Trọng Sinh Chi Tích Mạt Như Kim (Hoa Nhài Của Tạ Thiếu)

Chương 22: 校花校草




Editor: Mèo

(*) Tên chương này là: 校花校草: Dịch ra là Giáo hoa, Giáo thảo. Nhưng nếu dịch ra thì tên chương rất dài nên Mèo sẽ để nguyên văn nhé ^_^

– Giáo hoa: Hoa khôi giảng đường.

– Giáo thảo: Chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường. Thật ra Mèo không biết nên để từ gì cho hợp với cái này nữa, vì nếu để hot boy sẽ không đúng lắm.

Ps: Editor Chu Chu bận rồi nên từ nay chỉ có một mình Mèo tiếp tục edit truyện này. Mong mọi người cổ vũ~~~ Trả chương tuần rồi đây ạ!!!

“Mười lăm tệ.”

“Mười lăm tệ một cái?” Dương Viện hỏi, cô không ngờ loại mặt nạ mà Tô Mạt xài lại mắc như vậy.

(*) 15 tệ = 48,849 đồng.

“Đúng vậy, người đẹp, ngài muốn nói lấy mấy cái?”

“Mua nhiều làm gì? Mua một cái là đủ rồi.” Dương Viện nghĩ thầm, một cái đã mắc như vậy, còn hỏi cô muốn mua mấy cái, nói giỡn à. Nhưng lời này cô sẽ không nói ra ngoài.

“Người đẹp, lúc trước ngài đã từng xài cái này chưa?” Nhân viên bán hàng kiên nhẫn hỏi.

“Chưa từng.”

“Người đẹp, chuyện là như vậy, lần đầu tiên xài mặt nạ, phải xài liên tục ba ngày thì mới có hiệu quả tốt. Tôi đề nghị ngài nên mua ba cái xài để xài trong ba ngày.”

“Cô nói cái này chỉ có thể xài được một lần?” Dương Viện hiểu ý của nhân viên bán hàng, hoảng sợ hỏi lại.

Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó gật đầu nói đúng.

“Mười lăm tệ dùng một lần, hơn nữa chỉ đắp hơn mười phút là đã bỏ?” Dương Viện hoài nghi.

Nhân viên bán hàng lúc này đã hiểu, cô bé này sợ là không có nhiều tiền. Cô liếc mắt nhìn Dương Viện một cái, nhưng vẫn lễ phép nói: “Đúng là như vậy. Mặt nạ này chỉ có thể xài một lần thôi nhưng hiệu quả của nó thì tốt vô cùng, là mặt hàng bán chạy nhất ở đây.”

Cuối cùng Dương Viện mua một cái rẻ nhất, tám tệ một cái. Mặt xám xịt rời đi, mấy tầng khác cô cũng không có tâm tư đi dạo.

Nói thật chứ tám tệ một cái cô cũng cảm thấy nó rất mắc. Cái này không thể ăn, chỉ đắp có một chút là đã phải bỏ. Nếu không phải cô cảm thấy không mua thì quá mất mặt, thì một cái cô cũng sẽ không mua.

Khi cô trở lại ký túc xá, Tô Mạt và Lý Trăn Trăn đã ngủ rồi. Tần Hộ Sinh thì chưa có về. Dương Viện cắn cắn môi, nghĩ thầm, đợi tới buổi tối rồi cô sẽ xài mặt nạ.

Biểu chiều khi Tô Mạt thấy Triệu Nhã Nam thì cô ấy đang rất kích động. Cô nàng xông tới kéo tay cô, vui sướng nói: “Cậu ấy ở gần nhà tớ, ở ngay toà nhà bên cạnh đó.”

“Ai?” Tô Mạt không phản ứng kịp.

“Từ Ly Sanh đó, cậu không nhớ à.”

“À, anh chàng soái ca đó à?” Cái tên này rất đặc biệt, Tô Mạt nhớ buổi sáng cô cũng đã nhìn thấy cậu ấy.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Triệu Nhã Nam gật gật đầu, “Càng nhìn gần cậu sẽ cảm thấy cậu ấy càng đẹp.”

Tô Mạt vươn ngón trỏ, chọt chọt vào cái trán của Triệu Nhã Nam, giễu cợt: “Cậu chỉ có hứng thú với những cái này! Đúng là không có tiền đồ.”

