“Hành Chi!” Chung Như Thủy chạy vào phòng, Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
“Cha!” Tiểu Trùng nhảy xuống giường, chạy qua ôm lấy Chung Như Thủy, “Phong Hàn Bích tỉnh.” Nó mở mắt thì thấy Phong Hàn Bích đang giúp nó dịch góc chăn, nhất thời hai người đều sửng sốt, chưa kịp phản ứng Chung Như Thủy đã vào.
Chung Như Thủy cúi đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ vui vẻ của Tiểu Trùng, lại ngẩng đầu nhìn Phong Hàn Bích thâm tình, đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, chiếu sáng cả gian phòng. Phong Hàn Bích sững sờ, lập tức cong khóe môi, ôn nhu ấm áp. Tiểu Trùng nhìn người này lại nhìn người kia, cũng cười khúc khích, tuy nó không biết cười cái gì, nhưng chỉ cần bọn họ cao hứng nó liền cao hứng!
Mấy người đứng ngoài cửa cũng vui vẻ, đồng thời có chút khó xử – vào hay không vào thì tốt hơn?
Vẫn là Hồ Đồ dứt khoát, thấy ba người trong phòng cười ngây ngô đã đủ, nâng tay áo đẩy những người chắn trước, bước vào. Mọi người sững sờ, nghĩ nghĩ, cũng vào theo.
Chung Như Thủy vừa thấy Hồ Đồ, liền kéo hắn đến trước mặt Phong Hàn Bích: “Hồ Đồ, ngươi mau xem y, còn có chuyện gì không? Có để lại di chứng không? Trị tận gốc được chứ? Về sau có ảnh hưởng không?”
Hồ Đồ đảo mắt xem thường, ngươi hỏi một mạch sao ta trả lời được chứ! Chung Như Thủy rất ngoan ngoãn câm miệng, Hồ Đồ mới nói: “Ngươi thử nghĩ xem? Sao lại không việc gì! Cho nên ta mới bảo Tiểu Trùng uy máu cho y một năm. Đương nhiên máu không phải thật sự uy hoàng thượng, chủ yếu là đút cho con sâu nhỏ trong tim hoàng thượng.”
“Con sâu nhỏ nào? Vì sao phải dùng máu của Tiểu Trùng?” Phong Hàn Bích nhíu mày, nếu dùng máu nhi tử của y mới có thể đổi lấy mạng y, vậy y tình nguyện chết!
“Nếu hoàng thượng có nhi tử khác thì không cần máu của Tiểu Trùng a, đáng tiếc ngươi không có, cho nên ngươi phải dùng! Dù sao mỗi ngày chỉ ba giọt, uống cùng nước ấm, một năm sau hoàng thượng khỏi hẳn, mà một năm này nấu bổ thang cho Tiểu Trùng là được, không tổn hại gì, hoàng thượng không cần lo lắng.” Hồ Đồ ngoài miệng gọi hoàng thượng nhưng không có nửa điểm tôn sùng, khiến người ta cảm thấy hắn chỉ vì tình thế bắt buộc nên nói qua loa cho xong. Đương nhiên không có người tức giận, dù sao thế ngoại cao nhân thường thường tính tình cổ quái!
“Hồ Đồ, hôm qua ta quá bối rối nên không hỏi ngươi, con sâu nhỏ màu trắng của ngươi là gì vậy? Tại sao phải dùng máu của Tiểu Trùng mới có thể cứu Hành Chi?” Chung Như Thủy hỏi, dù mỗi ngày chỉ cần ba giọt, nhưng thời gian dài như vậy, một hài tử sáu tuổi làm sao chịu được?
Hồ Đồ nhìn mọi người, thấy trong mắt họ đều có nôn nóng muốn nghe đáp án, biết không nói rõ thì không được, đành phải thở dài: “Một con sâu nhỏ gọi là ‘Phục sinh’, là bảo bối của ta a! Nó có thể chữa trị mọi vết thương trí mạng trong cơ thể con người, nhưng như các ngươi chứng kiến, người nuôi nó phải là cốt nhục chí thân của người bị thương, đương nhiên chỉ mỗi nó thì không được, còn cần ‘Tử Quy’.” Hồ Đồ nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn đã nói xong.
