Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 86




Lý Lâm Chiêu đúng là người không thích dây dưa dài dòng, phải nói hắn chính là kiểu người sấm rền gió cuốn, máy bay vừa tới thành phố F liền trực tiếp mang theo Lâm Hạo Sơ đi gặp khách hàng, hành trình hơn bốn tiếng đồng hồ, hai người ngay cả thời gian nghỉ cũng không có.

Khi bọn họ đến nhà hàng ăn cơm chỉ còn cách giờ hẹn đối tác nửa tiếng đồng hồ, Lý Lâm Chiêu nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ liền xác nhận tuổi trẻ đúng là tốt. Lăn lộn mấy tiếng đồng hồ nhưng Lâm Hạo Sơ nhìn qua vẫn có vẻ thoải mái như trước, ngoại trừ việc xung quanh mắt có một vòng thâm đen, chắc là tối qua “chơi đùa” với Tả Trạm Vũ đến quá muộn…

“Mệt không?” Lý Lâm Chiêu thản nhiên hỏi một câu.

“Không sao.” Tuy rằng ngày hôm qua gây sức ép với Tả Trạm Vũ một đêm không ngủ nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn lắc đầu.

Lý Lâm Chiêu cười cười, nói tiếp: “Cha cậu khi còn sống cũng là người cuồng công việc như vậy, từng giây từng phút cũng không muốn bỏ phí, năm đó tôi theo cha cậu đi làm việc bị bóc lột đến không còn gì!”

Lý Lâm Chiêu kể chuyện còn mang theo chút oán giận giống như đang trách Lâm Khánh Diệp, nhưng Lâm Hạo Sơ lại nghe ra một chút ám chỉ cùng vài đạo lí bên trong, đồng thời cũng hiểu những đạo lí ấy sẽ mang lại lợi ích cho cuộc đời mình.

Thương trường như chiến trường, có khi ngươi chỉ chậm hơn đối thủ một bước nhỏ nhưng có thể sẽ làm mất một mối làm ăn.

Lý Lâm Chiêu nhìn lướt qua Lâm Hạo Sơ thấy hắn ngầm hiểu không khỏi vừa lòng vuốt cằm. “Cậu ở đây chờ tôi chút.” Sau khi nói với Lâm Hạo Sơ một câu hắn liền đi vào toilet cách đó không xa.

Mấy phút đồng hồ sau Lý Lâm Chiêu đi ra, dáng vẻ lên tinh thần không ít, có lẽ vừa dùng nước lạnh rửa mặt, hơn nữa Lâm Hạo Sơ cũng nhận ra hắn đã thay một bộ quần áo khác không giống bộ mặc lên máy bay.

Lâm Hạo Sơ nhìn Lý Lâm Chiêu nét mặt toả sáng không nhịn được nhớ lại trước khi cha qua đời đã nói với hắn, cho dù là bất cứ tình huống nào thì cũng phải để cho người khác thấy được bộ dạng xuất sắc nhất của bản thân.

Sau đó giám đốc tập đoàn Mậu Phàm cùng vài cấp dưới cũng đến nhà hàng, Lý Lâm Chiêu biết nghe lời phải tiếp đón bọn họ, giới thiệu Lâm Hạo Sơ, không khí được hắn xây dựng rất tốt, rất hòa hợp.

Đoàn người ngồi trên bàn rượu đa số đều nói vài đề tài râu ria, như là chuyện thời sự trong nước, thỉnh thoảng có nói mấy câu về dự án nhưng đều chỉ qua loa. Lâm Hạo Sơ nói cũng không nhiều, phần lớn thời gian hắn chỉ mời rượu.

Ở đây tuổi của hắn nhỏ nhất, bối phận thấp nhất, mà người tổng giám đốc công ty Mậu Phàm đưa tới chức vụ cũng không thấp, trẻ nhất cũng đã ba mươi tuổi còn lớn hắn hắn một vòng.

