Chờ Hạ Phi cười đủ rồi, mặt Giang Thành Điềm cũng đã dại ra.
Điềm Điềm đờ đẫn nhìn Hạ Phi ngồi dưới đất thở hổn hển, khóe mắt đỏ bừng đọng nước, vai vẫn đang run bần bật.
Người không biết còn tưởng mình bặt nạt cậu ta khóc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu cậu ta bị thế này là vì cười quá nhiều! Cười.Quá.Nhiều!!!
Giang Thành Điềm nghẹn một búng máu trong cổ họng. Cái tên này là vợ của anh cả, đánh không đánh được, mắng cũng không mắng được. Nếu như trước khi Hạ Phi gả cho anh cả mà dám cười thế này thử xem, Giang Thành Điềm tuyệt đối sẽ khiến cho hắn không thể nhìn thấy ánh mặt trời!
Đáng tiếc người ta bây giờ đã là chị dâu mình… Cuộc đời còn cái gì thối nát hơn không!
Giang Thành Điềm mặt không đổi sắc trừng Hạ Phi.
Hạ Phi xoa xoa khóe mắt, thở dốc nói: “Ngại quá, cười hơi nhiều.”
Giang Thành Điềm khóe miệng co quắp: “Ờ.”
Hạ Phi nói: “Thật không thể nghĩ ra nổi, cậu thế mà lại thích thú bông.” Hắn lắc lắc con thú bông Giang Thành Điềm ném sang chỗ mình trong tay, là một con gà con màu vàng tròn quay.
Cục bông cực kỳ hứng thú với tiểu đồng bọn lông vàng dáng người béo múp giống mình này, lập tức nhảy khỏi đầu Hạ Phi, y như đạn pháo phi thẳng xuống, vui vẻ ngã oạch một cái vào con gà bông, cao hứng mà “Chíp!” một tiếng.
Hạ Phi đuôi mắt giật giật. May mà Giang Thành Điềm không nhìn thấy nó.
Giang Thành Điềm sát khí đằng đằng nhìn hắn: “Nếu cậu dám nói chuyện này ra ngoài, thì đừng trách tôi không khách khí!”
Hạ Phi sửng sốt.
Hắn chưa từng có ý định muốn nói cho ai biết, tính Hạ Phi cũng không thích buôn dưa bán rau gì, có chuyện hay ho gì thì cũng tự mình cười thôi, hắn cũng chẳng rảnh đến mức vớ được ai cũng kể chuyện. Vấn đề quan trọng là ở đây ngoài Giang thiếu tướng ra hắn cũng có ai để mà kể cho đâu, mà có khi Giang Thành Khải cũng đã sớm biết cái sở thích thiếu nữ này của em trai mình rồi.
Nhưng một câu vừa rồi của Giang Thành Điềm lại khiến Hạ Phi khó chịu.
Hắn khoanh tay nhướn nhướn mày: “Vậy sao? Thế cậu chuẩn bị dùng thứ gì làm phí bịt miệng cho tôi?”
Giang Thành Điềm: “…”
“Không nghĩ ra à? Vậy để tôi nghĩ giúp cậu,” Hạ Phi ác liệt cười, “Thứ nhất, sau này nhìn thấy tôi nhất định phải chào, phải gọi là anh Phi. Thứ hai, lúc kể với người khác về tôi, nhất định phải dùng thái độ tôn thờ sùng bái muốn quỳ lạy mà nói. Thứ ba…”
“Từ từ!” Giang Thành Điềm vội vã ngăn hắn phát rồ, “Tôi đã đồng ý đâu?”
Hạ Phi mặt không cảm xúc: “Ha, vậy bây giờ tôi đi nói cho tất cả mọi người biết, nói Giang Thành Điềm cuồng thú nhồi bông tâm hồn thiếu nữ, cứ gặp một người lại nói một lần!”
