Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 96




Cuối cùng Lâm Bác Hiên cũng không ngất xỉu mà chống đỡ thân thể nặng nề nhanh chóng đi tìm Tô Tư Lân.

Vừa lúc Tô Tư Lân đi ra khỏi công ty, tài xế đứng bên cạnh nhanh chóng mở cửa xe, hơi cúi người chờ ông.

“Tô Tư Lân!!!” Lâm Bác Hiên cùng lúc đó nhảy xuống khỏi xe, nổi giận đùng đùng chạy qua nhưng ngay lập tức bị hai vệ sĩ mặc vest đen của Tô Tư Lân ngăn lại, hai tay cũng bị khống chế bẻ ngược ra sau.

“Có việc sao?”

“Mẹ nó! Ông lừa tôi!” Lâm Bác Hiên rống giận, sắc mặt dữ tợn, hai mắt long lên sòng sọc.

“Tôi lừa cậu cái gì?” Tô Tư Lân không mặn không nhạt hỏi một câu, khuôn mặt không hề xuất hiện thêm bất cứ biểu cảm nào càng không nhìn ra được cảm xúc nhưng khí thế của người ở trên cao lại hoàn toàn đạp Lâm Bác Hiên cũng đã từng là kẻ ở trên cao xuống.

“Chuyện Lưu Phóng là thế nào?! Dự án của Lâm thị và TH.S lại được khởi công là chuyện gì?! Ông nói vô cùng coi trọng Lưu Phóng, đầu tư một trăm vạn không phải sao?! Không phải ông nói muốn đối đầu với Lâm Hạo Sơ, muốn đối phó Lâm thị sao?!” Lâm Bác Hiên nghiến răng nghiến lợi mở miệng chất vấn, đôi mắt che kín tơ máu càng thêm tức giận.

“Tôi đúng là coi trọng Lưu Phóng, cũng đầu tư một trăm vạn nhưng không rõ vì sao mấy hôm trước hắn đã trả tiền lại cho tôi, còn về Lâm Hạo Sơ tôi đương nhiên muốn dạy dỗ cậu ta, nếu không làm gì có chuyện cổ phiếu Lâm thị tụt dốc không phanh trước đó?” Tô Tư Lân vô cùng kiên nhẫn giải thích.

Sắc mặt Lâm Bác Hiên có chút trắng, cuối cũng gã cũng hiểu mình trúng kế của Tô Tư Lân…

Mảnh đất kia mãi vẫn không được phê duyệt là do Tô Tư Lân cố ý, một là để Lâm Bác Hiên tin rằng Lâm thị sẽ sụp đổ, hai là để cồ phiếu Lâm thị bị rớt giá sau đó dụ dỗ Lâm Bác Hiên bán cổ phần để gã không còn bất cứ liên quan gì đến Lâm thị nữa. Cứ như vậy gã chẳng bao giờ chờ được đến ngày Lâm thị đóng cửa, chuyện làm ăn của Lâm thị sau này gã cũng không thể hưởng chỗ tốt nữa.

Mà Lâm Bác Hiên quả thật cũng bị lừa!

Mắt thấy cổ phiếu Lâm thị rớt giá lung lay sắp đổ, Lâm Bác Hiên lại càng thêm tín nhiệm Tô Tư Lân, cho rằng Tô Tư Lân cũng có lập trường giống mình. Mà Tô Tư Lân cũng ra vẻ coi gã như bạn tốt, gã cũng muốn lợi dụng cơ hội này để leo lên Đông Sơn tái khởi, hơn nữa còn giới thiệu Lưu Phóng cho gã làm quen.

Tô Tư Lân đã sớm biết Lưu Phóng là kẻ lừa đảo, để khiến Lâm Bác Hiên có thể yên tâm hợp tác với Lưu Phóng ông liền tự mình đầu tư một trăm vạn. Về việc tại sao cuối cùng Lưu Phóng trả lại cho Tô Tư Lân một trăm vạn, có lẽ là kiêng kị thân phận, sợ bị Tô Tư Lân trả thù.

Cũng bởi vậy kẻ như Lâm Bác Hiên một không có bối cảnh hai không có hậu trường, trong tay lại có tiền liền thành đối tượng hàng đầu cho Lưu Phóng lừa…

Lâm Bác Hiên không thể tin được trong một đêm mình đã trở thành hai bàn tay trắng, thân phận, danh lợi, địa vị, quyền thế gã đã mất đi, hiện tại thế nhưng ngay cả tiền cũng không có!!