Toàn bộ quá trình Lâm Hạo Sơ cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, đồng thời cũng biểu hiện vừa vặn khiêm tốn, ngẫu nhiên mở miệng nói mấy câu cũng rất ổn trọng thành thục, điều này khiến vài vị chức cao trong tập đoàn Mậu Phàm nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Dù sao trước đó bọn họ chỉ biết mình sẽ gặp một vị tiếu gia nhà giàu ngậm thìa vàng lớn lên, đến đại học còn chưa tốt nghiệp, vốn tưởng rằng chỉ là đi theo Lý Lâm Chiêu xem náo nhiệt lại không ngờ là một thiếu niên thông minh ham học hỏi.

Mãi cho đến khi mấy vị cấp cao trong tập đoàn Mậu Phàm mặt mày hớn hở cất bước Lâm Hạo Sơ mới nhíu mày.

Vừa uống nhiều như vậy rượu thân thể ít nhiều cũng không thoải mái, hơn nữa trong khoảng thời gian này hắn còn quá lao lực.

Lý Lâm Chiêu nhìn rõ thay đổi của Lâm Hạo Sơ ở trong mắt, nhận ra hắn cũng giống cha mình bảy tám phần liền không khỏi nhớ lại: “Còn nhớ năm đó Khánh tổng mang tôi đi xã giao, theo lẽ thường nhân viên như tôi phải chắn rượu cho sếp, còn nhớ khi vừa mới vào tôi còn thề son sắc tửu lượng của mình rất cao.”

Có lẽ đây là một trong những nguyên nhân giám đốc bộ phận nhân sự của Lâm thị nhận hắn, sau khi vào công ti không bao lâu giám đốc bộ phận tiêu thụ có việc Lâm Khánh Diệp liền mang theo hắn đi dự tiệc.

Ai ngờ lần đó trùng hợp hắn bị đau dạ dày không uống được rượu, vốn tính không quan tâm mà uống một hơi cạn sạch lại không ngờ Lâm Khánh Diệp làm sao biết được, khi hắn ngẩng đầu muốn uống cho nhanh ông liền nhẹ nhàng vỗ tay hắn, tự mình nhận lấy uống hết, còn vì xin lỗi khách hàng mà tự nhận ba chén phạt.

Sau đó Lâm Khánh Diệp liền giúp hắn chắn rượu, tự mình uống hết mấy người đến mời, uống đến mức sắc mặt đỏ bừng nhưng lông mày cũng không thèm nhíu, nhưng sau khi tiệc tàn cũng phải vào toilet nôn ói nửa giờ.

Lý Lâm Chiêu vĩnh viễn không quên được cảm giác Lâm Khánh Diệp nhẹ nhàng ngăn lại tay mình, dịu dàng như vậy, bao dung như vậy. Trong suốt ba năm sau đó ánh mắt hắn vẫn luôn không cách nào rời khỏi người đàn ông nhẹ nhàng như ngọc ấy.

“Nghĩ lại mới thấy bản thân đúng là không qua được, chuyên môn thích trai thẳng…” Lý Lâm Chiêu đột nhiên nửa đùa nửa nghiêm túc nói, sau đó sâu kín thở dài một hơi.

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, nhìn vẻ mặt có chút cô đơn của Lý Lâm Chiêu cũng hơi đoán được, nhưng không vạch trần.

Khi hai người trở lại khách sạn đã mười giờ tối. Sau khi Lâm Hạo Sơ rửa mặt xong nhịn không được lấy điện thoại ra bấm gọi cho Tả Trạm Vũ.

“Đang làm gì đó?” Đây là một vấn đề vô cùng nhạt nhưng đời này Lâm Hạo Sơ hẳn chỉ có thể nói như vậy với một mình Tả Trạm Vũ.

“Nằm ở trên giường ngẩn người nhìn chằm chằm lão Nhị đến giờ vẫn ngẩng đầu của tôi…” Người nào đó sâu kín đáp.

Có ai biết, người nào đó vừa son sắc thề muốn đem toàn bộ thành quả nghiên cứu lí luận… Kỹ xảo dùng trên người bà xã, “tận hết sức lực” để bà xã vui sướng một phen thì kết quả, bà xã lại không có, đó là cảm giác gì cơ chứ…

Cùng lúc đó, Lý Lâm Chiêu một mình ở trong phòng hồi vị lại cách đây không lâu vừa được Hứa Hựu Lễ xoa bóp cho, lại nhớ đến ánh mắt âm lãnh của Tả Trạm Vũ nhìn mình trước khi rời khỏi thành phố H, đắc ý nghĩ: “Ông đây chính là muốn chia rẽ đôi uyên ương đang tân hôn tụi mi đó, mi có thể làm gì chứ có thể làm gì chứ có thể làm gì chứ??”

