“Cậu đang nói cái gì đấy, chuyện này không đùa được đâu.” Hạ Phi cười gượng, “Hôm qua chúng ta vẫn còn nói chuyện cùng A Khải mà, cậu mất trí nhớ à?”
Giang Thành Điềm lạnh nhạt nhìn hắn: “Tôi thật sự không hiểu đầu óc cậu hỏng chỗ nào rồi, rõ ràng hôm qua còn ôm ảnh anh tôi ngủ, hôm nay lại không nhớ.”
Hạ Phi cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Lúc ở trong phòng hắn thấy không đúng là bởi vì trên tủ đầu giường có thêm một tấm ảnh đen trắng của Giang Thành Khải, mà thái độ của Giang Thành Điềm đối với hắn lại lạnh nhạt bất thường, giống như chẳng mấy khi nói chuyện cùng nhau.
Lẽ nào hắn vẫn đang ở trong mơ? Nếu không tại sao Giang Thành Điềm lại có thể nói Giang Thành Khải đã chết 100 năm! Kể cả tính từ khi y bị tưởng nhầm là đã chết lúc sắp cưới đến bây giờ cũng mới chỉ có gần mười ba năm, làm sao có thể chết từ 100 năm trước được?!
Hạ Phi dùng sức tát mạnh vào má mình, tát hai cái đau đến chảy cả mắt nước mắt, vẫn không làm thế nào tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này được.
Giang Thành Điềm nhìn hắn như nhìn người bệnh tâm thần, lắc đầu đi xuống phòng khách, để lại một mình Hạ Phi ngơ ngác đứng trước cửa.
Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra?!
Không tỉnh lại được, chẳng lẽ đây không phải mơ? Nếu đây không phải mơ, vậy ngày hôm qua là gì? Nếu đây là hiện thực, vậy ký ức về gần 13 năm qua chẳng lẽ đều chỉ là một giấc mơ?
Hạ Phi quay lại phòng, lên mạng tìm kiếm thông tin về Giang Thành Khải.
Từng tấm ảnh đen trắng của Giang Thành Khải lần lượt xuất hiện trên các trang web, Hạ Phi run rẩy bấm mở một cái, vừa đọc qua hai mắt đã tối sầm.
【 Họ tên: Giang Thành Khải
Giới tính: Nam captain
Chức vị: Trung tá Liên bang tinh hệ Daours (truy phong Chuẩn tướng) (Chuẩn tướng là cấp cao hơn cấp tá nhưng thấp hơn Thiếu tướng)
Bối cảnh gia đình: Cha là Giang Trấn, Thượng tướng đương nhiệm. Mẹ là hoàng thân, em gái của Nữ hoàng, công chúa Bona.
Cuộc đời:…
…
Mộc nguyên năm 23213 (Dương lịch Trái đất năm 3043), hi sinh trong khi chấp hành nhiệm vụ bí mật trên Trái đất, hưởng thọ 518 tuổi. 】
Hạ Phi cả người phát lạnh.
Hắn không dám tin vào mắt mình nữa, nếu như có người dàn cảnh để trêu đùa hắn, làm đến mức này cũng quá chân thực rồi.
Là sự thật sao? Hai mươi năm sống trên Trái đất, mười ba năm ở Thôn Nha Tinh, toàn bộ đều là do hắn tự tưởng tượng ra sao?
Hạ Phi hoảng loạn ôm đầu, đầu đau buốt như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Hắn ấn chặt hai bên thái dương, đột nhiên cảm thấy rất muốn uống nước chanh, quyết định xuống bếp tìm.
Trước đây hắn rất ghét đồ chua, ăn vào luôn bị nhức răng, nhưng bây giờ lại đột nhiên thấy rất thèm.
Bài trí trong phòng bếp vẫn giống như trong trí nhớ, Hạ Phi mở tủ lạnh lấy ra một bình nước, trực tiếp vắt thẳng chanh vào, chua đến rùng mình, hắn ực một phát uống hết cả cốc lớn, cơn đau đầu mới dịu lại.