“A ~” Chung Như Thủy bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu, sau đó ôm cổ Hồ Đồ nói: “Hồ Đồ, may mắn có ngươi! Ta có đại tẩu như ngươi quả là phúc khí tu từ mấy kiếp!”
“Ân! Tiểu Trùng có đại bá nương cũng là phúc khí!” Tiểu Trùng ôm eo hắn, lớn tiếng nói.
“Phúc phúc phúc phúc cái đầu ngươi!” Hồ Đồ bị chọc giận, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, cốc đầu Chung Như Thủy, khiến mọi người cười ha ha. Hiếm thấy, Chung Như Phong đứng bên cạnh cũng xấu hổ đỏ mặt.
Đào Như Lý và Phong Hàn Bích liếc nhau, hiểu rõ cười, bọn họ đều ăn ý không mở miệng hỏi thân phận của Hồ Đồ. Mỗi người đều có bí mật của mình, bọn họ không nên tìm tòi tới đáy, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không phải người xấu.
“Hoàng thượng......” Mắt Thương Giác Trưng ẩm ướt, nhìn Phong Hàn Bích nhưng không biết mở miệng thế nào. Chuyện thái tử, Đào Như Lý đã giải thích rõ cho bọn họ, mặc dù không hiểu vì sao Chung Như Thủy có thể dùng thân nam nhân thân sinh con, nhưng Tiểu Trùng là minh chứng tốt nhất. Không nghĩ ra liền không nghĩ, đây là một trong những ưu điểm lớn nhất của Thương Giác Trưng.
Chung Như Thủy hiểu rõ, nhất định là trong lòng Thương Giác Trưng cảm thấy áy náy với Phong Hàn Bích, tiến lên đẩy hắn, Thương Giác Trưng quay đầu sợ hãi nhìn Chung Như Thủy, Chung Như Thủy đỡ trán -- ta không giúp được ngươi!
“Tiểu Thương, cám ơn ngươi giúp trẫm ổn định đại cục, nếu không có ngươi, Quỷ Tà đã loạn.” Phong Hàn Bích nhìn Thương Giác Trưng, thản nhiên nói.
“Ta......” Thương Giác Trưng sững sờ, hốc mắt càng hồng, “Đây là việc ta phải làm ......” Thương Giác Trưng lại nghẹn lời, lúc Chung Như Thủy không nhìn được nữa, muốn giúp hắn giảng hòa thì hắn đột nhiên khom người chín mươi độ hướng Phong Hàn Bích, lớn tiếng nói: “Thực xin lỗi! Tiểu Hàn! Trước kia, là ta quá ngây thơ. Biết rõ ngươi thống khổ hơn bất kì ai, nhưng vẫn đem toàn bộ tội lỗi và trách nhiệm đổ lên ngươi, cho tới nay, ta đều thiếu ngươi một câu thực xin lỗi......” Hắn gọi Phong Hàn Bích là “Tiểu Hàn”, không gọi hoàng thượng, là Thương Giác Trưng dùng thân phận thanh mai trúc mã xin lỗi y, hắn mắc nợ y, vì hắn buông bỏ tình bạn này trước.
“Tiểu Thương......” Đào Như Lý sững sờ nhìn hắn, trong lòng cay đắng, thiếu nợ Phong Hàn Bích một câu “Thực xin lỗi” , sao chỉ có hắn?
“Thực xin lỗi..... Tiểu hàn......” Đào Như Lý tiến lên vỗ nhẹ bả vai Phong Hàn Bích, nhẹ nhàng cười.
“Là bằng hữu, không cần phải xin lỗi.” Phong Hàn Bích mỉm cười nhìn hai người bọn họ, giờ khắc này, không có quân thần, chỉ có hảo hữu. Lê Khổ có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, đáng chết, sao mũi lại e ẩm! Nhưng, khúc mắc của Tiểu Đào Nhi, từ nay không còn!
