Đai lưng bị kéo xuống, ngọc bội hạ huyền nguyệt bên hông Chung Như Thủy rơi xuống mặt đất, một cỗ sát khí tàn bạo từ sau lưng Khúc Dương Vũ truyền đến. Khúc Dương Vũ rùng mình, ôm lấy Chung Như Thủy lui lại mấy bước. Một hắc y nhân chậm rãi đi tới.
“Văn Hùng đúng là vô dụng, ngay cả một người cũng đỡ không nổi, làm hỏng chuyện tốt của ta!” Khúc Dương Vũ nhe răng cười nói. Chung Như Thủy bị ép trong lòng hắn, hai tay bị trói tay sau lưng, y phục bị xé, nửa thân trên lộ ra. Phong Hàn Bích nhìn chằm chằm dấu hôn hồng hồng tím tím trên người Chung Như Thủy, đôi mắt luôn sáng ngời giờ lại tràn đầy nước mắt khuất nhục đang chăm chú nhìn y, không nói câu nào.
Phong Hàn Bích bình tĩnh, trường kiếm vung lên, thu ngọc bội rơi xuống đất vào tay.
“Trước khi chết, ta cho ngươi nói câu cuối cùng.” Phong Hàn Bích vận hắc y, mang vải đen che mặt, thanh âm lạnh lùng truyền đến, càng tăng thêm một phần khủng bố.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta? Quá sai lầm!” Khúc Dương Vũ tự tin cười, tuy hắn dùng văn dương danh, nhưng võ công không kém danh gia võ học nào! Thị uy hôn lên má Chung Như Thủy, Khúc Dương Vũ đặt hắn trên giường, cầm bội kiếm của mình chỉ hướng Phong Hàn Bích: “Lưu nhi là của ta!”
Ánh mắt Phong Hàn Bích luôn nhìn Chung Như Thủy, nhưng lần này Chung Như Thủy tránh ánh mắt của y – hắn không muốn thấy sự chán ghét trong mắt Phong Hàn Bích, điều đó sẽ khiến hắn tuyệt vọng!
“Nhìn ta.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, tại sao phải trốn tránh y? Hắn cho rằng y sẽ vì hành vi của Khúc Dương Vũ mà chán ghét hắn sao! Chung Như Thủy ngoảnh mặt làm ngơ với mệnh lệnh của y, cắn môi dưới nhắm chặt hai mắt.
Phong Hàn Bích quay đầu nhìn chằm chằm Khúc Dương Vũ, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân tản ra sát khí khiến người khác sợ hãi. Chỉ cần hắn chết, Như nhi sẽ không thống khổ! Phong Hàn Bích cười lạnh, tựa như ác quỷ từ địa ngục bước ra.
Khúc Dương Vũ run lên, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống. Sát khí cường đại khiến khí tức của hắn bắt đầu hỗn loạn, trong lòng cũng khủng hoảng. Hắn chưa từng nghĩ đến, quỷ tà Thái tử nhỏ hơn hắn vài tuổi lại có võ công cao thâm đến thế. Lần đầu tiên, Khúc Dương Vũ cảm nhận được hơi thở của tử vong.
Phong Hàn Bích dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đến trước mặt Khúc Dương Vũ, chỉ cảm thấy đối phương lướt một vòng quanh hắn, chờ hắn phục hồi tinh thần, kiếm trong tay “Keng” một tiếng rơi xuống đất, gân cốt hai cánh tay đã bị lợi kiếm của Phong Hàn Bích đánh gãy! Máu tươi phun như suối nước, đau đớn tê tâm liệt phế từ hai tay truyền đến, Khúc Dương Vũ hoảng sợ há to mồm, tiếng kêu thảm thiết nghẹn trong cổ họng không thoát được, chỉ phát ra tiếng vang “Khanh khách lạc” quỷ dị.
