Hạ Phi duỗi tay quơ quơ trước mặt y: “Sao rồi?”
Giang Thành Khải túm lấy tay hắn, trầm giọng hỏi: “Cậu nói thật cho tôi biết, cậu lấy được khối tinh thể này ở đâu?”
“Cái gì mà lấy ở đâu…” Hạ Phi ngơ ngác, “Tự nó bay đến chỗ tôi mà, cái này là tinh thể lựa chọn đấy, tinh thể lựa chọn có nghĩa là…”
Giang Thành Khải ngắt lời: “Tôi biết tinh thể lựa chọn là gì, vấn đề là tại sao nó lại xuất hiện trên người cậu!”
“… Làm sao tôi biết được?” Hạ Phi nghẹn họng, sự lựa chọn của tinh thể không phải là ý chí của thần à?
Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một khả năng, cũng hiểu được ý mà Giang Thành Khải muốn nói là gì.
“Có phải…” Hắn trở tay nắm chặt lấy tay y, hầu kết giật giật, “Có phải người ở trong nhà, trên người cậu ta cũng có tinh thể lựa chọn?”
Giang Thành Khải im lặng xem như ngầm thừa nhận.
“Thì ra là thế…”
Hạ Phi khẽ lầm bầm, thả tay y ra.
Hắn mất một phần trí nhớ lúc mười lăm tuổi, sau đó trên lồng ngực xuất hiện một vết bớt kỳ lạ, lúc đó Giang Thành Khải lại ở bên cạnh mình, nguyên nhân đều xuất phát từ tinh thể Aisura.
Giang Thành Khải vì tìm kiếm tinh thể Aisura mới đến Trái đất, phát hiện tinh thể bám vào trên người một nhân loại như hắn, bắt đầu bám sát bên cạnh tìm cơ hội lấy lại tộc tinh. Nhưng vì một nguyên nhân nào đó, y không lấy tộc tinh ra mà quyết định để lại nó trên người hắn, vậy nên sau này hắn mới có dị năng bách khoa toàn thư kỳ lạ, rồi bị người ngoài hành tinh bắt đi tra hỏi về tinh thể Aisura, sau đó bị bắn chết.
Tinh thần lực cao cấp có khả năng xóa bỏ ký ức của người khác. Việc hắn mất trí nhớ căn bản không phải do bị thương tạo thành, mà là Giang Thành Khải cố ý xóa bỏ đoạn ký ức có sự xuất hiện của y đi.
“A Khải, tôi biết mục đích cậu đến Trái đất là gì.”
Xưng hô thân mật của Hạ Phi khiến Giang Thành Khải hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản bác, chỉ yên lặng nghe. Gương mặt y có hơi căng thẳng, hỏi ngược lại: “Cậu biết cái gì?”
Hạ Phi ghé sát vào tai y, thấp giọng nói: “Tinh thể Aisura.”
Giang Thành Khải đột nhiên đẩy hắn ra.
Hạ Phi lảo đảo hai bước mới đứng vững được, khổ sở nhìn y: “Cậu làm gì thế!”
“Rốt cuộc cậu là ai?!”
Hạ Phi thở dài: “Tôi đã nói rồi còn gì, tôi là…”
“Đừng nói những thứ nhảm nhí đó nữa!” Giang Thành Khải khẽ gắt, “Bây giờ tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu!”
“Tôi cũng rất nghiêm túc! Tôi biết cậu tạm thời chưa thể tiếp thu được, nhưng tôi thật sự không phải người xấu, tại sao cậu không chịu tin tôi?! Tinh thần lực của tôi mạnh hơn cậu rất nhiều, nếu tôi muốn làm gì thì bây giờ cậu còn có thể đứng ở đây được sao? Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thôi, nếu không vì sao tôi phải khổ sở chạy từ 100 năm sau về đây làm gì? Về để cãi nhau với cậu à?! Mẹ nó!”
“… Tôi chưa nói là không tin cậu” Giang Thành Khải khô khốc mở miệng, “Có điều đây là cơ mật của hoàng thất, không thể tiết lộ cho người ngoài.”
