*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày sau, giải đấu đua xe đúng hạn chính thức khởi hành, khi Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đến nơi tập hợp liền phát hiện giải trận đấu này thật sự không phải chính quy.
Chỉ thấy trong các tuyển thủ đua xe có vài người đến một mình, có vài người thì mang theo bạn gái, thậm chí còn dẫn theo cả vật nuôi.
Bạn gái và vật nuôi được mang đến đây cũng không phải chỉ để xem bởi tất cả đều đang chờ đến thời điểm xuất phát, về phần những người tham dự yêu chó mèo cũng mặc cho thú cưng của họ những bộ trang phục đua xe.
Mặc dù không phải chính quy nhưng rất nhiều người trẻ tuổi lại thích tham gia những trận đấu kiểu này, bởi càng ít quy củ luật lệ càng kích thích.
Nhưng người làm người khác chú ý nhất không phải những tay đua mang theo thú cưng mà là Lâm Hạo Sơ, hắn dẫn theo một người đàn ông.
“Mọi người nói thử xem, thằng kia có phải gei không?”Vài tuyển thủ tụm lại một chỗ nhịn không được nhìn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ tò mò mà hàn huyên.
“Cũng không nhất định, biết đâu là anh em tốt thì sao?”
Không liên quan nhưng đoạn này làm tui nhớ đến cái cảnh: =)))))
“Cậu có anh em thình như thủ túc, tôi cũng có nhưng tại sao chúng ta lại không đưa họ đến?”
“Có đạo lý…”
Cùng lúc đó những cô gái được bạn trai đưa tới đều hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt hưng phấn.
Một vị tuyển thủ nam thấy bạn gái mình không ngừng kích động thì vẻ mặt cứng đờ, bất lực nói: “Vợ ơi, chúng ta không phải sắp có con sao? Anh đã đồng ý cai thuốc kiêng rượu, em cũng nên bớt đọc tiểu thuyết và manhua kì quái lại, còn nữa, người thật càng không được nhìn.”
“Vì sao?” Bạn gái anh ta còn đang nhìn không chớp mắt nhìn hai người nào đó mặc quần áo tình nhân đằng xa, hai vị nam thần đẹp trai vô cùng, cô không để bụng nói.
“Bởi vì anh sợ con trai mình đến nữa cũng… Cong!”
“Đây không phải là rất tốt sao?!” Cô gái hào phóng nói, khi nhìn thấy số áo của người yêu lại càng kích động không hold được: “Anh yêu, em chợt nhận ra anh là số 110!”
“Làm sao vậy?”
“Đại biểu gay nha, 3P ấy!!!”
“…”
Không bao lâu, hai phút trước thời gian thi đấu không ít tuyển thủ sôi nổi lên xe, những ai mang theo thú cưng thì buộc kĩ ở ghế sau.
Đa số mọi người đều mang vẻ kích động trào dâng trên mặt.
Đây là một cuộc đua xe máy, với mỗi tay đua mà nói thì họ càng thích đua xe máy hơn xe hơi vì như vậy càng có thể cảm nhận được tốc độ gió một cách trực tiếp, cảm thụ cảm giác bay lên sẽ thấy càng thêm kích thích.
Lâm Hạo Sơ tự đội mũ bảo hiểm cho mình trước, sau đó đội mũ bảo hiểm cho Tả Trạm Vũ, hắn còn cẩn thận cẩn thận cài quai, còn kiểm tra kỹ lại một lần. Hai người nhìn nhau như vậy khiến vô số cô gái phát ra tiếng hét chói tai, thậm chí còn có cô không nhịn được lấy điện thoại ra chụp ảnh hai ngươig.
Lâm Hạo Sơ không biết vì sao lại không để ý người khác ảo tưởng về quan hệ của mình và Tả Trạm Vũ, hắn thậm chí có chút muốn cười. Sau khi nhìn Tả Trạm Vũ thật kĩ hắn mới nhấc chân dài sải bước lên xe.
Tả Trạm Vũ tất nhiên là cũng ngồi lên theo, lúc này trên chiếc xe đứng cạnh bọn họ, một cô gái đang làm nũng với người yêu: “Này! Lát nữa anh nhớ lái chậm thôi, an toàn là trên hết!”
“Em ngốc hả? Chúng ta là đang đấu xem ai nhanh nhất chứ không phải ai chậm nhất! Khẩn trương cái gì? Kỹ thuật của anh em còn không tin?” Bạn trai cô gái tự tin nói.
Tả Trạm Vũ nghe vậy nhíu lông mày, nhếch môi một cái.
