Đầu Hạ Phi choáng váng, bị người nọ đẩy một cái, đứng không vững cắm thẳng xuống tay vịn ghế sô pha.
Hắn lập tức phát điên.
Nếu đây là cái góc bàn thì thành cướp mặt sẹo cmnr!
Hạ Phi tức giận quay đầu lại, còn chưa ra tay đánh người, người kia lại tiếp tục đẩy một cái, lần này cả người hắn nằm bẹp xuống ghế sô pha.
“Này!” Hạ Phi vùng vẫy muốn đứng dậy, lạnh giọng quát, “Ai?!”
Người kia không nói một lời, đè chặt hai tay hắn, ấn môi mình xuống.
“Mmmm!!!” Hạ Phi trợn mắt.
Chuyện này là thế quái nào?!
Là kẻ nào chán sống rồi dám phi lễ hắn?!!!
Nghĩ đến người đang cưỡng hôn mình rất có thể là một thành phần cơ bắp nào đó trong tiệc rượu, cổ họng Hạ Phi đột nhiên đắng ngắt.
Hai tay bị người nọ đè chặt không thể động đậy, hắn vừa định nhấc chân lên đá, đối phương giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, dùng chân đè lại.
Hạ Phi: “…”
Kẻ địch quá mạnh không đánh được…
Người nọ dán môi mình vào môi hắn cọ cọ hai cái, cảm thấy vẫn chưa đủ còn vươn đầu lưỡi ra.
“Cái…”
Hạ Phi vừa mở miệng, đầu lưỡi đối phương đã vọt vào.
Người nọ dường như đã rất quen thuộc với việc hôn hắn, đầu lưỡi trong khoang miệng quét một vòng, mỗi lần đều chọn đúng điểm nhạy cảm của Hạ Phi, hôn đến mức hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, cơ thể khẽ run lên, tiếng rên rỉ không nhịn được tràn ra từ cổ họng, hạ thân cũng bắt đầu có phản ứng
“Mm hmm…”
Người đang đè bên trên dường như rất hài lòng với phản ứng của hắn, tiếng nước dâm mỹ cuối cùng cũng dừng lại. Người nọ rời khỏi khoang miệng Hạ Phi, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên khóe miệng hắn.
Hạ Phi bị hôn đến đầu óc quay cuồng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào phòng, chiếu lên gương mặt đối phương. Hắn nheo mắt nhìn, chỉ thấy một đôi mắt màu xanh lục. Trong không khí, lẫn trong mùi rượu nồng nặc còn có một mùi thơm ngát nhàn nhạt vô cùng kỳ lạ.
Trong đầu hắn giống như xuất hiện một cái tên nào đó, nhưng lại gọi mãi không ra được cái tên ấy là gì.
“Anh là…” Hạ Phi khẽ nhíu mày.
“Sao? Nhớ ra rồi? Không giả vờ không quen nữa à?” Giọng người nọ nghe vô cùng quen thuộc.
“Thái tử điện hạ, trà giải rượu đã chuẩn bị xong rồi.” Thị vệ bưng khay trà gõ cửa.
Đầu óc Hạ Phi còn đang quay cuồng vì nụ hôn ban nãy, bị tiếng gõ cửa bất ngờ này làm cho tỉnh táo không ít.
Hắn trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè trên người mình. Không sai, người nọ là đàn ông đấy, nếu không phải đàn ông thì cái thứ đang chọc vào bụng hắn là cái quái gì!
Trước khi đối phương kịp đưa tay che miệng hắn lại, Hạ Phi đã cao giọng hét lên: “Có kẻ ám sáttt!!!”
Đối phương: “…”
Người nọ dường như không thể tin nổi hắn lại tuyệt tình như thế, vừa mở miệng đã gọi mình là thích khách, nhảy xuống khỏi người hắn muốn chạy về phía cửa sổ.
Hạ Phi vội vàng túm lấy cánh tay đối phương, chân tay được giải phóng nhanh chóng hành động, đè người nọ xuống đất.
“Này!!!” Trong giọng nói của đối phương mang theo bi phẫn và bất đắc dĩ.
Đúng lúc đó cửa phòng bị đạp ra từ bên ngoài, đèn được bật lên, cả căn phòng lập tức sáng bừng.
Người đàn ông bị áp trên đất khẽ nheo mắt lại.