Giang Thành Điềm cười lạnh: “Cậu nghĩ người khác sẽ tin lời cậu à?”
Hạ Phi rất bình tĩnh, trực tiếp dùng hành động để trả lời —— bật thiết bị di động trên cổ tay, chụp lại hiện trường.
Giang Thành Điềm vẻ mặt vặn vẹo đứng giữa một rừng thú bông ngập phòng, tạch một cái đã chụp xong.
Giang Thành Điềm: “…”
Mẹ nó làm thế này cũng được hả?!
Giang Thành Điềm chẳng kịp nghĩ ngợi lập tức vồ đến muốn cướp thiết bị di động, Hạ Phi không kịp phòng bị lại ngã ngửa ra, vội vàng ôm lấy cổ tay của mình, hô to: “Phi lễ!!!”
“!!!” Giang Thành Điềm lập tức bò dậy khỏi người hắn, hai tay giơ thật cao, biểu thị bản thân cực kỳ thuần khiết.
Hạ Phi nằm ngửa trên đất, cười đến vô cùng dịu dàng.
Giang Thành Điềm trong lòng đột nhiên rạo rực, mặt đỏ bừng hết cả lên.
Hạ Phi: “???”
Em giai này đột nhiên bị cái gì vậy?
Giang Thành Điềm vội ho một tiếng, lúng túng quay mặt đi.
Mẹ nó, chị dâu quá đẹp cũng là một cái tội!
Hạ Phi ngồi dậy, chống quai hàm, giọng điệu cực kỳ thiếu đòn: “Vẫn còn muốn tiếp tục phản kháng à?”
“…” Giang Thành Điềm nghiến răng nghiến lợi, “Xem như cậu lợi hại!”
“Hì hì hì…” Hạ Phi hèn mọn cười, “Nếu cậu đã đồng ý rồi, vậy bây giờ gọi một tiếng nghe thử xem nào.”
“…” Giang Thành Điềm nghẹn khuất mở miệng, “… anh Phi.”
“Ai, ngoan quá đi!” Nếu không phải ánh mắt giết người của Giang Thành Điềm đang bắn về phía mình, Hạ Phi rất muốn xoa xoa đầu cậu ta một chút.
Giang Thành Điềm trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Phi tiện tay mò cục bông màu xanh nhà mình khỏi đống thú nhồi bông, đặt lên đầu, Giang Thành Điềm nhìn lại tưởng hắn đang vuốt tóc.
Hạ Phi quăng quăng con gà bông, lắc đầu: “Điềm Điềm à, tôi bảo này, cậu nói xem cậu là học viên xuất sắc của học viện quân sự, là em trai của thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử, sao lại có cái sở thích nữ tính thế này hả?”
“Sở thích cá nhân của tôi không thể hiện thành tích của tôi, cậu đừng quên tôi chính là…”
“Biết rồi,” Hạ Phi vung vung tay, qua loa nói, “Cái gì mà ba chàng lính ngự lâm ấy hả.”
Giang Thành Điềm nghiêm khắc sửa chữa: “Là ba sao! Ba sao!”
Hạ Phi hàm hồ đáp: “Tôi biết mà, tôi được nghe rồi mà, trên mạng nói cậu cái gì đấy đứng thứ hai đúng không.”
Giang Thành Điềm cảm thấy bản thân sắp hỏng mất: “… ‘Cái gì đấy’ cậu nói gọi là ba sao!”
Hạ Phi nói: “Được rồi, ba sao của học viện quân sự, đứng thứ hai. Trong nhà là thứ hai đến trường cũng là thứ hai, chẳng trách lại trung nhị như thế.”
Giang Thành Điềm rít gào: “Ở nhà tôi rõ ràng là thứ ba!”
Hạ Phi giảng giải: “Tôi đang tính con trai thôi, cậu muốn so với cả chị mình à?”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Điềm cảm thấy mỗi lần nói chuyện cùng cái người này trí thông minh của bản thân đều tụt xuống nghiêm trọng, quyết định ngậm miệng luôn.
