Hạ Phi nghe y nói vậy sắc mặt trắng bệch.
Giang Thành Khải nhạy bén phát hiện ra hắn không ổn, vội hỏi: “Làm sao thế?”
“Không, không có gì…” Hạ Phi cười ha ha vài tiếng, “Không ngờ Giang thiếu tướng giữ mình trong sạch như thế.”
“…” Hạ Phi rõ ràng rất không ổn, nhưng Giang Thành Khải cũng không vạch trần hắn, “Vậy cậu chăm sóc bản thân cho tốt, hiện tại tôi không tiện nói chuyện nhiều với cậu được.”
Vậy lúc nãy anh gọi cho tôi lắm thế làm cái quái gì! Hạ Phi tàn bạo trừng Giang Thành Khải một cái, tức giận ngắt cuộc gọi.
Giang Thành Khải nhìn màn hình thiết bị di động tối đen, lắc đầu cười.
Hạ Phi bên này lại không được vui vẻ như Giang thiếu tướng.
Hắn nặng nề nằm xuống giường, vẻ mặt dại ra.
Lúc trước hắn vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng xa vời người đàn ông trên người có mùi thơm tối hôm đó ở cùng hắn chính Giang thiếu tướng, nhưng một câu “Không có” kia của Giang Thành Khải đã đập nát tất cả hi vọng của hắn, tạt cho hắn một xô nước đá từ đầu đến chân.
Chẳng lẽ có người cũng có mùi thơm kỳ lạ trên người giống như Giang thiếu tướng? Hạ Phi cảm thấy cả người đều không ổn.
Hắn lập tức tra cứu bách khoa toàn thư, phát hiện chỉ có vài chủng tộc bản thể là hoa trên người mới có mùi thơm nhàn nhạt. Nhưng Giang thiếu tướng rõ ràng là Đằng Thụ tộc mà! Lẽ nào là cây có hoa?
Không chỉ có thế, ba chữ “Anh Phù tộc” một lần nữa hiện ra.
Hạ Phi là con lai giữa huyết thống Anh Phù tộc và Hạch tộc, nhưng lại hoàn toàn không có huyết thống Đằng Thụ tộc, đây là một điểm đáng ngờ rất lớn, hơn nữa hiện tại rất có khả năng người đè hắn hôm đó cũng là người Anh Phù tộc, lẽ nào tổ chức kia là căn cứ ngầm của Anh Phù tộc ở chủ tinh của Đằng Thụ tộc? Y tá Natalie kia cũng là người Anh Phù tộc? Nhưng hình như trên người đối phương cũng đâu có mùi thơm.
… Ai, thật ra cũng có mùi, nhưng mà là mùi nước hoa nồng nặc.
Hoàn toàn không giống mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người Giang thiếu tướng.
Nhưng mà nếu nói thế, trên người hắn cũng phải có mùi thơm đúng không?
Hạ Phi vội vàng từ trên giường phi ra, ngã thẳng xuống đất, hắn xoa xoa cái mông đau, lập tức vọt tới phòng Lâm Tiêu Tiêu ở đối diện, lôi người từ trên giường dậy, “Ngửi xem, trên người tôi có mùi gì?”
Lâm Tiêu Tiêu đang đeo tai nghe nghe nhạc, bị hắn lôi một cái choáng váng cả đầu óc.
Lâm Tiêu Tiêu mũi bị đập thẳng vào cánh tay Hạ Phi đau đến phát rồ, nhưng vẫn rất nể tình mà ngửi một cái, “Hơi thơm, Phi Phi nhà chúng ta thế mà cũng bắt đầu biết dùng nước hoa rồi? Nhưng mà mùi này so với nước hoa cho nam bình thường dễ ngửi hơn nhiều, đặc biệt thanh tân, mua ở đâu thế?”
Hạ Phi không để ý đến Lâm Tiêu Tiêu, đem người vứt lại về giường, yên lặng lướt về phòng.
Chỉ là vừa mới quay người lại đã cảm thấy cực kỳ ổn.
Trên tường phòng Lâm Tiêu Tiêu dán đầy poster, trên cửa cũng có, lúc nãy xông vào thế mà không phát hiện ra. Trên tất cả những tấm poster này đều là ảnh một cô gái với đủ mọi loại trang phục khác nhau, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp đến phi nhân loại, mái tóc vàng óng dài đến eo, chân cực kỳ dài.
Nhìn ảnh của mỹ nữ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng mà dán đầy cả phòng thế này quả thật có hơi biến thái.
Thực sự là quá đáng sợ rồi, thế này thì phải hâm mộ đến mức nào chứ hả! Hạ Phi dùng ánh mắt không thể diễn tả nổi nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu lại tự động nhận diện ánh mắt kia của Hạ Phi thành ánh mắt sùng bái, lập tức khoác vai hắn, tự hào nói: “Ha ha, thần tượng của tôi rất đẹp đúng không?”
“… Cực kỳ xinh đẹp ” so với những mỹ nữ hắn gặp kiếp trước quả thật là xinh đẹp hơn gấp trăm lần, nhưng mà so với mặt mũi thân thể này của mình thì vẫn kém hơn một chút, “Cả một phòng đều là ảnh thế này, buổi tối cậu không gặp ác mộng sao?”
“Sao lại gặp ác mộng được, tôi thích cô ấy còn không kịp,” Lâm Tiêu Tiêu rất kinh ngạc, “Hơn nữa kể cả có gặp ác mộng, chỉ cần có thể mơ thấy cô ấy, trong mơ có bị cô ấy đánh chết tôi thấy hạnh phúc!”
