“Thật sự không cần tôi ôm em hả? Hay để tôi đỡ em đi?”
“Không cần!” Lâm Hạo Sơ không chút do dự từ chối, nghĩ thầm rằng đỡ cái gì mà đỡ? Còn muốn ôm?? Hắn mặc dù là ở phía dưới nhưng không có nghĩa là hắn yếu!
Vươn tay xuống giường mò quần mặc lại, Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua liền nhận ra quần áo của hai người đều bị Tả Trạm Vũ ném xa tới mấy mét, trước đó chỉ có thể mặc tạm cái quần rồi xuống giường. Ngay khoảnh khắc đặt chân xuống đất, hắn đau đến không nhịn được phải nhe răng trợn mắt.
Thật mẹ nó đau!!!
Lâm Hạo Sơ nhăn chặt mày lại, theo bản năng muốn đỡ tường nhưng cuối cùng vẫn hold lại. Hắn cố sự khó chịu trên cơ thể cố gắng bước đi một cách tự nhiên đến toilet.
Tả Trạm Vũ lười biếng nằm trên giường, nhìn cơ bắt cân xứng đẹp đẽ của Lâm Hạo Sơ, nhìn nửa người trên của hắn không mặc áo để lộ da thịt tinh tế xinh đẹp nhịn không được huýt sáo một cái.
Lâm Hạo Sơ không thèm để ý tên kia, sau khi đi vào toilet liền đóng cửa.
Người trong gương sắc mặt vẫn còn ửng hồng, trên mặt vẫn còn lưu giữ dư vị tình dục, Lâm Hạo Sơ nhìn thấy những nơi da thịt lộ ra ngoài của mình đều phủ đầu dấu vết xanh tím, đủ thấy tình hình chiến đấu lúc nãy có bao nhiêu kịch liệt, và, Tả Trạm Vũ lúc ấy có bao nhiêu cố gắng chăm sóc yêu thương hắn.
Lâm Hạo Sơ không nhịn được nhớ lại lúc Tả Trạm Vũ dùng miệng ngậm thứ kia của mình, rõ ràng là người yêu, thậm chí là vợ chồng, không phải ai cũng tự nguyện làm chuyện này cho đối phương. Mà người trước mắt chính là Tả Trạm Vũ – kiêu ngạo không ai bằng lại cam tâm làm chuyện này cho hắn.
Lâm Hạo Sơ nhịn không được nhếch miệng cười, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm, xử lí nơi vẫn lưu lại chất lỏng nào đó.
Hơn hai mươi phút sau hắn mở cửa phòng tắm, đập vào mắt chính là Tả Trạm Vũ một tay chống đầu đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Lúc này hắn tùy ý đắp lên lưng cái chăn màu xanh da trời, da tay tuy rằng không quá trắng nhưng sáng bóng phản xạ dưới ánh đèn rất có tính quyến rũ người khác. Ánh mắt của hắn lười biếng mà yêu dã, cứ như vậy sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, nhìn chăm chú đến mức Lâm Hạo Sơ tự nhận da mặt khá dày cũng cùng bắt đầu đỏ mặt…
Lâm Hạo Sơ đi lên giường, mới vừa xốc chăn lên nằm xuống không ngờ lại Tả Trạm Vũ xoay người, đè chặt dưới thân.
“Làm gì?!” Lâm Hạo Sơ bị bắt ghé vào trên giường nhịn không được cất cao giọng hỏi.
“Vì lí do an toàn, tôi phải kiểm tra…” Tả Trạm Vũ nói xong liền cường thế tụt quần Lâm Hạo Sơ rồi lại ném xa mấy mét, khi cái mông tròn mẩy lộ ra trước mắt, ánh mắt hắn không khỏi sững sờ, sâu trong đáy mắt có sóng gió cuộn trào.
“Cái kia nhất định phải xử lý sạch sẽ, nếu không nghe nói sẽ phát sốt.” Hắn dùng giọng nói trầm thấp để giải thích.
Lâm Hạo Sơ nghe vậy không giãy dụa nữa, hắn cảm thấy ngón tay thon dài linh hoạt của người nào đó bắt đầu khuấy đảo trong □□ của mình, thân thể trong nháy mắt lại xuất hiện cảm giác, hơi thở càng lúc càng không khống chế được dần dần nặng hơn.
Tả Trạm Vũ cảm giác được người dưới thân run rẩy không khỏi cười ra tiếng, động tác trên tay lại không chút rối loạn, vô cùng chuyên chú cẩn thận bắt đầu xử lí.
Sau một phen gây sức ép, trên trán Lâm Hạo Sơ bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, Tả Trạm Vũ sau khi xác nhận đã sạch sẽ liền ngả ngớn vỗ vỗ mông Lâm Hạo Sơ, vô cùng lưu manh nói: “Bà xã, mông em cong quá đi!”
Nói xong hắn dùng chính cái nơi lần thứ hai có phản ứng của bản thân vô cùng tình sắc đẩy đẩy vào nơi nào đó rất cong của Lâm Hạo Sơ.
“Đệt!” Lâm Hạo Sơ mặt đỏ tai hồng chửi bậy một câu, đang muốn xoay người lại bị Tả Trạm Vũ ôm vào trong ngực.