Chung Như Thủy sững sờ, trong lòng không biết là tư vị gì, có chút thương cảm, có chút, khổ sáp......
Sau nửa canh giờ, Lê Khổ và Thương Giác Trưng đi cùng Phó Tử Lưu, Tần Nghị tiếp tục đàm phán, nhưng trước đó Chung Như Thủy đã lừa bọn họ một phen, giờ phải dựa vào bản lĩnh và thủ đoạn xem ai có thể chiếm ưu thế cuối cùng! Tiểu Trùng bị Chung Như Phong ôm đi, nghe hai người bảo đói bụng muốn đi ăn, mặc dù Tiểu Trùng nói nó không hề đói bụng. Đào Như Lý và Hồ Đồ đột nhiên biến thành hữu hảo, nói muốn cùng nghiên cứu luận bàn y thuật, thuận tiện thương thảo việc xử lý vết thương của hoàng thượng.
Người đi hết, Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy mới có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhưng lúc này Chung Như Thủy lại bắt đầu xấu hổ, giả vờ bề bộn nhiều việc, đổi tới đổi lui đồ đạc trong phòng, chỉ lát sau cả phòng bị hắn đảo loạn.
Phong Hàn Bích nằm trên giường, vừa cười vừa nói với hắn: “Trẫm tỉnh, ngươi không có lời muốn nói với trẫm sao?”
Tim Chung Như Thủy “Thịch” một tiếng, khi Phong Hàn Bích dùng tôn xưng với hắn, tới giờ chưa từng có chuyện tốt! Thả đồ trong tay, lề mề đi đến, cách Phong Hàn Bích ba bước xa thì đứng lại, cúi đầu không nói lời nào, vẻ mặt ảo não.
“Tới gần chút.” Phong Hàn Bích lên tiếng. Chung Như Thủy dịch về phía trước một bước nhỏ.
“Tới gần chút nữa.” Phong Hàn Bích còn nói. Chung Như Thủy lại dịch về phía trước một bước nhỏ. Hai mắt Phong Hàn Bích tối sầm lại, cũng bất chấp vết thương trên người, vươn tay kéo Chung Như Thủy vào lòng mình!
“Thương thế của ngươi a! Không muốn sống nữa sao!” Chung Như Thủy không dám giãy dụa, chỉ có thể oa trong lòng y, lo lắng xem xét lồng ngực y, “Miệng vết thương có nứt ra không? Ngươi đừng náo loạn, để ta nhìn xem!”
“Ngươi cũng biết trên người trẫm có thương tích? Vậy tại sao còn bức trẫm động thủ bắt ngươi?” Phong Hàn Bích khẽ cười, trong mắt đều là nhu tình, ôm chặt Chung Như Thủy vào lòng mình. Vết thương của y chỉ có chút đau nhức mà thôi, tuyệt đối không đổ máu!
“......” Chung Như Thủy bĩu môi, hắn xấu hổ thì sao chứ?
Phong Hàn Bích nhíu mày, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cục ngươi làm sao vậy? Không muốn thấy ta bình an sao? Nếu ngươi thật sự không vui khi nhìn thấy ta, ta móc con sâu nhỏ ra a.” Dứt lời muốn động thủ cởi băng vải.
“Ngươi ngốc a!” Chung Như Thủy khẩn trương bắt lấy tay y, “Lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói vậy?”
“Ta không có nghe, ta nhìn thấy, ngươi mất hứng.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, hai đầu lông mày thoáng hiện đau thương. Ngoại trừ nụ cười chói mắt lúc đầu, sau đó Chung Như Thủy chưa từng cười với y.
