại thiếu, ngài đây là muốn cùng Tòng Gia lên tận trời xanh, xuống dưới suối vàng cũng muốn cùng một chỗ sao?” Lúc còn sống không thể ở cùng nhau, chết rồi thì có ích lợi gì chứ.

“Đương nhiên, nếu như cậu nguyện ý.” Tô Phiếm giơ hai tay lên thử cất bước về phía trước, nào ngờ Nghiêm Tòng Gia lại giơ súng lên bắn xuống khoảng đất bên cạnh chân y, khiến cho Tô Phiếm không thể không lùi về phía sau.

“Đại thiếu gia, đáng tiếc, Tòng Gia không nguyện ý.” Nghiêm Tòng Gia sắc mặt bình tĩnh, y ở bên cạnh Tô Phiếm 10 năm, sao có thể không biết đại thiếu là người không sợ sống chết. Mạng, y không đặt ở trong mắt, trong mắt y chỉ có duy nhất cái người đang bị mình chỉa súng vào này. Vậy thì để mình phá huỷ đi thứ duy nhất trong mắt y đi…

Nghiêm Tòng Gia kéo theo Tô Trạm tiếp tục lui về phía sau, Tô Trạm chịu đựng mồ hôi lạnh trên trán cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì cây súng lục đang chỉa vào đầu hắn đã lên đạn, chỉ cần vừa bóp cò liền sẽ bị 1 súng nát đầu.

“Tòng Gia…” Tô Phiếm đưa tay ra ngừng lại một chút, mắt thấy hai người càng ngày càng lùi về phía sau, cách đầm lầy đó đã không đến một mét, hai đại nam nhân thậm chí chỉ cần đưa chân ra nhảy qua là có thể rơi vào đầm lầy.

“Chúng ta có lời cần nói, cậu có thể không cần chết… Nhìn trên phần tình cảm 10 năm của Nghiêm thúc thúc và chúng ta, tôi tha cho cậu khỏi chết.” Tô Phiếm hổn hển nói, “Ở đây nhiều người như vậy, tôi thề…” Y chậm rãi giơ tay hướng lên trời, “Chỉ cần cậu thả A Trạm ra, chuyện cũ tôi cũng sẽ bỏ qua.”

Nghiêm Tòng Gia vừa nghe được lời này quả thật là dừng lại động tác dưới chân, đồng thời khoé miệng gợi lên nụ cười quỷ dị, “Đại thiếu, cậu phải biết, trên thế giới này không có ai hiểu cậu hơn Nghiêm Tòng Gia tôi, tôi theo cậu 10 năm rồi, nếu như còn tin câu nói này của cậu, tôi chính là một thằng ngốc, cũng coi như là phụ lòng sự bồi dưỡng của cậu bao nhiêu năm qua.”

Tô Phiếm thử tiến về phía trước hai bước, thấy Nghiêm Tòng Gia lại muốn giơ súng lên bắn, lại dứt khoát rút súng trên người mình ra, một tay lộp cộp gỡ đạn, đồng thời đem súng ném đi, ném qua một bên.

“Tôi biết cậu kiêng kị thuật bắn súng của tôi, sao nào? Như vậy cũng có thể đi, để tôi nói vài câu, nói xong cậu hãy quyết định cũng không muộn. Lẽ nào…” Tô Phiếm dừng một chút, giọng nói vô cùng dịu dàng ấm áp, “Tôi và cậu cùng nhau trải qua 10 năm, cậu ngay cả vài câu nói cuối cùng của tôi cũng không muốn nghe sao?”

Tô Phiếm thấy Nghiêm Tòng Gia không nói một lời, đã không đồng ý cũng không phản đối, thế là nhân cơ hội bắt đầu tiến về phía trước, hơn nữa thái độ dịu dàng nói, “Tiểu Gia, lúc cậu còn nhỏ hơn A Trạm tôi đã dẫn cậu theo bên người, lúc nhỏ dẫn cậu đi chơi, dẫn cậu đọc sách viết chữ; Sau này, tôi cũng cho cậu theo bên người, tôi biết, lúc tôi vào sinh ra tử cậu là không rời không bỏ, gặp phải nguy hiểm cũng là người đầu tiên chạy tới. Nhiều người như vậy, không có ai có thể có được sự tin tưởng tuyệt đối của tôi. A Trạm là em trai của tôi, nhưng tôi vẫn luôn xem cậu như là em trai của mình mà yêu thương bồi dưỡng. Mặc dù, cậu bây giờ đang phụ lòng sự tín nhiệm này của tôi…”

