Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 88




Mọi người đều biết Nghiêm Tòng Gia là tâm phúc bên cạnh Tô Phiếm, mặc dù tâm phúc này không biết vì sao đoạn thời gian trước bị đại thiếu bắn một súng ở trên tay, nhưng mà bây giờ vẫn như cũ ở bên cạnh đại thiếu. Cho nên vừa thấy Nghiêm Tòng Gia tiến vào lầu thông tin ngược lại cũng không có ai ngăn cản.

Nghiêm Tòng Gia đi đến bên cạnh lính truyền tin, người sau đang cầm ống nghe tập trung tinh thần nghe, không ngừng điều chỉnh thử, kết nối băng tần.

“Sao rồi? Nhận được tin tức của An sư trưởng truyền đến chưa?” Nghiêm Tòng Gia một tay chống bàn cúi người xuống hỏi.

“Vẫn chưa, An sư trưởng bọn họ còn chưa truyền tin tức đến, chúng tôi đem thời gian giao ước đổi thành nửa tiếng một lần rồi, nhưng mà điện từ vừa mới bị nhiễu sóng, không có nhận được rõ ràng, nhưng chắc sẽ nhanh thôi.”

Nghiêm Tòng Gia đứng thẳng người lên, chầm chậm vỗ bả vai của y, “Nhất định phải cẩn thận, đại thiếu đang đợi điện báo của bên các người.” Vừa dứt lời, đèn tín hiệu lại sáng lên, lính truyền tin lập tức bắt đầu ghi lại mật mã điện báo. Nghiêm Tòng Gia nhìn mã Morse được ghi lại, trong lòng đã quyết định một chủ ý …

Đợi lính truyền tin đem mật mã ghi lại xong, Nghiêm Tòng Gia đột nhiên nói với y, “Đợi một chút, cậu đi kêu các trưởng quan lại đây, kêu họ lại đến dịch một lần, đồng thời đại thiếu cũng có lời muốn chuyển lời cho họ.”

Tiểu binh nhận mệnh lập tức bỏ tai nghe xuống, Nghiêm Tòng Gia thì lại quét một lượt mật mã trên giấy, mã Morse này y là theo đại thiếu học được, y nhấc bút lên nhanh chóng ở trên giấy thêm vào một chút nét ngang và nét chấm, nội dung nguyên văn đã hoàn toàn được thay đổi. Y chỉ một phương hướng hoàn toàn trái ngược với vị trí của Tô Trạm cho đại thiếu.



“Phó quan trưởng, điện báo dịch xong rồi, ngài xem thử.” Trưởng phòng ở chỗ thông tin đem điện khẩn cấp ba giao cho Nghiêm Tòng Gia.

“Được, mọi người vất vả rồi, tôi liền đi đưa cho đại thiếu, đại thiếu luôn thưởng phạt phân minh, mọi người làm rất tốt, sẽ không bạc đãi mọi người.” Nghiêm Tòng Gia nắm lấy điện báo trong tay, khẽ mỉm cười. Nhưng mà trong nháy mắt xoay người ra khỏi phòng sắc mặt lại tối tăm, khống chế ngón tay đang cầm điện báo của mình, y sợ rằng mình vừa dùng chút lực liền có thể đem tờ giấy này bóp nát.

“Đại thiếu, ngài xem đi, đây là điện báo chỗ thông tin.” Nghiêm Tòng Gia đem điện báo đưa cho Tô Phiếm.

Tô Phiếm nhận lấy điện báo rũ mắt tập trung xem, cuối cùng cũng coi như yên tâm một nửa, cuối cùng là kêu Tô Trạm từ khu vực khai hoả rút lui ra. Đem điện báo thu lại, Tô Phiếm ra hiệu Nghiêm Tòng Gia dìu mình dậy, “Dặn dò xuống dưới, kêu người làm tốt chuẩn bị, chúng ta lập tức xuất phát.”

