Kẻ phản quốc?
… Hắn là con của kẻ phản quốc?!
Mặc dù không lớn lên trong chế độ quân chủ chuyên chế, Hạ Phi cũng có thể sâu sắc cảm nhận được câu nói này mang hàm nghĩa gì.
Giang Thành Khải thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vội hỏi: “Người kia có quan hệ rất tốt với cậu sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài, bạn cậu sẽ không sao đâu.”
Hạ Phi gượng cười nói: “Không đâu, ta chỉ là đọc được trên mạng, tò mò nên hỏi một chút thôi.”
Giang Thành Khải vẫn lo âu nhìn hắn.
Hạ Phi né tránh tầm mắt của y, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi hơi mệt, muốn yên tĩnh một lúc.”
“… Được, vậy cậu nghỉ ngơi đi.” Giang Thành Khải hoàn toàn không tin cái cớ mà Hạ Phi nói, nhưng vẫn rất tri kỷ rời khỏi phòng.
Ngày hôm qua y quyết định lộ mặt, là muốn chuẩn bị cùng Hạ Phi bồi dưỡng tình cảm, ai ngờ năng lực tiếp nhận của đối phương lại kém như vậy, đành phải tạm thời bỏ qua. Nhưng mà đoạn đối thoại vừa nãy, lần thứ hai phá hỏng dự định muốn kéo gần khoảng cách của y với Hạ Phi.
Giang Thành Khải bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa lại, đột nhiên thân thể chấn động.
Hạ Phi hỏi chuyện kia… không lẽ là hỏi cho chính bản thân?
…
Hạ Phi thay quần áo, nặng nề nằm xuống giường.
Những lời vừa nãy của Jason đã giáng cho hắn một đòn chí mạng. Lúc trước hắn chỉ nghĩ bản thân là một kẻ vô dụng, không nghĩ tới còn là con của kẻ phản quốc. Nhưng chẳng phải Hạ Kình Thiên là cha hắn sao? Chẳng lẽ mẹ hắn là kẻ phản quốc, hay là Hạ Kình Thiên thật sự nhặt được hắn?
“A a a a —— ”
Hạ Phi kêu gào, dúi đầu vào trong chăn.
Cha mẹ hắn đến cùng đã làm ra chuyện thiên lý bất dung gì mà lại phải lựa chọn phản quốc? Bọn họ phản quốc gia nào? Hắn là con lai giữa Anh Phù tộc Hạch tộc, cha mẹ hắn liệu có phải người của tinh hệ Jale không? Tội danh phản quốc nặng đến mức nào, nếu như cố tình lẩn trốn có bị tăng nặng hình phạt không? Nguyên chủ từ bé đã uống loại thuốc ức chế kia, mỗi năm đều nhận được một lọ thuốc mới, nói cách khác có lẽ là vẫn có liên hệ với cha mẹ ruột?
Hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện, đầu Hạ Phi đau đến sắp nứt ra.
Hắn suy nghĩ linh tinh một lúc, có hơi hối hận ban nãy đã đuổi Jason ra ngoài.
Rõ ràng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần hỏi.
Hạ Phi lập tức xuống giường đi tìm người.
Nhưng khi hắn tìm trong nhà một vòng, lại phát hiện Jason đã đi ra ngoài.
Trên đường tìm người gặp được Giang Thành Điềm, Hạ Phi nhịn không được miệng tiện hỏi Jason đi đâu rồi, lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo của em trai Điềm Điềm bắn tới.
Hạ Phi nguýt một cái: “Chị dâu cậu chẳng lẽ còn giành bạn trai với cậu chắc nhóc con”, đem Giang Thành Điềm tươi sống tức chết.
Nếu Jason không có ở đây, vậy không thể làm gì khác ngoài việc chờ y trở lại.
Không biết tại sao, rõ ràng Giang phu nhân tốt với hắn như thế, nhưng trong tiềm thức, Hạ Phi lại không muốn nói chuyện này cho ai khác ngoài Jason.
Đợi một lần này, chính là đợi nguyên một tuần.
Một tuần trôi qua tin tức xấu cũng tới —— học viện quân sự khai giảng.
Trường học ở Liên bang chia làm hai loại, học viện quân sự và học viện tháp ngà. Học viện quân sự nhận cả C và W, cùng với người vượt biên di dân từ tinh hệ khác tới, học viện tháp ngà lại chỉ nhận P. Học viện quân sự ngoại trừ hai kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mỗi tháng đều được nghỉ 2 ngày. Mà học viện tháp ngà lại thảm hơn nhiều, trừ khi phát sinh tình huống đặc biệt, trừ nghỉ đông và nghỉ hè ra, nửa năm mới được về nhà một lần.