Nghiêm Tòng Gia nghe được giọng điệu và thái độ quen thuộc của Tô Phiếm, theo những lời nói của y nhớ lại những ngày chính mình và Tô Phiếm cùng nhau trưởng thành cùng nhau lưu lạc trong mưa bom bão đạn ở vùng Tam Giác Vàng, cũng là bi thương từ bên trong — Có lẽ, điều không nên nhất của y chính là nảy sinh tình cảm khác biệt đối với đại thiếu. Nhưng tình cảm có thì chính là có, ai có thể khống chế được chứ? Nếu như đại thiếu là chuyên tâm nhất trí quyết chí tiến lên vậy thì tốt biết bao, đáng tiếc, ngàn lần không nên vạn lần không nên…

Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình bị sung chỉa vào đầu lại lùi về phía sau 1 bước, trên lưng hắn giống như có một con rắn đang bò qua làm cho hắn nổi hết cả da gà lãnh ý dựng thẳng, phía sau, chính là đầm lầy ăn tươi nuốt sống! Tay của hắn siết chặc, là đang do dự có nên đánh một trận hay không, nhưng Nghiêm Tòng Gia chỉa súng vào đầu hắn thật sự là khiến cho hắn sợ hãi.

Tô Phiếm đã bất tri bất giác đi đến cách bọn họ 5 bước, chỉ liếc nhìn thần sắc của Tô Trạm, lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ra hiệu hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Vậy thì nên làm thế nào? Vậy thì nên làm thế nào!

Nghiêm Tòng Gia đỏ mắt ở tận đáy lòng điên cuồng gào thét, y không quay đầu lại được, cùng đại thiếu cũng không thể trở về như trước kia được, nếu như có cái người này ở đây!

“Không, cũng không có tác dụng gì, không có tác dụng…” Nghiêm Tòng Gia tự lẩm bẩm trừng mắt nhìn đầu của Tô Trạm đang ở trước người mình, lại kéo mạnh một cái, lùi về phía sau một đoạn.

Tô Phiếm vành mắt như muốn nứt ra, thấy Tô Trạm bị Nghiêm Tòng Gia kéo sắp nhảy vào trong đầm lầy càng là bước nhanh về phía trước, vươn tay muốn kéo lại cái tay đang vươn ra của Tô Trạm.

Tô Trạm tất nhiên là bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi ràng buộc của Nghiêm Tòng Gia, hai người đã dẫm vào phát đất mềm ẩm ướt của đầm lầy, hắn biết đây đã là ven đầm lầy, cứ lui về phía sau nữa, thì muôn đời muôn kiếp cũng không trở lại được.

Nghiêm Tòng Gia thấy hắn bắt đầu giãy dụa, lại giận đến mù quáng, cũng không lùi về phía sau, một bên mạnh mẽ ngăn lại động tác của Tô Trạm. Trên tay cũng bắt đầu tính toán bóp cò nổ súng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mục Thiên Chương bỗng nhiên nhảy về phía trước vài bước giơ tay lên một súng bắn trúng cánh tay đang cầm súng của Nghiêm Tòng Gia, theo một tiếng “A” vang lên, cây súng rớt khỏi tay y rơi xuống đất.

Nhưng không nghĩ đến chỗ đất đó sau khi trải qua sự gột rửa của một trận mưa lớn và sau khi bị hai người dẫm lên đã không có cách nào chống đỡ được, bắt đầu bị sạt lỡ. Nghiêm Tòng Gia và Tô Trạm luống cuống tay chân trọng tâm không ổn định mà ngã về phía sau, bốn cánh tay giơ về phía trước vùng vẫy.

“A Trạm…” Tô Phiếm khẽ động vọt tới trước muốn bắt lấy tay của Tô Trạm.

Đồng thời mọi người cũng cùng nhau hành động, chạy đến ven bờ đầm lấy, nhưng mà khoảng cách tương đối xa, chỉ có Tô Phiếm đứng ở vị trí khá gần. Ham muốn muốn sống khi đối diện với cái chết vô cùng mãnh liệt, hai người đều muốn bắt lấy cái tay như một cọng rơm cứu mạng của Tô Phiếm.