Tim Chung Như Thủy khẽ co rút, chẳng lẽ muốn hắn như nữ nhân, thấy y bình an vô thì ôm y khóc sướt mướt tạ ơn Bồ Tát tạ ơn tổ tông, rồi kể lể này nọ với y, nói hắn có bao nhiêu thương y, có bao nhiêu không nỡ rời xa y, nói hắn cho rằng y không sống nổi nữa định tự tử theo ư? A phi! Chung Như Thủy hắn chưa từng xem Quỳnh Dao! Hắn là người thực tế a! Cho nên hắn liền vươn tay ôm lấy cổ Phong Hàn Bích, dùng môi làm y cảm thụ yêu thương của hắn dành cho y!
Phong Hàn Bích sững sờ, trong mắt tràn đầy kinh hỉ, sau đó ôm chặt eo nhỏ của Chung Như Thủy, làm sâu nụ hôn này.
Lúc Chung Như Thủy được Phong Hàn Bích buông ra thì hai gò má đã ửng đỏ, mắt hạnh phủ sương. Phong Hàn Bích dùng môi nhẹ nhàng cọ cọ môi Chung Như Thủy, trong mắt tràn đầy trêu tức, cười nói: “Vì sao trẫm tỉnh, hoàng hậu của trẫm lại trở nên nhiệt tình như vậy? Vi phu thật sự kinh hỉ a!”
Chung Như Thủy thở hổn hển trừng mắt nhìn y, không phải bệnh nặng ư? Sao lượng hô hấp vẫn kinh người như vậy? “Không tốt sao? Nhiệt tình như lửa ngươi không thích? Hay là ngươi yêu mến ba nghìn nữ nhân rụt rè kiều mỵ trong hậu cung?”
“Cái này oan uổng chết vi phu!” Phong Hàn Bích càng cười lớn, ngữ khí lại ủy khuất như bị vứt bỏ phu: “Hậu cung của trẫm chỉ dành cho mình ngươi, không tin, theo trẫm hồi cung nhìn xem, hậu cung của trẫm có phải là sạch sẽ tới mức ngay cả mùi thơm của nữ nhân đều không có?”
“Đương nhiên không có mùi thơm của nữ nhân, tất cả đều là mùi vị nam nhân a! Người làm việc sạch sẽ lưu loát! Sao có thể để người khác nắm nhược điểm?” Chung Như Thủy nheo mắt suy nghĩ, Đào Như Lý đã sớm đã nói với hắn, bảy năm qua, bên cạnh Phong Hàn Bích không có bất kì ai, có thể nói là trải qua cuộc sống cấm dục. Nhưng hắn muốn trêu chọc y, hắn muốn nói chuyện thậm chí gây gổ với Phong Hàn Bích, nếu như có thể, hắn càng muốn cùng y đánh một trận hoặc là đại chiến ba trăm hiệp trên giường, chỉ có tình cảm và nhiệt tình mới có thể biểu đạt kích động trong lòng hắn! Trước mặt hắn là Phong Hàn Bích vẫn đang sống, sẽ cùng hắn cãi nhau sẽ cùng hắn nháo, hắn không cần lo lắng sợ hãi Phong Hàn Bích sẽ bỏ hắn mà đi!
“Trẫm để ngươi thử xem, bảy năm qua trẫm có chạm vào người khác hay không......” Môi Phong Hàn Bích đến gần, cuối cùng nuốt hết thanh âm yếu ớt của Chung Như Thủy. Tay di chuyển xuống thấp, trước khi thần trí chưa hoàn toàn mất đi, Chung Như Thủy giữ chặt tay y, thở hổn hển nói: “t*ng trùng thượng não cũng phải xem hiện giờ thân thể ngươi hư nhược không được! Đừng lãng phí máu của Tiểu Trùng!”
Tuy bị câu “Thân thể hư nhược không được” của Chung Như Thủy đả kích lòng tự tôn nam nhân, nhưng câu “Máu của Tiểu Trùng” lại đánh nát “Tôn nghiêm nam nhân” của Phong Hàn Bích. Đúng vậy, nhất thời không những làm hại mình mà còn nhi tử. Hiện giờ dưỡng hảo thân thể, rồi bắt Chung Như Thủy trả đủ cả vốn lẫn lãi bảy năm qua và ngày hôm nay!