Xa tận thành phố H, Tả Trạm Vũ dường như nghe thấy ác ý của ai đó với mình, đột nhiên nhếch khóe miệng âm trầm nghĩ: “Ông xem tôi làm thế nào…”

Thân thể Lý Lâm Chiêu đột nhiên run lên, sau lưng cảm thấy lạnh lẽo…

Vợ yêu đi công tác nên ngày nào Tả Trạm Vũ cũng đến bệnh viện với mẹ mình.

Đây là Tô Duy đặc biệt cho phép, nếu không Tả Trạm Vũ đến bà liền đuổi hắn về với Lâm Hạo Sơ.

Tả Trạm Vũ biết bởi vì cha mình phản bội nên mẹ lại càng không có cảm giác an toàn với tình cảm của mình và Lâm Hạo Sơ.

Hôm nay Tả Trạm Vũ cuối cùng cũng thuyết phục được mẹ của hắn chơi game cùng, hai mẹ con đang chơi vui vẻ lại không nghĩ tới Trần Mộc Sâm đã lâu không thấy nay lại đến, hơn nữa, bên cạnh còn có một cô bé thanh thuần xinh đẹp.

“Tiểu Mộc, Tiểu Phàm, các con tới rồi!” Tô Duy vốn theo Tả Trạm Vũ đánh quái đến tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía nhìn thấy Trần Mộc Sâm và Lý Tích Phàm liền vội vàng nhiệt tình tiếp đón bọn họ, khóe miệng cười đến không ngừng được.

Đã lâu lắm rồi bà không vui như vậy…

“Cháo dì ạ!” Trần Mộc Sâm và Lý Tích Phàm trăm miệng một lời, không chỉ chỉnh tề mà ngay cả ngữ khí cũng không khác.

Tả Trạm Vũ nhìn trận thế này liền đoán được Trần Mộc Sâm và Lý Tích Phàm hẳn là thường xuyên đến thăm mẹ của hắn.

Thế này có chút ngoài dự liệu, ngoại trừ lên lớp hắn và Lâm Hạo Sơ không gặp Trần Mộc Sâm nữa, tiểu tử này lúc trước luôn theo đuôi hắn bỗng nhiên biến mất như bốc hơi, hắn không có cảm giác gì nhưng Lâm Hạo Sơ từng kỳ quái hỏi.

Tả Trạm Vũ cái gì cũng không nói, tuy rằng hắn rất xác định Trần Mộc Sâm cũng không phải vì cái gọi là hỗ trợ việc làm ăn của cửa hành, mà là vì cùng Lý Tích Phàm ở cùng một chỗ.

Kỳ thật lúc ấy thái độ của Trần Mộc Sâm với Tả Trạm Vũ gần như cúng bái, vẫn rất hi vọng thỉnh thoảng Tả Trạm Vũ dẫn hắn cùng lăn lộn, chỉ tiếc Tả Trạm Vũ lại thân với Lâm Hạo Sơ quá khiến hắn không có cơ hội.

Trần Mộc Sâm vẫn luôn rất buồn rầu, chỉ là bạn gái của hắn cấm hắn không được quá thân thiết với Lâm Hạo Sơ, lại càng không muốn hắn giới thiệu cô với Lâm Hạo Sơ, nói là trước kia thầy bói nói rằng cô và kẻ có tiền như nhà họ Lâm không hợp, cô và người có quan hệ thân thiết với cô nhất định phải tránh xa.