(*) Tiền đồ: dùng để chỉ tương lai, triển vọng.

“Hì hì, cậu không hiểu đâu. Lần sau cậu đi chung với tớ nha?” Triệu Nhã Nam đề nghị.

“Tớ? Hay là thôi đi.” Tô Mạt xin tha cho kẻ bất tài.

Lý Trăn Trăn đứng bên cạnh nãy giờ, nghe Triệu Nhã Nam nói như vậy, thì đột nhiên lên tiếng, “Tớ đi với cậu!”

Tô Mạt quay đầu lại nhìn thì thấy cô ấy cũng đang phấn khích, hứng thú.

Còn Triệu Nhã Nam thì rất vui, giống như đã tìm được một người đồng đạo, “Thật sao?”

Đúng lúc này, huấn luyện viên đi đến, mọi người nhanh chóng đứng dậy xếp hàng.

Buổi chiều mặt trời cũng không quá độc, thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Sau khi được cho giải tán, mọi người đều lũ lượt trở về.

Khi Tần Hộ Sinh xuất hiện đã là tiết tự học buổi tối, Tô Mạt và mọi người cả ngày nay đều chưa thấy cô ấy. Khí chất cô ấy vẫn xuất trần như vậy. Cô ấy mặc một cái váy đen chữ A, trên cổ đeo một cái vòng kim cương lấp lánh. Cả người vô cùng đơn giản nhưng lại rất hoàn hảo.

(*) Xuất trần:  Vượt ra ngoài thế tục.

(*) Vòng kim cương lấp lánh: Bản raw để là blingbling nhưng Mèo sửa thành lấp lánh cho mọi người dễ đọc nhé 🙂

Viên kim cương kia ở dưới ánh đèn làm người ta lóa mắt. Rất nhiều nữ sinh đều ‘tặng’ cho cô nàng ánh mắt ghen ghét.

Trên mặt Tần Hộ Sinh vẫn lạnh lùng như cũ. Vị trí hôm qua cô ấy ngồi hôm qua vẫn còn ở đó, nên cô nàng dẫm giày cao gót đi qua.

Mỗi khi Tần Hộ Sinh xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên, kinh ngạc. Lực chú ý sẽ không nhịn được mà dừng lại ở trên người cô.

Nam sinh bên cạnh Từ Ly Sanh nhìn chằm chằm Tần Hộ Sinh, đến ánh mắt cũng không chớp một cái. Sau một hồi, cậu ta mới hồi phục lại tinh thần, thấy Từ Ly Sanh bên cạnh vẫn đang đọc sách, liền hỏi: “Từ Ly, tớ cảm thấy cả ngày của cậu đều dùng để đọc sách. Ban ngày cậu cũng không cần đi quân huấn, cậu đọc chưa đủ sao?”

“Cũng được dù sao tớ cũng không có chuyện gì để làm.”

“Này, cậu nói xem cậu cảm thấy Tần Hộ Sinh trông thế nào?”

“Rất xinh đẹp.”

“Sao tớ có cảm giác như cậu không hề có hứng thú gì với cậu ấy vậy?”

Từ Ly Sanh cong cong khóe miệng nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục đọc sách của mình.

Cậu nam sinh vừa rồi cũng không phải là muốn nhận được câu trả lời, chỉ là thuận miệng hỏi thử một chút. Từ Ly Sanh không có hứng thú với Tần Hộ Sinh thì cậu thấy vui hơn một chút, dù sao cũng đã giảm được một kình địch.

(*) Kình địch: Đối thủ mạnh

Khi Lý Trăn Trăn và Triệu Nhã Nam biết hai người có cùng sở thích thì họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Lý Trăn Trăn đổi chỗ với một bạn nữ ngồi phía trước Tô Mạt để ngồi gần hai cô.

Lý Trăn Trăn đặc biệt rất yêu thích bát quái, chuyện lại đúng với khẩu vị của Triệu Nhã Nam. Cô nàng cảm thấy vô cùng hứng thú với những tin tức của soái ca.

(*) Bát quái: Ở đây chỉ nhiều chuyện.

