Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư

Chương 112: Đàm phán




Lâm Tiêu Tiêu và Sou chậm rãi đi trên hành lang nhỏ hẹp.

Phía trước là Nữ hoàng và người hầu, phía sau là cận vệ phụ trách áp giải, mặc dù không bị còng tay chân hay cưỡng chế di chuyển, nhưng cảm giác bị đưa đi như tù nhân vẫn khiến Lâm Tiêu Tiêu khó chịu.

Bị nhốt trong phòng kín, đi lại thì bị áp giải, nói không phải tù nhân đúng là không ai tin.

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn không hiểu nổi tại sao Nữ hoàng lại phải bắt mình? Sou là vương tử, là người đứng đầu hàng thừa kế, Nữ hoàng muốn ra tay tiêu diệt hậu quả còn có thể hiểu được. Nhưng còn bản thân mình thì sao? Tại sao phải bắt một tên bạn trai cũ không tên không tuổi của công chúa? Đúng ra thì cũng không thể gọi Kha Lam là công chúa được.

Khoan đã, lẽ nào chuyện Kha Lam là nam Nữ hoàng đã biết rồi?

Trong lòng Lâm Tiêu Tiêu sợ hãi.

Nếu khai đao, ngoài Sou ra phải bắt đầu từ Giang gia mới đúng, Giang thiếu tướng là người mạnh nhất trong số hoàng thất cùng thế hệ, muốn củng cố địa vị phải ra tay từ y mới phải. Lẽ nào Nữ hoàng đã biết chuyện mình có tinh thể rồi, sợ rằng nếu Kha Lam kết hôn với mình sẽ lên nắm quyền, nên quyết định lấy mạng mình để địa vị của bà ta thêm vững chắc, để con trai bà ta được thừa kế ngai vàng? Nhưng rõ ràng vẫn cảm thấy bất hợp lý ở đâu đó, vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm…

Lâm Tiêu Tiêu vì hiểu lầm tinh thể trên người mình là tinh thể lựa chọn, tự đẩy suy nghĩ của bản thân vào ngõ cụt.

Sou thở dài nhìn người đi cạnh mình hai chân vẫn bước nhưng đầu óc đã bay đi tận nơi nào. Không hiểu tại sao em mình lại thích một người ngốc như vậy.

Lâm Tiêu Tiêu đầu óc lơ mơ mà đi, bị dẫn vào một căn phòng từ lúc nào cũng không nhận ra, Sou phải đưa tay kéo cậu ta mới dừng lại.

Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt ngẩng đầu, thấy ngay ánh mắt của người hầu đi phía trước vừa bị cậu ta giẫm vào chân. Người hầu oán hận trừng mắt, nhưng vì Nữ hoàng không hạ lệnh nên không dám manh động.

Lâm Tiêu Tiêu không biết mình vừa giẫm vào chân người ta, thấy người kia nhìn mình chằm chằm thì ngơ ngác giơ tay lên quơ quơ: “Này?”

Người hầu: “…”

Lâm Tiêu Tiêu thấy người kia chỉ trừng mắt nhìn chứ không làm gì, không quan tâm nữa, quay đầu nhìn quanh cảnh xung quanh.

Căn phòng này… là phòng tra tấn sao? Nữ hoàng đưa bọn họ đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn bức cung nhục hình? Cả người Lâm Tiêu Tiêu run lên, chỉ sợ suy đoán trở thành sự thật.

Nhưng Nữ hoàng chỉ đưa bọn họ vào phòng, phân phó hai cận vệ trông cửa xong thì đi ra ngoài.

Sou yên lặng ngồi xuống ghế. Lâm Tiêu Tiêu không bình tĩnh được như thế, đi vòng quanh trong phòng. Cậu ta đi vài vòng, đi đến hoa mắt không chịu được nữa mới ngồi xuống, Sou vẫn giữ nguyên tư thế từ đầu đến cuối.

Lâm Tiêu Tiêu bắt đầu hoài nghi vị vương tử điện hạ trầm mặc này có phải đang theo đuổi phương pháp ngủ mở mắt không.

Nhận ra tầm mắt nghi hoặc của cậu ta, Sou đột nhiên ngước mắt lên, sau đó lại chuyển tầm mắt về phía trước, bất động như tượng.

Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Hóa ra là vẫn thức à…

Đúng lúc này, vách tường trước mặt bọn họ đột nhiên được đẩy lên, lộ ra một vách kính trong suốt. Phía bên kia vách kính là một căn phòng khác cũng tương tự như bên này, chỉ có điều hình như không gian rộng hơn, ghế cũng nhiều hơn.

“Nữ hoàng rốt cuộc muốn làm gì?” Lâm Tiêu Tiêu vừa lẩm bẩm một câu, cửa phòng bên kia đã mở ra.

Nữ hoàng bước vào đầu tiên.