“Như thế chính là không tin! Tôi biết bây giờ tôi chỉ là một người lạ đột nhiên xuất hiện, nhưng tôi là Thái tử của tinh hệ Jale, tôi có cả Đế quốc trong tay, cần gì phải đi lừa gạt lấy tộc tinh của Đằng Thụ tộc? Hơn nữa tinh thể lựa chọn đã chọn tôi, mà tôi trong tương lai sẽ là bạn đời của cậu, cậu có hiểu ý tôi không? Có cần tôi phải nói toạc ra cậu chính là người thống trị Liên bang tương lai không?”
“Đừng nói nữa!” Giang Thành Khải vội vàng che miệng Hạ Phi, “Không được để người khác nghe thấy!”
Những người y dẫn theo không phải đều là bộ hạ của y, trong đó còn có thân tín của Nữ hoàng, nếu như để bị nghe được, với tính tình đa nghi của bà ta, sau khi trở về chắn chắn y sẽ gặp phiền phức lớn.
Hạ Phi nheo mắt nhìn y chằm chằm.
Giang Thành Khải thở dài: “Cậu nói trong tương lai tinh thể Aisura lựa chọn cậu, vậy nhân loại trong nhà thì sao? Tinh thể Aisura bám vào người một nhân loại trên Trái đất, sau đó lại chuyển sang bám trên người cậu ở tương lai, nếu vậy người thống trị ban đầu, bạn đời của nhân loại kia là ai? Chẳng lẽ trong vòng 100 năm tiếp theo sẽ chết, nên tinh thể mới thay đổi ký chủ?”
“Tôi biết làm sao được, có lẽ là sự an bài của Thượng Đế cũng nên.” Hạ Phi qua loa đáp.
Trước mắt, hắn không dự định nói chuyện sau này mình sẽ trọng sinh cho Giang Thành Khải biết, nếu không y lại loạn lên, bản thân lại mất công đi giải thích dài dòng, thời gian bây giờ đã không cho phép làm những việc thừa thãi nữa rồi.
Không ngờ Giang Thành Khải nghe hắn nói thế cũng nghiêm túc gật đầu: “Không sai, đây chính là sự an bài của Thượng Đế.”
Hạ Phi: “…” Này!
“Sự lựa chọn của tộc tinh, bản chất đã là sự an bài của Thượng Đế. Vương phu và Nữ hoàng làm mất nó, cũng chính là ý của Thượng Đế.”
“Vậy chuyện tương lai cậu sẽ trở thành Quốc vương Liên bang cũng là ý của Thượng Đế!”
“…” Giang Thành Khải đỡ trán, “Chuyện này không thể nói lung tung được.”
“… Tôi biết rồi.”
“Phải rồi, cậu vừa nói người định giết tôi…”
“Ông ta… Đệt! Hỏng bét rồi!” Hạ Phi vừa muốn giơ tay chỉ về phía James cả người đã cứng lại. Từ lúc hắn va phải Giang Thành Khải người kia đã biến mất rồi!
Mẹ nó, mải cãi nhau nên quên mất, đúng là phát rồ!
“Sao thế?” Giang Thành Khải hỏi.
Hạ Phi xấu hổ nhìn y, cúi đầu nói: “Xin lỗi A Khải, vừa nãy quên không nói, ông ta chạy mất rồi.”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi vội vã cứu vãn tình hình: “Đừng quá lo lắng! Tôi nhất định sẽ tìm ra ông ta nhanh thôi! Tinh thần lực của ông ta so với cậu thấp hơn một chút, còn so với tôi thì kém hơn rất nhiều, tôi sẽ giúp cậu giải quyết kẻ này!”
Chỉ mong là vẫn còn kịp thời gian trở về.
Thời gian còn lại chưa đến một tiếng, James lại hoàn toàn không xuất hiện, giống như bãn nãy cảnh ông ta chui ra khỏi khe nứt không gian chỉ là ảo giác của Hạ Phi. Hắn chán nản đứng trong góc phòng ăn nhìn phiên bản quá khứ của Giang Thành Khải và bản thân mình vui vẻ ăn cơm cùng nhau.
Mẹ nó…
Tự đi ghen tức với bản thân mình thực sự là vô cùng ngu xuẩn!
Đúng lúc này, cửa kính ngoài ban công vỡ toang, một quân nhân bị ném vào phòng khách, bàn trà nát vụn, người kia cũng bất tỉnh.
“Hạ Phi” sợ hãi hét lên một tiếng, suýt nữa ngã ngửa khỏi ghế.
Giang Thành Khải vội vã chắn trước người cậu ta.