Hạ Phi ném con gà bông sang, Giang Thành Điềm tức giận hất tay, gà nhỏ đáng thương lăn vèo vèo trên đất.
Hắn còn muốn trêu tiếp, đột nhiên cửa phòng lần thứ hai bị gõ.
Giang Thành Điềm trừng mắt nhắc nhở hắn không được quậy, đứng dậy đi mở cửa.
Có lẽ vì không muốn để cho người ngoài nhìn thấy bí mật trong phòng mình, Giang Thành Điềm chỉ hé ra một khe nhỏ. Nhưng người ngoài cửa lại vô cùng thô lỗ, trực tiếp đẩy thẳng cửa ra, Giang Thành Điềm không kịp phòng bị bị đẩy lùi về sau hai bước, hiện trạng trong phòng lập tức đập vào mắt tất cả những người ngoài cửa, bao gồm cả Hạ Phi.
Hạ Phi tò mò nhìn hai nam một nữ đứng ngoài cửa, Giang Thành Điềm gọi bọn họ là thầy cô.
Giang Thành Điềm lễ phép hỏi: “Thầy cô có chuyện gì không ạ?”
Ba vị giảng viên còn đang sợ ngây người với căn phòng toàn thú bông nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lấy ra một túi nhựa trong suốt, bên trong chứa một con dao găm còn đang dính máu màu xanh lục.
Giang Thành Điềm lúc nhìn thấy con dao găm này đồng tử đột nhiên co rụt lại, biểu hiện này cũng không thoát khỏi con mắt của các vị giảng viên.
Một vị giảng viên nghiêm mặt nói: “Nhìn phản ứng này của em, chắc hẳn cũng đã biết lý do chúng tôi đến đây.”
“… Vâng,” Giang Thành Điềm khó khăn nặn ra từng từ, “Con dao này đúng là của em, cũng là em…” Cậu ta không nói tiếp nữa, nhưng nét mặt đã chứng minh tất cả.
kia thở dài: “Cho dù là vì nguyên nhân gì, trước tiên em vẫn phải đi cùng chúng tôi, người của quân bộ muốn tiến hành điều tra.”
Giang Thành Điềm trầm mặc gật đầu.
“Khoan đã! Đợi một chút!” Hạ Phi đột nhiên chen mồm vào, “Có thể cho hỏi một chút không, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị giảng viên kia kỳ quái nhìn Hạ Phi: “Cậu là ai?”
“Tôi là Hạ Phi,” Hạ Phi cũng không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của giảng viên sau khi nghe tên mình, tiếp tục hỏi, “Con dao này là hung khí sao?”
Vị giảng viên kia cũng đã từng nghe nói đến Hạ Phi.
Thể chất cấp F nhưng tinh thần lực lại là cấp S, nghe nói còn là dệt mộng sư, là vợ của Giang thiếu tướng, là tên thiếu não đưa thư tình một cái mà đưa đến cả nước đều biết.
Ấn tượng của giảng viên về hắn không tồi, vì vậy cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của hắn: “Đúng là hung khí.”
Hạ Phi hô hấp cứng lại, khàn giọng hỏi: “Vậy người bị hại đâu rồi? Có phải là một cô gái tên là… Natalie không?”
Giảng viên kinh ngạc nhìn hắn, “Đúng vậy, là y tá thực tập ở phòng y tế của trường, Natalie Tessa.”
Hạ Phi hít vào một ngụm khí lạnh, túm lấy vai Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm đỡ lấy hẳn: “Làm sao thế?”
“Không, không có gì.” Hạ Phi khó khăn xua tay.
Giấc mơ của hắn là sự thật! Hơn nữa chuyện đó đã xảy ra thật rồi! Giang Thành Điềm thật sự đã giết Natalie!
