Hạ Kỳ không chết, còn sinh ra một đứa con trai, đứa con này lại được ngụy trang từ partner thành worker.
Nữ hoàng biết trong chợ đen có lưu hành một loại thuốc ức chế, có khả năng che giấu thông tin của partner, ngụy trang thành các thông số của worker. Lúc tiến hành nhập dữ liệu vào kho gen cho đứa bé kia chắc chắn Hạ Kình Thiên đã động tay động chân, nếu không với độ chuẩn xác của kho gen không thể có chuyện không phát hiện ra đứa trẻ kia là partner được.
Nữ hoàng cảm thấy bản thân có thể hiểu được dụng ý của Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ là nhân dân liên bang, lại còn là quân nhân, nếu như giả chết tự ý rời khỏi quân đội, sinh sống ngoài phạm vi quản lý của liên bang, sẽ bị coi là kẻ phản quốc. Con của kẻ phản quốc nhất định sẽ bị đưa đi sung quân, là captain hay worker còn đỡ, nếu như lập công có thể được xóa bỏ tội danh. Nhưng partner thì không may mắn như thế, bởi vì tỷ lệ partner rất hiếm, có lẽ cả đời sẽ không được tự do.
Hạ Phi là con trai của Hạ Kỳ, nếu như để mọi người biết hắn là partner, cả đời sẽ phải chịu cảnh nô dịch.
Năm đó ba người Hạ Kỳ, Hạ Kình Thiên và Giang Trấn là ba trụ cột vững chắc trên chiến hạm. Giang Trấn là sĩ quan chỉ huy, Hạ Kình Thiên là sĩ quan chấp hành, Hạ Kỳ là quyết sách viên. Ba người hợp tác với nhau đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh tan không biết bao nhiêu kẻ địch có ý đồ xâm phạm đến an ninh quốc phòng liên bang cũng như các phần tử tội phạm nguy hiểm trong nước.
Nhưng chiến dịch kéo dài ba năm diễn ra vào 500 năm trước, cả liên bang và đế quốc đều không đạt được mục đích, mà Hạ Kỳ thì lại “bỏ mình” trong trận chiến đó.
Nữ hoàng không hiểu vì sao Hạ Kỳ còn sống lại không chịu trở về Liên bang, cũng không biết tại sao anh trai mình khi đó lại phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến Hạ Kỳ, bà chỉ biết, những kẻ trợ giúp Hạ Kỳ chạy trốn, chẳng hạn như Hạ Kình Thiên, có chết cũng không hết tội.
Những kẻ dám giấu Hạ Kỳ đi, thậm chí làm tổn thương đến Hạ Kỳ, tất cả đều phải chết!
Cho dù đó có là Giang gia địa vị thâm căn cố đế ở Liên bang, cũng phải diệt tận gốc!
——
Hạ Phi cứ ở nhà mãi cả người cũng sắp mốc lên.
Giang Thành Điềm và Giang Thành Duyệt hai ngày trước đã quay về trường rồi, chẳng lẽ bây giờ hắn lại đi ra ngoài dạo phố mua đồ với Giang phu nhân? Mặc dù quan hệ mẹ chồng con dâu của bọn họ rất hòa hợp, nhưng một nam một nữ, một già một trẻ dắt nhau đi dạo phố vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hắn cùng từng thử trốn ra ngoài chơi, nhưng vừa chạy ra đến cổng nhà đã bị cảnh vệ do Giang Thành Khải sắp xếp chặn lại, mặc kệ hắn có kêu gào khóc lóc om sòm thế nào bọn họ cũng vẫn thể hiện cực kỳ đầy đủ kỹ năng mặt than chuyên nghiệp của quân nhân, kiên quyết không cho đi.
… May mà bình thường Giang thiếu tướng còn biết cười…
Hạ Phi chống cằm, quẳng tấm thẻ mộng cảnh vừa mới làm xong vào hộp.
Dạo này hắn càng làm càng quen tay, hơn nữa tinh thần lực cũng được huấn luyện tốt hơn nhiều, mỗi lần đối chiến cơ giáp hay chế tạo thẻ mộng cảnh xong cũng không bị kiệt sức đến cứng đờ cả người nữa.