“Lâm Bác Hiên, cậu nên tự nói chuyện với lương tâm của bản thân…” Tô Tư Lân khinh miệt nhìn lướt qua Lâm Bác Hiên trên mặt không còn chút máu, chậm rãi nói: “Cổ phần Lâm thị là tôi bảo cậu bán sao? Tôi thậm chí còn chưa từng đề cập qua đúng không? Mà công ty của Lưu Phóng cũng là tôi bảo cậu hợp tác sao? Tôi gợi ý cậu đầu tư hả? Tất cả những chuyện này, tất cả đều là tự cậu lựa chọn.”

Tô Tư Lân cho là mình căn bản không nói dối, ông thật sự muốn dạy dỗ Lâm Hạo Sơ, dù sao với một người truyền thống như ông rất khó có thể chấp nhận chuyện cháu ngoại trai của mình lại có mối quan hệ không bình thường với một đứa con trai khác. Nhưng Lâm Bác Hiên cũng nói không sai, Tô Tư Lân quả thật tính kế gã.

Lưu Phóng đúng là bạn học ở nước ngoài của ông, cũng thật sự là người làm nên sóng gió trong trường, chỉ dựa vào há miệng cũng có thể đùa giỡn rất nhiều người, nhưng Tô Tư Lân từ sớm đã ghét cái bản lĩnh mồm mép của ông ta nên sau khi tốt nghiệp đã không còn liên lạc.

Sau này, cách đây không lâu ông tham gia buổi tụ họp của lưu học sinh năm đó, biết được Lưu Phóng đã rời khỏi cương vị công tác mười mấy năm ở LEG, hiện tại đang bắt đầu tính toán mở công ty.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Tô Tư Lân không đưa ra bất cứ đánh giá gì, dù sao trên đời cũng không có gì là tuyệt đối. Nhưng một người đàn ông ngoài bốn mươi gần năm mươi bỗng nhiên muốn gây dựng sự nghiệp làm sao ông có thể không cảm thấy lạ.

Vì thế ông liền cho người đi điều tra công ty của Lưu Phóng mới phát hiện đó chỉ là cái vỏ, còn Lưu Phóng vẫn luôn dựa vào cái vỏ này lừa gạt người ở khắp nơi đầu tư, nhưng tạm thời chưa thành công.

Lúc ấy Tô Tư Lân liền có ý nghĩ, liền cố ý hẹn Lưu Phóng đi chơi golf và có chuyện xảy ra sau đó.

Nói thật ông cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất trắng một trăm vạn này, không ngờ Lưu Phóng lại biết điều, biết có người trăm triệu lần không được lừa gạt…

Nhưng Tô Tư Lân thật sự rất muốn bị lừa mất một trăm vạn này để thằng nhóc Tả Trạm Vũ nợ mình một ân tình!

Không khỏi thở dài sâu kín, Tô Tư Lân nghĩ thầm cháu ngoại trai của mình thật sự rất thông minh, khi ông chèn ép Lâm thị lại có thể nghĩ ra cách không tốn chút sức lực nào để Lâm Hạo Sơ yên lặng theo dõi kỳ biến, ngư ông đắc lợi.

Nếu Lân Hạo Sơ mạnh mẽ tích cực chống lại ông có lẽ Lâm Bác Hiên cũng không chút do dự bán cổ phần Lâm thị như vậy, dễ dàng chui vào bẫy của ông lại càng không có chuyện giữa gã và Lưu Phóng…

Tô Tư Lân dứt khoát kể ra câu chuyện phía sau, từng câu từng chữ như đâm vào lồng ngực Lâm Bác Hiên.

“Tôi muốn giết ông, tôi muốn giết ông!” Lâm Bác Hiên trong nhát mắt giận không kiềm được, hoàn toàn không để ý lúc này có bao nhiêu người đang nhìn náo nhiệt, làm ra vẻ muốn xông lên sống mái cùng Tô Tư Lân. Hai vệ sĩ thấy thế càng thêm dùng sức ghìm chặt gã khiến gã không thể nào cử động.

Tô Tư Lân nhìn gã rồi mỉm cười không quan tâm, ngồi vào trong xe.

Hai vệ sĩ lập tức cũng buông Lâm Bác Hiên ra, một người ngồi vào vị trí phó lái một người ngồi xuống ghế sau cạnh Tô Tư Lân.

Ngay khi xe chuẩn bị khởi động phía bên kia đường bỗng nhiên truyền đến tiếng phụ nữ la hét thất thanh, tiếng hét đó quả thực không khác gì nữ quỷ tràn ngập oán khí, ai nghe được cũng cảm thấy sợ hãi.

