Thiếu niên kia nhiệt tình chạy ra, trên người chỉ mặc mỗi áo may ô với quần đùi.
Tuy rằng nhiệt độ trên Thôn Nha tinh khá dễ chịu, nhưng mặc như vậy trong lúc nhiệt độ không khí đang ở mức mười độ C, Hạ Phi cũng thấy lạnh hộ cậu ta.
Quả nhiên, thiếu niên kia run lẩy bẩy, có lẽ mới chui trong chăn ra. Cậu ta chạy đến trước mặt Giang Thành Điềm, kéo vạt áo may ô lên, mong đợi nói: “Giang Nhị Tinh, cậu có thể ký tên cho tôi không?”
Giang Thành Điềm không thể tin nổi: “… Cậu đang gọi tôi?”
Thiếu niên nói: “Đúng thế, ký tên nhanh nhanh chút được không, tôi lạnh quá!”
Giang Thành Điềm hỏng mất: “Nhị Tinh cái đầu cậu! Cút! Không ký!!!”
Hạ Phi vịn tường cười đến sắp rút gân.
Giang Nhị Tinh… Cười chết mất! Tuy Giang Thành Điềm đúng là người thứ hai lên đến cấp 3 sao trong trường, thế nhưng gọi là Nhị Tinh thế kia thật sự là quá không có tiết tháo rồi ha ha ha ha………..
Giang Thành Duyệt cười đến càng cực kỳ trắng trợn.
Hai chú vệ sỹ mặt than cũng không nhịn được giật giật khóe miệng cố nín cười.
Em trai Điềm Điềm bi phận trừng mắt với bọn họ, trong lòng lệ chảy thành sông, tức giận xoay người ra ngoài.
Thiếu niên thấy thế còn muốn chạy theo tiếp, nhưng có lẽ là lạnh quá không đuổi nổi nữa, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, khó khăn lắm mới được nhìn thấy Giang Nhị Tinh một lần, sau này nhất định sẽ không có cơ hội gặp nữa.”
Hạ Phi & Giang Thành Duyệt: “Ha ha ha ha ha ha ha —— ”
Thiếu niên lúc này mới chú ý đến Hạ Phi, “Hạ Phi, cậu về rồi đấy hả.”
Hạ Phi ôm bụng vịn tường nhìn thiếu niên, hắn nhớ cậu ta tên là Lâm Tiêu Tiêu, tên có hơi gái tính.
Nghe cậu ta nói tên cậu ta vốn là Lâm Tiêu, nhưng lúc làm giấy khai sinh nhân viên nhận hồ sơ không cẩn thận gõ thừa một chữ, liền biến thành Lâm Tiêu Tiêu nữ tính như bây giờ, cuộc sống tràn đầy sóng gió như thế, nhưng cậu ta vẫn rất tin tưởng bản thân là một người đàn ông đích thực.
“Lâm Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp.” Hạ Phi chào hỏi.
Lâm Tiêu Tiêu lườm hắn một cái, “Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là anh Tiêu!”
Hạ Phi nhịn không được tiếp tục vịn tường cười như điên.
Lâm Tiêu Tiêu ngạo kiều hừ một tiếng, sau đó run cầm cập xoay người chạy về phòng.
Vệ sỹ bắt đầu chuyển đồ vào phòng.
Hạ Phi nhìn bọn họ ra ra vào vào, tủ quần áo màu trắng trong phòng bị đổi thành tủ gỗ đen có khắc hoa văn, khung giường bằng sắt cũng được thay bằng giường gỗ, tủ sách, bàn học, tủ đầu giường, ngay cả đồ trong phòng tắm cũng được thay hết một lượt.
Khiến Hạ Phi kinh ngạc nhất chính là trong số tất cả đồ đạc được chuyển vào, có một khoang kết nối đa chiều kiểu mới nhất.
Ở thế giới này, ngoại trừ hệ thống web liên tinh hệ, còn có một hệ thống mạng holographic dạng 3D.
Hệ thống mạng đa chiều giả lập này sẽ thông qua máy móc xâm nhập vào sóng não, tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, trong thế giới này, ngoại trừ việc cơ thể sẽ không phải chịu các thương tổn vậy lý, những phương diện còn lại không khác gì so với thế giới hiện thực.
Loại web đa chiều này đã phổ biến ở đây từ 2000 năm trước, chủ yếu khác nhau là ở hình thức kết nối. Người bình thường chủ yếu sẽ chọn mua loại dạng mũ giá cả phải chăng, còn người có tiền lại chọn hình thức khoang kết nối. Khoang kết nối cũng chia làm 2 loại, loại ngồi và loại nằm, cái đang để trong phòng hắn bây giờ chính là loại khoang nằm đắt tiền nhất.