Hắn nhìn mười mấy tấm thẻ mộng cảnh trong hộp, cảm thấy thông tin trong sách của Hạ Kỳ rất hữu dụng.
Từ thời điểm mọi người đột nhiên liên tục nhắc đến Hạ Kỳ, hắn vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện của người này, thậm chí còn có chút chấp nhất.
Hắn từng thử tra tư liệu về Hạ Kỳ trên internet, nhưng không hiểu tại sao đa số thông tin đều bị phong tỏa, được xác định là thông tin cơ mật chỉ người có thẩm quyền mới được xem, còn những thông tin được công khai thì rất chung chung, chỉ nói năm sinh năm mất, lúc nào vào trường quân đội, lúc nào trở thành dệt mộng sư hoàng gia, lúc nào bắt đầu vào quân đội, đã đạt được nhiều thành tựu. Còn cụ thể là thành tựu gì, chiến tích ra sao, thậm chí ngay cả ảnh cũng không có.
Càng như thế Hạ Phi lại càng tò mò.
Hắn mò mẫm khắp các trang web, lại mò ra được một tin tức khá quan trọng. Hạ Kỳ từng là học trò của phái Al, là học trò của Phổ Nhạc đại sư.
Phổ Nhạc đại sư là lão đầu bán nguyên liệu thẻ cho hắn mà!
Lúc trước đi tuần trăng mặt quên mất chuyện này, bây giờ ngâm muối ở nhà không có việc gì làm, hắn phải đi tìm hiểu mới được.
Hạ Phi lập tức gửi tin nhắn cho Giang Thành Khải, nói muốn đi ra ngoài tìm Phổ Nhạc đại sư hỏi một vài vấn đề về dệt mộng sư và thẻ mộng cảnh.
Giang thiếu tướng nhắn lại rất nhanh, dặn hắn nếu đi ra ngoài thì phải mang theo cảnh vệ đi cùng.
Hạ Phi điên cuồng đập gối. Biết ngay mà!
Hắn nhắn thêm một tin nữa đi: Tôi còn tưởng anh định cấm túc tôi chứ!
Giang Thành Khải vô cùng kinh ngạc: Sao em lại nghĩ thế?
Hạ Phi: Chẳng phải lúc trước anh bảo tôi không được đi ra ngoài đấy à?
Giang Thành Khải:… Tôi nói nếu không có người đi cùng thì em không được ra ngoài một mình!
Hạ Phi: Thế à…
Giang Thành Khải: Thì ra trong lòng em nghĩ về tôi như thế.
Hạ Phi: Tôi nghĩ anh thế nào?
Giang Thành Khải: Ngang ngược ép người không nói đạo lý?
Hạ Phi: Chính xác!
Giang Thành Khải: …
Hạ Phi: Ha ha ha ha ha tôi chỉ đùa thôi.
Giang Thành Khải: Không buồn cười.
Hạ Phi: Thế thì đừng cười, tôi đi đây.
Giang Thành Khải:… Nhớ phải cẩn thận.
Hạ Phi nhắn lại hai chữ “Bye bye”, sau đó tắt thiết bị di động.
——
Giang Thành Khải nhìn màn hình trên cổ tay tối đen, chuyển tầm mắt về những thứ trên mặt bàn.
Trên bàn đặt hai chồng án lệ, bên trái ít hơn là xem rồi, bên phải nhiều hơn là chưa xem.
Đây là toàn bộ án lệ của vụ Oanh ca môn, là y nhờ vả sĩ quan trong kho tài liệu lấy ra giúp. Quân bộ lúc trước đè ép thông tin về sự kiện Oanh ca môn xuống, khiến cho các tinh cầu khác rất ít người biết đến vụ thảm án này, giống như tinh cầu Grey, cho dù có xảy ra án mạng kỳ lạ cũng chỉ kết luận là tự sát —— thực ra bọn họ cũng không làm sai, vì những người đó đúng là tự chết.
