Khi Dương Hoằng Quân cuối cùng cũng bận rộn xong xuôi, tiếp đó Molly dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về cũng đã mười một giờ rưỡi.
Đối với việc này Molly cũng đã tập mãi thành thói quen, trên mặt không có chút mệt mỏi kiệt sức.
Làm thư kí cho một người cuồng công việc như Dương Hoằng Quân, cô nhất định còn phải cuồng công việc hơn mới không bị cho cuốn gói.
Vì thế đa số bạn trai của Molly đều chia tay, nhưng cô không hề hối hận.
Bận rộn cả ngày nhưng cho dù là Dương Hoằng Quân hay Molly khi bước ra khỏi thang máy vẫn tinh thần tỉnh táo, trên mặt không có sự ủ rũ.
“Dương tiên sinh.” Không nghĩ tới Lâm Hạo Sơ vẫn luôn không rời khỏi đây.
Lâm Hạo Sơ vẻ mặt thong dong, tự nhiên hào phóng, tuy rằng bởi vì sắc mặt trông không khỏe nhưng khí chất vẫn phá lệ tao nhã.
Chờ ở đây mười mấy giờ đồng hồ, Lâm Hạo Sơ chưa từng một lần rời đi, không sai, ngoại trừ ăn ra cơm ngay cả toilet hắn cũng không đi, bởi vì hắn không có cách nào xác định được chính xác thời điểm Dương Hoằng Quân sẽ xuất hiện.
Lâm Hạo Sơ sớm đã dự đoán kết quả sẽ như vậy, trước khi xuất phát đã chuẩn bị bánh mì lót dạ nhưng hắn nghĩ tới Dương Hoằng Quân có thể sẽ xuất hiện khi mình đang ăn, như vậy ấn tượng hắn để lại cho người khác có khi lại càng không tốt.
Xưa nay Lâm Khánh Diệp luôn chú trọng lời ăn tiếng nói cử chỉ đã từng nói với Lâm Hạo Sơ, trước mặt người khác phải lộ ra dáng vẻ tinh khôn khéo léo nhất của bản thân, nhất là những người quan trọng.
Dương Hoằng Quân làn da thiếu nước thời gian dài nên hơi khô của Lâm Hạo Sơ, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi nhưng trong mắt lại lộ ra ánh sáng gần như khó thấy.
Dương Hoằng Quân bị sự kiên trì của Lâm Hạo Sơ đả động sao?
Đương nhiên là không có khả năng.
Đã là người lên đến đỉnh kim tự tháp làm sao chưa từng gặp người giống như Lâm Hạo Sơ vì giành giật từng chút cơ hội chờ ở dưới lầu công ty một ngày một đêm, không ăn không uống? Thậm chí còn có khối người đang chờ đợi phải dầm mưa đến mức vào bệnh viện.
Nhưng Dương Hoằng Quân chưa từng cảm động, càng chưa từng khâm phục.
Bởi vì ông đã từng liều mạng hơn bất cứ kẻ nào!
Nhưng khi kết thúc cuộc họp Molly nói Lâm Hạo Sơ chưa từng rời đi dù chỉ một chút Dương Hoằng Quân cuối cùng nhịn không được để Molly đi xem Lâm Hạo Sơ.
Molly nhìn không ra, nhưng Dương Hoằng Quân đầy kinh nghiệm sa trường lại nhìn ra Lâm Hạo Sơ này rất kỳ quái.
Trước cũng không phải không chưa từng có thái tử gia thậm chí ngay cả chủ tịch doanh nghiệp cũng từng muốn gặp ông, nhưng tuyệt đối không có ai giống Lâm Hạo Sơ. Cũng là nói đại biểu cho Lâm thị, cảm giác Lâm Hạo Sơ mang đến cho người khác càng nên nói là đơn thương độc mã, một mình chiến đấu hăng hái, sau lưng hắn đến tột cùng có phải Lâm thị hay không, trực giác nói cho Dương Hoằng Quân biết chưa chắc đã thế.
Đó là kẻ lừa đảo sao? Nhưng hắn giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất, là loại khí chất mà chỉ có dạy dỗ giáo dục từ khi còn rất nhỏ mới có được, khí chất ấy giống như vì hắn sinh ra không phải muốn giả vờ là có thể giả vờ.
Cho nên Lâm Hạo Sơ không biết, khi Dương Hoằng Quân đọc bản kế hoạch thực hiện dự án Molly liền có chút ngoài ý muốn nói cho Dương Hoằng Quân, cha của Lâm Hạo Sơ là Lâm Khánh Diệp đã qua đời, hiện nay người cầm quyền Lâm thị là Lâm Bác Hiên —— anh trai kế không hề có chung máu mủ với Lâm Hạo Sơ.
Một tin tức vô cùng đơn giản lại bao hàm vô số suy đoán, người như Dương Hoằng Quân và Molly từng gặp qua không ít cuộc chiến tranh giành gia sản, sao lại không đoán được khả năng bên trong?
