Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 23




Trong phòng làm việc, Quách Danh Sinh hiển nhiên không ngờ đến Lâm Hạo Sơ sẽ cứ như vậy xông thẳng vào trong phòng, hắn còn đang phiền muộn vì chuyện Tả Trạm Vũ từ chối diễn thuyết, nghe xong Lâm Hạo Sơ nói một câu, nhịn không được nói: “Như vậy có được không? Chính là học sinh trường này cũng không dễ quản, tôi làm chủ nhiệm cũng không thể giám sát họ cả ngày? Huống hồ, mỗi học sinh ở đây, bối cảnh trong nhà… cái này …”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy ngẩn ra, lúc này hắn mới phát hiện mình đã xem nhẹ vấn đề này.

Hắn đời trước, chẳng phải cũng ỷ vào giá thế, có chút vô pháp vô thiên, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm sao?

Quách Danh Sinh thấy Lâm Hạo Sơ rơi vào trầm tư, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Huống hồ sinh viên đều là người trưởng thành rồi, khi đi qua đường chắc chắn cũng phải chú ý. Hiện tượng lao xe trong trường thì ở đâu cũng có, nhưng nhiều năm như vậy, ở thành phố H vẫn chưa có trường nào xảy ra sự cố đó sao?”

Lâm Hạo Sơ nhíu mày, nhưng không thể nói cho Quách Danh Sinh một tháng sau, chính trường bọn họ sẽ là trường đầu tiên xảy ra tai nạn.

Nếu trên đời này không có nhiều người ôm tâm lý may mắn, như lãnh đạo trường học, đám con ông cháu cha cùng với những học sinh nô đùa, có lẽ đã có thể tránh đi rất nhiều chuyện đáng tiếc.

Sau đó, để thuận lợi liên hệ với vị nhà giàu mới nổi kia, Quách Danh Sinh liền vô cùng khách sáo mời Lâm Hạo Sơ ra khỏi văn phòng. Lâm Hạo Sơ tâm sự nặng nề đi ra ngoài, ngoài ý muốn nhìn thấy Tả Trạm Vũ đang đứng bên kia đường, bên cạnh là Trần Mộc Sâm đang vô cùng vui vẻ múa máy tay chân, cao hứng phấn chấn nói gì đó.

Lâm Hạo Sơ nghĩ thầm rằng Tả Trạm Vũ đây là sau khi rời đi trùng hợp bị Trần Mộc Sâm bắt gặp, lúc này Trần Mộc Sâm đang lôi kéo Tả Trạm Vũ, chắc chắn rằng tên kia sẽ lại lảm nhảm một lúc lâu.

Trần Mộc Sâm hiện tại tuy rằng không còn phê phán Lâm Hạo Sơ nữa, nhưng dù vậy trước mặt thần tượng của mình hắn vẫn luôn có chuyện để nói, Tả Trạm Vũ nếu muốn thoát ra cũng không đơn giản như vậy.

Ngoại trừ áy náy, trên mặt Tả Trạm Vũ không hề có một chút nào là mất kiên nhẫn cả, mà ngay khi Lâm Hạo Sơ đi ra, hắn cũng vừa lúc nhìn thấy.

Trần Mộc Sâm nhìn theo tầm mắt của Tả Trạm Vũ, nhìn thấy Lâm Hạo Sơ đang tới liền vô cùng nhiệt tình vẫy tay gọi: “Hạo Sơ! Hạo Sơ! Bên này, bên này!”

Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua Trần Mộc Sâm kia đang điên cuồng mãnh liệt vẫy vẫy bàn tay to, hắn rất hoài nghi, tay tên này thật sự là gắn mô tơ đúng không. Hắn lững thững đi sang đường, chợt nghe Trần Mộc Sâm tâm hoa nộ phóng nói: “Trạm Vũ vừa nói đạt được giải nhất cuộc thi điện tử toàn quốc, hôm nay chúng ta cùng đi ăn mừng nhé.’’

Lâm Hạo Sơ khóe môi không tự giác mà giơ lên, nghĩ thầm rằng quả thực không uổng phí tâm tư của hắn, không uổng công hắn vì chuyện lần này mà thiếu người khác một món nợ nhân tình.

“Đi thôi, muốn đi chỗ nào?” Hắn sảng khoái đáp ứng.

“Đến nhà tôi đi.” – Ánh mắt Tả Trạm Vũ đảo qua Lâm Hạo Sơ, khoé miệng đọng chút ý cười, không mặn không nhạt nói.

Lâm Hạo Sơ ngẩn người, cũng không phản đối.

Từ sau khi trọng sinh, hắn cũng không còn thờ ơ với bạn học xung quanh như trước nữa, ngược lại còn quen biết được một nhóm bạn học, vô luận nam sinh hay nữ sinh đều rất thích mua thức ăn về ký túc xá, một vài người ở chung cùng quây quần lại ăn lẩu, tuy rằng hiện tại thời tiết rất nóng bức, nhưng nhiệt tình của mọi người không hề giảm.