Phong Hàn Bích phẫn nộ buông tay, lưu luyến trên môi Chung Như hồi lâu, mới buồn bực buông hắn ra. Chung Như Thủy lau thóa dịch bên khóe miệng, cười khẩy, thắng lợi vẫn là hắn! Ánh mắt Phong Hàn Bích phát lạnh, ôm Chung Như Thủy, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngày đó trong rừng, lời ngươi nói ta đều nghe được, không thể nghe tiếng khóc của Tiểu Trùng khi tới thế giới này, trẫm thật sự cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối cả đời.” Chung Như Thủy kinh ngạc, sặc nước miếng của chính mình, khuôn mặt đỏ bừng! Phong Hàn Bích ôn nhu vươn tay vỗ lưng cho hắn, nụ cười trên mặt được gọi là âm hiểm -- hòa nhau! Chung Như Thủy xoa ngực mình, hung hăng liếc Phong Hàn Bích, hắn muốn nhe răng cắn lên cổ Phong Hàn Bích một cái, nhưng vừa nghĩ tới Phong Hàn Bích “Thân chịu trọng thương”, hắn chỉ có thể nghẹn khuất đề xuống bộ lông dựng đứng của mình! Phong Hàn Bích nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi muốn xù lông lại không thể của hắn, tâm tình thật tốt, nên thuận mao cho hắn a, tay trên lưng nhẹ nhàng, nụ cười càng sâu! Chung Như Thủy ủy khuất quay đầu, nhắm mắt làm ngơ!!
Lâm công công đứng hầu ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời sau cơn mưa trong suốt chói mắt. Lâm công công nở nụ cười vui vẻ, thời gian, có thể trở về như trước kia!
Phong Hàn Bích nằm trên giường ba ngày, ngoại trừ đại tiện, Chung Như Thủy ít khi để y xuống giường, mà ngay cả lau người cũng do một tay hắn làm. Đương nhiên trong quá trình lau người, nhiều lần thiếu chút nữa tẩu hỏa, mà Chung Như Thủy chỉ phụ trách châm lửa không chịu trách nhiệm dập tắt, thấy tình hình không đúng liền vọt nhanh hơn thỏ! Phong Hàn Bích chỉ có thể nhìn nơi sừng sững không ngã của mình cười khổ, sau đó nhẫn nại để nó nhanh chóng bình tĩnh lại, đồng thời trong lòng âm thầm thề, chờ trở về cung, khiến Chung Như Thủy van xin!
Đến ngày thứ tư, Phong Hàn Bích vừa uống xong dược liền ôm Chung Tiểu Trùng ngồi trên đùi mình.
Chung Tiểu Trùng chăm chú nhìn vết thương quấn đầy băng vải của Phong Hàn Bích, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc. Nó nhớ nơi ngực Phong Hàn Bích có một lỗ thủng rất lớn! Máu đỏ tươi từ lỗ thủng phun ra, rất kinh khủng!
Phong Hàn Bích buồn cười xoa khuôn mặt nhỏ nhắn như bánh bao thịt của nó, nhi tử thực giống y, nhưng tính tình lại hệt Chung Như Thủy. “Nghĩ gì thế, nghiêm túc như vậy.”
“Phong Hàn Bích, con sâu nhỏ bên trong có động không? Có đau không?” Chung Tiểu Trùng hỏi, vươn tay định đâm đâm vị trí lỗ thủng trong trí nhớ của nó.
“Rất đau, đụng một cái sẽ khiến Phong Hàn Bích đau nhức đến ngất đi!” Chung Như Thủy bắt lấy tay Tiểu Trùng sắp chạm vào vết thương của Phong Hàn Bích, “Cha cũng tò mò thử như Tiểu Trùng, kết quả Phong Hàn Bích hôn mê cả đêm, Đồ thúc thúc khổ cực thật lâu mới cứu được Phong Hàn Bích!”