“Chồng ơi, người ta sợ quá đi!” Hắn nói xong liền ôm chặt cứng lấy thắt lưng của Lâm Hạo Sơ, còn ra vẻ chim nhỏ khép nép tựa đầu lên lưng Lâm Hạo Sơ…
Lâm Hạo Sơ & mọi người: “…” (cười ỉ* với ổng =)))))
Một tiếng “chồng ơi” của Tả Trạm Vũ quả nhiên khiến mọi người đảo điên hít một ngụm khí lạnh. Những cô gái phản ứng lại sôi nổi phát ra từng đợt tiếng thét hưng phấn, ồn ào cái gì mà “nam thần làm nũng thật đáng eo, xương cốt tụi tui đều mềm nhũn”, các nam nhân thì vừa bực bạn gái mình mê trai vừa lẩm bẩm nói hai người kia quả nhiên là gay, thì ra cái thằng ngồi sau là thụ bla… bla…
Lâm Hạo Sơ hiển nhiên không ngờ Tả Trạm Vũ sẽ chơi ra một kích như vậy, nghe tiếng kinh hô kích động xung quanh, cảm thụ từng ánh mắt sáng quắc nóng bỏng bắn tới từ bốn phương tám hướng hắn biết lúc này hai người đã thỏa mãn tâm tư đen tối của đám thiếu nữ không ngừng ảo tưởng…
Phần eo bị một đôi bàn tay to ôm chặt, trên lưng cũng bị cái đầu của tên kia dán lên, Lâm Hạo Sơ vẻ mặt tên kia lúc này nhất định là dạt dào đắc ý cùng giảo hoạt liền có chút dở khóc dở cười.
Hắn nhịn không được quay đầu muốn nhìn Tả Trạm Vũ một cái lại ngoài ý muốn nhìn thấy Cung Vạn Lập cách đó không xa, cũng chính là bạn cùng bàn hồi cấp 2 của hắn đang chính khiếp sợ xấu hổ nhìn mình, trong tay còn đang cầm một cái bùa bình an màu vàng.
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ, nghĩ đến đời trước Cung Vạn Lập thường xuyên nơi nơi gặp rắc rối, mẹ Cung vì không yên tâm liền cố ý đi chùa cầu một lá bùa bình an để gã mang theo người. Sau này tiểu tử Cung Vạn Lập không chỉ đánh nhau gây sự còn mê đua xe, ngay từ đầu mẹ Cung còn lo lắng cho an toàn của con trai ép buộc rồi năn nỉ các loại đều dùng qua, kết quả Cung Vạn Lập căn bản cứng mềm đều không ăn còn tuyệt thực vài ngày. Cuối cùng ngược lại là mẹ Cung không có biện pháp, chỉ có thể một bên lau nước mắt một bên mắt mở trừng trừng nhìn con trai thỉnh thoảng lại tham gia hoạt động đua xe nguy hiểm.
Cho nên bà vốn tin Phật cuối cùng chỉ có thể đem hy vọng ký thác với thần linh, mỗi lần trước khi Cung Vạn Lập tham gia thi đấu bà đều sẽ đi chùa cầu mong sự phù hộ, tỷ như cầu bùa bình an, còn có đậu bình an các loại.
Lâm Hạo Sơ nhìn là bùa bình an trên tay Cung Vạn Lập liền hiểu đây là mấy hôm trước mẹ Cung Vạn Lập cầu cho gã, đã định trước trận đấu sẽ đưa cho con, kết quả…
Khi Cung Vạn Lập phát hiện Lâm Hạo Sơ nhìn qua liền sợ hãi nhảy lên, vội vàng quay đầu giả vờ mình không thấy Lâm Hạo Sơ, trực tiếp xoay người trốn vào trong đám người.
Lâm Hạo Sơ nhếch môi, vẻ mặt bình tĩnh.
Cung Vạn Lập hành động khác thường như vậy hắn sao lại không hiểu? Hiển nhiên là phát hiện hắn là đồng tính luyến ái, không muốn có gì liên quan đến hắn mà thôi.
Chính là hắn không xác định Cung Vạn Lập là xem thường mình là đồng tính luyến ái, hay là lo lắng vì quen mình cũng sẽ bị mọi người lầm cho rằng là đồng tính luyến ái.
Người cũng giống Cung Vạn Lập dùng ánh mắt thành kiến nhìn hắn, Lâm Hạo Sơ biết xung quanh còn có rất nhiều, nhưng hắn vẫn không hề gì mà nhún vai.
Nhớ tới Tả Trạm Vũ trước đó còn gọi mình một tiếng “chồng ơi” hắn không biết thế nào lại không nhịn được bật cười…
Từng chiếc xe máy phát ra tiếng động cơ nổ ầm ầm, lúc này cách trận đấu chỉ còn một phút, các tuyển thủ cũng đã vào vị trí xuất phát, ngừng thở chờ đợi thời khắc tiếng súng vang lên.
