Edit + Beta: Mèo
Sau khi Dương Viện ra khỏi cửa đã có chút hối hận. Tại sao cô lại lãng phí thời gian đi làm loại việc này? Bọn họ không có ý chí tiến thủ, bản thân cũng không thể làm người như vậy. Cô còn có vài đề vẫn nghĩ chưa ra đâu.
Dương Viện nhịn không được sờ sờ mặt của mình. Bàn tay cảm thấy hơi thô ráp. Chỉ cần nghĩ đến làn da trắng nộn, mịn màng của Tô Mạt thì trong lòng Dương Viện lại cảm thấy bất bình.
Dương Viện mím môi, sau khi do dự một lát thì đi về phía trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại rất lớn, có năm tầng, quần áo, trang trí nhà cửa, thực phẩm, làm đẹp, trang sức, đồ điện gia dụng … Mấy thứ này nếu được bán ở các trường khác, thì chắc chắn rất nhiều mặt hàng trong đó sẽ không bán được. Nhưng nếu ở Thánh Đức, bán càng đắt càng tốt, không chỉ giáo viên mua mà cả học sinh cũng mua.
Dương Viện lần đầu tiên tới trung tâm thương mại. Khi cô bước vào, có một người phụ nữ xinh đẹp và cao ráo khom lưng nói: Hoan nghênh quang lâm.
(*) Hoan nghênh quang lâm: Chào mừng đã đến.
Mèo thấy để nguyên văn như vậy nó sẽ lộ rõ vẻ long trọng.
Dương Viện hơi sững sờ. Cô chưa từng thấy chuyện này trước đây. Cô giả vờ bình tĩnh, nhìn xung quanh. Nhưng thực tế lúc này chân cô hơi run run.
Tầng một là khu vực làm đẹp, có rất nhiều nhãn hiệu chuyên doanh, từ thương hiệu được nhập khẩu từ Hoa Kỳ, thương hiệu nổi tiếng của Nhật Bản và Hàn Quốc hay các thương hiệu nội địa bán chạy trong nước đều có. Đồ trang điểm đóng gói vô cùng tinh xảo làm Dương Viện hoa cả mắt.
Đặc biệt là những màu sắc rực rỡ, lung linh của mấy chai nước hoa, làm cô vô cùng yêu thích.
Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, kéo tay cô, bôi thử một chút để cô cảm nhận mùi vị, thành phần của sản phẩm. Dương Viện phảng phất như được bước vào một thế giới mới, cô không biết con gái còn có thể xài mấy thứ như vậy. Cô đột nhiên sinh ra một cổ kiêu ngạo, mấy thứ này ở trong thôn cô, khẳng định chỉ có một người duy nhất được thấy qua là cô. Hơn nữa cô còn được dùng thử, trở về nói cho những người cô gái trong thôn nghe, bọn họ chắc chắn sẽ hâm mộ cô muốn chết.
Dương Viện đang chìm đắm trong những ảo tưởng của riêng mình. Trong không khí có một hương vị ngọt ngào mà không béo ngậy, nhẹ nhàng, nghe rất thoải mái. Cô cảm thấy toàn thân mình hoàn toàn thư giãn.
Nhân viên bán hàng thấy bộ dáng của cô rất thích, liền ngập ngừng mà nói: “Người đẹp, tôi lấy giúp em nhé.”
Dương Viện không biết như thế nào gật đầu, nhân viên bán hàng vô cùng vui mừng dẫn cô đi thanh toán.
Chờ đến thời điểm nhân viên bán hàng hỏi cô là quẹt thẻ hay trả tiền mặt, Dương Viện ngây người, cô nhíu mi, trong lòng không để ý hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Không quý, hai món, ba trăm tám, đợi lát nữa tôi sẽ đưa ngài một ít tặng phẩm.” Nhân viên bán hàng ôn nhu mà nói.
Dương Viện trừng lớn đôi mắt, la lớn, “Ba trăm tám?”
(*) 1 tệ = 3248 đồng
380 tệ = 1,234,484 đồng.
Thái độ của nhân viên bán hàng vẫn tốt, vẫn tươi cười như cũ, nhưng là có thể thấy được, biểu tình của cô ấy cương lại một chút.
“Đúng vậy, ngài là quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?”
Dương Viện không nói, cô vừa mới kêu to một tiếng đã hấp dẫn không ít ánh mắt. Công việc kinh doanh ở đây rất tốt, học sinh tới đây dạo rất nhiều.
Dương Viện hạ giọng chột dạ mà nói: “Hai cái kia là cái gì?”
“Một bộ thủy nhũ, đều là vật cần thiết phải sử dụng. Con gái phải bắt đầu bảo dưỡng sớm một chút, đặc biệt làn da là quan trọng nhất.”
Dương Viện đâu thủy nhũ là thứ gì. Vừa rồi cô chẳng qua thử ở trên tay, xác thật cảm thấy giống như có rất nhiều nước, nhưng trước kia cô chỉ sử dụng kem bảo vệ da, thứ này ở trong thôn cô dùng không đến 5 mao tiền là có thể mua được. Hai món này nhìn cũng không nhiều lắm, chỉ là nhìn đẹp thôi, như thế nào lại đắt như vậy! Một tháng sinh hoạt phí của cô mới một trăm khối.