Cái gì? Chung Tiểu Trùng vừa nghe, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, rút về tay giấu sau lưng mình, liều mạng lắc đầu nói: “Tiểu Trùng không đụng, tuyệt đối không đụng!”
Phong Hàn Bích liếc mắt nhìn vị cha gạt người chết không đền mạng, xoa xoa đầu Tiểu Trùng: “Không sao, con sâu nhỏ cũng ngoan như Tiểu Trùng, sẽ không làm ầm ĩ, tuyệt không đau.”
Chung Như Thủy quay đầu niệm: “Phi! Chung Tiểu Trùng không làm ầm ĩ? Gia hoài thai mười tháng nó nháo đủ mười tháng!” Tai Phong Hàn Bích rất tốt, nghe Chung Như Thủy niệm không sót một chữ! Nghẹn cười thiếu chút nữa nội thương, Phong Hàn Bích khụ một tiếng: “Tiểu Trùng, có muốn trở lại Quỷ Tà, theo ta về nhà?”
“Muốn!” Chung Tiểu Trùng vừa nghe có thể trở về liền quên chuyện vừa rồi, gật đầu thật mạnh, nó không thích ở đây! Nếu không vì thương thế của Phong Hàn Bích quá nặng, không nên đi xa, nó đã sớm nháo muốn về!
“Hảo, ngày mai chúng ta trở về.” Phong Hàn Bích xoa mặt nó, cười nói.
“Uy, thương thế của ngươi mới dưỡng có mấy ngày?” Chung Như Thủy đảo mắt trắng dã, liếc hai phụ tử.
“Không sao, vết thương đã bắt đầu khép lại, con sâu nhỏ rất có tác dụng, đồng dạng như Tiểu Trùng!” Phong Hàn Bích hớn hở chơi đùa cùng Chung Tiểu Trùng, Chung Tiểu Trùng rất phối hợp ha ha cười. Phong Hàn Bích ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không đồng ý của Chung Như Thủy, nói: “Yên tâm, thân thể của ta ta rõ, thật sự không có vấn đề gì lớn. Lộ tuyến ta cũng đã sắp xếp, dùng mã xa tới Đồng Châu thành trước, sau đó đi thuyền trở lại Mị thành, không sao.”
Chung Như Thủy thở dài, tức giận nói: “Ngươi đều sắp xếp xong xuôi, ta phản đối hữu dụng sao?”
Phong Hàn Bích cười cười, kéo tay hắn để hắn ngồi cạnh mình, nói khẽ: “Trẫm chỉ muốn nhanh trở về cùng ngươi sắc phong đại điển, thân phận của Tiểu Trùng cũng nên nhanh chóng chiếu cáo thiên hạ.” Mặt Chung Như Thủy đỏ lên, bĩu môi không nói gì. Chung Như Thủy ngượng ngùng khiến Phong Hàn Bích rung động, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên má hắn.
Đầu Chung Như Thủy “Oanh” một tiếng, tỏa ra nhiệt khí! Tiểu Trùng còn đang ở đây, hỗn đản!!
“Xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ ~ Cha và Phong Hàn Bích xấu hổ ~” Chung Tiểu Trùng che mắt kêu lên, chọc Chung Như Thủy muốn cắn người! Phong Hàn Bích càng cao hứng cười to, có lão bà và hài tử bên cạnh, mới là truy cầu cùng hạnh phúc lớn nhất cuộc đời!
Ngày thứ hai, đoàn người Phong Hàn Bích lên đường trở về kinh. Trước khi rời đi, hai tỷ đệ Thuần Vu Anh và Thuần Vu Quyết kiên quyết ở đây chờ liền xuất hiện trước mặt Chung Như Thủy, đau khổ nhìn hắn, trong mắt có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Chung Như Thủy khẽ thở dài, cũng chỉ là hài tử, hắn có thể trách bọn họ cái gì?
Nắm tay Tiểu Trùng tới gần bọn họ, Chung Như Thủy chỉ vào Thuần Vu Anh, cười nói: “Tiểu Trùng, gọi cô cô.”