“Ngươi dùng tay sờ soạng hắn, ta phế đi tay ngươi, còn miệng của ngươi, ta sẽ đập nát từng cái răng một, cắt đầu lưỡi của ngươi. Ta không giết ngươi, ta sẽ phế đi ngươi, cho ngươi không làm được một nam nhân thực sự!” Thanh âm của Phong Hàn Bích dị thường ôn nhu trầm thấp, nhưng Khúc Dương Vũ biết rõ, đó là tuyên án của diêm vương.
Cánh tay Khúc Dương Vũ đã tàn, cả người đầy máu quỳ rạp trên đất, tuyệt vọng nhìn Phong Hàn Bích mỉm cười từng bước một hướng tới hắn.
“Đại nhân!” Văn Hùng và sáu thị vệ chạy đến, mỗi người đều mang thương tích. Hắn là người lần trước phục kích Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy ở Mị thành!
Sáu thị vệ thấy chết không sờn ngăn cản Phong Hàn Bích, Văn Hùng nhân cơ hội chạy đến bên người Khúc Dương Vũ, cõng hắn trên lưng. “Lưu nhi......” Khúc Dương Vũ suy yếu gọi, ánh mắt dừng lại trên người Chung Như Thủy, nhưng trong mắt không còn thâm tình và si mê như trước, mà là thị huyết điên cuồng, “Giết hắn!” Khúc Dương Vũ dùng hết khí lực cuối cùng, hung ác nói, hắn không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ được!
“Đại nhân! Không kịp, bọn họ ngăn cản không được bao lâu! Chúng ta đi!” Văn Hùng vừa mới dứt lời, thị vệ cuối cùng chết dưới kiếm Phong Hàn Bích. Văn Hùng rùng mình, lấy lưu yên trong lòng ra hướng Phong Hàn Bích ném một cái! “Bùm” Khói đặc cuồn cuộn, Phong Hàn Bích chạy vội đến ôm lấy Chung Như Thủy, che trong lòng.
“Chủ nhân!” Mạc Hoan Mạc Tiếu cũng chạy tới, việc bọn họ có thể làm là giúp Phong Hàn Bích mau chóng tìm được Chung Như Thủy, hai người dốc sức chặn trăm thị vệ. Tuy cả người đẫm máu, nhưng đều là máu địch nhân, bọn họ chỉ bị thương nhẹ.
“Đi.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, Mạc Hoan Mạc Tiếu một trước một sau bảo hộ Phong Hàn Bích và Chung Như Thủy, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Khổ Trúc uyển
Lê Khổ và Đào Như Lý vừa tới cửa lớn liền thấy Phong Hàn Bích ôm Chung Như Thủy trở về, Mạc Hoan Mạc Tiếu đã sớm ẩn thân. Trên người Chung Như Thủy khoác ngoại sam của Phong Hàn Bích, mặt chôn trong ngực y, nhưng vẫn không che được dấu hôn chói mắt trên cổ hắn. Đào Như Lý và Lê Khổ rùng mình, liếc nhau, sáng tỏ.
“Hắn không sao, Như Lý đi theo ta.” Phong Hàn Bích lạnh lùng nói, Đào Như Lý gật gật đầu, ra hiệu với Lê Khổ, rồi theo vào. Ánh mắt Lê Khổ dần dần lạnh như băng, nụ cười trên mặt trở nên tàn bạo, Mạc gia dám ức hiếp bằng hữu của hắn, chờ chịu chết đi!
Đào Như Lý phân phó Lâm công công chuẩn bị nước ấm, Lâm công công thấy thảm trạng của Chung Như Thủy, cũng hiểu đã xảy ra chuyện không tốt, vội vàng đi nấu nước.
“Như nhi không bị thương, nhưng trên đường thổ huyết, nhanh xem giúp hắn!” Sắc mặt Phong Hàn Bích không tốt, thiếu chút nữa không duy trì được tỉnh táo. Đào Như Lý hiểu cảm thụ của Phong Hàn Bích, lập tức bắt mạch cho Chung Như Thủy.