Lâm Tiêu Tiêu khẽ cau mày, làm trò gì thế này, chẳng lẽ ngồi xem tra tấn à? Lại còn phải xem qua kính nữa!

Một giây sau, nhìn thấy người đi theo sau Nữ hoàng là ai, Lâm Tiêu Tiêu vội vàng bật dậy lao vào vách kính.

——

Kha Lam có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ sau từng đấy chuyện xảy ra mà bản thân vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện cùng Nữ hoàng. Đơn giản là vì Nữ hoàng gửi cho Kha Lam một tấm hình, trong ảnh Sou đang ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mặt hơi cúi xuống, cuối giường, người đã ở bên mình suốt mười năm đang cuộn tròn ngủ như chết.

Lâm Tiêu Tiêu?!

Sao Lâm Tiêu Tiêu lại bị nhốt cùng một chỗ với anh mình?!

Kha Lam không kịp suy xét đã vội vàng tìm đến chỗ Nữ hoàng.

Khi thấy vẻ mặt đắc ý của bà ta, Kha Lam hiểu mình hiện tại đã rơi vào tình thế không có đường lui nữa rồi. Cả anh trai và người kia đều là uy hiếp quá lớn, không thể không đến, chỉ là không ngờ địa điểm đàm phán mà Nữ hoàng sắp xếp lại là phòng giam dưới lòng đất ở vương cung.

Lâm Tiêu Tiêu và anh mình bị giam ở đây sao?

“Anh trai cháu và bạn trai nhỏ của cháu đều nằm trong tay ta, số phận của bọn họ đều phụ thuộc vào quyết định của cháu đấy, cháu trai.”

Kha Lam lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà muốn gì?”

Nữ hoàng nhìn lướt qua vách tường làm bằng gương, không nhanh không chậm nói: “Ta muốn cháu phế bỏ cơ thể của bản thân, làm một phế nhân, cả đời này cũng không có tư cách tranh giành vương vị nữa.”

Kha Lam bật cười thành tiếng.

Người đàn bà này đúng là điên thật rồi.

Nữ hoàng nhìn nheo mắt: “Cháu trai có ý gì đây, không đồng ý sao?”

Kha Lam nói: “Trước khi bà đưa ra yêu cầu, không phải nên để tôi biết tình huống hiện giờ của anh tôi sao? Nếu như người đã bị bà động tay động chân rồi, bà có tư cách gì mà đặt điều kiện với tôi?”

Kha Lam cố ý không nhắc đến Lâm Tiêu Tiêu, hy vọng Nữ hoàng cảm thấy người kia không có giá trị uy hiếp thì sẽ bỏ qua.

Cơ mặt Nữ hoàng co rút lại.

Bà ta nhìn chằm chằm Kha Lam thật lâu, mới xoay người nhấn nút bấm trên tường.

Mặt gương lớn đột nhiên lóe lên, chuyển thành kính trong suốt, căn phòng đối diện xuất hiện.

Đập vào mắt Kha Lam là gương mặt dính sát vào trên kính của Lâm Tiêu Tiêu.

Kha Lam: “…”

Nữ hoàng: “…”

Mặt của Lâm Tiêu Tiêu bị ép chặt lên kính, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kha Lam, tư thế giống như sắp đập vỡ kính xông sang.

Kha Lam cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Sou sau lưng Lâm Tiêu Tiêu, thấy anh trai mĩnh có vẻ vẫn bình tĩnh, không giống như đã bị tra tấn ngược đãi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nữ hoàng nhắc nhở: “Người cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ…”

Bà ta còn chưa nói xong đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Nữ hoàng lúc đầu không quan tâm, nhưng tiếng gõ cửa cứ vang lên không ngừng khiến bà ta không thể nói được, giống như nếu cửa không mở thì sẽ gõ cả ngày.

Nữ hoàng nhíu mày, sốt ruột quát lên: “Ta nói rồi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không được quấy rầy ta!”

Cửa bị mở vào.

Trên mặt Nữ hoàng ánh lên một tia tàn độc, sau khi nhìn thấy người bước vào là ai mới chậm rãi tán đi.

“Sao con lại đến đây?” Bà ta nghi hoặc nhìn người kia, dùng giọng điệu tương đối bình tĩnh hỏi.

Kha Lam không quay đầu lại xem ai vào, chỉ cần nhìn sắc mặt anh trai mình phía bên kia khẽ động, người không tự chủ được hơi nghiêng về phía trước cũng đủ biết người vừa đến là ai. Kha Lam khẽ nhích sang một chút, chắn giữa đường nhìn của Sou và Nữ hoàng.

Người vừa đến nhìn lướt qua cảnh tượng ở căn phòng bên kia, bàn tay trong tay áo khẽ siết chặt thành nắm đấm, trên mặt vẫn treo một nụ cười ôn hòa, nói với Nữ hoàng: “Con đến xem mẹ có cần con hỗ trợ gì không.”