“…” Hạ Phi lắc đầu, người này chướng khí quá nặng rồi.
Lâm Tiêu Tiêu thấy hắn lại muốn lướt đi, vội vàng kéo lại: “Cậu không muốn nghe một chút chuyện mối nghiệt duyên giữa tôi và thần tượng sao?”
Hạ Phi lạnh lùng: “Không muốn.”
Lâm Tiêu Tiêu nước mắt lã chã: “Cậu là cái đồ vô tình lạnh lùng, cố tình gây sự.”
“Đúng, tôi chính là vô tình lạnh lung như thế đấy! Cho nên nếu như lần sau lúc ôm đùi tôi cậu còn dám chọc vào trứng của tôi nữa, tôi lập tức sẽ quẳng cậu ra ngoài cửa sổ, rõ chưa!”
“… Cái đồ đáng ghét!”
Đá văng Lâm Tiêu Tiêu, Hạ Phi lướt thẳng về phòng.
Ngồi đờ đẫn trên giường một lúc, Hạ Phi quyết định biến đau thương thành sức mạnh.
Hai ngày trước hắn đã nhận được nguyên liệu thẻ Phổ Nhạc đại sư gửi đến, chỉ là vẫn không dám dùng. Lần này Hạ Phi mua trước mười tấm, sau khi được chiết khấu vẫn tốn gần 3 vạn, quá đắt, hắn không dám thử.
Nhưng hôm nay thì khác, Hạ Phi cảm thấy nếu không tìm được việc gì để làm, hắn nhất định sẽ phát điên.
Hắn lấy ra một tấm nguyên liệu thẻ.
Một lý do khác khó có thể trở thành dệt mộng sư là bởi vì nghề này chỉ có thể tự luyện chứ không thể truyền lại, cần phải có năng lực lĩnh ngộ, sử dụng tinh thần lực thì chỉ có thể tự cảm nhận chứ không thể dùng lời nói để hình dung được.
Ngay cả Phổ Nhạc đại sư cũng chỉ có thể hướng dẫn hắn phương pháp huấn luyện củng cố tinh thần lực, còn cách chế tác thẻ mộng cảnh thì hoàn toàn không dạy.
Hạ Phi nghiên cứu cẩn thận các loại tài liệu một lần nữa, bắt đầu tiến hành thử nghiệm.
Ngoài nguyên liệu thẻ, chế tác thẻ mộng cảnh còn cần một loại bút đặc thù, Hạ Phi cũng đã mua rồi.
Hạ Phi căn cứ theo phương pháp sử dụng tinh thần lực, đem tinh thần lực truyền vào ngòi bút, ngòi bút lập tức kề sát trên mặt thẻ. Hắn nheo mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng khác nhau. Giống như kiếp trước viết tiểu thuyết, từng nhân vật, tính cách, từng cảnh tượng, tình tiết, sự kiện, từng thứ một lần lượt hiện ra trong đầu, có lẽ bởi vì tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn, những hình ảnh kia từ những chi tiết nhỏ nhất đều dừng lại trong tâm trí không biến mất, thậm chí càng ngày càng hoàn chỉnh, cảm giác giống như bản thân thật sự đang ở trong khung cảnh đó.
Không biết qua bao lâu, Hạ Phi hai tay mất cảm giác, thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu.
Đến lúc mọi cảnh tượng trong đầu liền mạch rồi kết thúc, Hạ Phi chậm rãi mở mắt.
Hắn ngơ ngác nửa ngày cũng không xác định được bản thân đang ở đâu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khắp người đều là mồ hôi lạnh, mệt rũ rượi, một ngón tay cũng không động đậy nổi. Hắn mệt mỏi giật giật mí mắt, thấy trước mặt có một tấm thẻ, trên thẻ vẽ đầy những đường nét lộn xộn, còn phát sáng lập lòe, cảm giác tràn ngập năng lượng.
Một khi thẻ phát sáng, tức là thẻ mộng cảnh đã chế tác thành công, bất kể thẻ là cấp bậc nào.
Mới thử một lần đã thành công, quả thật sướng đến run rẩy!
Hạ Phi cong cong khóe miệng, hai mắt tối sầm ngã xuống giường.
Trong lúc mơ màng, hắn hình như còn nghe thấy cục bông “Chíp!” một tiếng đầy lo lắng, chữa trị tinh thần lực cạn kiệt là đúng sở trường của cục bông rồi…
Giống như đã ngủ cả một thế kỷ, Hạ Phi bị lắc đến tỉnh lại.
“Hạ Phi! Hạ Phi, đừng ngủ nữa, xảy ra chuyện lớn!”
Hạ Phi vẫn còn ngái ngủ, đang ngủ say lại bị gọi dậy, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị đốt đến điên lên, cực kỳ muốn bạo phát.
Lâm Tiêu Tiêu còn đang lắc lắc hắn lập tức cứng đờ, nhìn Hạ Phi cả người tản ra áp suất thấp, chậm rãi cầm lấy một cái gối, sau đó điên cuồng đập về phía mình.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên bị công kích hoàn toàn không phản ứng được, đầu bị đập cho mấy phát mới hoàn hồn lại.
Lâm Tiêu Tiêu gào toáng lên: “Hạ Phi, đừng đập nữa! Cậu nghe tôi nói, Giang thiếu tướng chưa chết! Chồng cậu vẫn còn sống!”