Chỉ có điều nguyên nhân phía sau lại là do hung thủ dùng tiếng hát mang theo tinh thần lực khống chế bọn họ tự giết chết bản thân.
Đây là phán đoán năm đó của quân bộ, cũng nhờ phán đoán đó nên về sau mới tìm ra được “hung thủ” nhỏ tuổi kia.
Giang Thành Khải cứ tưởng rằng vụ án này sẽ kết thúc ở đó, ít nhất là ở Daours đã không còn xảy ra vụ án mạng nào tương tự. Nhưng y đã nhầm, sau khi “công cụ giết người” nhỏ tuổi kia bị bắt, tên sát nhân thực sự đứng phía sau màn thao túng tất cả lại thay đổi phạm vi hành động. Sau khi “công cụ giết người” bị bắt giữ, khoảng 100 năm sau, tất cả các tinh cầu trong phạm vi liên bang lại xảy ra một vài vụ án mạng với thủ pháp tương tự, tần suất so với trước đây đã giảm xuống nhiều, nhưng gộp toàn bộ các vụ trong vòng 200 năm qua, số nạn nhân cũng lên đến cả trăm người.
Kẻ sát nhân đứng sau màn vẫn còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
“Công cụ giết người” bị bắt 200 năm trước vẫn đang bị giam ở khu 9, lẽ nào tên sát nhân kia đã tìm được “công cụ” mới thay thế?
——
Hạ Phi ngồi trên xe huyền phù, chỉ vì được thả ra khỏi cửa mà hạnh phúc đến muốn khóc.
Còn có tính tự giác của trạch nam nữa không?!
Thực ra kiếp trước hắn ru rú trong nhà ngày ngày gõ chữ đêm đêm cày game, bây giờ ở ngoài hành tinh đối chiến cơ giáp cũng chỉ được một lúc, làm thẻ mộng cảnh thì vèo một cái đã xong, thực sự là rảnh rỗi đến đau “trứng”.
Chẳng lẽ lại một ngày ngủ 18 tiếng?!
Vì thế hắn chỉ có thể ra cửa tìm vui.
Mặc dù kiếp trước khoa học kỹ thật cũng phát triển, nhưng chung quy là vẫn không sánh được với tốc độ phát triển của người ngoài hành tinh, ít nhất sẽ không có cái xe nào vừa biết bay vừa đi nhanh như xe huyền phù.
Đi một lúc đã đến nhà Phổ Nhạc đại sư.
Phổ Nhạc đại sư rất bất ngờ với việc Hạ Phi đột nhiên ghé qua, nhưng vẫn rất vui vẻ chào đón hắn, thậm chí còn rót trà mời cả hai đồng chí cảnh vệ.
Con chó ngố của đại sư từ lần trước gặp đã rất thích Hạ Phi, vừa nhìn thấy hắn đã muốn chồm lên ôm hôn thắm thiết một phen.
Phổ Nhạc đại sư kinh hãi vội vàng kéo nó ra ngoài hành lang giáo dục. Ngu ngốc, trong bụng người ta có em bé đấy, mày nhảy một cái chẳng may rớt mất… chắc là không rớt em bé được đâu nhỉ, nhưng chẳng may dọa sợ em bé cũng không tốt tí nào!
Chó ngố không thể tiến hành giao lưu thân mật, vô cùng thất vọng nằm bò ra đất.
Cục bông từ trong túi Hạ Phi đột nhiên thò đầu ra, chó ngố lập tức hưng phấn thè lưỡi trông mong nhìn về phía cục bông. Những người khác trong phòng chỉ thấy chó ngố rất thích túi của Hạ Phi, lại không biết nó nhìn thấy cái gì.
Hạ Phi bắt đầu cảm thấy điên loạn với hệ thống của cái thế giới này, không phải ai cũng thấy được bàn linh mà động vật lại nhìn thấy? Chẳng lẽ vì bọn họ nguồn gốc là thực vật nên mới thế?
Hắn bĩu môi, đứng dậy đi ra hành lang.