Mà Nghiêm Tòng Gia chỉ thấy được tay của Tô Phiếm vững vàng bắt lấy một cánh tay, nắm chặt như muốn vĩnh viễn không rời xa… Nhưng cái tay đó không phải của y. Chỉ bất quá là chuyện trong nháy mắt, lại làm cho y tuyệt vọng tột cùng. Đại thiếu chung quy cũng chỉ đem một mình Tô Trạm làm em trai mà y yêu thương nhất…

Tô Trạm nắm chặt tay của Tô Phiếm, Tô Phiếm dùng hết sức đem người kéo lên, y bây giờ là hận không thể đem cả người Tô Trạm ôm chặt trong lòng. Mà Nghiêm Tòng Gia đã bắt đầu lún vào trong đầm lầy, mắt thấy Tô Trạm ở trước mặt mình bị Tô Phiếm lôi kéo ngăn lại tốc độ lún xuống bùn, trong lòng lạnh lẽo, lại lôi kéo cổ chân của Tô Trạm kéo xuống, “Tao muốn mày, phải cùng tao xuống địa ngục…” Y mặt không thay đổi cắn chặt răng một bộ dáng ngấm ngầm nảy sinh sự ác độc.

Tô Phiếm không còn cách nào, chỉ là gắt gao nắm chặt tay của Tô Trạm không buông, “A Trạm, không được buông tay…” Nghiêm Tòng Gia ở trong mắt y, đã trở thành một con quỷ kéo người xuống địa ngục.

Mục Thiên Chương mang theo mọi người đã nhanh chóng vây quanh, y kêu người một bên giúp đỡ kéo lại, trên mặt mang theo ý cười lạnh lùng, lập tức cầm lấy cây súng trường dài đập một cái vào đầu Nghiêm Tòng Gia, đồng thời mạnh mẽ nhấn xuống.

Nghiêm Tòng Gia bị Mục Thiên Chương ấn một cái càng nhanh lún xuống phía dưới, cái cảm giác hãm sâu vào đầm lầy không có cách nào tự thoát khỏi dần dần lún xuống làm cho y sợ hãi không thôi, buông ra chân của Tô Trạm chuyển qua cầu cứu Tô Phiếm, “Đại thiếu! Cứu Tòng Gia, Tòng Gia không dám, sau này cũng không dám nữa!”

Tô Trạm thuận thế được kéo lên, một cái bắp chân đã hoàn toàn là nước bùn, thở hồng hộc vừa nhào vào lòng Tô Phiếm vừa xoay đầu nhìn về phía Nghiêm Tòng Gia phần eo đã hoàn toàn chìm vào đầm lầy, thở gấp đến nỗi hoảng hồn. Nhưng mà chuyện chỉ xảy ra vài giây mà thôi, đều đã hao phí hết sức lực của cả người hắn.

Tô Phiếm chợt thay đổi thái độ dịu dàng vừa nãy, đuôi lông mày khoé mắt đều mang theo sự lạnh lẽo đến thấu xương, nhìn Nghiêm Tòng Gia giãy chết ở trong đầm lầy, lạnh lùng nói, “Tôi đã từng nói nếu như có thể tìm được A Trạm, cuộc đời này sẽ không tạo sát nghiệp nữa. Nhưng có một câu nói rất đúng — Trời làm ra tai vạ còn có thể tránh được, tự mình làm ra tai vạ, chẳng có thể sống được.*”

* 天作孽, 犹可存; 自作孽, 不可活: /Thiên tác nghiệt, do khả tồn, tự tác nghiệt, bất khả hoạt./: Trời làm ra tai vạ còn có thể tránh được, tự mình làm ra tai vạ, chẳng có thể sống được.

Nghiêm Tòng Gia nghe được câu nói này là không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí mang theo cảm giác chết lặng. Y đột nhiên cười to, ở trong rừng núi ban đêm trống rải nghe được vô cùng rợn người. Sau đó ngoài ý muốn của tất cả mọi người, y chợt cắm đầu vào trong đầm lầy…

Tô Trạm vươn tay lau mồ hôi và nước mưa trên mặt, nhìn đầm lầy yên ả khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng nghĩ – Ham muốn là thứ đáng sợ, bởi vì nó có thể khiến cho người ta trở thành ma quỷ. Đời trước là Tô Phiếm, trước mắt là Nghiêm Tòng Gia đã biến mất.

Tô Phiếm thấy y sửng sốt nhìn vào đầm lầy không lên tiếng, cho rằng Tô Trạm đây là bị doạ sợ rồi, vuốt ve mái tóc dính đầy nước và bùn lầy của hắn, lấy xuống mấy cọng cỏ dính trên người, đột nhiên vươn tay ôm hắn thật chặt, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm nói, “Em sắp doạ chết anh rồi, sắp doạ chết anh rồi…”

Mục Thiên Chương ngược lại một mặt nhẹ nhõm đi qua, dường như chuyện vừa nãy thật sự đối với y không có chút ảnh hưởng nào, bao gồm việc đem một người sống sờ sờ đó ấn vào trong đầm lầy.