Hạ Phi hoàn toàn không biết phải nói gì.
Hắn vừa đặt chân đến thế giới xa lạ này, người đầu tiên toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn lại chính là mẹ chồng, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
Vệ sỹ thể lực rất tốt, hiệu suất cũng cao, chỉ một lúc sau đã sắp xếp xong hết phòng ngủ, chỉ chừa lại hai valy đồ cá nhân để Hạ Phi tự sắp xếp.
Không hổ xuất thân là quân nhân, đi ra đi vào bê vác đủ thứ đồ, mồ hôi lại một giọt cũng không có. Hạ Phi hoàn toàn không biết điều kiện tiên quyết để được chọn làm quân nhân là thể chất tối thiểu phải từ cấp B trở lên, thể lực và sức bền đều cực kỳ tốt.
Hạ Phi vốn định mời bọn họ uống nước, kết quả hai vệ sỹ không nói hai lời, gật đầu chào một cái liền quay đầu đi thẳng, ngay cả Giang Thành Duyệt sau khi nhận được tin gì đó cũng vội vã đi luôn.
Hạ Phi tiễn cô ra khỏi cửa, vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt lén lút nấp sau khi cửa nhòm hắn.
Hạ Phi: “…”
Sợ đến toát cả mồ hôi.
Lâm Tiêu Tiêu chui đầu ra: “Bọn họ đi hết rồi à?”
Hạ Phi hỏi ngược lại: “Đừng nói là cậu trốn bọn họ nãy giờ đấy nhé?”
“Đương nhiên, ” Lâm Tiêu Tiêu bước cả người ra ngoài, đã mặc quần áo hẳn hoi, “Vừa nãy hai đồng chí kia hung thần ác sát quá, tôi rất sợ hãi!”
“… Cậu cứ giả vờ tiếp đi.”
Lâm Tiêu Tiêu vò đầu, “Hì hì, Giang học tỷ lớn lên thật là xinh đẹp.”
Hạ Phi nhìn cậu ta lộ ra nụ cười bỉ ổi, khóe miệng co quắp một trận. Rõ ràng trông mặt mũi thanh tú thế kia, lại cố tình phối hợp với cái biểu cảm cực kỳ tiện thế này, Hạ Phi nhìn chỉ cảm thấy cả người đều không khỏe. Dù vậy bộ dạng này của Lâm Tiêu Tiêu lại khiến hắn nhớ đến bạn cùng phòng đại học của mình, phá lệ cảm thấy có chút thân thiết hơn với người này.
Hạ Phi cảm thấy đầu óc mình nhất định là bị hỏng rồi.
Lâm Tiêu Tiêu nhích lại gần, thò tay khoác vai hắn, cười xấu xa nói: “Phi Phi à, nghe nói cậu gả cho Giang thiếu tướng rồi phải không?”
“…” Hạ Phi mặt than, “Đúng thế.”
“Vậy cậu chắc chắn đã vào phòng Giang thiếu tướng rồi, có thấy Giang thiếu tướng giấu phim con heo ở đâu không?”
“…”
Tuy rằng thông qua trí nhớ nguyên chủ hắn vẫn biết Lâm Tiêu Tiêu chính là một tên hèn mọn đến không thể hèn mọn hơn, tiện đến không thể tiện hơn, thế nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này vẫn khiến Hạ Phi cảm thấy bản thân đánh giá mức độ tiện của tên này quá thấp rồi.
Hạ Phi không nhịn được hỏi: “Cậu xác định ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp lại đã muốn thảo luận loại đề tài tàn bạo này sao?”
Lâm Tiêu Tiêu khinh bỉ nhìn hắn: “Cậu đúng là không có tình thú.”
Hạ Phi: “…” Ai con mẹ nó muốn cùng cậu có tình thú hả cái tên phát dồ này!
Hạ Phi hắt tay cậu ta ra, xoay người về phòng.
Lâm Tiêu Tiêu đã quen việc Hạ Phi, nói đúng hơn là đã quen việc bị nguyên chủ lạnh nhạt, cợt nhả đi theo sau hắn.
Hạ Phi cũng không đuổi cậu ta, dù sao Lâm Tiêu Tiêu cũng coi như là người bạn duy nhất của nguyên chủ trong trường.
Vừa đi vào phòng, Lâm Tiêu Tiêu ở phía sau đã rú lên một tiếng, nhào thẳng đến khoang kết nối đa chiều màu trắng, hai mắt long lanh sờ soạng khoang kết nối: “Quả nhiên là được gả cho nhà giàu có khác, chi bạo tay như thế!”
Hạ Phi xoa xoa lỗ tai: “Cậu biết dùng cái này không?”