Móc cục bông trong túi ra, Hạ Phi giả vờ như đang xoa đầu chó ngố, thực ra là đang đặt cục bông lên đầu nó. Cục bông cực kỳ thân thiết mổ mổ đầu chó ngố, điên cuồng vẫy vẫy hai cánh ngắn ngủn. Chó ngố cũng cực kỳ hưng phấn, sung sướng lăn hai vòng trên đất.
Phổ Nhạc đại sư hoảng hốt nhìn chó nhà mình đột nhiên phát rồ: “…”
Hạ Phi vội ho một tiếng, kéo sự chú ý của mọi người về phía mình.
“Tôi và Phổ Nhạc đại sư có chút việc riêng cần trao đổi, hai anh cứ ngồi ở đây uống trà, nói chuyện nhé.”
Hai đồng chí cảnh vệ hoàn toàn không có ý kiến.
Hạ Phi và Phổ Nhạc đại sư đi vào phòng sách.
Trừ lần trốn ra khỏi trường cùng Lâm Tiêu Tiêu đến đây, mấy tháng qua mặc dù hắn vẫn có liên lạc nhưng lại không gặp tận mặt đại sư. Sau vài tháng không gặp, hắn thấy đại sư vẫn y chang như thế chả khác gì lần trước, hoàn toàn không cảm thấy xa lạ chút nào.
Phổ Nhạc đại sư cũng rất kinh ngạc, không nói đến tính cách thế nào, bản thân trên người Hạ Phi đã có một loại khí chất khiến ông rất quen thuộc, không tự giác được mà xem hắn như con trai mình.
Bình thường Phổ Nhạc đại sư cũng không phải người dễ thân thiết với người khác, cứ nhìn quan hệ với hàng xóm xung quanh là biết, ngoài Lâm Tiêu Tiêu ra ông cũng chẳng hay giao tiếp với ai mấy. Nhưng bất ngờ là lần đầu tiên gặp ông đã rất thích Hạ Phi, chỉ dạy cho hắn không ít kiến thức, còn dùng quan hệ của mình giúp hắn mua nguyên liệu thẻ được chiết khấu.
Có lẽ nhìn thấy Hạ Phi khiến ông có cảm giác như nhìn thấy người học trò mà ông từng tâm đắc nhất.
Đại sư còn đang nghĩ trong lòng như thế, Hạ Phi ngay câu đầu tiên đã hỏi về người học trò kia: “Đại sư, người còn nhớ Hạ Kỳ không?”
Phổ Nhạc đại sư sửng sốt.
Cái tên này đã mấy trăm năm ông không nghe người khác nhắc tới, chỉ có tự bản thân thỉnh thoảng lại nhớ đến mà thôi.
“Cháu nghe nói ông ấy từng là học trò của đại sư?” Hạ Phi nói tiếp, “Cháu nghe người ta nói, ông ấy là một thiên tài, cháu cũng đã đọc cuốn《Phân tích mộng cảnh》của ông ấy rồi, thật sự là một tác phẩm tuyệt vời, sau khi đọc xong đầu óc cháu được mở mang hơn nhiều. Đáng tiếc lúc cháu ra đời thì ông ấy đã… Cháu rất tò mò về ông ấy, cho nên hôm nay cháu mới đến tìm đại sư, cháu muốn biết thêm chuyện liên quan đến Hạ Kỳ.”
Phổ Nhạc đại sư bình tĩnh nhìn hắn: “Tại sao cháu lại muốn biết chuyện về đứa học trò kia của ta?”
Hạ Phi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Cháu cũng không biết tại sao nữa, chỉ là rất muốn biết thôi ạ.”
Phổ Nhạc đại sư quay đầu lại, nhìn về phía một bức ảnh treo trên tường: “Cũng không có gì đáng nói, nó trước đây là học trò của ta, là một thiên tài, nhưng bây giờ người cũng đã không còn, nhắc lại cũng có để làm gì đâu.”
Hạ Phi không tự chủ được cũng theo ánh mắt của lão đầu mà nhìn sang.