“Vâng, đại thiếu.” Ánh mắt của Nghiêm Tòng Gia vẫn luôn rơi trên cái chân bị thương của Tô Phiếm, hai tay đặt ở hai bên mép quần lính, chỉ cảm thấy trên đầu đang đội mũ ra một trán mồ hôi, đồng thời lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Y đây là chó cùng rứt giậu, nhổ lông bên miệng cọp, nhưng mà, đáng giá.

++++++++++

Tô Phiếm đương nhiên biết Mục Thiên Chương là không thể xuất binh giúp y đi đánh quân chính phủ, đừng nói đây là đồ của Tô gia y, đuổi chạy quân chính phủ y không có chút chỗ tốt nào, chính là cùng với ở trên xe của quân chính phủ tuỳ ý hành hoành ở miền bắc Miến Điện dây mơ rễ má, đối với Mục gia y cũng không có chỗ tốt nào. Ai biết bọn họ sẽ nổi dậy hay không, đem nòng súng nhắm ngay địa bàn của Mục gia.

Cho nên y chỉ yêu cầu trước khi mình đem Tô Trạm đón về, như vậy y cũng có thể phân ra tinh thần và thể lực mang người ở phía sau cùng An sư trưởng cùng nhau đem quân chính phủ Miến Điện tiền hậu giáp kích đánh một trận. Các phe phái vũ trang ở núi rừng miền Bắc Miến Điện chính là tình trạng như vậy, cách mỗi khoảng thời gian an bình liền muốn khai hoả, nếu không giống như những ngày này liền không có cách nào đi qua được.

Trong lòng Mục Thiên Chương có tính toán nhỏ của mình, nhưng mà đối với Tô Trạm y là không thể không ra tay cứu giúp. Lúc Tô Phiếm mang người xuất phát, Mục Thiên Chương cũng nhận được tin tức của y, chuẩn bị vượt qua hai ngọn núi tụ họp cùng Tô Trạm. Về phần Tô gia có thể đem quân chính phủ đuổi đi hay không y cũng không cần biết, đương nhiên về tình về lý y vẫn hy vọng binh của Tô Phiếm có thể thắng, như vậy y liền sẽ không bị bức ép thành một nhà độc quyền ở khu vực miền Bắc Miến Điện, đây chính là cái đinh trong mắt của mọi người.



Cùng lúc đó, Tô Trạm lại không thể không từ trong xe đi xuống bắt đầu cùng một đội vệ binh hơn 30 người tiếp tục đi bộ về phía trước, bởi vì đường núi thật sự quanh co gập ghềnh đến nỗi ngay cả xe việt dã tính năng vượt trội cũng không thể lái qua được. Ở trong vòng vây của một nhóm người, Tô Trạm đi đến nỗi choáng váng, cùng với những binh lính thường xuyên bôn ba trong khu vực miền núi Miến Điện này không giống nhau, hắn bình thường ngay cả leo núi cũng rất ít.

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình từng bước theo sát, một trái một phải đem vị nhị thiếu gia này của bọn họ kẹp chặc ở giữa, bảo đảm ngay cả lựu đạn bay qua cũng có thể trước tiên đem người đẩy ngã xuống đất.

Tô Trạm là đi đến nổi nóng bừng, mồ hôi nhễ nhãi, nhưng mà dù cho không có bao nhiêu kinh nghiệm đi đường núi hắn biết cũng chỉ có thể siếc chặt lưng quần của mình, nửa phần cũng không dám cởi quần áo, bởi vì địa phương này rất nhiều con đỉa. Triệu Cẩm Trình hiền lành thật thà thấy Tô Trạm vừa nóng vừa mệt sắc mặt trắng nõn có chút tái nhợt, xinh đẹp thì có xinh đẹp, chính là trắng đến nỗi có chút doạ người, trong lòng biết hắn đây là thể lực tiêu hao đến một trình độ nhất định, lúng túng nói, “Nhị thiếu, nếu không để tôi cõng cậu đi một đoạn được không?”