Lâm Tiêu Tiêu dừng lại, ai oán quay đầu nhìn hắn: “Cậu đang châm chọc tôi nghèo sao?”
Hạ Phi sửng sốt: “Không có.”
Lâm Tiêu Tiêu nói: “Cậu cũng biết bối cảnh gia đình tôi mà, ba mẹ tôi đều là dân nhập cư, cũng chẳng giàu có gì, khoang kết nối dạng nằm này cũng là lần đầu tiên tôi được sờ tận tay đấy.”
Hạ Phi hoàn toàn thấu hiểu cảm giác này: “Vậy cậu có muốn dùng thử không?”
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không cần, tôi có mũ kết nối.” Nói xong cậu ta quay về phòng, ôm một thứ gần giống như mũ bảo hiểm xe mô tô trở lại.
Lâm Tiêu Tiêu giơ mũ trong tay lên: “Vào mạng chơi một chút không? Cả kỳ nghỉ đông cậu đều không gọi cho tôi, tôi ở đây một mình chán đến sắp chết rồi.”
Hạ Phi đối với thế giới đa chiều giả lập rất tò mò, không chút do dự đáp ứng
Sau khi xem qua sách hướng dẫn, Hạ Phi nằm vào trong khoang kết nối, Lâm Tiêu Tiêu cũng đeo mũ kết nối vào, nằm xuống giường của Hạ Phi.
Có lẽ do kiếp trước đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhiều quá, sau khi vào trong hệ thống mạng giả lập Hạ Phi cũng không bất ngờ lắm, hắn chỉ cảm thấy trong đầu giống như bị nước rửa qua một lượt, có hơi khó chịu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không chịu được, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng, hắn hiện tại đang đứng trong một không gian khép kín.
Trong sách hướng dẫn có nói đây là phòng thiết lập thông tin cá nhân.
Ngoại trừ mặt mũi dáng người không thể thay đổi, quần áo có thể tùy ý thay đổi, tên cũng có tự đặt mới. Quan trọng nhất là, thế giới đa chiều được tạo ra thông qua sóng não, cho nên hắn không cần đeo thiết bị hỗ trợ thính lực và thị lực, cũng không phải chịu ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.
Chỉ là khuôn mặt này vẫn quá khiến người ta chú ý, Hạ Phi chọn một bộ quần áo phù hợp, chọn thêm một cái kính râm, sau đó click xác nhận, rời khỏi phòng thiết lập.
Những người ở hiện thực ở cùng một nơi đồng loạt vào mạng khi tiến vào thế giới đa chiều sẽ xuất hiện tại cùng một tọa độ, Hạ Phi vừa ra khỏi phòng thiết lập đã thấy Lâm Tiêu Tiêu đứng ở ngoài, nhìn ngược nhìn xuôi tìm hắn.
Hắn đi lên trước vỗ vai người kia, “Tiêu Tiêu.”
Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, phàn nàn: “Cậu thật chậm.”
Hạ Phi nói: “Xin lỗi, tôi phải mất một ít thời gian thiết lập thông tin cơ bản.”
Lâm Tiêu Tiêu trợn mắt: “Cậu đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên cậu kết nối mạng đa chiều.”
Hạ Phi gật đầu: “Ừ, tôi không nói với cậu.”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Đối diện với ánh mắt đồng tình của Lâm Tiêu Tiêu, Hạ Phi không nhịn được quay mặt đi. Thật ra nguyên chủ cũng rất đáng thương, ở trong nhà bị người nhà xem như có cũng được mà không có cũng được, thậm chí đối với bọn họ không có nguyên chủ còn tốt hơn, đừng nói đến thứ những đứa trẻ bình thường khác đều có hắn lại không có, ngay cả máy trợ thị và máy trợ thính, mua loại một máy gộp cả hai chức năng mà cũng mãi mới mua được —— là vì sinh hoạt phí của hắn không đủ!
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên nhìn đến kính râm trên mặt Hạ Phi: “Này, tôi còn chưa thấy mặt cậu bao giờ, tháo kính xuống cho anh em nhìn một cái xem nào.”
“Cậu chắc chứ?” Hạ Phi đẩy đẩy gọng kính.
“Nhanh lên nhanh lên.” Lâm Tiêu Tiêu không nói hai lời trực tiếp đưa tay tháo kính của hắn ra, sau đó lập tức sợ đến ngây người.
Hạ Phi trơ mắt nhìn ánh mắt của Lâm Tiêu Tiêu biến đổi điên cuồng, từ hiếu kỳ đến ngờ vực, từ ngờ vực đến khiếp sợ, cuối cùng…chết đứng luôn.