Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 28




Khi Lâm Hạo Sơ ăn xong một chén cháo nóng lót dạ, Trịnh Hải Dung cũng đã đến vô cùng đúng giờ.

Không thể không nói, Trịnh Hải Dung là một người rất đúng hẹn, không chỉ chưa bao giờ đến trễ cho dù có muộn cũng chỉ muộn năm phút.

Rất nhiều người cho rằng đến càng sớm càng tốt kỳ thật không phải, dù sao đối phương cũng có chuyện phải làm.  Nếu như đến sớm quá sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của người khác, có thể họ sẽ không đón tiếp kịp.

ở điểm này Lâm Hạo Sơ cảm thấy cần phải học tập Trịnh Hải Dung.

“Thầy Trịnh đừng khách sáo, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Lâm Hạo Sơ lễ phép nói sau đó bảo người làm trong nhà đi lấy nước cho Trịnh Hải Dung.

Mặc dù hiện tại không có tình cảm đặc biệt gì với Trịnh Hải Dung nhưng Lâm Hạo Sơ thật sự coi hắn như thầy, đối xử với hắn khiêm tốn hữu lễ. Nhưng cũng không biết có phải vì e ngại gia thế nhà Lâm Hạo Sơ hay không ở trước mặt hắn Trịnh Hải Dung luôn câu nệ để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.

Lâm Hạo Sơ không khỏi nghĩ đến Trịnh Hải Dung đời trước từng chửi rủa cùng ghét bỏ mình. Hắn biết Trịnh Hải Dung không ưa đồng tính luyến ái, ở trong lòng của Trịnh Hải Dung đồng tính luyến ái là không bình thường cho nên vẫn không thể nào đối xử hòa nhã với Lâm Hạo Sơ…

Tiếp đãi Trịnh Hải Dung xong, Lâm Hạo Sơ mới bắt đầu học.

Dựa theo kế hoạch Trịnh Hải Dung quyết định sẽ cho hắn luyện đề. Theo thường lệ vừa viết cách làm bài lên giấy, vừa chậm rãi giải thích. Lâm Hạo Sơ vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, khi nghe đến bài số ba hắn bỗng ngẩn người..

Hắn xác định những bài mà Trịnh Hải Dung dạy cho hắn là sai …

Kỳ thật hiện giờ Lâm Hạo Sơ đã tự mình bổ sung kiến thức còn thiếu hụt ở rất nhiều môn học, cho nên những kiến thức mà Trịnh Hải Dung giảng hôm nay hắn đã sớm biết. Nhưng hắn vẫn chưa yêu cầu Trịnh Hải Dung dạy hắn kiến thức mới cùng những bài khó bởi vì hắn có thể đoán được kiến thức của Trịnh Hải Dung cũng không sâu cho dù Trịnh Hải Dung được xưng là “Học bá”, nhưng cũng chỉ ở một trường hạng ba, bởi vậy với một số đề bài khó chưa chắc Trịnh Hải Dung đã làm được.

Nói trắng ra thì Trịnh Hải Dung hiện giờ đã không còn gì dạy cho Lâm Hạo Sơ nữa.

Bất quá Lâm Hạo Sơ cũng không có ý định đuổi việc Trịnh Hải Dung, dù sao hắn nhớ rõ đời trước mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho người này. Dù trong đời sống hay công việc, vì để cho Trịnh Hải Dung cùng một chỗ với mình, hắn đã từng cưỡng ép.

Cho nên đời này Lâm Hạo Sơ định bồi thường cho Trịnh Hải Dung. Hắn biết hoàn cảnh gia đình của Trịnh Hải Dung không tốt lắm, tiền lương Chu Văn Vận trả cho Trịnh Hải Dung cũng không ít. Còn chuyện ngay nào cũng nghe Trịnh Hải Dung giảng bài hắn có thể coi như ôn tập kiến thức thêm lần nữa.

Giảng xong một bài Trịnh Hải Dung chuẩn bị giảng giải bài tiếp theo. Lâm Hạo Sơ theo bản năng muốn nói cho hắn biết cách làm kia là sai, nhưng trong lòng lại đột nhiên có một suy nghĩ: Trịnh Hải Dung giảng sai hình như có gì đó mờ ám…

Kiên nhẫn, Lâm Hạo Sơ tiếp tục nghiêm túc nghe Trịnh Hải Dung giảng bài. Không nghĩ tới đến bài tập cuối cùng Trịnh Hải Dung vẫn tiếp tục giảng bài sai.

Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc cẩn thận nhớ lại những phần mà Trịnh Hải Dung nói sai, phát hiện lỗi sai cũng không quá rõ ràng. Kiến thức cơ bản chỗ thừa chỗ thiếu rất khó nhìn ra.

Như vậy đến tột cùng là kiến thức của Trịnh Hải Dung không vững hay là hắn cố ý?

Đôi mắt Lâm Hạo Sơ che giấu sự nghi hoặc, cho đến tận khi buổi học kết thúc hắn vẫn chưa nói gì.