“10, 9, 8, 7…”
Cuối cùng sau một tiếng súng vang, vô số xe máy nhất thời như cùng lên tiếng đáp lại lao vụt ra ngoài.
Một đám fan xem trận đấu cũng phát ra tiếng hò hét cổ vũ, chỉ thấy trong đoàn xe có một chiếc xe máy ngồi bên trên là hai thiếu niên đang linh hoạt kiêu ngạo xẹt qua chiếc xe phía trước, trong nháy mắt đã bỏ lại đổi thủ phía sau lưng.
Khóe mắt Lâm Hạo Sơ không tự giác mà lộ ra vẻ ngang ngược, đời trước hắn chính là trương dương tùy ý như vậy, trên đường đua chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Trận đấu đua xe kích thích, trừ bỏ □□ tốc độ càng hấp dẫn ở chỗ phía trước chính là con đường uốn lượn khúc chiết, trên mỗi đoạn đường ban tổ chức còn sắp đặt thêm các loại chướng ngại vật thử thách.
Bất quá này đó đối với Lâm Hạo Sơ cũng chỉ là một bữa ăn sáng.
Lâm Hạo Sơ cả người giống như hòa làm một với xe, lấy một góc độ không tưởng điều khiển xe lần lượt chỉ có kinh mà không có hiểm xuyên qua một rồi lại một chướng ngại thử thách.
Ngay tại lúc xe lại một lần nữa nằm nghiêng cách mặt đất chỉ tầm hai cm khoảng cách liền thuận lợi vượt qua chướng ngại vật chỗ khúc cua, Lâm Hạo Sơ đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của hai động cơ khác.
Hắn theo bản năng nhìn lướt qua kính chiếu hậu ở hai bên, phát hiện phía sau quả nhiên có hai chiếc xe máy theo sát phía sau.
Lâm Hạo Sơ chỉ trong một giây liền có thể xác định hai chiếc xe máy này nhất định chính là do hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên “mời đến”.
“Đừng sợ, có tôi đây.” Tả Trạm Vũ hiển nhiên cũng phát hiện dị thường phía sau liền đến bên tai Lâm Hạo Sơ trầm giọng nói.
Lâm Hạo Sơ mỉm cười, đơn giản lại trịnh trọng mà “ừ” một tiếng.
Bình tĩnh xem xét, hai tay đua phía sau cũng đã đến trình độ điêu luyện, xem ra Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có thể mời bọn họ đến đúng là đã phí không ít tâm tư.
Phải tìm được tay đua có kỹ thuật có thể phân cao thấp với hắn, rồi lại phải tìm người thích hợp tham gia cuộc đua không có mấy thanh danh mà không khiến người khác nghi ngờ, nói vậy nhân lực vật lực tài lực đều phải trả giá rất nhiều.
Kỳ thật trước khi trận đấu bắt đầu Lâm Hạo Sơ cũng hiểu “dùng súng bắn chim đầu đàn”, ở trong trận đấu cũng giữ tốc độ không khác những tay đua còn lại là mấy mới là an toàn nhất, về phần giống hiện tại đằng trước không có xe, xe phía sau lại cách khá xa, ngược lại sẽ tiện cho người Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên mời đến ra tay.
Nhưng mà cho dù ý thức được điểm này lại để không bị nghi ngờ hắn vẫn phải giống đời trước, ngay từ đầu phải vượt được đối thủ cạnh tranh.
Lâm Bác Hiên vì Trương Hoa mà thời gian này chỉ sợ là vô cùng mẫn cảm đa nghi, cho dù hắn chỉ khác trước kia một chút nhưng Lâm Bác Hiên có lẽ cũng sẽ nghi ngờ Trương Hoa đã nói cho hắn biết bí mật của gã.
Hai chiếc xe phía sau bỏ thế nào cũng không rớt, Lâm Hạo Sơ cũng không thể phán đoán hai chiếc xe sẽ đối phó với mình thế nào, sẽ vào lúc nào, nơi nào ra tay với mình nên chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, tiếp tục bay nhanh.
Hắn đã sớm biết muốn đối phó với hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không phải chuyện dễ dàng, giống như tình thế trước mắt này biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng hắn cũng không thể quay đầu lại, cho dù nguy hiểm thế nào cũng phải đến.
Nhưng may mắn, hắn không cần chiến đấu một mình.
Lâm Hạo Sơ cảm thụ thân thể ấm áp rộng lớn của Tả Trạm Vũ chặt chẽ dán lên mình, cảm giác cái nhìn kia vọng không đến tiền phương, không biết nguy hiểm gì đang chờ phía trước, nhưng một chút đe dọa cũng không có…
Hết chương 61.