Mắt Tiểu Trùng đảo một vòng, lớn tiếng nói: “Cô cô!” Cuối cùng còn cười tươi với nàng, cô cô đã có tiểu bảo bảo, nó muốn cười cho tiểu bảo bảo xem!
Chung Như Thủy thỏa mản nhìn Tiểu Trùng, lại chỉ vào Thuần Vu Quyết nói: “Gọi tiểu thúc thúc.”
“Tiểu thúc thúc!” Thanh âm Tiểu Trùng vang dội.
Mắt Thuần Vu Quyết và Thuần Vu Anh ươn ướt, nhìn Tiểu Trùng, nhẹ giọng đáp: “Ngoan.” Bọn họ biết rõ, ca ca tha thứ cho bọn họ.
“Quá khứ đã qua, các ngươi vĩnh viễn là đệ đệ muội muội của ta.” Chung Như Thủy cười với bọn họ, Khúc Dương Vũ đã chết rồi, không cần thiết lại làm hai người đeo tội nghiệt trên lưng. “Về sau, thường đến Quỷ Tà chơi, nếu bọn họ đối với các ngươi không tốt, nói cho ca ca, ca ca sẽ trút giận thay các ngươi.”
“Ca ca......” Thuần Vu Quyết và Thuần Vu Anh rơi nước mắt như mưa. Phó Tử Lưu cùng Tần Nghị đứng phía sau bọn họ nhìn màn huynh muội tình thâm, âm thầm xem thường vị “Ca ca” kia, còn muốn trút giận thế nào? Hai người bọn hắn thân là đế vương một nước, buông tôn nghiêm ký hiệp ước trong vòng trăm năm không được xâm chiếm Quỷ Tà và rất nhiều thứ bất bình đẳng, bị khinh bỉ mới là hai người bọn hắn a! Đặc biệt Lê Khổ kia, thủ đoạn tới mức ngay cả tên gian thương như Tần Nghị cũng phải mặc cảm! Nhưng, ai bảo bọn họ không nỡ để người mình tâm tâm niệm niệm chịu tí xíu ủy khuất ? Ai bảo bọn họ không thích giang sơn thích mỹ nhân? Tự làm tự chịu a!
Khi người đã rời đi, hai tỷ đệ Thuần Vu Anh vẫn chưa ngừng khóc.
“Anh nhi, đừng khóc, chờ hoàng nhi của chúng ta sinh ra, trẫm sẽ mang ngươi tới Quỷ Tà thăm đại ca, được không?” Phó Tử Lưu đau lòng lau đi nước mắt trên mặt Thuần Vu Anh. Thuần Vu Anh nhìn Phó Tử Lưu nhu tình, gật gật đầu, Phó Tử Lưu liền cười ngu ngốc. Tần Nghị khinh bỉ liếc Phó Tử Lưu, thê nô! Xoay người lại, móc ra một chiếc khăn, ôn nhu nói với Thuần Vu Quyết: “Tiểu Quyết, đừng khóc, đến, trẫm giúp ngươi lau......”
“Cút ngay!” Thuần Vu Quyết đẩy Tần Nghị ra, dùng ống tay áo của mình xoa vài cái, sau đó nói với Thuần Vu Anh: “Tỷ tỷ, ta muốn đi Quỷ Tà! Ta muốn đi Quỷ Tà làm tướng quân, như vậy, mỗi ngày ta có thể gặp ca ca !” Sau đó không chờ nàng trả lời, nhảy lên ngựa đuổi theo. (Nữ vương thụ a~)
Sắc mặt Tần Nghị lúc trắng lúc xanh, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Biểu huynh biểu tẩu, đệ đệ đi trước một bước!” Sau đó cũng nhảy lên ngựa, ra roi thúc ngựa đuổi theo. “Tiểu Quyết, chờ ta một chút~~~~” Xem ra, đường truy thê của vị gian thương hoàng đế sẽ gặp rất nhiều khó khăn a!