“Cái này......” Đào Như Lý không dám tin nhìn Chung Như Thủy, lại quay đầu nhìn Phong Hàn Bích, sắc mặt khó coi.
“Rốt cục làm sao vậy!” Phong Hàn Bích hung ác hỏi.
“Thủy Thủy, hắn trúng cổ độc!” Đào Như Lý chợt nhớ tới cái gì đó: “Khó trách trước kia không biết hắn trúng độc gì, hóa ra là trúng cổ! Hôm nay độc trong cơ thể xảy ra dị động mới có thể phát hiện. nhưng, nguồn gốc của cổ là Ngộ quốc sớm bị Tương quốc tiêu diệt, sao lại......”
“Cổ độc!” Phong Hàn Bích rùng mình, “Như nhi từng nói với ta, lúc hắn bị Tương quốc bắt làm tù binh, vì khống chế hắn, Quý Phỉ cho hắn ăn một dược hoàn màu tím!”
“Cái này thông suốt......” Đào Như Lý trầm tư, Phong Hàn Bích lập tức hỏi: “Ngươi biết cách giải?”
“Cái này...... Kỳ thật cổ và độc là hai loại khác nhau, trước kia đều tách ra dùng, sau đó ở Ngộ quốc xuất hiện một vị quốc sư tài năng hiếm có, dùng kịch độc dưỡng cổ trùng, cuối cùng tạo ra cổ độc. Nhưng vì nó quá mức nguy hiểm, bị quốc quân hạ lệnh cấm dùng, chỉ có trường hợp đặc biệt mới có thể dùng. Nhưng, Ngộ quốc bị tiêu diệt ba mươi năm trước, giải dược...... Khả năng......”
“Đi tìm! Không phải Tương quốc bị hủy trên tay chúng ta sao! Mọi thứ của bọn họ chắc chắn nằm trong tay chúng ta, tìm sử thư của bọn họ, điển tịch của Ngộ quốc! Tóm lại, Như nhi không thể chết được!” Rốt cục Phong Hàn Bích không cách nào tỉnh táo được nữa, tối hôm đó, y tận mắt thấy người y đặt trong lòng thiếu chút nữa bị xâm phạm, hôm nay đối mặt với khả năng hắn sẽ chết, chỉ cần là người thì không thể nào tiếp tục giữ tỉnh táo!
Đào Như Lý sững sờ, hắn chưa từng thấy Phong Hàn Bích mất tỉnh táo như thế, ngay cả năm đó mẫu hậu của y chết trước mặt y, y cũng có thể tỉnh táo thề trước thi thể của nàng, nhất định đem hung thủ bầm thây vạn đoạn. Giờ, y vì Chung Như Thủy, mất đi toàn bộ tỉnh táo.
“Điện hạ yên tâm, ta là nhi tử của ‘Y tiên’ Đào Liên Ngọc, khắp thiên hạ, không có độc nào Đào Như Lý ta giải không được.” Đào Như Lý thản nhiên nhìn Phong Hàn Bích, vẻ mặt tự tin mà không tự phụ.
Phong Hàn Bích biết mình thất thố, xoa xoa mi tâm, có chút mệt mỏi nói: “Chờ chuyện Đồng Châu thành chấm dứt, ngươi bắt tay vào làm chuyện này...... Còn nữa, cám ơn ngươi.”
Hốc mắt Đào Như Lý bỗng dưng nóng lên, mỉm cười nói: “Đã rất nhiều năm điện hạ không nói lời cảm ơn với ta, thật đúng là có chút không quen, ta đi phối dược khống chế cổ độc trong người Thủy Thủy, điện hạ, chiếu cố hắn cẩn thẩn.” Đào Như Lý đứng dậy, lúc gần đi đem dược giúp tan máu đọng đặt bên giường.