Đó là một bức ảnh chung, có mười người, đứng ở chính giữa là Phổ Nhạc đại sư.
Hắn đến gần hơn một chút, gương mặt của những người khác đều rất xa lạ, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên tay trái Phổ Nhạc đại sư khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.
Hạ Phi chỉ vào người kia: “Đây là Hạ Kỳ ạ?”
Phổ Nhạc đại sư không trả lời.
Cho dù lão đầu không nói, hắn cũng đã xác nhận được người đàn ông kia chính là Hạ Kỳ. Tìm trên mạng không thấy có bất cứ hình ảnh nào về người này, không nghĩ đến đi một chuyến lại tìm được.
Người đàn ông kia không phải loại cao to uy mãnh vai u thịt bắp, nhưng cũng không phải loại nhỏ nhắn gầy gò yếu đuối, mà là một người rất điềm đạm khí khái, khiến người ta vừa nhìn đã thấy có hảo cảm.
Hạ Phi chợt nhớ tới trước kia Kha Lam từng nói hắn rất giống Hạ Kỳ.
Hắn cẩn thận quan sát mặt mũi đối phương, Hạ Kỳ trong ảnh đại khái cũng tầm tuổi hắn bây giờ. Nếu nói giống thì cũng không đúng, nhưng đôi mắt kia lại có vài phần tương tự, chỉ có điều mắt Hạ Kỳ là màu đen, còn mắt hắn lại màu tím, nếu chỉ nhìn sơ qua cũng chẳng ai cảm thấy hai người giống nhau.
Hạ Phi lắc đầu cười.
Hắn đang nghĩ cái gì thế này, giống hay không thì cũng đâu có liên quan gì, chẳng lẽ nếu giống thì hắn là con trai của Hạ Kỳ chắc?
Hạ Kỳ mất tích đã nhiều năm như thế, Phổ Nhạc đại sư vẫn còn treo tấm ảnh này ở nơi dễ thấy nhất trong phòng sách, hơn nữa nhìn vị trí đứng trong ảnh, có thể thấy đại sư coi trọng người học trò này đến mức nào.
Nhưng Phổ Nhạc đại sư không chịu mở miệng, Hạ Phi cũng chẳng biết phải hỏi kiểu gì.
Chỉ vì tìm hiểu thông tin của một người xa lạ mà chạy đến quấy rầy đại sư, là hắn quá xúc động.
Bây giờ đã tốn công đi một chuyến lại chẳng thu hoạch được gì tay trắng trở về, vậy thì hắn quá ngu ngốc rồi.
Vì vậy Hạ Phi quyết định dùng chiêu đẹp trai không bằng chai mặt.
Hắn dùng skill kinh điển kiếp trước của bản thân —— làm nũng!
Skill này từng là huyền thoại một thời đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thành công tiêu diệt toàn bộ ba thành trì vững chắc là ba và hai anh trai hắn!
Phổ Nhạc đại sư quả nhiên ít gặp phải loại chai mặt thế này, mới trúng một skill đã giơ cờ trắng đầu hàng.
Dùng cái bản mặt yêu nghiệt kia làm nũng với một người cao tuổi thì làm gì có ai chống đỡ nổi hả!
Phổ Nhạc đại sư vuốt mặt, thống khổ nói: “Được rồi được rồi được rồi, muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi! Đừng có đày đọa cái bộ xương khô như ta nữa…”
Hạ Phi ở trong lòng yên lặng giơ chữ V, ngoài mặt cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Đại sư, người nhớ cái gì thì cứ nói hết cho cháu đi, mm… Bắt đầu từ lúc đại sư gặp Hạ Kỳ đi.”
Phổ Nhạc đại sư lườm hắn: “Ta và nó từ lúc làm thầy trò đến khi làm cộng sự cũng đã mấy thập niên, kể hết ra để mệt chết lão già này à!” Hơn nữa ông làm sao mà nhớ hết được! Có biết bệnh đãng trí người già hay không hả cái thằng nhóc láo toét này!