Tô Trạm lau mồ hôi trên mặt, hổn hển nói, “Không cần đâu, tôi cũng không yếu đến trình độ cần người cõng đâu.” Hắn mệt thì mệt, thật sự không có đến nỗi đi không nổi, hơn nữa nguyên nhân mà sắc mặt không dễ nhìn lắm không thể nói — Hắn sợ những động vật thân mềm, những con bò trong lá cây xanh biếc và trong các bụi cỏ, hay là những con sên trần* vô hại, hay là con đỉa hút máu người. Hắn nhớ lúc còn nhỏ mình bất kể nghịch ngợm thế nào cũng sẽ không đụng đến những con này, vừa nghĩ đến cái đồ chơi mềm mềm này mang theo chất lỏng dinh dính không biết tên bò lên trên người, Tô Trạm liền cảm thấy da gà toàn thân đều dựng thẳng lên.

* Con sên trần là sên không vỏ. Còn ốc sên là sên có vỏ. (Phía dưới Mã sẽ gọi tắt con sên trần là con sên ha, gọi con sên trần nghe không hay.)

“Được rồi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghĩ ngơi khô ráo một chút, đợi một chút rồi lại lên đường tiếp.” Tô Trạm mặt không thay đổi liếc mắt đến một con sên trần đang nằm trên giày của mình, nhịn xuống sự buồn nôn mà nói.

Hai binh lính to con lưng đeo súng các-bin đi tìm chỗ, mọi người cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm dùng súng chống xuống đất mà nghỉ ngơi. Tô Trạm tiện tay bẽ một nhánh cây, đối với con sên trên giày tìm một góc độ, nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng cũng chọc một gậy vào cái đồ chơi này, đem con sên hất đi.

Lý Thành Phong nhìn nhị thiếu cau mày, hàng lông mi thật dài rũ xuống, mặt không chút thay đổi khá là nghiêm túc đối phó với một con sên, trong lòng lại cảm thấy vô cùng buồn cười. Ở cùng với Tô Trạm mấy ngày, y biết nhị thiếu nhìn qua mặc dù không hiền lành như đại thiếu, nhưng mà kỳ thực người rất tốt. Sẽ không hô tới quát lui với bạn, đòi hỏi rất nhiều, hơn nữa còn rất an tĩnh thành thật, sẽ không làm khó bạn. Kỳ thực là so với đại thiếu ngoài mềm trong cứng càng dễ ở chung hơn. Thế là đùa bỡn ngồi chồm hổm xuống sát bên chân Tô Trạm mỉm cười nói, “Nhị thiếu, cái đồ chơi này nhìn thì buồn nôn dinh dính, kỳ thật rất tốt — Con sên này người Miến Điện có lúc sẽ trực tiếp ăn để giải trừ đau họng!”

Tô Trạm chán ghét hừ một tiếng, liếc nhìn Lý Thành Phong đang ngồi xổm bên cạnh mình nói, “Anh phải đem nước mũi và ăn hai cái này liên hợp cùng một chỗ dùng để ghét bỏ tôi sao?” Tô Phiếm tìm người cho hắn đây là người gì thế a!

* 鼻涕虫: Con sên. (蛞蝓). Chỗ này để Mã giải thích một chút. Ở đoạn trước tác giả dùng từ 蛞蝓 có nghĩa là con sên. Đoạn sau thì tác giả dùng từ này 鼻涕虫, Mã tra từ điển thì nó cũng là con sên đồng nghĩa với từ 蛞蝓. Tóm lại nó cũng là con sên đó mọi người.

鼻涕虫: Từ này tách ra làm hai, 鼻涕: nước mũi, 虫: con sâu, sâu bọ, côn trùng. Nên Tô Trạm mới nói: “Anh phải đem nước mũi và ăn hai cái này liên hợp cùng một chỗ dùng để ghét bỏ tôi sao?”