Sự thật chứng minh Lâm Hạo Sơ không có đoán sai, cuối cùng bọn họ đi siêu thị gần trường, mua một chủ rau dưa và thịt, cùng với vài lon bia.

Khi tính tiền, Lâm Hạo Sơ phát hiện hai người Tả Trạm Vũ cùng Trần Mộc Sâm đều vô cùng tự nhiên đứng phía sau hắn, ai nấy đều rất nghiêm túc đợi hắn trả tiền, người nào đó bất đắc dĩ nói: “Tôi nói mấy người cũng tốt quá đi, đây là muốn tôi trả hết đúng không?”

Trần Mộc Sâm bị hỏi đến cười hê hê không ngừng, Tả Trạm Vũ thì lại càng không hề biết cái gì là ngại ngùng, vô cùng bình tĩnh lên tiếng: “Cậu có tiền nhất, cậu trả.”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy, đột nhiên ý vị sâu sa mà hỏi: “Cậu là nói ai có tiền nhất liền nhất người đó trả thật không?”

Hắn vẫn nhớ rõ không lâu sau Tả Trạm Vũ sẽ được người Tô gia nhận lại, Tô gia còn giàu hơn Lâm gia nhà hắn.

Tả Trạm Vũ sắc bén nhìn ra sự trêu đùa trong mắt Lâm Hạo Sơ, hắn giật mình, cuối cùng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.

Nếu như đã là Lâm Hạo Sơ trả tiền, như vậy việc xách đồ cũng không đến lượt hắn nữa, về phần Tả Trạm Vũ hiển nhiên cũng không có cái ý nghĩ kia, mà Trần Mộc Sâm tỏ vẻ không thể để thần tượng cao quý của hắn làm công việc nặng nhọc này, liền không hề nản mà một mình ôm hết mọi thứ. (mỗi lần đi với vợ chồng nhà này là em Sâm lại làm ô sin =))) chỉ có Boss là phẻ, tiền vợ bao, đồ thì có đệ mang giúp =)))).

Ba người sóng vai đi ra khỏi siêu thị, lúc đầu Lâm Hạo Sơ tính toán sẽ đi xe taxi, dù sao khu nhà Tả Trạm Vũ đang ở cũng khá đơn sơ, đến lúc đó muốn tìm một chỗ đỗ xe cũng khó, nhưng mà Tả Trạm Vũ lại ý vị sâu xa muốn hắn lái xe đi.

Lâm Hạo Sơ không hề nghi ngờ Tả Trạm Vũ tiếp cận mình chỉ vì hắn lái chiếc xe Maserati ba trăm vạn kia mới muốn mời hắn về nhà, dù sao điều này thực sự vô cùng sỉ nhục trí thông minh của Tả Trạm Vũ. Phải biết sau này người kia thăng quan tiến chức, Tô gia trong thương trường cũng không phải mới vài ngày.

Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ vẫn là lái xe của mình đi.

Nhà Tả Trạm Vũ ở nơi rất hẻo lánh, ra khỏi trung tâm còn phải đi một đoạn rất xa mới đến. Dọc theo đường đi, Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ đều không nói lời nào, Lâm Hạo Sơ nghĩ nên làm như nào để giảm bớt tình trạng đua xe trong trường học, mà Tả Trạm Vũ tựa hồ cũng đang suy nghĩ gì đó, về phần Trần Mộc Sâm, thì líu ríu nói không ngừng.

Trần Mộc Sâm hiển nhiên có một gia đình ấm áp hoàn mỹ hơn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ rất nhiều, chỉ thấy hắn thỉnh thoảng lại mầy mò cái túi đựng thức ăn, lẩm bẩm mà nói cái gì mà muốn thêm nước tương và đậu phụ vào trong nước lẩu, như vậy khi trần thịt dê và thịt bò sẽ càng thơm, có vài món không thể nấu quá lâu, nếu để lâu quá khi ăn sẽ không còn ngon hoặc không ăn được …

Có lẽ, những điều này là mẹ của hắn Tưởng Hòa Tĩnh đã dạy, cũng có thể một nhà ba người bọn họ thường xuyên quây quần ăn lẩu.

Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ vẫn luôn im lặng lắng nghe, cũng không đáp lại Trần Mộc Sâm một câu, nhưng ai biết được, có thể hai người họ ở trong lòng kì thật đang vô cùng ghen tị với Trần Mộc Sâm hay không?

Ngay tại Trần Mộc Sâm rốt cục cũng nói xong bài diễn thuyết về ăn lẩu của mình, Lâm Hạo Sơ đột nhiên nhìn thấy bên đường không biết từ khi nào lao ra một bóng người, hắn giật mình nhanh chóng dừng xe lại.