Giờ phút này Trịnh Hải Dung vẫn chưa biết được rằng kỳ thật trong lòng Lâm Hạo Sơ đã nghi ngờ mình, vẫn theo thường lệ hỏi lại  Lâm Hạo Sơ: “Hạo Sơ, hôm nay còn gì chưa hiểu không?”

Hôm nay là tháng thứ hai Trịnh Hải Dung dạy phụ đạo cho Lâm Hạo Sơ nhưng vẫn vô cùng khách khí, ngay cả xưng hô, cũng là Lâm Hạo Sơ yêu cầu Trịnh Hải Dung gọi thẳng tên mình, nếu không đối phương vẫn luôn gọi hắn là “Nhị thiếu gia” …

Nói thật, Trịnh Hải Dung là một người thầy làm hết trách nhiệm, chỉ tiếc hôm nay Lâm Hạo Sơ đối xử với hắn có chút lạnh lùng. Đương nhiên Lâm Hạo Sơ che dấu vô cùng tốt, Trịnh Hải Dung một chút cũng không nhận ra.

“Không sao, trời cũng không còn sớm thầy cũng nhanh đi về, để lái xe đưa thầy về.” Lâm Hạo Sơ trả lời.

Trịnh Hải Dung mỗi tối đi về đều có xe đưa đón, đây là Chu Văn Vận sắp xếp. Cho nên nói Chu Văn Vận và Trần tẩu là một đôi chủ tớ trời sinh, đều khôn khéo ở trước mặt người khác tỏ ra mình là người tốt. Bà ta không cần phải xem trọng Trịnh Hải Dung nhưng mặt ngoài lại làm rất tốt. Cứ như vậy Trịnh Hải Dung lại càng là nguyện ý nghe theo Chu Văn Vận.

“Được, đi về trước. Hạo Sơ cũng sớm nghỉ ngơi một chút.” Trịnh Hải Dung khách sáo nói xong liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Cũng không biết vì sao khi đi đến cửa phòng hắn đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Hạo Sơ đang đưa lưng về phía hắn, cầm lấy nước để trên bàn uống.

Trịnh Hải Dung nhìn trong chốc lát sau đó mới xoay người, nhẹ nhàng ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

Ngay khi cửa phòng khép lại, động tác uống nước của Lâm Hạo Sơ uống nước dừng một chút. Khóe miệng cười lạnh, từng chút một uống nước Trần tẩu chuẩn bị …

Ngay sau khi Trịnh Hải Dung xuống lầu không lâu, Chu Văn Vận cùng lúc trở về, khác với mọi ngày, hôm nay sắc mặt bà ta không tốt lắm.

“Phu nhân đã về rồi?” – Trần tẩu trung thành tận tâm hỏi han, mười mấy năm kiên trì chào đón mỗi khi Chu Văn Vận về nhà.

Trần tẩu người này rất khôn khéo, không chỉ giỏi nịnh nọt mà ở trước mặt chủ còn tỏ ra chawsms chỉ cần cù.

Thực ra sau khi Lâm Hạo Sơ cho bà đi nghỉ ngơi, Trần tẩu về phòng cùng cháu trai nói chuyện điện thoại. Nhưng vì còn phải giả vờ cho Chu Văn Vận xem, trước đó bà đã gọi điện thoại nhờ vả bảo vệ gác cổng, nếu thấy phu nhân hoặc thiếu gia trở về thì báo cho bà ta.

Cho nên ngay trước khi Chu Văn Vận vào nhà bà có thể ân cần chào đón, săn sóc tỉ mỉ mà tiếp nhận túi xách của Chu Văn Vận, đồng thời đưa cho Chu Văn Vận một ly sữa nóng.

Trần tẩu rất rõ ràng Chu Văn Vận trọng dụng bà cũng vì cho rằng bà chịu được khó nhọc…

Chu Văn Vận hôm nay tâm trạng không tốt, sau khi uống hai ngụm sữa liền đưa cốc cho Trần tẩu, sắc mặt xanh mét nói: “Hôm nay xui quá.”

Trần tẩu ngẩn người, kịp phản ứng là Chu Văn Vận đang nói về chơi mạt chược, vội vàng nịnh nọt nói: “Phu nhân gia tài bạc triệu, tiền coi như là cho mấy vị phu nhân kia đi!”

Chu Văn Vận nghe vậy cười cười, vẻ không tốt trên mặt cũng bớt đi.

Chu Văn Vận cũng không để ý chút tiền đó, nhưng tối nay thua bài thực sự vô cùng mất mặt. Không phải đánh nhầm thì chính là tạo đường đi cho người khác dẫn đến bị ba vị phu nhân khác chê cười, chọc ghẹo kỹ thuật của bà ta xuống dốc.

Loại chuyện như thế này trước đó chưa từng phát sinh. Chu Văn Vận vốn đánh bài rất khá, dựa vào đầu óc linh hoạt cùng với kinh nghiệm chỉ cần hơi để ý một chút sẽ đoán ra bài của người khác. Về chuyện ngày hôm nay, những người khác cũng từng mắc phải đều bị bà ta lén lút cười nhạo, không nghĩ tới lúc này, chính mình cũng mắc phải lỗi ngu xuẩn như vậy.