Hạ Phi: “…”
Đấy cũng là bản thân mình thôi, phải tỉnh táo tỉnh táo…
Mặc dù đã điên cuồng mặc niệm như thế nhưng trong lòng hắn vẫn không ngăn được cảm giác khó chịu.
Hạ Phi ẩn thân chạy ra ban công dò xét tình hình, lại không phát hiện ra bất cứ người nào, giống như quân nhân kia bị từ phía xa vào nhà.
Hắn đi quanh ban công một vòng, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên hai bồn cây lớn.
Đây là hai cây cọ cao hơn 2m, hắn không nhớ rõ lắm trước đây nhà mình có hai cái cây này không, nhưng đây chắc chắn là chỗ tốt nhất để James ẩn nấp. Hạ Phi đi đến gần, dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng tinh thần lực về vị trí của một trong hai bồn cây, nhưng kỳ lạ là không thu được kết quả nào.
Lúc chuẩn bị tấn công đến cây còn lại, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai.
“Hạ Phi” ngã ngồi trên đất, hoảng sợ nhìn về phòng bếp. Trong bếp, Giang Thành Khải đang bị một thứ vô hình nào đó đè chặt lên vách tường, trông vô cùng chật vật.
Hạ Phi cả kinh.
Không thể nào!
James là Kim Địa Thảo, muốn ẩn thân phải dựa vào thực vật cỡ lớn, phòng bếp đến một chậu hoa cũng không có, tại sao ông ta vẫn tàng hình được?! Chẳng lẽ có đồng bọn?!
Không đúng, từ lúc James ra khỏi khe nứt đến giờ chưa tới một tiếng, làm sao chạy đi đâu tìm đồng bọn được.
Hạ Phi xông thẳng đến chỗ bọn họ, đưa tay túm lấy thứ đang áp chế Giang Thành Khải quăng ra, người nọ văng vào vách tường đối diện, đồ treo trên tường loảng xoảng rơi xuống.
Trong ánh mắt khiếp sợ của “Hạ Phi”, cả hắn và người kia cùng hiện hình.
Đối phương mặc áo choàng đen, làn da nhăn nheo già nua ẩn hiện sau vành mũ trùm đầu.
Giang Thành Khải thở hổn hển: “Chuyện gì thế này? Không phải cậu nói ông ta là Kim Địa Thảo sao?”
“Nếu tôi không nhớ nhầm thì chính xác là như vậy.”
Bản thân hắn cũng không hiểu nổi tình trạng hiện giờ sao lại biến thành thế này.
“Giang đại ca…” Một giọng nói yếu ớt truyền đến, Hạ Phi lúc này mới chú ý tới mình trong quá khứ đang ngã dưới đất, vội vã đưa tay đỡ người dậy. Sau khi đứng vững, “Hạ Phi” kia nhanh chóng trốn ra sau lưng Giang Thành Khải, đề phòng nhìn hắn.
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó, thật muốn tự táng cho bản thân mình một trận!
Giang Thành Khải sờ sờ đầu thiếu niên, ôn nhu nói: “Ngoan, về phòng trước đi, bao giờ tôi gọi mới được ra ngoài.”
Thiếu niên “Hạ Phi” vô cùng nghe lời Giang Thành Khải, không dị nghị gì gật đầu đồng ý, có lẽ cũng tự hiểu nếu mình còn ở đây thì chỉ gây thêm phiền phức, nói một câu “Giang đại ca cẩn thận” xong thì quay đầu về phòng, trước khi đi còn không quên liếc Hạ Phi một cái.
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó tên kia mi quay về đây cho ông! Cái ánh mắt như nhìn tình địch kia là thế quái nào! Ông đây với mi là cùng một người đấy, mặt mũi khác nhau nhưng linh hồn vẫn là một thôi!
… Mẹ nó, sao trước đây hắn không phát hiện ra bản thân lại có cái loại đức hạnh thiếu đòn này cơ chứ…
“Cậu có sao không?” Hạ Phi thuận miệng hỏi.
Giang Thành Khải lắc đầu, nhìn về phía nhà bếp, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Hạ Phi cũng cứng cả người.
…
Người đâu?
James vừa bị đập bất tỉnh nằm trên đất đâu rồi?!
Hạ Phi trầm mặc nhìn Giang Thành Khải, có thể yên lặng không một tiếng động biến mất ngay trước mắt hai người bọn họ, năng lực của người chắc chắn không phải là James ở tương lai hắn biết.