Molly tựa hồ có chút hiểu, sinh ra đã cao quý như Lâm Hạo Sơ vì sao lại kiên trì không ăn không uống chờ đợi mười mấy tiếng đồng hồ, đáy lòng không khỏi sinh ra một vài cảm xúc khác. Cô nhìn thông tin mình tra được trên mạng, tiếp tục nói: “Trước đó không lâu Lâm Hạo Sơ còn tham gia một cuộc đua xe mô tô không chính quy, gặp tai nạn xe cộ.”
Nói tới đây Molly không nhịn được liếc nhìn Dương Hoằng Quân một cái, nghĩ thầm, tai nạn xe cộ sao? Cũng không biết thật sự là ngoài ý muốn, hay là trùng hợp?
“Ồ? Có người tám chuyện nói Lâm Hạo Sơ còn chi trả tiền thuốc men cho hai người đã gây ra tai nạn?” Molly hoàn toàn ngoài ý muốn, kéo xuống trang mạng lại nhìn thấy không ít tin tức buôn chuyện: “Còn có không ít người nói hắn quyên góp rất nhiều tiền cho hội Chữ Thập Đỏ và các công trình phúc lợi, hắn ở trường học cũng là nhân vật gây sóng gió, được các bạn cùng trường đánh giá rất cao trên diễn đàn, họ nói hắn rất nghĩa khí, giúp đỡ bạn học rất nhiều.”
Bên tai vang lên tiếng Molly đọc tư liệu vừa tra được, vẻ mặt Dương Hoằng Quân vẫn không thay đổi, rõ ràng việc quyên tiền và đánh giá của người ngoài hoàn toàn không thể chứng minh cái gì, dù sao ai lại không đóng giả người tốt?
Nhưng đối với một người ít nhất ở mặt ngoài thiện lương hữu hảo, trước khi hiểu rõ người bình thường đều sẽ sinh ra một vài ấn tượng tốt.
Dương Hoằng Quân không đổi sắc mặt nhìn Lâm Hạo Sơ liền nhận ra thiếu niên trước mắt khác với những người từng đến cầu cạnh mình, hơn nữa đôi mắt đen như mặc ngọc giống như cất giấu nhiều điều khiến ông không thể không chú ý, không thể không bất ngờ…
“Chứng minh cậu có thể mang lại cho tôi lợi ích lớn nhất, tôi sẽ không vì cậu trẻ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất mà nương tay.” Dương Hoằng Quân lạnh như băng bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi.
—————————- vạch phân cách ———————————————
Tiểu kịch trường:
Chỉ có cá biết: “Trời cao phó thác sứ mệnh trọng đại cho kẻ nào, trước đó ắt phải hao tâm tổn trí, gân cốt chịu khổ, chịu đói, chịu cảnh khốn cùng, bla bla bla…”
Tả Trạm Vũ: “Tôi cảnh cáo bà, tém tém lại cho tôi, nếu không cho bà biết thế nào là lễ hội!”
—————————- vạch phân cách ———————————————
Ba tháng sau.
“Cậu nói cái gì?! Phong thị đã lựa chọn hợp tác với tập đoàn Phẩm Thành? Hai công ty vừa mới kết thúc buổi lễ kí hợp đồng?!” Lâm Bác Hiên vô cùng khiếp trừng thư kí Trần đang vội vàng báo cáo tình huống, tức giận đến đứng lên vỗ bàn.
“Vâ… Vâng.” Thư kí Trần run rẩy cúi đầu, thật cẩn thận trả lời.
“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?!” Lâm Bác Hiên mãnh liệt cầm lấy bản kế hoạch đấu thầu vừa mới xem ném về phía thư kí Trần, sau đó đi ra khỏi văn phòng chuẩn bị tham gia đại hội cổ đông không lâu sau đó.
Kính của thư kí Trần bị đánh đến rơi ra, ngoài miệng đương nhiên không dám nói gì nhưng trong lòng không tránh khỏi oán hận liên tục.
Chuyện này tìm hắn làm gì! Rõ ràng trước đó Phong thị – Phong Bạc Thành đã ám chỉ qua trúng thầu không phải Lâm thị bọn họ, kết quả không biết từ đâu lại lọt ra tiếng gió, rõ ràng là cố ý, có thể nói quan hệ này lo liệu không tốt!
Lâm Bác Hiên rõ ràng lấy hắn ra để trút giận! Hiaz, thật mẹ nó xui xẻo!!
Lâm Bác Hiên đi vào phòng hpoj, lúc này cách đại hội cổ đông còn nửa giờ, bởi vậy cả phòng họp to lớn chỉ có mình gã, trong nháy mắt gã mệt mỏi ngồi trên ghế xoay, trên mặt toát ra sự khổ sở và thất bại thậm chí là chật vật ngày thường không có.