“Tiểu Phi?” Một giọng nói ôn nhu quen thuộc từ phía sau truyền đến, “Con dậy rồi à?”
Hạ Phi quay đầu lại: “Mẹ.”
Giang phu nhân lập tức phát hiện hắn không ổn, ôn nhu nói: “Con sao thế?”
Hạ Phi không biết sắc mặt mình khó coi đến mức nào, lại rót một cốc nước chanh uống hết.
Trừ Giang Thành Khải, Giang phu nhân là người thân cận nhất với hắn ở thế giới này, sau khi uống nước xong, hắn mở miệng: “Mẹ, con gặp một vấn đề rất lớn.”
Giang phu nhân kiên nhẫn nhìn hắn: “Sao?”
Hạ Phi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “A Khải, anh ấy thật sự biến mất rồi sao?”
Giang phu nhân khó hiểu: “Ý con là gì?”
“Con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, rõ ràng hôm qua mọi người vẫn cùng nhau ăn cơm nói chuyện, con và A Khải còn đi đón ba con về để chữa chân. Nhưng chỉ ngủ một giấc, vừa tỉnh lại mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.”
Giang phu nhân nghi hoặc: “Ba con?”
Hạ Phi gật đầu: “Ba con là Hạ Kỳ ấy, mẹ không nhớ sao? Hôm qua mẹ vừa mới gặp mà.”
Giang phu nhân mờ mịt lắc đầu: “Con đang nói gì thế, ba con là Hạ Kình Thiên mà, Hạ Kỳ đã hy sinh trong trận chiến với Đế quốc hơn 500 năm trước rồi.”
Trong lòng Hạ Phi căng thẳng.
Giang phu nhân ngay cả Hạ Kỳ cũng không nhớ, chắc chắn Chris cũng không xuất hiện ở Giang gia.
“Mẹ, con không hiểu, Điềm Điềm nói con nằm mơ, nhưng con biết chắc chắn là không phải. Con nhớ rất rõ con và A Khải lần đầu tiên gặp nhau thế nào, con của bọn con làm sao mà có, sinh ra lúc nào. Con bị thương, mất trí nhớ lưu lạc ở ngoài không gian 12 năm, gần đây mới trở về, nhưng bây giờ lại thành thế này, con thật sự không biết đâu mới là thật nữa.”
“Con chưa bao giờ gọi nó là Điềm Điềm… Hơn nữa hơn mười năm qua con vẫn luôn ở nhà, chưa bao giờ rời khỏi tinh cầu Daours.”
“Con biết, những chuyện xảy ra bây giờ khác hoàn toàn với ký ức của con.”
Giang phu nhân thương xót nhìn hắn: “Tiểu Phi, có phải gần đây con quá mệt mỏi không, nếu không để mẹ chăm Tiểu Hách cho, con tìm vài người bạn đi du lịch mấy ngày đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa…”
“Mẹ! Con không bị hoang tưởng!” Hạ Phi vừa thấy thái độ của Giang phu nhân đã biết bà cũng nghĩ hắn đang nằm mơ, vội vàng ngắt lời, “Những gì con nói đều là sự thật!”
Giang phu nhân lắc đầu: “Làm sao có chuyện con sống cùng Tiểu Khải được, nó đã mất lâu lắm rồi…”
“Mẹ, con không nói bừa đâu, con biết A Khải không thể ăn cay, anh ấy nướng thịt nướng rất ngon. Còn nữa, trên cánh tay anh ấy có một vết sẹo, lưu lại từ lần đầu tiên anh ấy ra chiến trường, anh ấy nói nó có ý nghĩa kỷ niệm, nên không giải phẫu để xóa đi.”
“… Không thể nào,” Giang phu nhân khiếp sợ, “A Khải… Sao con biết trên tay nó có sẹo, con đã gặp nó bao giờ đâu!”
“Vậy Tiểu Hách từ đâu ra?”
“Thông qua kho gen sinh ra.”