Hạ Phi ánh mắt nhìn Giang Thành Điềm cực kỳ phức tạp, hắn không tin cái tên em vợ trung nhị ngạo kiều nhà mình sẽ làm ra loại chuyện như giết người, Điềm Điềm tuy rằng miệng có hơi tiện, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa cả!
Giang Thành Điềm bị hắn nhìn chằm chằm, khó hiểu hỏi: “Sao lại nhìn tôi như thế?”
Hạ Phi điều chỉnh cảm xúc một chút: “Lúc nãy, có phải cậu đi đến vườn cây nhỏ sau trường không?”
Giang Thành Điềm hai mắt trợn tròn: “Làm sao cậu biết?”
“Vậy sau đó, có phải cậu đâm bị thương một cô gái không?”
“Tóc người đó đúng là rất dài, nhưng có phải nữ không thì tôi không biết,” Giang Thành Điềm dừng một chút, “Vì tôi không nhìn thấy mặt người đó.”
Vị giảng viên kia không nhịn được xen vào: “Sao lại không nhìn thấy mặt, người đó che mặt đi sao?”
“Không phải,” Giang Thành Điềm lắc đầu, “Là không có mặt.”
“Không có mặt?!” Hạ Phi sợ hãi kêu lên.
Giang Thành Điềm bị đề-xi-ben cao vút của hắn dọa cho hết hồn, giận dữ quát hắn: “Cậu mù thì sợ cái quái gì!”
Hạ Phi không thèm quan tâm Điềm Điềm xỉa xói mình, hắn vội vàng túm lấy tay Giang Thành Điềm: “Không có mặt như thế nào, có phải là cả mặt phẳng lỳ đến mũi cũng không có, trên trán còn có một hình vẽ màu xanh đen trong gần giống dấu phẩy có đúng không?”
Giang Thành Điềm bị hắn lắc tới lắc lui, cẩn thận nhớ lại: “Lúc đấy tôi lo chạy còn không kịp, làm sao còn dám đi nghiên cứu kỹ mặt của cái thứ đấy, nhưng mà hình như trên trán đúng là có một hình vẽ màu xanh đen, còn có phải hình giống dấu phẩy không thì tôi không nhớ.”
Hạ Phi nghe xong, buông lỏng tay, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Giang Thành Điềm nhân cơ hội rút tay ra, không nhịn được hỏi hắn: “Đến cùng là có chuyện gì vậy?”
Hạ Phi nhìn qua ba vị giảng viên, chậm rãi nói: “Có một số việc không tiện nói ở đây, tôi sẽ về báo cho anh cậu biết. Thời gian này cậu phải chú ý cẩn thận, theo như tôi nghĩ, mục tiêu tiếp theo của sát nhân hàng loạt kia có lẽ chính là cậu.”
Nữ giảng viên nghe hắn nói như thế tỏ vẻ không vui: “Cậu có ý gì, không tin tưởng chúng tôi sao? Còn nữa, đừng có tùy tiện tung tin đồn linh tinh làm mọi người hoảng sợ.”
Hạ Phi nhìn nữ giảng viên một cái, sau đó quay sang tiếp tục dặn dò Giang Thành Điềm: “Chuyện của cậu chắc chắn có liên quan đến thảm án giết người liên hoàn, không cần biết chuyện gì xảy ra, cậu nhất định phải tự bảo vệ bản thân, đừng để hung thủ có cơ hội tiếp tục ra tay.”
Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Giang Thành Điềm, vòng qua mấy người ngoài cửa rời khỏi phòng.
Giang Thành Điềm nghĩ kỹ lại những lời Hạ Phi nói, vẻ mặt cũng trầm xuống.
Nếu như mình vừa nãy thật sự đã dạo một vòng qua cửa tử, nếu như lời cảnh báo của Hạ Phi là sự thật, vậy hiện tại bản thân thật sự đã rơi vào hiểm cảnh rồi.