Phong Hàn Bích gật gật đầu, đến khi Đào Như Lý ra khỏi phòng, chờ Lâm công công đem nước ấm đổ đầy dục dũng rồi rời đi, mới nhẹ nhàng kéo ngoại sam che Chung Như Thủy. Trên thân thể tuyết trắng phủ đầy hôn ngân tím xanh, lần đầu tiên Phong Hàn Bích hiểu cái gì gọi là lòng như đao cắt!
Chung Như Thủy luôn luôn tỉnh, Phong Hàn Bích biết rõ. Tiến lên nhẹ nhàng ôm hắn, Chung Như Thủy bỗng dưng run lên, ánh mắt Phong Hàn Bích ảm đạm, ôm chặt hơn, trầm giọng nói: “Dù ngươi thật sự bị...... Ta cũng không chán ghét ngươi, lại càng không rời khỏi ngươi! Cho nên, đừng sợ ta, cũng đừng rời khỏi ta. Ta thật sự......” Yêu ngươi...... Phong Hàn Bích không nói ra câu sau cùng, y sợ, sợ Chung Như Thủy trải qua chuyện này sẽ càng không thể tiếp nhận nam nhân, sợ hắn biết y ôm tâm tư như thế với hắn, sẽ nghĩ mọi cách rời khỏi y!
“Ngươi......” Chung Như Thủy khàn giọng nói, đầy cay đắng, “Đi ra ngoài trước, ta muốn yên lặng một chút. Yên tâm, ta không có chuyện gì, sẽ không luẩn quẩn trong lòng. Về phần cổ độc, ta đã sớm biết.”
Phong Hàn Bích bỗng dưng siết chặt cánh tay, lại chậm rãi buông lỏng. Hắn không phải nữ tử nũng nịu, cũng không phải công tử yếu đuối trong ‘Như hoa mĩ quyến’, nghe được quá khứ của Chung Như Thủy, y biết, Chung Như Thủy là một nam nhân xuất sắc, không thua bất kì nam nhân nào. Lúc này, nhiều lời hơn nữa chỉ dư thừa, biết rất rõ hắn tổn thương, nhưng chỉ có thể để hắn một mình mới là tôn trọng sự lựa chọn của hắn. Phong Hàn Bích buông hắn, ra khỏi phòng, giúp hắn đóng cửa lại.
Chung Như Thủy sững sờ nhìn Phong Hàn Bích rời đi, sau đó thản nhiên cười, thật hiểu hắn mà...... Thất tha thất thểu đứng lên, bước vào dục dũng. Chà sát nơi bị Khúc Dương Vũ sờ qua hôn qua, cho đến khi nước lướt qua da gây ra đau đớn mới dừng lại. Giơ hai cánh tay trước mắt, trên cổ tay xuất hiện hai vệt dây màu tím, trong đầu nhớ lại tình cảnh hắn bị trói chặt hai tay, khuất nhục bị Khúc Dương Vũ đặt dưới thân tùy ý xâm phạm. Toàn thân không ngừng run rẩy, mắt hạnh thật to đọng lại chất lỏng nóng bỏng, Chung Như Thủy hít sâu một hơi, nhắm mắt chìm xuống đáy nước. Hai tay ôm chân, thu nhỏ thân thể, yếu ớt mà bất lực.
Bên ngoài, Phong Hàn Bích dựa vào cửa, nhìn sao sáng trên trời, thần sắc cô đơn. Một người trong phòng, một người ngoài cửa, nhưng Phong Hàn Bích cảm thấy, khoảng cách giữa hai người bọn họ giống như chỉ xích thiên nhai*.
Lâm công công đứng hầu một bên, nhẹ thời dài, dù biết cuối cùng Chung Như Thủy không bị gì, nhưng cổ độc quỷ dị trong cơ thể hắn, có thể sống sót hay không vẫn chưa rõ. Thế tử này, vận mệnh thật trắc trở, Lâm công công lắc đầu cảm thán.
(*) Chỉ xích thiên nhai: gần ngay trước mắt xa tận chân trời