Năm đó hắn lưu lạc ngoài không gian, không được tận mắt chứng kiến quá trình, nhưng nghe mọi người nói Giang thiếu tướng bắt được James rất nhanh chóng, ngoại trừ hơn trăm người nhân bản làm công cụ, thực lực của ông ta hoàn toàn không đáng kể, tạo sao bây giờ lại có thể tùy ý tàng hình, có thể áp chế Giang Thành Khải, có thể qua mặt cả hai người bọn họ?
Quan trọng nhất là năm đó rõ ràng James đã bị xử tử rồi, đích thân Giang Thành Khải tự tay hành quyết, vì sao lại còn sống để giúp Nữ hoàng quay về quá khứ trả thù?!
Chẳng lẽ trên thế giới còn lưu hành cái trò cải tử hoàn sinh này à!
… Ờ, hình như đúng là có lưu hành thật, bản thân hắn cũng trải qua tận hai lần rồi đấy thôi…
James ẩn giấu tinh thần lực của bản thân, Hạ Phi không thể xác định được ông ta đang ở đâu. Hiện giờ kẻ này có thể tàng hình như Anh Phù tộc, nếu đối phương cương quyết ẩn giấu đến cùng, bất lợi chắc chắn sẽ nghiêng về phía mình.
Giới hạn thời gian không còn nhiều, hắn cắn răng tiếp tục thả ra tinh thần lực, vẫn không thu được gì.
“Đừng lãng phí tinh thần lực.” Giang Thành Khải đột nhiên nói.
Hạ Phi khó hiểu: “Sao lại gọi là lãng phí?”
Đại ca của tôi ơi ông ta đến đây để giết anh đấy! Sao trông anh chẳng căng thẳng tí nào thế hả!
Giang Thành Khải nhớ lại tràng diện bị tấn công ban nãy, cẩn thận nói: “Có lẽ ông ta muốn trốn tránh để tiêu hao sức lực của chúng ta, chờ chúng ta kiệt sức thì xuất hiện, một lưới bắt hết.”
“Một lưới bắt hết?” Cách dùng từ của y khiến Hạ Phi không thể lý giải nổi, “Ý cậu là ông ta rất mạnh?”
“Rất mạnh, thậm chí…” Giang Thành Khải dừng một chút, “Thực lực cao hơn cả tôi.”
“Đừng đùa!”
Y cau mày: “Chuyện thế này cậu nghĩ tôi còn tâm trí nào mà đùa sao?”
Hạ Phi lắc đầu: “Nhưng trong tương lai cậu bắt ông ta rất dễ, năng lực của ông ta kém hơn cậu nhiều.”
Chân mày Giang Thành Khải càng nhíu chặt hơn: “Cậu nói tôi và kẻ đó trong tương lai đã gặp mặt?”
Hạ Phi gật đầu: “Ông ta là tội phạm giết người hàng loạt, còn chế tạo người nhân bản trái pháp luật, bị quân bộ xử tử hình.”
“Tử hình? Cậu tận mắt nhìn thấy người này chết rồi?”
“Tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng người hành quyết ông ta chính là cậu. Vậy nên tôi mới không hiểu nổi tại sao một người chết lại có thể sống lại trở về quá khứ đứng trước mặt chúng ta. Có thể James có mưu kế nào đó, giả chết để tránh thoát.”
“Có khả năng. Nhưng tôi còn có một suy đoán khác.”
“Là gì?”
“Vừa nãy khi bị ông ta tấn công, tôi cảm thấy thực lực của ông ta rất mạnh, nhưng năng lượng lại không ổn định. Với những người có năng lực tương đương, khi đánh tôi chỉ cần tám phần lực là có thể đẩy lùi, nhưng ông ta lại phải dùng toàn bộ sức lực mới có thể đạt được hiệu quả đó.”
“Dùng toàn bộ sức lực? Có nghĩa là gì?”
Giang Thành Khải không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu nói ông ta chế tạo rất nhiều người nhân bản đúng không?”
“… Đúng vậy.”
“Tôi nghi ngờ ông ta cũng nhân bản ra một bản sao cho chính mình, đem trí nhớ của bản thân ghi vào não bộ bản sao đó. Rất có thể bản sao nhân bản này được dung hợp ưu thế gen của quá nhiều chủng tộc, nên mới dẫn đến việc năng lượng không ổn định.”