Ba người bởi vì quán tính thân thể đều mạnh mẽ đổ về phía trước, Trần Mộc Sâm sợ hãi nhảy lên, đối lập với hắn, chính là Tả Trạm Vũ trên mặt vẫn luôn bình thản ung dung không thay đổi, không hề có một vẻ mặt ngoài ý muốn dư thừa nào.

Lâm Hạo Sơ nhếch môi, nghĩ thầm rằng chính mình hôm nay còn vắt óc suy ngẫm sao để ngăn chặn tai nạn xe cộ phát sinh, hiện tại chính mình lại xui xẻo trở thành người gây tai nạn?

Nhanh chóng lưu loát mở cửa xuống xe, hắn nhìn đến dưới đất là một người đàn ông đang nằm, trên mặt đầy máu, nhìn thôi cũng khiến trái tim hắn muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Lâm Hạo Sơ vội vàng tiến lên muốn đỡ người dậy đưa đi bệnh viện, Tả Trạm Vũ lại không biết từ lúc nào đã đi lên phía trước, nói với người không chút sứt mẻ gì: “Ở đây có một công việc số với chuyện anh giả chết mười lần còn kiếm được nhiều hơn, có muốn làm hay không?”

Vài giây sau, đôi mắt của người đang nằm trên đất xoay chuyển, ngay sau đó liền mở ra, khi nhìn thấy ba người kia, vì họ không nhận ra mà giật mình.

Anh ta giấu đi ánh mắt khác thường, khi Lâm Hạo Sơ cùng Trần Mộc Sâm trong mắt vẫn còn chưa hết kinh ngạc liền ngồi xuống mặt không đổi sắc mà hỏi: “Việc gì?”

Tả Trạm Vũ khí định thần nhàn nói: “Cùng với việc anh làm lúc này không khác gì.”

Chậm đã, đâm xe? Lâm Hạo Sơ nhìn thấy tình cảnh này, trong đầu rốt cục hiện lên ý tưởng.

Bỗng dưng, hắn tựa hồ có chút hiểu rõ ý đồ của Tả Trạm Vũ.

Muốn để trường học và sinh viên coi trọng vấb đề an toàn giao thông thì trực tiếp nhất chính là để họ gặp qua tai nạn thật sự.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xưa nay cũng không thiếu những chuyện thế này.

Không sai, Tả Trạm Vũ sở dĩ sẽ mời Lâm Hạo Sơ cùng Trần Mộc Sâm về nhà hắn chính vì khi đi qua đoạn đường này thường xuyên sẽ gặp những vụ đâm xe kiểu như vậy.

Thời này kiểu nhà vườn rất lưu hành, không ít kẻ có tiền sẽ đi nông thôn ăn một chút đặc sản địa phương, thuận tiện lại câu cái con cá, bởi vậy con đường này thường xuyên sẽ có xe riêng chạy qua, mà chỗ này lại hẻo lánh, bốn phía không có trang bị cameras, hiển nhiên trở thành nơi gây chuyện hoàn hảo nhất.

Hiện tại những kẻ lừa đảo rất chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không thể bình thường mà moi tiền nạn nhân mà là thật sự sẽ để bản thân bị đâm trật khớp hoặc gãy xương, cứ như vậy phòng trường hợp bị đưa đến đồn cảnh sát, bọn họ còn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, vì bản thân mà tranh cãi vài câu.

Bởi vậy, rất nhiều lái xe cuối cùng vì để tránh phiền toái, đều lựa chọn đưa tiền cho xong việc, dù sao việc này so với việc vì gây tai nạn mà bị ghi vào hồ sơ rồi ảnh hưởng sự nghiệp sau này thì đây cũng là cách giải quyết tốt.

Chiếc xe mấy trăm vạn khiến người chú ý, lái xe còn là một mao đầu tiểu tử, Lâm Hạo Sơ bọn họ có thể không khiến người chú ý sao? Chuyện này dĩ nhiên đều nằm trong dự kiến của Tả Trạm Vũ.

Lúc này tại một nơi cách đó không xa, có hai người không biết đã lén lút trốn trong đó bao lâu, bọn họ muốn đến đây, nhưng lại không xác định được có cần bọn họ ra mặt hay không. Mà người kia khi thấy bọn họ lại vô cùng mất kiên nhẫn phất phất tay đuổi họ đi.

Lâm Hạo Sơ biết hai người này chỉ sợ đóng vai bạn bè của người bị tai nạn, nguyên bản là khi tên kia nằm dưới đất, bọn họ sẽ có một người xông lên ôm lấy người bị thương khóc gào, người còn lại sẽ hướng về phía người gây ra tai nạn đòi bồi thường.

Còn thật sự là đâm xe….