Học sinh ở Thánh Đức cao trung bình chọn hoa khôi học đường vô cùng náo nhiệt, còn muốn lớn hơn so với trường đại học Tô Mạt học kiếp trước. Học sinh cao nhất mới nhập học một ngày là Tần Hộ Sinh đã đánh bại một nữ sinh cao nhị trở thành hoa khôi học đường của Thánh Đức cao trung. Hơn nữa, thân thế là bạch phú mỹ của cô cũng truyền ra, từ này dùng ở trên người cô là thích hợp nhất, thậm chí từ ấy có khi còn không xứng với cô ấy.

Hoa khôi học đường chỉ có một nhưng lại có đến vài nam thần.

Bởi vì Tần Hộ Sinh đẹp đến mức không có người nào có thể so sánh, hoa khôi học đường lúc trước dù là so về nhan sắc hay gia thế, khí chất đều không bằng cô ấy. Nhưng mấy vị nam thần kia thì không phải vậy, mỗi người một vẻ, rất khó để chọn ra được ai là người đẹp nhất.

Có ba vị nam thần, người đầu tiên là tân sinh cao nhất Từ Ly Sanh. Người thứ hai là Tạ Tư đang học lớp một cao nhị, còn người cuối cùng học lớp ba cao nhị là Sean, tên tiếng Trung là Thẩm Gia Thanh.

Ở Thánh Đức cao trung việc bình chọn không phải chỉ nhìn vào mỗi gương mặt mà còn phải nhìn vào gia thế, khí chất, sức hấp dẫn của mỗi người. 

Mấy vị hoa khôi, nam thần này, gia thế ai cũng không tệ. Tần Hộ Sinh thì không cần phải nói rồi, cha là Tần Văn Thanh, là một trong ba người giàu nhất cả nước, mẹ là quan ngoại giao nổi tiếng. Từ nhỏ cô ấy đã đi du học ở nước ngoài, lần này không biết tại sao lại về nước.

Từ Ly Sanh, cha mẹ đều là giáo sư đại học nổi tiếng ở tỉnh C. Chuyện này thật ra cũng chẳng có gì nếu như ông nội và ông ngoại cậu đều là nguyên soái. Tuy rằng họ đều đã về hưu và cha mẹ cậu cũng không làm việc trong giới chính trị mà là theo văn học. Nhưng nhà họ ở giới chính trị vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn. Cô và cậu của cậu đều là những người có tiếng tăm ở tỉnh.

Dòng dõi nhà Tạ Tư là thư hương thế gia. Nghe đâu trước kia, trong nhà có mấy vị Trạng Nguyên, còn có một người làm Tể tướng. Là một đại gia tộc nổi tiếng gần xa, nhân khẩu trong nhà khá phức tạp, ở trong nhà anh là đích trưởng tôn.

(*) Thư hương thế gia: Dòng dõi có học vấn.

(*) Đích trưởng tôn: Cháu trai đầu tiên của dòng chính.

Sean, là con lai giữa Trung Quốc và Ireland. Ba là người tỉnh C, còn mẹ là người đẹp Ireland. Ba hắn và ba Tần Hộ Sinh đều là người giàu có và cả hai nhà cũng biết nhau.

Lý Trăn Trăn mang hết mọi chuyện cô ấy biết về tuấn nam mỹ nữ ra nói, mắt Triệu Nhã Nam đã sáng rực lên rồi. Hiện tại, cô chỉ hận không thể chạy nhanh tới gặp mặt hai vị nam thần kia, chỉ cần nhìn là đã no con mắt, còn bổ mắt.

Lý Trăn Trăn hào khí ngất trời vỗ vỗ ngực, nói: “Đừng vội, ngày mai tớ sẽ dắt cậu đi gặp, tớ cũng sẽ giúp cậu để cậu có thể cùng ăn cơm với nam thần!”

Triệu Nhã Nam cảm động xíu chút nữa là òa khóc, cô nàng ôm chặt Lý Trăn Trăn, kích động la lên: “Trăn Trăn, cậu chính là chị ruột của tớ!”

Tô Mạt vừa nghe liền biết cô ấy nói tới Tạ Tư, nhưng cũng không vạch trần cô ấy, người ta nói  không phải là sự thật (*).

(*) Chỗ này bản raw là: 人家说的可是事实不是.