“Bà xã, anh yêu em…” Tả Trạm Vũ ghé mặt lên tóc hắn, giọng điệu không còn thiếu đứng đắn như trước mà là dịu dàng lưu luyến chưa từng có.
Lâm Hạo Sơ không trả lời, khóe miệng ngay lập tức cười nhợt nhạt, mãi cho đến khi tiến vào mộng đẹp nụ cười này cũng không biến mất…
Giấc ngủ này hai người ngủ vô cùng sâu, nếu không phải ngoài cửa vang lên tiếng gõ liên tục thì có lẽ hai người đã ngủ thẳng đến giữa trưa.
Tả Trạm Vũ ngăn lại Lâm Hạo Sơ đang muốn xuống giường, đi đến cạnh TV lấy quần áo đưa cho hắn, bản thân cũng mặc một bộ quần áo. Đợi sau khi Lâm Hạo Sơ cũng ăn mặc chỉnh tề hắn mới mở cửa phòng.
Ngoài cửa, Lý Lâm Chiêu mặt không đổi sắc đứng ở đó, nhìn Lâm Hạo Sơ đang ngồi ở đầu giường, ánh mắt không khỏi thay đổi.
Lúc này Lâm Hạo Sơ đã điều chỉnh tốt trạng thái, đứng lên đi tới cửa, lễ phép hỏi: “Chú Lý, chú tìm cháu có việc gì không?”
Hắn vẻ mặt tự nhiên, bước đi không chút nào khác thường, Tả Trạm Vũ xem ở trong mắt đau lòng thề thốt mấy ngày nay nhất định phải bồi thường thật tốt cho bà xã, nhất định phải đem hết công phu đã gắng sức học hỏi ra sử dụng trên người bà xã, hầu hạ bà xã thích đến mê mệt! Sướng đến thăng thiên!!
Ánh mắt Lý Lâm Chiêu không chút khách khí qua lại trên người Lâm Hạo Sơ, cuối cùng dừng lại trên chỗ cổ che kín dấu hôn.
Lâm Hạo Sơ vẻ mặt không thay đổi, không ngại ngùng, cũng không hề xấu hổ.
Đa số tình huống Lâm Hạo Sơ vẫn tương đối thong dong trấn định, hắn có thể thản nhiên tiếp nhận mình cũng thích Tả Trạm Vũ là nam, cùng với việc bản thân là bên bị đè.
Lý Lâm Chiêu cũng không trả lời ngay mà dùng đôi mắt có chút lạnh lùng liếc nhìn cái tên Tả Trạm Vũ rõ ràng ăn no thoả mãn, phá lệ khí phách phấn chấn, sau đó mới mở miệng trả lời: “Tối qua tôi đã xem qua dự án của cậu, có chuyện muốn bàn bạ với cậu.”
Tả Trạm Vũ nghe vậy nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Dự án kia của Lâm Hạo Sơ cũng phải mấy trăm trang, Lý Lâm Chiêu thế nhưng không ngủ suốt đêm đọc cho xong, cũng không biết có phải là vì dục hỏa đốt người không nơi xả nên chỉ có thể liều mạng dời đi lực chú ý của bản thân hay không.
Lúc này một ánh mắt âm lãnh lia tới, Tả Trạm Vũ đón nhận tầm mắt của Lý Lâm Chiêu, vẻ mặt bình tĩnh nhàn hạ.
Hắn biết Lý Lâm Chiêu có lẽ cũng theo Hứa Hựu Lễ nhìn mình không thuận mắt.
“Tôi làm việc không thích kéo dài, vé máy bay đã đặt xong, ba giờ chiều nay đến thành phố F, tôi đã liên hệ xong với công ty Mậu Phàm, cậu đi với tôi!”
“Đi bao lâu?” Lâm Hạo Sơ còn chưa kịp phản ứng Tả Trạm Vũ đã nhíu mày hỏi.
“Dự tính hai tháng!” Lý Lâm Chiêu không biết có phải vì ghen tị Tả Trạm Vũ tối hôm có thịt ăn, còn vương mùi thịt bốn phía hay không, còn vô cùng hả dạ ném thêm một câu.”Bây giờ cậu qua phòng tôi, chúng ta thảo luận kế hoạch kế tiếp!”
Sau khi bỏ lại này Lý Lâm Chiêu liền xoay người đi đến phòng đối diện.
“Vâng.” Lâm Hạo Sơ tôn kính lên tiếng trả lời, xoay người liền nhìn thấy người nào đó vẻ mặt gió bão từng hồi đang trừng mắt nhìn theo hướng Lý Lâm Chiêu, ánh mắt sôi trào.
Hắn không kìm lòng được liền bật cười.
“Bà xã, ngoan ngoãn chờ ông xã về nha…” Lâm Hạo Sơ nói xong liền chọt chọt vào túp lều đang độn lên vì ham muốn sáng sớm của Tả Trạm Vũ, vui sướng khi người gặp họa đi ra ngoài.
Tiểu kịch trường:
Lâm Hạo Sơ: “Anh thật sự đau lòng cho tôi hả? →_→ “