Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 97: Tập kích




Giang Thành Điềm không giải thích được nguyên nhân, có lẽ là vì trong lòng có ác cảm với Chris, vậy nên theo bản năng luôn muốn phản bác mọi lời nói của người này.

Giang Thành Điềm cắn răng nói: “Đây là phi thuyền của tôi, tôi muốn cho ai ngồi hay không cho ai ngồi là việc của tôi!”

Chris ghé sát vào tai Hạ Phi, nhưng lại dùng âm lượng để tất cả mọi người đều nghe thấy: “Đúng là con trai Thượng tướng đấy à? Sao lại nhỏ mọn thế.”

Giang Thành Điềm: “…”

Loại cặn bã này mà cũng dám nói mình nhỏ mọn…

Trong mắt Điềm Điềm tất cả những thành phần trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi đều là cặn bã, cực kỳ đáng ghê tởm!

Chris nhìn thấy hai mắt Giang Thành Điềm trợn trừng lên, lại nhớ đến đêm kia đôi mắt này của đối phương vì động tình ngập nước, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo.

Tóc gáy Giang Thành Điềm đột nhiên dựng đứng, cả người run lên, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Chris giương khóe miệng.

Không khí giữa hai người quái dị vô cùng.

Hạ Phi mặc dù tò mò về vấn đề của bọn họ, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải lấy được phi thuyền để tranh thủ đến tối rời đi, đi ban ngày nguy cơ bị Shute đại đế phát hiện quá cao, nửa đường bị chặn lại thì đúng là sôi hỏng bỏng không.

Thấy hắn muốn đi, Chris vội cản lại: “Thật sự không cho tôi đi cùng được à?”

Giang Thành Điềm nghiến răng: “Không cho đi!”

Chris không nói gì, chờ câu trả lời từ chỗ Hạ Phi.

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi phất tay: “Muốn đi thì đi, tôi không có vấn đề gì.”

Giang Thành Khải mặc dù không vui, cùng vợ về nhà lại phải dẫn thêm một người đàn ông nữa để làm cái quỷ gì, nhưng y cũng không tiện từ chối.

Chris cười xấu xa: “Nếu hai người không chịu cho tôi đi theo, tôi sẽ kể với Đại đế hai người muốn bỏ trốn.”

Hạ Phi cau mày: “Ngứa đòn quá rồi à.”

Chris chỉ cười không nói.

Hạ Phi thở dài: “Muốn làm gì thì làm.”

Chris ha ha cười vài tiếng, quay đầu chạy đi: “Tôi đi lấy đồ, nhớ phải chờ đấy!”

Hạ Phi mặt không đổi sắc nhìn bóng lưng anh ta chạy biến: “Ngu xuẩn, đã nói đi lúc nào đâu.”

Giang Thành Điềm nghe vậy có chút hả hê, cái tên kia có bị bỏ lại cũng đáng đời.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không thể bỏ lại Chris, không chỉ thế, thậm chí ngay cả Giang Thành Điềm cũng bị kéo lên phi thuyền cùng bọn họ rời khỏi tinh cầu Jale.

Cứ nghĩ đến tên đầu sỏ tạo thành hậu quả này, Giang Thành Điềm chỉ hận không thể bóp chết Chris.

Lúc xế chiều, tranh thủ lúc Chris chạy đi, Giang Thành Điềm dẫn Hạ Phi và Giang Thành Khải đến chỗ phi thuyền để xem qua, sau đó bọn họ lại quay về Vương cung lấy đồ. Nếu biết Chris đang ngồi xổm ở cổng Vương cung, Giang Thành Điềm tuyệt đối sẽ không đồng ý để Hạ Phi anh trai mình quay ngược lại.

Chris nhìn thấy Hạ Phi, tội nghiệp mếu máo: “Sao hai người không đợi tôi?”

Hạ Phi: “Quay lại rồi đây còn gì.”

Chris cảm động nói: “Là vì tôi sao?”

“Không đâu.” Hạ Phi tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của anh ta, “Ngay từ đầu đã dự kiến đến tối mới đi.”

Chris: “…”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bốn người xuất phát đến bãi đậu phi thuyền.

Giang Thành Khải tranh thủ lấy đồ đạc của bản thân ra khỏi phi hành khí.

Hạ Phi lưu luyến nhìn phi hành khí trong kho, “Anh định bỏ nó luôn à?”