Hai binh lính Miến Điện đi dò đường không bao lâu đều cùng nhau trở lại, bọn họ tìm được nguồn nước, như vậy cũng có thể ở bên dòng nước đốt lửa thổi cơm nghỉ ngơi một chút. Thế là hắn bị một nhóm người vây quanh di chuyển địa điểm.

Tô Trạm ở dưới tán cây kiểm tra cả nửa ngày, sau khi bảo đảm chính mình sẽ không đặt mông ngồi lên một con sên, lúc này mới mệt mỏi dựa vào thân cây ngồi xuống. Đồng thời khá là không có hình tượng cởi giày của mình đem hai chân duỗi về phía đống lửa, vừa mới đi một đoạn đường liền cảm thấy lòng bàn chân đau đớn, kết quả duỗi chân trần ra xem, khá lắm, trên bàn chân chi chít những mụn nước sưng đỏ.

Lý Thành Phong và một tiểu binh lính khiêng một quài chuối tiêu trở về kêu Triệu Cẩm Trình đem chuối tiêu đi rửa cho nhị thiếu, cũng là ngồi xỗm bên chân Tô Trạm kiểm tra một phen, trước tiên là bị một đôi chân trắng nõn xinh đẹp của nhị thiếu gia chói loà mắt, trong lòng nghĩ rằng, khó trách đại thiếu đối với em trai này vô cùng cưng chiều, em trai cứ như là được làm từ tàu hũ non đến cả y cũng luyến tiếc để người ta chịu khổ.

“Hừm! Nhị thiếu, trên chân có tổng cộng 29 mụn nước!” Lý Thành Phòng bộ dạng hung dữ kêu lên.

Triệu Cẩm Trình đem chuối tiêu đã rửa sạch sẽ cầm qua đưa cho Tô Trạm, nghe sự cảm thán của Lý Thành Phong cũng là cong lưng cúi đầu nhìn một chút, trong lòng nghĩ chân của nhị thiếu gia này quả thật giống như là bật một cái đèn quả ớt, chân trắng, bọt nước đỏ cùng nhau toả sáng.

“Chân nhị thiếu thật mềm!” Lý Thành Phong lột một quả chuối nhét vào miệng lấp đầy cái bụng trống rỗng nói lầm bầm.

“Lo ăn chuối của anh đi, ăn chuối cũng ngăn không nổi cái miệng của anh!” Tô Trạm cười lạnh làm bộ như muốn đá Lý Thành Phong một cái, người sau ngược lại nhanh trí ngửa về sau một chút, lại không cẩn thận ngã lăn quay, chọc cho mọi người cười ầm lên.

Tô Trạm đang ăn chuối cũng cười hì hì, hắn là chưa bao giờ cảm thấy những việc mới trải qua này có bao nhiêu cực khổ, trái ngược còn là tìm thấy niềm vui ở bên trong, thậm chí hắn có thể từ những người này từ những hoàn cảnh này tưởng tượng lúc Tô Phiếm hành quân đánh chiến là như thế nào.

Nhưng mà đợi sau khi ăn xong một bữa cơm với đồ hộp, Tô Trạm phát hiện ở trong rừng núi miền Bắc Miến Điện này chuyện làm cho hắn lo lắng chính là không phải con sên hay là con đỉa đơn giản như vậy. Sau khi bọn họ tiếp tục xuất phát về phía trước được hơn một tiếng đồng hồ, trước mặt đụng phải một đội ngũ trang bị, hơn nữa còn là kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt — Đảng Cộng Sản Miến Điện (ĐCS Miến Điện).

Cũng không biết là ai sau khi nả một súng, giao chiến quy mô nhỏ là triệt để bộc phát — Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình trước tiên phản ứng lại khiêng súng kéo Tô Trạm lùi về phía sau đến địa phương khá là bí mật. Trang bị của Đảng Cộng Sản Miến Điện thật sự là đủ rách nát, nhưng bọn họ trên số người là ưu thế áp đảo, Tô Trạm bên này chỉ có hơn 30 người, mà bọn họ ước chừng là hơn 100.