Hạ Phi vội nói: “Thế nên cháu mới bảo đại sư nhớ được cái gì thì cứ nói hết ra đi mà, nếu không cứ chọn những chuyện quan trọng để nói là được rồi.”
Đại sư trợn mắt nhìn hắn, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
…
Mặc dù chỉ chọn những chuyện quan trọng, nhưng chuyện xảy ra trong mấy thập niên gộp lại, kể hết toàn bộ cũng đến tận tối mới xong.
Lúc Hạ Phi từ trong nhà Phổ Nhạc đại sư đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Cả ngày hôm này ở nhà Phổ Nhạc đại sư không có cơm ăn, chỉ được đại sư cấp phát cho bốn bịch dịch dinh dưỡng.
Trừ lần bị ngâm 7 ngày kia, đây là lần đầu tiên hắn đàng hoàng uống dịch dinh dưỡng, vị y như bột mỳ pha nước, uống một phát suýt nữa thăng thiên luôn! Chẳng biết bổ sung năng lượng ở chỗ nào chứ cái vị này thật sự là quá phát rồ!
Vì thế bây giờ hắn phải rẽ vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước để an ủi vị giác của bản thân.
Mặc dù đồ ăn ở cái thế giới này rất kinh khủng, nhưng thức uống đa phần vẫn khá ổn —— đương nhiên là phải trừ cái dịch dinh dưỡng ma quỷ kia ra.
Chai nước hắn mua chẳng biết là đồ uống gì, vị có hơi chua chua, Hạ Phi vừa uống về đi về hướng xe huyền phù.
Đang đi, hắn đột nhiên dừng khựng lại.
Cảnh vệ phía sau lập tức dò hỏi: “Thiếu phu nhân?”
Hạ Phi không trả lời, bàn tay đang cầm chai nước siết chặt, lông mày cũng nhíu lại.
Cảnh vệ thấy thế lập tức rút súng bên hông ra, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng lại không thấy có gì bất thường, ngay cả tiếng gió cũng không thấy.
Cảnh vệ nghi hoặc lần thứ hai dò hỏi Hạ Phi: “Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?”
Hạ Phi thống khổ cau mày: “Hai người không nghe thấy sao? Có tiếng hát!”
Hai đồng chí cảnh vệ ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: “Bọn tôi không nghe thấy.”
“Sao lại thế…” Hạ Phi không nhịn được bịt chặt hai tai dúi đầu xuống.
Tiếng hát này giống hệt như tiếng hát hắn nghe thấy ở tinh cầu Grey!
Nhưng tại sao cảnh vệ lại không nghe được? Lúc ở tinh cầu Grey rõ ràng Giang thiếu tướng cũng nghe thấy mà!
Hơn nữa, tiếng hát này lại vang lên, có phải là mang ý nghĩa, sẽ có một người sắp bị sát hại?
Không được, hắn không thể trơ mắt nhìn án mạng lại phát sinh ngay trước mắt!
Hạ Phi đã hoàn toàn quên sạch lời dặn dò của Giang Thành Khải, giơ tay chỉ tay về phương hướng phát ra tiếng hát, nhịn xuống cảm giác khó chịu trong người, dẫn theo cảnh vệ chạy về hướng kia.
Cảnh vệ chần chừ một chút, quyết định không cản hắn, cẩn thận theo sát phía sau.
Tiếng hát kia vang rất xa, phía sau khu nhà này có một vườn hoa, chính là nơi Hạ Phi đang nhắm đến. Bây giờ đang là mùa xuân, cả vườn hoa toàn là những búp hoa màu hồng phấn, nếu như bình thường trông sẽ rất đẹp, nhưng đặt vào đêm tối u ám thế này, lại thêm tiếng hát ma quỷ chỉ có mỗi hắn nghe thấy, muốn bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu kinh dị.
Hạ Phi đi trước một mình có hơi run rẩy, vội vàng kéo hai cảnh vệ đang theo sau lên, kẹp bản thân ở giữa hai người, chỉ thò ra mỗi cái mặt, chẳng may có cái gì lao ra bọn họ còn chặn trước được.