Hạ Phi nhớ tới em gái Hạ Vân mặt lúc nào cũng song song với trần nhà, trong lòng có cảm giác đặc biệt vui sướng khi người gặp họa.
Trường nguyên chủ học là học viện quân sự đệ nhất Liên bang, lịch sử lâu đời nhất, lực lượng giảng viên cường đại nhất, học sinh cũng đều ưu tú nhất. Chẳng trách nguyên chủ ở trong trường bị xa lánh, thể chất cấp F mà cũng được nhận vào, nói không phải dùng quan hệ có trời mới tin!
Hiện tại, Hạ Phi đứng trước cổng lớn Giang gia, trợn mắt há hốc mồm.
Giang Thành Điềm Giang Thành Duyệt đứng sau lưng Hạ Phi, cũng y như hắn trợn mắt há hốc mồm.
Cái người đang chạy ra chạy vào chuẩn bị cho Hạ Phi một xe đồ là mẹ ruột của bọn họ sao, rõ ràng là mẹ ruột của Hạ Phi mới đúng!
Hạ Phi lắp ba lắp bắp: “Này, cái này… Mẹ à…”
“Hả?” Giang phu nhân đầu cũng không quay lại, “Có chuyện gì đợi lát nữa nói… Ai ai! Cái kia cũng phải mang theo, đừng có quên đấy!”
Hạ Phi: “…”
Một tiếng sau ——
Giang phu nhân vẻ mặt tươi cười quay lại, ôm lấy Hạ Phi: “Tiểu Phi à, tuy rằng không phải ngày đầu tiên con đến trường, nhưng mẹ vẫn thấy không yên tâm. Con bây giờ là đứa bé nhất trong nhà, đương nhiên phải được chăm sóc nhiều hơn.”
Hạ Phi: “… Vâng.”
Giang phu nhân: “Con xem, mẹ chuẩn bị cho con 30 bộ quần áo, xuân hạ thu đông đều có đủ, nếu không đủ nhất định phải nói với mẹ. Điều kiện trong trường quân đội quá kém, tủ quần áo giá sách chăn ga gối đệm mẹ đều mua mới hết cho con rồi, lúc đến trường hai chú ấy sẽ giúp con sắp xếp.” Nói xong đưa tay chỉ về phía hai vệ sỹ đang đợi sẵn trên xe huyền phù.
Hạ Phi: “… Xin chào.”
Hai “chú” vệ sỹ khoảng ba mươi tuổi cứng ngắc gật đầu.
“Còn nữa còn nữa!” Giang phu nhân lấy ra một tấm thẻ bạch kim, “Đây là mẹ cho con, bên trong có một triệu đồng liên bang, con cứ tùy ý dùng. Mẹ không biết bọn trẻ các con bây giờ thích cái gì, cho nên sẽ không mua lung tung, con thích cái gì thì cứ tự mình mua.”
Hạ Phi thụ sủng nhược kinh: “Không được, mẹ, cái này nhiều quá, con không lấy đâu.”
Một triệu đồng liên bang cũng bằng khoảng một triệu đồng NDT kiếp trước, tiền tiêu vặt này giá trị quá lớn, hắn không nhận nổi.
Giang phu nhân giận dỗi liếc hắn một cái, “Sao lại khách khí với mẹ như thế.”
Hạ Phi: “… Nhưng mà thật sự là nhiều quá ạ!” Nếu đưa hắn mười ngàn đồng liên bang hắn nhất định sẽ cầm.
Giang phu nhân thấy hắn như vậy cũng không tiếp tục nhiều lời, quay đầu đem thẻ bạch kim đưa cho vệ sỹ, dặn dò: “Lúc đến nơi để vào ký túc xá cho thằng bé.”
Vệ sỹ nghiêm túc gật đầu.
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Điềm không nhìn nổi nữa, ăn một đống dấm chua: “Mẹ, năm đó lúc con mới vào trường cũng đâu được hưởng loại đãi ngộ này? Mẹ không thể nuông chiều cậu ta như thế!”
Giang phu nhân nói: “Không chiều thằng bé chẳng lẽ chiều con sao? Thằng nhóc con trừ ăn ra thì biết làm cái gì?”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “Phốc.”
Cuối cùng năm người và một xe huyền phù đồ trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Hôm nay là ngày nhập học, trong sân trường đã có không ít học sinh.