Trần Mộc Sâm không biết đó là vì Lý Tích Phàm lo lắng Lâm Hạo Sơ nhìn thấy mình sẽ nói cho bí mật của y cho Trần Mộc Sâm…

Trần Mộc Sâm đối với Lý Tích Phàm luôn là nói gì nghe nấy không còn cáh nào, chỉ có thể xa cách Lâm Hạo Sơ, tìm đến Tả Trạm Vũ lại phát hiện Lâm Hạo Sơ và ai đồ ở cùng một chỗ, cũng chỉ có thể lén lút rời đi…

Tả Trạm Vũ nhìn mẹ mình, hẳn là chưa phát hiện Lý Tích Phàm thật ra là nam, về phần Trần Mộc Sâm, cái đồ ngốc đó hiển nhiên cũng chưa phát hiện.

“Trạm… Trạm Vũ, đây là bạn gái của tôi, Tích Phàm, cậu cũng biết.” Trần Mộc Sâm dắt tay Lý Tích Phàm thẹn thùng giới thiệu, mặt đỏ đến tận mang tai nhưng miệng cũng cười đến tận mang tai.

“Xin chào.” Lý Tích Phàm lễ phép gật đầu với Tả Trạm Vũ. Y biết Tả Trạm Vũ đã sớm phát hiện giới tính thật của mình, nhưng trực giác nói cho y biết Tả Trạm Vũ sẽ không nhúng tay quản chuyện của y và Trần Mộc Sâm.

Tả Trạm Vũ cười cười cũng gật đầu lại với y, Lý Tích Phàm cẩn thận liếc mắt một cái đánh giá hắn, đột nhiên khóe miệng cười liền chùng xuống, mặt cũng âm trầm vài phần.

“Em không vui, muốn đi ra ngoài một chút! Anh đừng đi theo!!” Lý Tích Phàm lạnh lùng hất tay Trần Mộc Sâm, vô cùng ngạo kiều đi ra khỏi phòng bệnh, cũng không thèm để y Trần Mộc Sâm gọi.

Trần Mộc Sâm đau khổ đầy mặt, rất là nghi hoặc hỏi: “Trạm Vũ, tôi cũng không biết vì sao Tiểu Phàm cứ bỗng nhiên giận dỗi, nhưng cũng may hơn một giờ là lại tốt.”

Đối với việc này Tả Trạm Vũ quả thật hiểu rõ.

Vì sao ư? Bởi vì Lý Tích Phàm nhìn ra bản chất quan hệ của hắn và Lâm Hạo Sơ, mà rõ ràng bọn họ thong đồng với nhau sớm hơn nhưng đến bây giờ còn dừng lại ở hôn, thậm chí còn mới nắm tay…

Sau ngày xuất viện, Lý Tích Phàm lập tức tìm Trần Mộc Sâm nói mình quyết tâm cải tà quy chính, thôi việc ở câu lạc bộ đêm, sau đó, hai người cứ như vậy ở cùng một chỗ.

Nhưng bọn họ đã hẹn hò tám tháng, Trần Mộc Sâm ngoại trừ nắm tay thì không dám làm gì Lý Tích Phàm nữa, mà ngay cả mấy lần hôn nhau của họ đều là Lý Tích Phàm chủ động.

Thật ra chủ động cũng không sao, từ việc cố tình để lộ xương quai xanh hay cố ý mặc quần áo mỏng, có thể nói Lý Tích Phàm đã dùng hết thủ đoạn nhưng cái đồ ngốc này một chút cũng không hiểu, lại còn dùng vẻ mặt chân thành nói với y: “Mẹ anh nói, trước khi kết hôn không được phát sinh chuyện nam nữ, đã là đàn ông thì phải có trách nhiệm với người yêu, biết cưng chiều bạn gái, BLABLA…”

Mẹ anh nói?! Mẹ anh nói?!?! Lý Tích Phàm thật sự là cô đơn trống rỗng đến phát hận! Hắn đường đường là một tuyệt thế giai nhân, vậy mà tám tháng rồi còn chưa được khai bao?! Á!!

Kết quả hôm nay Lý Tích Phàm gặp Tả Trạm Vũ ở bệnh viện, vừa nhìn thoáng qua mấy lần đã phát hiện manh mối.