“Tốt rồi, tốt rồi, bây giờ thật đúng là không phải lúc thể hiện tình cảm anh em sâu đậm, mọi người đều bị mắc mưa, đặc biệt là A Trạm, không chừng lại lên cơn sốt.”

Một nhóm người thu dọn hiện trường, mang theo thi thể của mấy người Lý Thành Phong, xuống núi trở về. Tô Trạm nhìn những người mấy ngày nay luôn đồng hành bên cạnh mình, đảo mắt đã trở thành thi thể không chút sức sống nào, ngược lại đối với Nghiêm Tòng Gia bị chìm vào trong đầm lầy không có chút đồng cảm nào — Vì ham muốn cá nhân của mình, làm hại bao nhiêu mạng người như vậy. Dùng cái danh nghĩa tình yêu này hành hung đả thương người, là vừa đáng thương vừa đáng hận.

Nghĩ đến đây, Tô Trạm bễ nghễ liếc nhìn Tô Phiếm đang ngồi trên ngựa cùng mình, “Nói đến nói đi, đây điều là do số đào hoa của anh!”

Tô Phiếm miễn cưỡng cười, y mang theo Nghiêm Tòng Gia lớn lên, cảm tình trong đó đương nhiên không cần phải nói, huống chi chính mình vô số lần vào sinh ra tử, đều là người mình xem như em trai nuôi lớn bồi bên cạnh mình. Thậm chí nếu như y lúc đó thật sự quay đầu, muốn vì Nghiêm Ninh Viễn lúc trước chết trận trên chiến trường lưu lại huyết mạch cuối cùng, y cũng sẽ không thật sự giết chết Nghiêm Tòng Gia, chỉ đem y mãi mãi lưu đày.

Tô Trạm nghe lời này của y, ngược lại im lặng hồi lâu, mở miệng nói, “Điều này cùng với anh giết y cũng gần giống nhau.” Ai cũng có duyên phận của người đó, Nghiêm Tòng Gia lựa chọn một con đường ngu xuẩn nhất, tình cảm vô vọng cứ khăng khăng theo đuổi, Tô Trạm không hề đồng tình. Đồng thời, hắn cảm thấy khó trách Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm là chủ tớ, nghĩ đến lão hoà thượng nói đời trước của Tô Phiếm, những kết cục hắn chưa từng thấy được — Hắn ở trong tay Tô Phiếm chết chìm, mà Tô Phiếm là nổ súng tự sát. Hai người đối với tình cảm đều là một loại truy cầu chấp nhất đến bệnh hoạn.

Chỉ đáng tiếc, Tô Phiếm thuộc về hắn, là duyên phận của Tô Trạm hắn ở đời này. Đừng nói Nghiêm Tòng Gia là người đã chết, chính là người còn sống, hắn cũng sẽ không nhường bước.

Mục Thiên Chương một mình cưỡi một con ngựa đi bên cạnh bọn họ, gật gật đầu nói, “Ham muốn có thể khiến cho người ta điên dại, có thể giết người, cũng có thể giết chết chính mình.” Nhìn tình hình của Nghiêm Tòng Gia, Mục Thiên Chương thật sự là có chút may mắn, ham muốn tình yêu của y cũng gần thế này.

Tô Phiếm thở dài không lên tiếng, y kỳ thực là có chút hiểu được Nghiêm Tòng Gia — Ngày đó ở bên sông thấy được Tô Trạm và Mục Thiên Chương ở cùng nhau, ý nghĩ duy nhất trong đầu y là, nếu như Tô Trạm lựa chọn Mục Thiên Chương, vậy thì, y cũng sẽ giết chết Mục Thiên Chương. Khó trách, lão hoà thượng đã nói với mình câu — Ái dục chi nhân, do như chấp cự, nghịch phong nhi hành, tất hữu thiêu thủ chi hoạn.*

* Ái dục (tình yêu và dục vọng) đối với con người cũng giống như cầm bó đuốc mà đi ngược gió, tất sẽ có họa cháy tay.