“Đánh đi, nhìn tôi làm gì a! Đem súng tiểu liên cho tôi, tôi cũng đánh!” Tô Trạm mắt thấy một huynh đệ không xa là trúng đạn ngã xuống đất, cũng đột nhiên đỏ mắt, vốn chính là lính của Tô Phiếm, những người ngày lại theo hắn mấy ngày nay, tự nhiên là nảy sinh chút cảm tình. Nhân số thiếu nghiêm trọng, Lý Thành Phong cắn chặt răng đem súng của mình ném cho Tô Trạm, lại đi lấy một cây khác, xình xịch xình xịch tiếp theo đồng thời bắn phá.

Tô Trạm lúc này đã sớm bất chấp dưới chân là mấy con sên bò tùm lum dưới chân, cũng quỳ rạp trên mặt đất, bên này người ít nhưng không bằng vũ khí tốt, tiếng súng vang dội quét một lần, Đảng Cộng Sản Miến Điện ở phía trước đã ngã xuống một nhóm.

Trận giao chiến này trong tiếng súng vụn vặt cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ dựa vào vũ khí cường đại đem ĐCS Miến Điện diệt cho tả tơi, nhưng mà bên mình cũng có thể nói là tổn thất nghiêm trọng, bởi vì chết mười mấy người cũng xem là bị diệt hơn một nửa.

Lý Thành Phong đầy bụi đất chui ra ngoài, giúp đỡ Tô Trạm đang chịu đựng sự buồn nôn lấy xuống mấy con sên trên người, may mà ở đây con đỉa ít, đây là thiên hạ của mấy con sên.

“Ở đây bình thường chính là nhiều thứ này, sao lại cảm thấy hôm nay đặc biệt nhiều?” Tô Trạm cau mày hận không thể che miệng mũi của mình cảm giác ngay cả trong không khí cũng đều là mùi của mấy con sên này.

“Đây, đây là sắp có mưa lớn!” Triệu Cẩm Trình nhìn chằm chằm mấy thi thể của mấy con sên bị giẫm dưới đất nói, “Nhị thiếu, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi, nếu không thật sự sắp mưa lớn, ít nhất phải tìm được nơi có thể dừng chân trước, nếu không ban đêm có thể đem chúng ta đông lạnh, chúng ta còn đang ở trên núi!”

Sắc trời quả nhiên là nói chuyển liền chuyển, Tô Tạm nhìn chằm chằm mưa to đeo súng cùng mười mấy người còn xót lại ở trên đường núi lầy lội không thôi tiến về phía trước, trận mưa này đến vừa vội vừa hung mãnh, quả thật muốn làm cho người ta không mở mắt nổi, chân cũng không bước được, nhưng mà không có một người chịu dừng lại, bởi vì nếu như còn không ra khỏi núi hoặc là tìm không được sơn trại người sống trên núi, bọn họ liền phải qua đêm ở trong núi, điều này đối với một nhóm người lớn lên ở miền Bắc Miến Điện mà nói có nghĩa là cũng không rõ lắm.

++++++++++

Mục Thiên Chương mặc áo mưa ngồi trên lưng ngựa, sự bình tĩnh thảnh thơi lúc tiến về phía trước đã không còn sót lại chút gì, y một tay kéo dây cương, bởi vì sấm chớp rền vang tiếng mưa cực lớn, doạ con ngựa mà y đang cưỡi giật mình nóng nảy không thôi.

“Đại thiếu, chúng ta không thể tiếp tục vào trong núi tìm nữa, mưa to thế này, qua một lát trời cũng hoàn toàn tối sầm, vào núi quá nguy hiểm!” Một tham mưu theo bên cạnh Mục Thiên Chương há hốc mồm gọi, không cẩn thận uống một ngụm nước mưa, thanh âm lại bị tiếng mưa che lấp hơn phân nửa.