Chu Văn Vận không khỏi tâm phiền ý loạn cảm thấy mình gần đây tinh thần có chút xuống dốc, cả người dễ dàng mệt mói, cũng không biết là bị làm sao.

Trần tẩu thấy mặt Chu Văn Vận đen lại, kinh ngạc vì vuốt mông ngựa không đúng lúc. BÀ cẩn thận mà quan sát sắc mặt Chu Văn Vận, thật cẩn thận nói: “Phu nhân, thầy Trịnh vẫn đang chờ trong thư phòng.”

Chu Văn Vận ngẩn ra, mới nhớ tới việc này, thầm mắng một câu trí nhớ của mình gần đây sa sút, sau đó mới gật gật đầu, đi đến thư phòng.

Trịnh Hải Dung nhìn thấy bóng dáng Chu Văn Vận, lập tức cung kính đứng lên.

Chu Văn Vận gật gật đầu, để Trịnh Hải Dung ngồi xuống.

“Đêm nay nó đã uống nước chưa?” – Bà ta lạnh lùng hỏi.

Trịnh Hải Dung lập tức cung kính trả lời: “Khi tôi rời đi cậu ấy đang uống nước.”

“Được.” – Tâm trạng Chu Văn Vận cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Gần đây Lâm Hạo Sơ chỉ uống nước trước khi lên lớp, sau đó có lẽ vì tập trung nghe giảng cũng không uống thêm nước nữa, bởi vậy, cũng không có khả năng “Mệt rã rời”. Chu Văn Vận nghĩ lại trong lòng lại phát giận. Cũng không biết tại sao thái độ học tập của tiểu tử kia lại xảy ra biến hóa. Nhưng cũng may là tên ngu ngốc đó vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của cha không được lãng phí, bởi vậy sau khi lên lớp vẫn cố gắng uống hết nước.

Đối với giấc mơ kia của Lâm Hạo Sơ, Chu Văn Vận chỉ cần nghĩ tới lại tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hiện tại bà ta chỉ có thể lùi một bước, chỉ cần Lâm Hạo Sơ vẫn uống nước nhất định sẽ ngã xuống giường ngủ say, không có tinh thần ôn tập bài vở.

Nhưng như vậy cũng không sao, bà ta vẫn vòn biện pháp khác dù cho Lâm Hạo Sơ có cố gắng đến mấy cũng không tốt lên được…

Lúc này trong thư phòng chỉ có hai người nhưng bọn họ lại không biết rằng người bọn họ nghĩ vốn nên ngủ say lúc này lại đang theo dõi họ thông qua điện thoại, trong màn hình hiện rõ bóng dáng hai người.

Lâm Hạo Sơ cũng không lắp đặt camera và máy nghe trộm trong nhà, nhưng sau khi hắn trọng sinh bắt đầu hoài nghi Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên theo dõi hắn, hắn liền nghĩ có phải trong nhà có camera và máy nghe trộm hay không.

Sự thật chứng minh trực giác của hắn là đúng, mọi thứ đều nằm trong dự liệu. Nhưng Lâm Hạo Sơ không phá hỏng những thiết bị đó, hắn thuê người nửa đêm lẻn vào nhà lắp thêm những thứ khác, cho nên lúc này những gì Chu Văn Vận và Trịnh Hải Dung nói với nhau hắn đều nghe thấy hết.

Di động này là Lâm Hạo Sơ tự mua, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cũng không biết. Di động cũ của hắn có lẽ cũng đã bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên theo dõi.

Kỳ thật đem mọi hình ảnh theo dõi truyền qua di động, là sinh viên ngành kỹ thuật điện tử chỉ cần biết một chút là có thê làm được, chỉ tiếc Lâm Hạo Sơ trước kia học hành rất chuối cho nên hắn không làm được.

Lâm Hạo Sơ hiểu rằng nếu là Tả Trạm Vũ, nói không chừng có thể dễ dàng làm việc này. (đấy =))) dù boss không lên sàn thì vợ boss vẫn phải một hai lần nhớ về boss. Đây là nằm cũng trúng đạn)

Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đặt thiết bị theo dõi có lẽ rất hiện đại cả hình ảnh và âm thanh hiệu quả đều rất tốt. Lâm Hạo Sơ thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm tình huống trong màn hình di động, có thể nhìn rõ vẻ mặt âm ngoan của Chu Văn Vận cùng với Trịnh Hải Dung vô cùng cung kính Chu Văn Vận. Tất cả đều nhìn thật rõ ràng.

Khóe miệng Lâm Hạo Sơ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Thật ra sau khi trọng sinh hắn từng tự hỏi Trịnh Hải Dung đời trước có biết Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên lừa gạt hắn hay không. Là Trịnh Hải Dung bị hai người kia lợi dụng, hoàn toàn vô tội. Có lẽ Trịnh Hải Dung đã phần nào đoán ra nhưng vẫn nghe lời bọn họ.

Hiện tại xem ra, hắn cũng không cần bồi thường Trịnh Hải Dung cái gì nữa…