“… Vậy tại sao không tạo ra bản sao trẻ khỏe một chút mà vẫn giữ cái vẻ ngoài nhăn nheo dúm dó này?”
Giang Thành Khải nhún vai: “Chuyện này làm sao tôi biết được, chắc là sở thích cá nhân.”
Cơ mặt Hạ Phi giật giật: “Sở thích cá nhân này đúng là rất đặc biệt.”
James tấn công một lần không thành, bọn họ đều nghĩ ông ta sẽ nhanh chóng ra đòn lần thứ hai, nhưng chờ gần nửa tiếng vẫn không thấy người đâu.
Hạ Phi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thời gian của hắn chỉ còn chưa đầy nửa tiếng. Lúc trước hắn tính toán chỉ cần xác định được hung thủ là James, nói cho Giang Thành Khải biết để y tự đối phó là được. Nhưng không ngờ James xuất hiện ở đây lại là bản sao được nhân bản trên gen của rất nhiều chủng tộc ưu tú, năng lực cao hơn trước rất nhiều. Nếu ông ta đã có thể áp chế Giang Thành Khải, vậy chuyện giết chết y cũng chỉ là sớm muộn, lần này không thành thì lần sau sẽ tiếp tục quay lại, hắn bắt buộc phải diệt cỏ tận gốc, giết chết ông ta.
Nếu không, bây giờ trở về mà tương lai không thay đổi, chẳng lẽ hắn phải quay lại quá khứ lần nữa?! Khe hở không gian không phải là thứ có thể tùy ý muốn mở là có thể mở, trở về chưa chắc đã có thể mở ra lần thứ hai.
Một luồng sóng tinh thần xa lạ đột nhiên ập đến.
Hạ Phi lập tức phóng tinh thần lực đuổi theo. Nhưng chỉ một giây sau tay chân hắn đã bị vài cành cây biến dị trói chặt, phía bên kia tình trạng của Giang Thành Khải cũng không khác gì hắn.
James mặc áo choàng đen, đứng phía trên vài chậu cây nhỏ đang dùng tốc độ mắt thấy lớn dần lên, cành lá mọc xum xuê um tùm như hàng nghìn cánh tay ngoằn ngoèo bò trên đất.
Khống chế thực vật là năng lực của Đằng Thụ tộc, Giang Thành Khải dồn sức phản kích lại, nhưng tinh thần lực của James cao hơn y, mấy cành cây đang trói buộc bọn họ chỉ hơi run lên một chút rồi lại tiếp tục siết chặt tay chân hai người.
“Giang thiếu tướng à Giang thiếu tướng,” James bước xuống, “Cậu chắc chắn không ngờ rằng lại có ngày chết dưới tay tôi phải không.”
Giang Thành Khải lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi không quen ông.”
“A… Cũng đúng,” James cười khằng khặc, “Ân oán giữa hai chúng ta là chuyện của 100 năm sau cơ mà, hiện tại chúng ta đúng là chưa từng gặp nhau.”
“Nhưng mà chuyện đó không ảnh hưởng gì.” James tiếp tục cười, “Cái mạng nhỏ của cậu bây giờ sẽ bị tôi giải quyết, 100 năm sau sẽ không còn ai đến cản đường kế hoạch vĩ đại của tôi nữa, cậu nói có đúng không?”
Giang Thành Khải không nói gì.
James lại đem tầm mắt chuyển về phía Hạ Phi, “Không ngờ Giang thiếu phu nhân và Giang thiếu tướng tình cảm lại sâu đậm như thế đấy, vì cứu bạn đời của mình mà xuyên qua khe hở không gian. Cuối cùng cứu người không được, mạng mình cũng đi luôn, nhưng được chết cùng nhau cũng là một cái kết tương đối tốt đẹp mà, có đúng không Giang thiếu phu nhân?”
Hạ Phi mặt không cảm xúc: “Cút con mẹ ông đi.”
Đúng lúc này trên cổ tay hắn truyền đến tiếng chuông báo.
Sắc mặt Hạ Phi đại biến. Đây là chuông báo 23 tiếng 45 phút kể từ khi hắn đến đây.
Nếu trong vòng 15 phút nữa Hạ Phi không thể mở cánh cửa thời không, hắn sẽ vĩnh viễn mắc kẹt trong quá khứ, vĩnh viễn không thể trở về.