“Lâm Bác Hiên! Mày trả lại tiền cho tao, trả lại đây!!” Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên trên mặt chằng chịt nếp nhăn, tóc hỗn độn giống như có bệnh tâm thần nổi giận đùng đùng đánh về phía Lâm Bác Hiên.

Thì ra là Chu Văn Vận vẫn luôn chú ý hướng đi của gã, khi bà ta nhìn thấy Lâm Bác Hiên bán cổ phần Lâm thị dưới danh nghĩa của mình, đồng thời đầu tư toàn bộ tài chính vào công ty của Lưu Phóng bà ta cũng bắt chước theo, ôm mộng làm giàu một lần nữa.

Nhưng bà ta trăm triệu không ngờ rằng Tô tư Lân đầu tư một trăm vạn cho Lưu Phóng vốn chẳng phải để giúp đỡ gì mà chỉ để giăng bẫy dụ Lâm Bác Hiên…

Chu Văn Vận hoàn toàn mất lý trí, bà ta túm lấy tay Lâm Bác Hiên đánh. “Nếu không phải tại mày bán cổ phần công ty tao cũng sẽ không bán theo! Nếu không phải tại mày hợp tác với Lưu Phóng tao cũng sẽ không đầu tư theo! Mày làm tao bị lừa hết tiền, mày mau đền tiền cho tao đi, đền đi!!”

Thật ra Chu Văn Vận cũng phát hiện ra bất thường sau Lâm Bác Hiên vài giờ, nhưng bà ta báo cảnh sát đầu tiên. Cảnh sát điều tra ra được Lưu Phóng nhiều năm nay nghiện cá độ, càng chơi càng lớn nên khi đặt sai cũng không khác gì kẻ khác bước lên con đường nợ nần không lối về.

Sau đó ông ta bị đám cho vay nặng lãi chặn đường, bất đắc dĩ chỉ còn cách đi lừa đảo để có tiền trả vay nặng lãi. Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là tiền trong tay Lưu Phóng nếu trả cho bọn vay nặng lãi thì xác suất về 0 là rất cao!

Về phía vợ con Lưu Phóng, đã ly dị từ ba tháng trước, con trai để mẹ nuôi, nhưng có lẽ hai bên sợ ảnh hưởng đến tâm trạng con trai nên vẫn chưa công bố chuyện ly hôn.

Lưu Phóng đã bốc hơi khỏi nhân gian, vợ con ông ta cũng chẳng còn liên hệ gì với ông ta, Chu Văn Vận bị lừa đến táng gia bại sản căn bản không biết nên tìm ai chỉ có thể tìm Lâm Bác Hiên đã khiến bà ta lạc lối!

“Con mẹ nó, bà cút ngay!!!”Lâm Bác Hiên vốn đã nổi trận lôi đình, khi nhìn thấy người phía trước cũng mất lý trí, mặc kệ đang trước mặt bao nhiêu người, mặc kệ đối phương là phụ nữ hay là mẹ mình cũng xông lên đạp. “Tôi bắt bà bán cổ phần công ty sao?! Tôi bảo bà đầu tư cho Lưu Phóng sao?!”

Chu Văn Vận bị đá đến văng ra ngoài, nhưng lại lập tức đứng lên lao đến đánh Lâm Bác Hiên, trong miệng lẩm bà lẩm bẩm “Đưa tao tiền, đưa tao tiền” …

Mà Lâm Bác Hiên lập tức cũng giống kẻ điên, bắt đầu đánh đập Chu Văn Vận trước mặt công chúng…

“Khụ khụ… Tô tổng, chúng ta hiện tại phải đi ngay?” Vệ sĩ ngồi ghế phó lái cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

Tô Tư Lân đang tràn đầy hứng thú hóng chuyện vui hồi thần, nhận ra còn không đi nữa sẽ muộn. Ông nhìn lướt qua hai tên cấp dưới trên xe, hiển nhiên cũng là hóng chuyện đến quên chính sự.

Ông không đổi sắc mặt gật đầu, nghĩ thầm trong lòng lúc về để phòng tài vụ trừ lương hai đứa này.

Xe cuối cùng cũng khởi động, Tô Tư Lân nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua hai mẹ con còn đang ở tại chỗ cấu xé nhục mạ lẫn nhau cùng với những người xung quanh vây xem náo nhiệt, nghĩ thầm khó trách không lâu trước đó Tả Trạm Vũ từng nói với ông, vợ nó thích nhất là nhìn chó cắn chó…