Giang Thành Khải bật cười: “Sau này vẫn lấy về được, nếu em thích lúc nào lấy về sẽ cho em.”

Hai mắt Hạ Phi phát sáng: “Thật không?”

Giang Thành Khải cười cười: “Có gì mà không thật.”

Giang Thành Điềm nhập mật mã vào phi thuyền của đoàn đại sứ, vào kho lấy một chiếc phi thuyền loại nhỏ ra, cả bốn người lập tức chui vào.

Trong kho của phi thuyền đại sứ cũng có binh lính tuần tra, mặc dù không canh phòng nghiêm ngặt như kho của chiến hạm quân bộ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi qua đi lại, nếu không canh chuẩn thời gian nhất định sẽ có khả năng bị phát hiện.

Giang Thành Điềm nhập mật mã và quét nhận diện khuôn mặt, thấy phi thuyền bắt đầu chuẩn bị khởi động, quay sang nói với anh trai: “Em quay lại đây, mọi người đi đường cẩn thận.”

Giang Thành Khải gật đầu, ngồi lên vị trí điều khiển, Hạ Phi cũng rất tự giác ngồi xuống ghế phó lái, chỉ có Chris vẫn đang nhìn đông nhìn tây.

Giang Thành Điềm không nhìn nổi nữa, khẽ quát: “Anh không ngồi xuống đàng hoàng được à! Đến lúc bay lên mất trọng lực ngã chết bây giờ!”

Chris ngẩn ra, quay đầu lại.

Giang Thành Điềm bị nhìn chằm chằm, cau mày: “Làm sao?”

“Cậu lo cho tôi à?”

“… Đồ điên!” Giang Thành Điềm quay đầu muốn đi ra cửa.

Nhưng còn chưa đi được lại bị Chris kéo lại: “Cậu ngại cái gì, rõ ràng vừa rồi…”

Giang Thành Khải quay lại định nhắc nhở bọn họ, đã thấy Giang Thành Điềm dùng sức giằng tay ra, Chris mất đà đập cả người vào vách phi thuyền, lại còn đập đúng chỗ còi báo động.

Giang Thành Điềm: “…”

Chris: “…”

Tiếng còi báo động kêu vang ầm ĩ, lính tuần tra bắt đầu chạy về hướng này.

Giang Thành Khải đen mặt khẽ mắng một tiếng, vội vã đóng cửa khoang lại, gạt cần điều khiển, cất cánh.

Giang Thành Điềm ngớ người đứng yên không nhúc nhích, Chris nhanh chóng kéo cậu ta xuống ghế, thắt chặt dây an toàn. Phi thuyền cất cánh bay ra khỏi kho, vì quá vội vàng suýt nữa còn va vào cửa kho, may mà Giang Thành Khải xử lý tình huống kịp.

Đến khi bay ra ngoài tầng khí quyển, Giang Thành Điềm mới tỉnh táo lại.

Nhận ra mình cũng bị đưa ra khỏi tinh cầu Jale rồi, Điềm Điềm phẫn nộ đạp một phát vào chân Chris, phát điên gào lên: “Đều tại anh!!!”

Đúng là do lỗi của bản thân tạo thành hậu quả bi kịch, Chris yên lặng cúi đầu, không phản bác.

Giang Thành Điềm khổ sở vuốt mặt: “Mẹ nó, tôi phải làm sao bây giờ?”

Giang Thành Khải nói: “Chuyện cũng đến nước này rồi, cũng không có cách nào khác, cứ đi cùng bọn anh về nhà đi vậy.”

Giang Thành Điềm nhíu mày: “Nhưng đoàn đại sứ vẫn còn đang ở tinh cầu Jale, chẳng may Shute đại đế phát hiện Hạ Phi trốn cùng anh, nóng giận nhốt tất cả bọn họ lại, em về biết ăn nói thế nào với Nữ hoàng bây giờ?”

Hạ Phi trấn an: “Cậu không cần lo, có ba tôi ở đó, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Giang Thành Điềm chưa biết đến sự tồn tại của Hạ Kỳ, nghi ngờ hỏi: “Anh vẫn còn ba nữa?”

Hạ Phi gật đầu: “Hạ Kỳ ấy.”

“… Hạ Kỳ?” Giang Thành Điềm khiếp sợ, “Hạ Kỳ tiên sinh không phải đã…” Không phải đã hi sinh từ 500 năm trước sao? Sao đột nhiên lại sống lại? Còn là ba của Hạ Phi?