Đợi đến lúc đến bộ chỉ huy của Mục gia, đã tờ mờ sáng. Tô Trạm bôn ba cả 1 ngày, dầm mưa 1 đêm, lại vừa chiến đấu vừa gặp nguy hiểm, còn bị Nghiêm Tòng Gia giằng co một trận, đã sớm sức cùng lực kiệt dựa vào trong lòng của Tô Phiếm ở phía sau ngủ say. Mà giờ khắc này trong lòng đang ôm Tô Trạm, Tô Phiếm cũng cảm thấy được uể oải, thậm chí cảm nhận đau đớn ở vết thương trên chân cũng càng ngày càng rõ ràng.

Mục Thiên Chương tinh thần phấn chấn giống như là con cú mèo đậu trên cành cây, vẫy vẫy áo khoác cột ở thắt lưng, lưu loát nhanh nhẹn xuống ngựa. Thấy Tô Phiếm đùi phải không làm được gì, nhưng cái tay đó lại ôm chặt lấy người trong ngực không chịu buông, đang nghiêng nghiêng vẹo vẹo chuẩn bị xuống ngựa, y vài bước chạy qua, vươn tay muốn đón lấy Tô Trạm từ trong lòng y, nào ngờ Tô Phiếm lại cường ngạnh khoát tay chặn lại từ chối.

Tô Trạm mặt mày không sạch sẽ ngủ đến lung tung, ngay cả hàng lông mi dài đã từng rất xinh đẹp cũng nhếch nhác dính đầy bùn đất, im lìm nằm trước ngực Tô Phiếm ngủ rất ngon. Vì thế mà Mục Thiên Chương cũng không la lên, cau mày nhẹ giọng nói, “Sao nào? Còn sợ tôi trên đường cướp em trai của cậu phải không? Cậu như vậy thì làm sao mà ôm hắn xuống được?”

Tô Phiếm lắc lắc đầu, quả thật là cắn răng dùng cái chân còn lại mạnh mẽ chống trên bàn đạp, cẩn thận tỉ mỉ ôm Tô Trạm, cái chân bị thương cũng nhẹ nhàng tiếp đất, nhưng mà một loạt động tác này vừa đau vừa mệt đến nỗi toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, còn loạng choạng lùi về phía sau vài bước. Mục Thiên Chương bất đắc dĩ vươn tay ra đỡ, lúc này mới không làm cho hai anh em Tô gia ngã trong nước bùn.

“Tôi cuối cùng cũng hiểu được một chuyện — ” Tô Phiếm ôm lấy Tô Trạm thở phào một cái nói, “Ngoại trừ chính tôi, Tô Trạm không thể giao cho bất kỳ người nào.” Đồng thời không có nói với Mục Thiên Chương, y cũng hiểu rõ một chuyện khác, muốn thật sự bảo vệ Tô Trạm và cha mẹ, người một nhà bình an ở cùng nhau, nếu như không rời khỏi cái vùng Tam Giác Vàng này, cũng mãi mãi không thể thực hiện được. Y cũng không đi tìm phiền phức, nhưng lại có phiền phức tìm đến y. Vừa lúc chính mình cũng có thể thực hiện được lời thề này, y tìm được Tô Trạm, cuộc đời này sẽ không tạo sát nghiệt nữa. Nghĩ đến kế hoạch lúc trước chuẩn bị hết 5 năm thời gian toàn thân trở ra, nhất định phải mau chóng rút ngắn thời gian thực hiện.

Lúc Tô Trạm bị gọi dậy để uống canh gừng, ánh sáng mặt trời đang ở ngọn núi ở phía đông dần dần nhô lên. Mơ mơ hồ hồ cảm nhận được Tô Phiếm đang bưng một cái bát có mùi vị mà chính mình vừa quen thuộc vừa buồn nôn, theo thói quen muốn quay đầu. Tô Phiếm lần này không tính thuận theo hắn, kiểm tra độ ấm của bát canh gừng một chút, chống lại đôi môi của Tô Trạm tính toán đút hắn uống hết. Thái độ mặc dù cường liệt, nhưng mà giọng nói dụ người lại rất ấm áp dịu dàng, “A Trạm, mau uống hết, không uống sẽ phát sốt, nếu như lại tái phát bệnh tim thì không tốt…”

Tô Trạm mặc dù mơ mơ hồ hồ, nhưng cuối cùng cũng nhớ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, nhất thời nói lầm bầm, “Còn không phải đều là anh làm hại?”

“Đúng, cho nên em nhanh chóng uống đi, uống xong rồi nghỉ ngơi một chút, chúng ta liền về nhà, anh sẽ bồi tội với em được không?” Tô Phiếm mỉm cười nói, đồng thời trong lòng im lặng thêm một câu, đây là muốn bồi cả đời.