Hạ Phi ngồi trên bụng người nọ, siết chặt cổ tay đối phương đè xuống.
“Điện hạ, ngài không sao chứ?” Thị vệ dồn dập giơ vũ khí chạy vào phòng.
Hạ Phi không trả lời, chỉ cau mày nhìn người đàn ông đang bị mình đè lên.
Người này mặt mũi rất bình thường, là loại mà thả vào đám đông sẽ không nhận ra được là ai, nhưng căn cứ vào sức mạnh và tốc độ ban nãy của đối phương thì tuyệt đối thể chất chắc chắn phải trên cấp A, có nghĩa là không thể mang gương mặt đại chúng như thế này được.
Chẳng lẽ là gian tế nước khác trà trộn vào đại điển sắc phong?
Hai mắt hắn đảo loạn, đột nhiên thả tay ra, sờ sờ phía sau tai người kia, ấn xuống.
Mặt nạ điện tử lập tức biến mất, một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện.
“Anh là…” Hạ Phi cau mày nhìn người kia, “Thiếu tướng?”
Giang Thành Khải khẽ hừ một tiếng, không trả lời.
Y cứ tưởng ban nãy Hạ Phi đã nhận ra mình rồi, ai ngờ hắn lại hô bị ám sát, còn gọi đến cả đống thị vệ như này.
Lúc trước Giang Thành Khải định giả dạng làm thương nhân dẫn tàu buôn đi đến vùng giáp ranh, nhưng trước khi lên đường một ngày y lại nhận được tin Đế quốc tinh hệ Jale muốn sắc phong Thái tử.
Ảnh của Hạ Phi vừa xuất hiện, cả Giang gia đều náo loạn.
Trước đó hắn vẫn đeo kính, lại ít ra đường, nên mọi người hầu như đều chưa nhìn thấy nguyên bản mặt của hắn bao giờ. Nhưng người Giang gia lại khác, sống cùng nhau hơn nửa năm, Hạ Phi có hóa thành tro bọn họ cũng nhận ra.
Giang Thành Khải lập tức muốn đến Đế quốc đưa hắn về, nhưng y lại quên mất một chuyện, Hạ Phi đã trở thành Thái tử Đế quốc. Đến lúc đó y đi, cho dù đế quốc có cho phép thiếu tướng nước đối địch nhập cảnh, cứ cho là dùng thân phận sứ thần đến được chỗ Hạ Phi, thì cũng đời nào bọn họ đã chịu ngoan ngoãn vui vẻ giao Thái tử nước mình cho Giang Thành Khải.
Vì vậy ý định của y cứ thế bị cả nhà đồng loạt phủ quyết.
Nhưng y cũng không thể ngồi không một chỗ thế này!
Giang Thành Khải tâm tình rối loạn, trằn trọc suốt một đêm, cuối cùng quyết định trà trộn vào một đoàn đại sứ nước khác, giả làm thị vệ.
Sau đó mọi chuyện diễn ra như trên.
Giang Thành Khải thuận lợi trà trộn được vào vương cung, yên lặng đứng ở một góc khuất chờ “Thái tử” xuất hiện, sau đó theo hắn đi đến phòng nghỉ này.
Nhưng chuyện Hạ Phi hét lên gọi thị vệ nằm ngoài dự liệu của y.
Ban đầu y cho rằng việc hắn nói không nhận ra mình chỉ là đang giận dỗi, tức giận mình lúc trước không thể bảo vệ hắn, nhiều năm như vậy cũng không đi tìm hắn. Nhưng bây giờ xem ra tình hình không giống như y tưởng tượng, Hạ Phi hình như thật sự không nhớ ra y là ai.
Chuyện này khiến cho Giang Thành Khải phải chịu một cú sốc rất lớn. Người đó không chết, nhưng lại cũng không nhớ ra mình là ai…
Vậy nên khi bị thị vệ áp giải vào nhà giam, y hoàn toàn không phản kháng.
Giang Thành Khải bị áp giải đi rồi, Shute đại đế cũng chạy đến, gương mặt vô cùng tức giận.
“Sao rồi? Sao lại có kẻ ám sát?!”
Trong tiệc tối hoàng gia lại có kẻ ám sát trà trộn vào, đây chính là tát thẳng một phát vào mặt mình, đương nhiên Shute đại đế chẳng thể nào vui vẻ nổi. Chẳng may làm hại đến con trai hay Hạ Kỳ thì phải làm thế nào!