Gần đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Lâm Bác Hiên gã sao có thể làm cái gì cũng không thuận lợi như vậy? Vì mẹ mình cùng hai tên đua xe kia gã không thể không bán đi cổ phần Lâm thị vất vả lén lút thu mua, còn vì túm lấy dự án với Phong thị mà mấy tháng này đã hao tổn biết bao công sức, ai ngờ Phong thị lại im hơi lặng tiếng hợp tác với Phẩm Thành dẫn đến công ty gã phải chịu tổn thất nghiêm trọng, đợi chút nữa gã phải giải thích với các cổ đông thế nào đây?!
Phong Bạc Thành vì sao lại thay đổi? Rõ ràng gã đã để cho Lâm Hạo Sơ dắt mối, hai người dường như ở chung cũng rất vui vẻ!
Lâm Hạo Sơ?!
Đột nhiên trong đầu Lâm Bác Hiên có một loại suy đoán đáng sợ, nhưng lập tức đã bị gã bác bỏ.
Không có khả năng! Gã đã điều tra tài khoản của Lâm Hạo Sơ, trong khoảng thời gian này căn bản không có giao dịch tài chính, mà những cổ phần gã và mẹ mình đã bán đi, gã cũng cố ý sai người điều tra bên mua, đều phân tán vào những tài khoản khác nhau.
Về phía Phong Bạc Thành, trên thương trường vốn là hay thay đổi, trước khi ký hợp đồng cái gì cũng không thể giữ lời, ký hợp đồng cũng không phải không có khả năng bội ước.
Ngu xuẩn kia làm sao có khả năng phá rối ngay dưới mí mắt hắn?
Nghĩ như vậy khóe miệng Lâm Bác Hiên nở một nụ cười đắc ý.
“Ái chà! Chết đến nơi rồi mà mày còn cười được?” Một giọng nữ trào phúng bén nhọn bỗng dưng từ cửa vang lên.
Lâm Bác Hiên giật mình, liền nhìn thấy mẹ mình đang tao nhã thướt tha bước đến.
Hôm nay là đại hội cổ đông, đã không còn tin tưởng Lâm Bác Hiên đương nhiên Chu Văn Vận không thể vắng mặt.
Lâm Bác Hiên nhất thời hừ lạnh một cái, lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Văn Vận cũng không biết đắp bao nhiêu phấn lên mặt, trong lòng cười khẩy nói: “Bà đã già thành như vậy còn không biết tự lượng sức còn gượng ép bản thân, cũng không sợ chốc nữa hắt hơi một cái phấn trên mặt lại rơi cả đống lớn!”
Dạo này sức đề kháng miễn dịch của Chu Văn Vận càng thuyên giảm, thường xuyên cảm cúm hắt xì, Lâm Bác Hiên nghe đến phiền.
Chu Văn Vận đương nhiên không biết đứa con trai từng là bảo bối đang nghĩ về mình trong lòng thế nào, tiếp tục châm chọc khiêu khích mở miệng nói: “Con trai, con làm việc hình như ngày càng không đáng tin! Cái thằng đua xe kia, còn cả dự án với Phong thị, sau này con phải tỉnh táo lên!”
Vừa nói dứt lời bà ta bỗng cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.
A! Nhớ lại khi bà ta bị kẻ khác vơ vét tài sản, Lâm Bác Hiên trèo lên đầu mắng bà ta máu chó đầy đầu, hoàn toàn không xem người mẹ này trong mắt.
Lâm Bác Hiên trong lòng nghẹn một hơi, không muốn để ý đến Chu Văn Vận nữa liền cúi đầu bắt đầu xem tài liệu cuộc họp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rất nhanh cuộc họp đã bắt đầu, các cổ đông Lâm thị cũng lục tục nối gót nhau đi tới.
Xuất phát từ lễ phép, Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đều lập tức đứng lên chào hỏi các cổ đông nối đuôi nhau đi vào, đột nhiên, một bóng dáng làm người ta ngoài ý muốn xuất hiện trong tầm mắt hai mẹ con họ, chỉ thấy người nọ toàn thân tỏa sáng, ánh sáng ấy chỉ những người đứng trên cao mới có khiến những người xung quanh đều phải lu mờ…
Lâm… Lâm Hạo Sơ?
“Hạo… Hạo Sơ… Tiểu Sơ, sao em lại tới đây?” Lâm Bác Hiên kịp phản ứng đầu tiên, thấp thỏm bất an nói: “Chờ lát nữa họp cổ đông xong em có chuyện gì muốn nói với anh và mẹ sao?”
Lâm Hạo Sơ bình tĩnh nhìn Lâm Bác Hiên, thật lâu sau, hắn mới thản nhiên cười nói: “Tôi lấy thân phận là cổ đông nắm giữ 60% cổ phần công ty tham gia đại hội cổ đông lần này.”
Nói xong hắn bước đến bên cạnh một cái ghế rồi ngồi xuống, ánh mắt thong dong kiên định.
“Mày…” Chu Văn Vận thốt lên rồi bỗng nhiên phun ra một búng máu, ngay sau đó liền ngã xuống…
Hết chương 80.