Mục Thiên Chương vững vàng ngồi trên lưng ngựa xuyên qua màn mưa, xa xa nhìn qua giống như là một pho tượng chiến thần, ngữ khí cũng kiên cường dứt khoát, “Không được, tiếp tục tìm, tìm không được hôm nay cũng đừng dừng.” Y đương nhiên biết được mưa đêm mà dừng lại trong núi có bao nhiêu nguy hiểm, mặc dù bên người Tô Trạm chắc chắn có mang theo hộ vệ, nhưng mà vẫn là không có cách nào bảo đảm hắn có thể bình yên vô sự từ trong núi đi ra, bởi vì hoàn cảnh quá tồi tệ, đầm lầy, rắn độc, các loài bò sát, muỗi độc, mỗi một cái đều có thể là điểm trí mạng làm cho Tô Trạm không đỡ nỗi khi mà hắn chưa từng có kinh nghiệm sống trong rừng rậm.

“Đại thiếu gia, Tô gia đại thiếu đến rồi!” Người đến chạy đến dưới ngựa của Mục Thiên Chương, lớn tiếng bẩm báo.

Mục Thiên Chương cau mày quăng một roi ngựa, trong lòng nghĩ, đây quả thực là hoạ vô đơn chí, Tô Trạm còn chưa tìm được đây, Tô Phiếm ngược lại đã đến trước!

Tô Phiếm trước đó đã đoán ra lộ trình của nhóm người Tô Trạm, cũng biết lấy tốc độ của bọn họ, chốc lát là không ra được ngọn núi này, cho nên đặc biệt kêu Mục Thiên Chương trước tiên vào núi đem người đón ra, nếu không người còn chưa bị hoả lực của quân chính phủ đụng tới, cũng có thể bị muỗi độc ở trong rừng cắn lấy.

Có một tính toán sai lầm duy nhất đó là, địa hình vùng núi này và thời tiết thay đổi, vậy mà trút một trận mưa to tầm tã, trời đất đều đổi màu. Nhưng mà chuyện càng làm cho y khó tiếp nhận là, Mục Thiên Chương một thân ướt sũng còn quăng áo mưa dưới đất, đồng thời ném cho mình một câu, “Người của tôi còn chưa kiếm được A Trạm.”

Tô Phiếm vừa mới ngồi ổn định trên ghế, tuỳ cho Nghiêm Tòng Gia thay mình lau mấy chỗ dính nước mưa trên người, hàng lông mi dài thanh tú bỗng nhiên cau lại, ánh mắt sáng tỏ vừa sắc bén vừa nhìn chằm chằm Mục Thiên Chương, dáng dấp vốn nho nhã yếu ớt lại chợt biến mất, âm trầm nói, “Cậu nói cái gì?”

“A Trạm, vẫn chưa tìm được. Không biết tại sao, dựa theo lộ trình, người của tôi cũng nên gặp mặt hắn rồi. Nhưng mà vẫn luôn tìm đến khi trời mưa, vẫn không thấy người của các cậu. Tôi đã phái người tiếp tục tìm rồi, vốn là tôi cũng muốn lên ngựa vào núi tìm, nhưng mà vừa lúc cậu đến.” Mục Thiên Chương toàn thân ướt nhẹp, mái tóc đen nhánh dán sát vào da đầu, thoạt nhìn có vài phần chật vật.

Tô Phiếm biết y không cần thiết phải lừa gạt mình, không nói lời nào xanh mét tóm lấy tay của Nghiêm Tòng Gia đang lau tóc cho mình, chống bàn đứng dậy, “Tôi cùng cậu đi.”

Mục Thiên Chương nhìn dáng vẻ Tô Phiếm kéo theo một chân bị thương, ngược lại ngay cả ý muốn khuyên bảo y cũng không có, y biết dưới tình hình này ý chí của Tô Phiếm rất kiên cường, ai cũng tàn tạ rồi, bởi vì điều này liên quan đến Tô Trạm, có thể nói đây là đồng bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là người duy nhất mà y để ý.