Xe huyền phù chuyên dụng của Giang gia vừa xuất hiện đã hấp dẫn tầm mắt tất cả mọi người. Hai chị em Giang Thành Điềm và Hạ Phi lần lượt xuống xe, hai người kia cũng đã quen với chuyện được nhiều người chú ý, nhưng một trạch nam hàng thật giá thật như Hạ Phi hoàn toàn không tiếp thu nổi, suýt nữa đã bị ánh mắt quần chúng dọa ngất.
Đi hết một đoạn đường từ ngoài xe vào trong ký túc, hắn chân chính hiểu được cảm giác sống không bằng chết.
Không chỉ có một đống ánh mắt kia, những lời xì xào bàn tán của bọn họ dưới sự trợ giúp của máy trợ thính cũng lọt hết vào tai Hạ Phi không sót một từ.
“Nhìn xem, là đứa vô dụng được gả cho Giang thiếu tướng đấy.”
“Ài, bộ dạng trông chẳng ra làm sao cả, được gả cho Giang thiếu tướng đúng là từ chim sẻ hóa phượng hoàng. Nghe nói tên này lúc trước còn dám viết thư tình cho Bello vương tử, thật tiếc cho Giang thiếu tướng, rõ ràng có thể cưới được người tốt hơn.”
“Nhưng Giang thiếu tướng chết rồi còn gì, có ai đồng ý gả cho một người chết sao?”
“… Đừng có nói lảng sang chuyện khác, chúng ta đang nói về cái tên vô dụng kia.”
“Người ta dù sao cũng tình nguyện mang thai con của Giang thiếu tướng, riêng điểm này tôi ủng hộ cậu ta. Không biết con của Giang thiếu tướng trông sẽ như thế nào nhỉ, nhất định là rất đáng yêu!”
“…”
Vất vả leo lên tầng trên của ký túc xá, quần chúng vây xem cuối cùng cũng bớt đi nhiều.
Hạ Phi thở phào một tiếng.
Giang Thành Điềm đi bên cạnh hắn, khinh bỉ nói: “Mới có như thế đã không chịu nổi?”
Hạ Phi chẳng buồn quay đầu lại: “Đúng vậy, làm sao sánh được với Giang tam thiếu gia hào quang chói lóa, không hổ là bông hoa của học viện quân sự.”
Giang Thành Điềm: “…”
Giang Thành Duyệt cười to: “Phi Phi làm tốt lắm, Điềm Điềm chấp nhận sự thật đi, em cãi không lại Phi Phi đâu.”
Hạ Phi: “…”
Đờ mờ nó Phi Phi là cái quỷ gì!
Còn đang nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước cửa phòng Hạ Phi.
Ký túc xá bình thường một phòng bốn người, Hạ Phi là đi cửa sau mà vào trường, cho nên chỉ có thể ở cùng với một tên vô dụng khác cũng đi cửa sau vào, thành tích xếp hạng nhất từ dưới lên.
Mở cửa đi vào, bên trong có một phòng khách nhỏ, trái phải mỗi bên có hai phòng ngủ.
Hạ Phi lấy chìa khóa, mở cửa phòng thứ hai bên trái.
Mới thò chân vào phòng, hắn đột nhiên quay đầu lại: “Hai người đi vào phòng tôi làm gì?”
Giang Thành Điềm lập tức bùng nổ: “Cậu nghĩ tôi muốn vào với cậu lắm à!”
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Duyệt tri kỉ nói: “Là mẹ dặn bọn em quan tâm chị dâu một chút. Dù sao cũng rảnh nên bọn em đến giúp chị dâu dọn phòng.”
Giang Thành Điềm tiếp tục bùng nổ: “Ai muốn giúp cậu ta dọn phòng!”
Hạ Phi không thèm nhìn cái người này, nói với Giang Thành Duyệt: “Vậy thì làm phiền mọi người rồi.”
Giang Thành Điềm: “… Cậu đừng có lờ tôi đi!”
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện hé ra một khe nhỏ, một thiếu niên chưa đến hai mươi thò đầu ra, hai mắt buồn ngủ lờ đờ nói: “Ai thế, xin chào.”
Giang Thành Điềm giận dữ quay đầu nhìn chằm chằm cái đầu vừa mới thò ra.
Thiếu niên kia hơi giật mình, sửng sốt nửa ngày mới lúng túng mở miệng: “Anh là… Giang Nhị Tinh?” (Giang 2 sao =)))
Giang Thành Điềm: “…???”
Hạ Phi: “… Giang Nhị Tinh?!”
Giang Thành Duyệt: “Ha ha ha ha ha ha ha —— “