Tả Trạm Vũ tuy rằng vẫn luôn mang vẻ vân đạm phong khinh, khí định thần nhàn nhưng trước đây Lý Tích Phàm vẫn nhìn ra suy nghĩ chân thật của hắn: tâm dương khó nhịn, muốn tìm bất mãn, muốn rape mà lại không thể không nhịn đến nghiến răng nghiến lợi. Ai ngờ đến hôm nay, người này thế nhưng thần thanh khí sảng, nhìn cái gì cũng cảm thấy vui vẻ.

Vì sao ư?

Vì ăn được đến miệng rồi!

Lý Tích Phàm thật sự là hận đến nghiến răng, rõ ràng y và Trần Mộc Sâm xác định quan hệ còn sớm hơn mấy tháng, bọn họ chuyện gì cũng đã làm còn y ngay cả thằng rm của Trần Mộc Sâm cũng chưa sờ qua, mỗi lần vừa muốn sờ đã bị tên kia đẩy ra, tiếp tục phải nghe những lời “mẹ Trần đã dặn…”

Y đã từng rất nhiều lần muốn đi khách sạn tìm tình một đêm, nhưng khi thấy vẻ si mê thâm tình mà Trần Mộc Sâm dành cho mình hắn lại nhịn được…

Ngay khi Trần Mộc Sâm theo thường lệ dùng vẻ mặt hạnh phúc ngại ngùng kể cho Tô Duy nghe về khoảng thời gian hạnh phúc với Lí Tích Phàm, Tả Trạm Vũ một mình chơi game giết gian thì Lý Lâm Chiêu xa tại thành phố F sau khi luyện giọng vài lần cuối cùng cũng lo lắng thấp thỏm bấm điện thoại cho Hứa Hựu Lễ.

“A lô, cơm…” Giọng của hắn hàm hậu êm tai, giống như rượu đỏ đã ủ vài chục năm, thanh lịch mà lâu dài.

Chỉ tiếc đối phương không có tâm trạng thưởng thức giọng nói của hắn, trực tiếp ngắt lời, thẳng mặt mắng một trận: “Ăn cái mông của mi chứ cơm! Thí nghiệm của ông đây đang gặp chỗ bế tắc, mấy hôm nay không ngủ được, cơm cũng ăn không vào!”

Lòng Lý Lâm Chiêu lộp bộp, lo lắng nói: “Sao lại gây sức ép cho bản thân như vậy! Ăn cơm thật ngon, rồi mau đi ngủ! Thí nghiệm bế tắc thì tìm thằng nhóc Tả Trạm Vũ đi!”

Tình yêu của Hứa Hựu Lễ với nghiên cứu khoa học quả thật đã vượt qua tình yêu với con người, đáng tiếc lúc trước hắn gia cảnh bần cùng không được học hành nhiều đã phải ra ngoài làm công. Vì Hứa Hựu Lễ không có trụ cột căn bản nên việc đang thí nghiệm lại gặp chỗ bí là thường xuyên.

Phương diện này chuyên gia không ít, người có thể làm cố vẫn rất nhiều nhưng Nghiêm Quản Phố là khu vực đặc biệt, thí nghiệm của Hứa Hựu Lễ không thể đưa ra ánh sáng nên chỉ có thể tìm Tả Trạm Vũ hỗ trợ.

“Tìm cái mông mà tìm! Hắn nói mình nhớ vợ nhớ đến hỏng, không thể tập trung tinh lực làm gì hết!” Bên kia điện thoại Hứa Hựu Lễ tiếp tục không chút khách sao chửi rủa: “Đều là do tên tiện nhân là mi! Ông nói cho mi biết, cái lời đồng ý đi sơn trang nghỉ hè sang năm với mi ông muốn thu lại! Tiện nhân đừng đến làm phiền ông nữa!”

“Bộp ——” một tiếng, Hứa Hựu Lễ cúp điện thoại, để lại tiếng “tút tút” lạnh lẽo vô tình, nghe như ruột gan Lý Lâm Chiêu đang đứt từng khúc, lệ rơi đầy mặt.

“Ê, Hạo Sơ, cậu mau gọi điện thoại cho Tả Trạm Vũ nói chúng ta trong vòng một tuần sẽ xong hết việc rồi về thành phố H!!!”

Trong khách sạn vang lên tiếng sư tử Hà Đông rống cao đến tận mây xanh…