Hạ Phi: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, tôi chỉ kể tóm tắt thôi. Hình như năm đó ba tôi bị Nữ hoàng Liên bang cứ quấn lấy không tha, đúng lúc bị thương trong chiến sự với tinh hệ Jale nên nhân cơ hội giả chết, sau đó bắt đầu làm cướp vũ trụ ở vùng giáp ranh, mười hai năm trước thì nhặt được tôi.”

Giang Thành Điềm: “…”

Tóm tắt có phải là hơi ngắn gọn quá rồi không, lượng thông tin lớn thế cơ mà…

Giang Thành Điềm không tin nổi: “Tức là Hạ Kỳ tiên sinh… Ba của cậu trong lúc tham gia chiến sự đã cùng Shute đại đế…”

Cánh cửa thế giới mới lại được mở ra rồi.

Hạ Phi nhún vai: “Chắc là vậy, ba không kể chuyện của bọn họ cho tôi nghe.”

Giang Thành Điềm không hỏi nữa, dù sao cũng là việc riêng nhà người ta.

Giang Thành Khải xác định lộ trình, gia tăng tốc lực, thời gian lộ trình tổng cộng khoảng 5 ngày. Có lẽ là nhờ Hạ Kỳ cầm chân, ba ngày đầu không gặp phải truy binh, tâm tình của bọn họ cũng từ từ thả lỏng. Nhưng đế ngày thứ tư, sau khi tiến vào vành đai ngoài của tinh hệ Daours thì phát sinh vấn đề.

Lúc đó phi thuyền đang di chuyển tương đối ổn định theo quỹ đạo lập trình trước, đột nhiên Giang Thành Khải kêu một tiếng.

“Sao thế?” Hạ Phi vội hỏi.

“Hình như… có truy binh.” Giang Thành Khải cũng không chắc chắn.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn hình theo dõi, chỉ thấy xa xa trong vũ trụ, có một phi thuyền cỡ lớn đang chậm rãi đến gần phi thuyền của bọn họ.

“Nhưng có vẻ không phải là truy binh của tinh hệ Jale, phi thuyền này di chuyển từ phía tinh cầu Daours đến chỗ chúng ta.” Giang Thành Khải nói.

Giang Thành Điềm cau mày: “Chẳng lẽ Thứ trưởng Bộ ngoại giao biết chúng ta trở về Daours, báo tin cho Nữ hoàng rồi?”

Giang Thành Khải trầm ngâm: “Cũng không phải không có khả năng.”

Khi phi thuyền kia đến gần hơn, hình dáng cũng hiện rõ hơn trong màn hình theo dõi, Giang Thành Điềm thở ra một hơi: “Là ký hiệu của Đằng Thụ tộc, chắc là đến tiếp ứng cho chúng ta.”

“Không đâu.” Vẻ mặt Giang Thành Khải càng ngưng trọng, “Nếu như đến tiếp ứng, khoảng cách cũng đã gần như thế, tại sao vẫn không gửi yêu cầu truyền tin cho chúng ta?”

Thực ra bản thân y cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cũng không có căn cứ để khẳng định phán đoán của bản thân.

“Hay là bọn họ quên mất?” Giang Thành Điềm suy đoán.

“Quân bộ Liên bang còn có người vô dụng đến mức thao tác căn bản cũng quên sao?” Chris chen vào.

Giang Thành Điềm: “…”

Chờ tiếp một lúc, Giang Thành Khải lắc đầu: “Không ổn rồi, chúng ta quay lại thôi.”

Y nhập lệnh, thay đổi hướng bay của phi thuyền.

Hạ Phi cau mày: “Ý anh là bọn họ muốn tấn công chúng ta?”

Giang Thành Khải không thừa nhận cũng không phản bác: “Anh không dám chắc.”

Sự thực chứng minh, trực giác của Giang Thành Khải không sai, bọn họ vừa chuyển hướng, đối phương cũng lập tức đuổi theo. Phi thuyền loại nhỏ của bọn họ không thể so với chiến hạm, không bao lâu đã bị đuổi kịp.

Đối phương ngay cả yêu cầu truyền tin cũng không phát, không báo trước tiếng nào, trực tiếp khai hỏa.

Trong vũ trụ bao la ánh lửa sáng rực.