Lâm Hạo Sơ nhìn về phía Tả Trạm Vũ, không nghĩ tới người kia chỉ vì nghe thấy một câu hắn nói với Quách Danh Sinh đã có thể đoán được nhiều như vậy, mà còn giúp hắn nghĩ ra được một biện pháp tốt. Nghĩ như vậy, Lâm Hạo Sơ đi đến bên cạnh Tả Trạm Vũ, nhẹ nhàng nói với hắn hai tiếng “ Cám ơn”.

Tả Trạm Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, như có như không mà cười cười, trong lời nói lại chứa đầy ý tứ sâu xa: “Muốn cảm ơn, thì cũng là người khác phải cảm ơn cậu.”

Lâm Hạo Sơ hiểu rõ mỉm cười, tiếp cúi đầu hỏi người đàn ông vẫn đang nằm trên mặt đất: “Muốn đi bệnh viện sao?” Hắn nhớ rõ khi mình phanh xe lại, người này thật sự bị xe của hắn đâm phải, hơn nữa hình như còn lăn trên mặt đất vài vòng, có lẽ là thực sự bị thương.

Dù sao sau này hắn vẫn còn phải nhờ người ta diễn kịch, tốt nhất là nên đưa người đi bệnh viện chứ không phải vào đồn công an.

“Vậy làm phiền.” – Người đàn ông nói xong liền ngồi dậy kéo vạt áo lau đi máu trên mặt, đây cũng chỉ là máu giả.

Người này khi lau mặt động tác vô cùng cẩn thận, có thể thấy đây là một người chú trọng hình tượng. Sau khi y lau sạch máu trên mặt để lộ gương mặt vốn có, Lâm Hạo Sơ thật sự giật mình rồi, cả Trần Mộc Sâm cũng không bình thản được nữa.

Người này, người này là Lý Tích Phàm?! Chính là cái tên nam giả nữ trong câu lạc bộ đêm cùng Trần Mộc Sâm này nọ lần trước???

Trên xe, Lâm Hạo Sơ một bên lái xe một bên nghĩ thầm, Trần Mộc Sâm và Lý Tích Phàm quả thật rất có duyên, chẳng qua lần này Lý Tích Phàm cũng không mặc mữ trang nữa, y lần này mặc quần áo nam giới.

Ở ghế sau, Trần Mộc Sâm thỉnh thoảng lại nhìn ngắm Lý Tích Phàm một chút, dường như đang kiềm chế gì đó.

Đối với cái này Lý Tích Phàm không lắm để ý mà cười cười, sau đó quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, giống như y thật sự vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng lại hát theo nhạc đang bật trên xe.

Một đường xóc nảy hơn một giờ, bốn người  rốt cục đến bệnh viện. Thương tích của Lý Tích Phàm cũng không  nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da một chút, cũng không ảnh hưởng đến xương và cơ, chỉ là mấy vết thương ngoài da bị tụ máu thâm tím và trầy xước trông có chút ghê người.

Trần Mộc Sâm từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Lý Tích Phàm, nhưng cũng không có hành động gì khác khiến mọi người phải nhìn nhận sự tự chủ của hắn với cặp mắt khác xưa.

Lâm Hạo Sơ còn nghĩ rằng có thể Trần Mộc Sâm sẽ nhảy dựng lên mắng Lý Tích Phàm vài câu nữa chứ

Bác sĩ giúp Lý Tích Phàm xử lý vết thương, khi khử trùng, hắn nhìn nhìn, không khỏi nói rằng: “Vết thương này của cậu hơi sâu một chút, cần khâu lại.”

Lý Tích Phàm “A” một tiếng, cái giọng điệu ấy cứ như người bị thương không phải là y. Lúc này bên cạnh lại vang lên vài tiếng nức nở, y có chút không hiểu nhìn qua, chỉ thấy Trần Mộc Sâm hai mắt ửng hồng, trong mắt vẫn còn nước.

“Con mẹ nó cậu khóc cái gì?!” Lý Tích Phàm quát.

Chẳng lẽ bởi vì phát hiện ra y thực chất là đàn ông sao?! Lý Tích Phàm không biết vì cái gì khi nghĩ đến đây trong bụng liền bị lửa giận thiêu đốt.

Trần Mộc Sâm bị mắng nhất thời dùng tay che hai mắt của mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

“Bởi vì… Bởi vì anh lớn lên thật sự… Rất giống người con gái tôi thích, cho nên nhìn anh bị thương như vậy, tôi rất khó chịu…”

Ba người còn lại: “…” (Cạn lời rồi =)))))

Tả Trạm Vũ yên lặng quay mặt đi, Lâm Hạo Sơ thật sự muốn chửi bậy, mẹ nó chứ hắn muốn đập đầu tên kia mà: trong đầu hắn rốt cục là chứa cái gì, sao lại có thể ngốc thành như vậy???