Lúc đi đến giữa vườn hoa, tiếng hát kia chấn động đến mức khiến đầu Hạ Phi đau nhức choáng váng, hắn nhíu chặt mày cắn răng tiếp tục đi.
Đúng lúc này hai cảnh vệ đồng loạt dừng bước, giơ súng về phía trước quát lên: “Ai?”
Hạ Phi nhìn kỹ lại, thấy ở phía xa là một bóng người đang vặn vẹo theo tiếng hát, không nhìn rõ mặt, không biết là nam hay nữ.
Tình cảnh này giống hệt như lần trước hắn nhìn thấy người nông dân kia!
Hắn vội vàng đập đập cảnh vệ bên cạnh: “Còn đứng đấy làm gì, mau đi cứu người!”
Nói xong lại phát hiện giọng đã thều thào đến không nghe rõ.
Cảnh vệ không nghe lời đi tiếp mà dừng lại đỡ lấy Hạ Phi sắc mặt trắng bệch như sắp ngất đến nơi. Bọn họ là cảnh vệ của Giang gia, an toàn của người Giang gia mới là nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu.
Hạ Phi khổ sở đẩy đẩy bọn họ, “Mau lên… cứu người đi…”
Đầu hắn đau quá, mẹ nó, mắt cũng mờ rồi.
Trong lúc hoảng hốt, Hạ Phi cảm giác khóe mắt nhìn thấy một bóng đen lóe lên phía sau, nhưng quay đầu nhìn thì lại không thấy gì hết.
Hắn muốn nói tiếp, nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nào nữa.
Cuối cùng dưới ánh mắt lo lắng sợ hãi của cảnh vệ, Hạ Phi mất đi ý thức.
——
Lúc Giang Thành Khải nghe tin Hạ Phi bất tỉnh suýt nữa lật bàn.
Y cứ nghĩ Hạ Phi chỉ đi tìm Phổ Nhạc đại sư, lại có hai cảnh vệ đi cùng thì sẽ không có chuyện gì xảy ra được. Ai ngờ đến tối mịt, y tăng ca xong về nhà vẫn không thấy người đâu.
Chờ mãi mới nhận được điện thoại, lại là điện thoại báo tin Hạ Phi gặp chuyện!
Giang Thành Khải vô cùng phẫn nộ, quyết định trừ lương cảnh vệ!
Khi y chạy đến hiện trường Hạ Phi đã tỉnh rồi, sắc mặt tái nhợt ngồi trên băng ca cứu thương, trên người hắn khoác một cái chăn, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào không khí, không nói một lời.
Giang Thành Khải nhìn thấy cảnh đó trong lòng khẽ nhói lên, mím chặt môi, vội vã đi đến trước mặt hắn.
Hạ Phi đang thất thần thì thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt Giang Thành Khải, chậm rãi đưa tay ôm lấy eo người trước mặt.
Giang Thành Khải xoa xoa đầu hắn, nhận ra hắn đang run rẩy, nhất thời càng không biết phải an ủi thế nào.
Hạ Phi càng ôm chặt hơn.
Giang Thành Khải dời mắt nhìn về phía bên kia.
Ở đó đã được thắp đèn sáng trưng, chiếu sáng toàn bộ khu vực vườn hoa. Người dân chen chúc đứng thành một vòng xung quanh vườn, thông qua khe hở giữa vòng người có thể nhìn thấy nhân viên khám nghiệm hiện trường đang bận rộn đi đi lại lại.
Một lát sau, một bộ thi thể bị khiêng ra ngoài.
Trên thi thể phủ một tầng vải trắng mỏng, nhìn màu nâu sậm và số lượng vết máu thấm ra ngoài vải trắng có thể thấy được trên người tử thi chằng chịt vết thương, hơn nữa người này cũng không phải người Đằng Thụ tộc.
Sau khi chào hỏi đội trưởng đội cảnh sát điều tra, Giang Thành Khải ôm lấy Hạ Phi, thấp giọng nói bên tai hắn: “Chúng ta về nhà thôi.”
Hạ Phi ngẩn người trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.