“Không đúng, Tiểu Hách là do A Khải…” Hạ Phi đang nói, đầu lại cảm thấy đau nhói, vội vã rót một ly nước chanh uống tiếp.
“Con chưa bao giờ uống đồ chua…” Giang phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nói, “Có phải con cảm thấy đầu rất đau không?”
Hạ Phi vừa uống nước chanh vừa gật đầu.
Giang phu nhân cắn môi: “Uống nước chanh có thể giết chết ký sinh trùng bám vào đồ ăn, còn có thể…”
“Còn có thể cái gì?” Hạ Phi truy hỏi.
“… Có thể giảm bớt thương tổn của đại não sau khi bị cưỡng chế loại trừ ký ức.”
Hạ Phi choáng váng.
“Con nói tối hôm qua con vẫn ở cùng Tiểu Khải?”
“Đúng vậy.”
“Nếu đúng là như thế, tức là có người tối qua đã xuyên qua thời không, trở lại quá khứ giết chết Tiểu Khải.”
“Mẹ, xuyên qua thời không có phải là hơi…”
“Trên lý thuyết thì là không thể, hơn nữa thần cũng không cho phép.” Giang phu nhân nhìn hắn, “Nhưng có một thứ có thể trợ giúp thực hiện việc này.”
Hạ Phi trong lòng hơi động, bật thốt ra: “Tinh thể Aisura ạ?”
Giang phu nhân kinh ngạc: “Sao con biết?”
Hạ Phi lúng túng: “… Con đoán.”
Giang phu nhân: “…”
“Thực ra không phải tộc tinh của chủng tộc nào cũng có năng lực này, hơn nữa muốn sử dụng tinh thể để xuyên qua thời không nhất định phải đánh đổi cái giá rất lớn, điều kiện đầu tiên là tinh thần lực phải rất mạnh.”
“Vậy con thì sao? Tinh thần lực của con là cấp S, có thể thử không?”
“Con muốn trở lại quá khứ cứu Tiểu Khải?”
Hạ Phi không chút do dự nói: “Đương nhiên rồi! A Khải rõ ràng hôm qua vẫn còn sống sờ sờ nằm bên cạnh con, hôm nay lại đột nhiên biến mất, con không thể chấp nhận chuyện này được! Con sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám làm hại anh ấy!”
Giang phu nhân nghe hắn nói như chém đinh chặt sắt, ngơ ngẩn cả người.
“Mẹ, đừng do dự nữa, đưa con đi tìm tinh thể nguyên thủy của Aisura đi!”
Giang Thành Khải đã chết từ 100 năm trước, Nữ hoàng chắc chắn không bị phế truất, bà ta chắc chắn sẽ không để hắn tự tiện xông vào thánh điện trong giáo đường hoàng gia.
Hạ Phi đưa tay sờ sờ lồng ngực mình.
Tinh thể bát giác to bằng ngón tay cái vẫn đeo trên cổ hắn. Hạ Phi không biết tại sao rõ ràng Giang Thành Khải đã biến mất, tinh thể lựa chọn lại vẫn ở trên người hắn? Liệu có phải điều này có nghĩa là Giang Thành Khải sẽ trở về được? Suy đoán này tiếp cho Hạ Phi thêm niềm tin, ánh mắt nhìn về phía Giang phu nhân cũng càng thêm kiên định.
Giang phu nhân bị ánh mắt này của hắn làm cho chấn động. Bà hoàn toàn không biết tình cảm Hạ Phi dành cho con trai mình lại nhiều như thế, rõ ràng bọn họ đến một lần gặp mặt nhau cũng chưa từng có.
Giang phu nhân thở dài: “Vậy để mẹ dẫn con đi.”
Bà cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao muốn vận dụng năng lực của tinh thể trước hết phải được tinh thể thừa nhận. Bà không biết người nào lại có khả năng sử dụng tinh thể nguyên thủy trở lại quá khứ giết chết con trai mình, nhưng chắc chắn kẻ đó rất mạnh, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả Giang Thành Khải.