Nếu không phải lão quản gia kịp thời ngăn lại, Shute đại đế còn muốn gô cổ tất cả khách mời lại tra hỏi hết một lượt. Đến lúc đó gây thù chuốc oán với các quốc gia khác cũng không phải là chuyện tốt.
Đại hội xem mắt vì sự kiện ám sát cũng phải kết thúc sớm.
Tập thể khách mời cơ bắp cũng rất buồn bực, là tên không có mắt nào dám phá hỏng tâm tình Shute đại đế, hủy hoại mùa xuân đã gần đến của chúng ta…
Chắc chắn sẽ bị đại đế dùng nhục hình hành chết…
Tên “không có mắt” trong miệng bọn họ giờ phút này ngồi ở phòng thẩm vấn đợi quân đội đế quốc đến hỏi cung. Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.
Giang Thành Khải đợi rất lâu.
Lâu đến mức cơn sốc vì Hạ Phi bị mất trí nhớ trong lòng y đã giảm đi không ít, thẩm tra viên mới chậm rì rì đi đến.
Thẩm tra viên vừa vào phòng, nhìn thấy mặt Giang Thành Khải, lập tức kinh hãi lùi về sau mấy bước, quay đầu chạy.
Tập thể vệ binh trông coi nghi phạm: “???”
Giang Thành Khải chỉ cười nhẹ một tiếng.
Thẩm tra viên co giò chạy vào vương cung, vội vã xin yết kiến Shute đại đế.
Thị vệ trong vương cung có thể không biết, nhưng thẩm tra viên này làm ở cục thẩm tra quân bộ, đương nhiên biết rõ toàn bộ mặt mũi và năng lực của của các sĩ quan cao cấp ở Liên bang.
Điển hình như vị Thiếu tướng trẻ tuổi nhất tinh hệ Daours đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia.
Thẩm tra viên hoàn toàn không hiểu nổi tại sao một người như thế lại để mười mấy thị vệ bắt được, còn ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ mình đến thẩm vấn.
Lúc thẩm tra viên còn đang sốt ruột đứng đợi chờ được gặp đại đế, là đối tượng “bị ám sát”, Hạ Phi cũng không rảnh rỗi.
Hắn nhớ mang máng hình như lúc đó ở trên chiến hạm có người gọi người nọ là Thiếu tướng. Nhưng chẳng lẽ một Thiếu tướng của Liên bang lại lẻn vào vương cung nước địch chỉ để… hôn mình?
Da đầu Hạ Phi run lên, cảm thấy bản thân bắt đầu nghĩ vớ vẩn rồi. Mặc dù mặt hắn trông cũng được, mà chắc không đến nỗi để một Thiếu tướng phải bất chấp cả việc có thể bị xử bắn, chạy sang đây chỉ để hôn hắn một cái đâu.
Nhưng thái độ của tên Thiếu tướng kia lại rất đáng ngờ.
Tên kia hình như biết hắn, nhưng rõ ràng trong trí nhớ của hắn lại chẳng có ấn tượng gì về người này.
Hạ Phi nghĩ đến đoạn ký ức thiếu hụt của bản thân. Lẽ nào hắn và tên Thiếu tướng kia trước đây quen nhau? Nếu như vậy tức là hắn đã từng ở Liên bang? Vậy chuyện gì đã xảy ra, mà lại lưu lạc đến vùng giáp ranh rồi được ba nhặt về, trở thành cướp vũ trụ?
Từ khi bắt đầu có nhận thức tư duy rõ ràng hơn, Hạ Phi vẫn luôn tò mò về quá khứ của mình.
Nhưng hắn không hỏi, vì có hỏi thì Hạ Kỳ cũng không biết. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người biết về quá khứ của trước đây, hắn nhất định phải tìm cách để người kia nói ra mọi chuyện.
Nghĩ như thế, Hạ Phi lập tức đi đến nhà giam dưới lòng đất của vương cung, là nơi giam giữ tội phạm tạm thời.
Chỉ mong người ở cục thẩm tra chưa làm mấy trò như ép cung nhục hình, nếu không đến lúc đó cả người tên kia đều là máu, muốn hỏi cũng không hỏi được.