Giang phu nhân là công chúa, đi vào thánh điện rất dễ dàng, chỉ là Hạ Phi gặp chút phiền toái. Lịch sử bị thay đổi, hắn không phải là dệt mộng sư có tiếng tăm trước đây, cũng không phải bạn đời của nam thần đệ nhất Liên bang, càng không phải Thái tử Đế quốc tinh hệ Jale, màu mắt của hắn cũng dễ dàng nhận ra là người ngoại tộc, thủ vệ canh giữ thánh điện vô cùng đề phòng.
Cuối cùng nhờ vào Giang phu nhân, Hạ Phi vẫn qua cửa trót lọt.
Hắn đã từng thấy qua tinh thể nguyên thủy một lần, nhưng bây giờ nhìn đến khối tinh thể to lớn kia vẫn cảm thấy khiếp sợ. Tinh thể lựa chọn trên cổ hắn cảm ứng được tinh thể nguyên thủy, chậm rãi lơ lửng bay ra.
Giang phu nhân kinh ngạc nhìn khối tinh thể trên cổ hắn: “Sao tinh thể lựa chọn lại ở trên người con?!”
Hạ Phi nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, thực ra bản thân con cũng không rõ lắm.”
Ánh mắt Giang phu nhân có chút phức tạp.
Hạ Phi vội vã chuyển đề tài đến việc quan trọng: “Mẹ, nói cho con biết phương pháp mở cánh cửa thời không đi.”
Giang phu nhân thật ra vẫn chưa quá tin tưởng chuyện Hạ Phi nói, nhưng nếu như Hạ Phi thật sự có thể trở lại quá khứ, cứu tính mạng Giang Thành Khải, bà tuyệt đối sẽ không từ chối. Hơn nữa trong tay Hạ Phi có tinh thể lựa chọn, tỷ lệ cánh cửa thời không mở ra thành công là rất lớn.
Giang phu nhân móc trong túi nhỏ đeo trên người ra một quyển sách.
Hạ Phi: “…”
Lại còn có sách hướng dẫn?!
Giang phu nhân đọc phương pháp mở cánh cửa thời không trong sách viết cho Hạ Phi, hắn dùng não phân tích một chút, sau đó bắt đầu vận chuyển tinh thần lực.
Sử dụng tinh thể nguyên thủy cần sức mạnh rất lớn, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên bị tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới đánh thức. Hạ Phi tưởng có người đến ngăn cản, lập tức chuyển toàn bộ tinh thần lực còn sót lại ra ngoài. Thân thể cạn kiệt sức lực ngã quỵ xuống, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Có người đỡ lấy hắn.
Hạ Phi mở mắt ra, thấy Giang phu nhân đang lo âu sốt ruột đỡ lấy mình.
“Chúng ta ở đây một ngày rồi, đã kinh động đến Nữ hoàng, nhưng con đừng lo, mẹ sẽ ngăn cản bọn họ. Cánh cửa thời không đã mở ra rồi, con đi mau đi. Nhớ kỹ, thời hạn xuyên qua thời không chỉ có một ngày, nếu như quá một ngày mà con không trở lại, khe hở không gian thời gian sẽ đóng chặt, con sẽ vĩnh viễn mắc kẹt tại quá khứ, phải hết sức cẩn thận.”
Hạ Phi được bà đỡ dậy, suy yếu trịnh trọng gật đầu.
“Đi mau đi.” Giang phu nhân buông lỏng tay ra.
Hạ Phi quay người, phía sau hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khe hở màu đen cao bằng nửa người, đủ để một người chui qua.
Hạ Phi đi đến trước khe hở, đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu: “Mẹ, tại sao ngay cả mẹ cũng quên mất A Khải còn sống, chỉ có mình con nhớ?”
Giang phu nhân ngẩn ra, vừa vui mừng vừa sợ hãi nói: “Mẹ nghĩ, có lẽ con đã xuất hiện ở nơi đó, hai đứa… có lẽ đã gặp nhau tại thời không kia.”
Hạ Phi sững sờ, còn chưa hiểu được ý bà là gì, đã bị khe hở hút vào.