Phải biết rằng lúc này ba trăm đồng tiền, đã có thể ăn hơn một ngàn cây kem! Có thể ăn ba ngàn cây xiên que cay!
Dương Viện nghĩ đến vừa rồi chính mình khi xuất thần đã gật đầu nói muốn mua, hận không thể tát cho mình hai cái tát, bây giờ phải làm như thế nào mới được đây.
Nhân viên bán hàng rất tinh ý, vừa nhìn liền biết Dương Viện là người không có tiền, tuy rằng trong lòng có chút khinh bỉ, nhưng không thể hiện ra ngoài nửa phần, cô ấy hơi mỉm cười, “Như vậy đi, người đẹp, bên này có một bộ hiệu quả so với bộ lúc nãy cũng không khác lắm, hiện tại đang trong khuyến mãi, mua hai chai giá đặc biệt chỉ hai trăm tám tám đồng.”
Dương Viện nghe được nửa câu đầu còn tưởng rằng mình có thể mua nổi, nào nghĩ đến dù có hoạt động giá đặc biệt cũng phải hơn hai trăm, một lọ cô cũng mua không nổi, mặt Dương Viện đỏ bừng, cô vẫn luôn là cao ngạo tự đại, cảm thấy chính mình thông minh lại xinh đẹp, so với mấy bạn học cũ mạnh hơn không biết nhiêu lần. Cô nhận định chính mình về sau sẽ trở nên nổi bật, sẽ là người lãnh đạo trong tương lai nên cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ phải đối mặt tình trạng này.
Dương Viện cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn tìm lỗ để trốn. Ánh mắt của nhân viên bán hàng làm cô cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu có thể, cô muốn ném một vài tờ tiền màu đỏ cho cô ấy và nói rằng không cần thối lại, nhưng cô biết cô không thể cũng không có biện pháp mua mấy thứ này……
(*) Tờ tiền màu đỏ: Tờ 100 NDT
Dương Viện cúi đầu xuống và im lặng một lúc lâu. Cuối cùng cô ấy cũng thốt ra vài lời “Tôi xem lại một chút, lần sau sẽ đến mua.”
Vừa dứt lời, Dương Viện liền bỏ chạy.
Ngay khi cô rời đi, mấy nhân viên bán hàng đứng ở bên cạnh xem kịch vui đi tới, khinh thường mà nói: “Tôi chưa bao giờ thấy một người như vậy ở đây. Đã không có tiền mà còn nói cái gì lần sau lại đến mua, còn không phải là mua không nổi sao!”
“Đây là phùng má giả làm người mập, ở chỗ này loại người này thật là hiếm thấy.”
(*) Phùng má giả làm người mập: Câu này thường dùng để châm chọc những người làm chuyện quá khả năng của mình.
Dương Viện chạy không bao xa, trái tim đang đập kính hoàng chậm rãi khôi phục lại bình thường, vừa rồi cô có cảm giác trái tim đã nhảy đến cổ họng.
Dương Viện hít sâu mấy cái, nghĩ thầm mình không cần đi khắp nơi tìm, trực tiếp đi tìm Tô Mạt hỏi họ để cùng dùng mặt nạ.
Cô hỏi một nhân viên công tác, không phí chút công phu nào đã tìm được tới nơi bán mặt nạ.
Dương Viện nghĩ thầm, đồ vừa rồi mắc như vậy, Tô Mạt và Lý Trăn Trăn khẳng định cũng mua không nổi. Bất quá nếu mặt nạ họ có thể sử dụng thì cô cũng sẽ mua nổi.
Dương Viện nâng cằm lên, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi vào một cửa hàng chuyên bán mặt nạ.
Cửa hàng này có rất nhiều loại mặt nạ, Dương Viện nhìn tới nhìn lui cũng không hiểu, loại nào có tác dụng nào, cô cũng không biết.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói với nhân viên bán hàng: “Có thành phần hoa oải hương hay không, có thì cho tôi xem.”
Nhân viên bán hàng tươi cười, lấy ra vài loại mặt nạ có thành phần hoa oải hương ra, giới thiệu cho cô một lần, cái nào tốt nhất, là cái gì tài chất, nào là tơ tằm, nào là lụa, còn có vô xe bố……
(*) Mèo xin lỗi nha, không có QT nên Mèo không dịch được mấy cái chất của mặt nạ. Bản raw đây ạ: 导购笑容满面地找出几种薰衣草成分的面膜,分别给她介绍了一遍,哪个最好,是什么材质的,哪个是蚕丝的,哪个是天丝的,还有无纺布的……
Nghe vậy Dương Viện sửng sốt, cô cầm ở trong tay nhìn nhìn, phát hiện trong đó có một cái chính là cái mà lúc nãy Tô Mạt đưa cho Lý Trăn Trăn dùng.
Đôi mắt cô sáng lên, nghĩ thầm, bọn họ có thể dùng, thì cô cũng có thể dùng.
“Loại này là loại gì?”
“Người đẹp, ngài chọn cái này là cái tốt nhất, là loại tơ tằm, đặc trưng bởi khả năng thấm nước tốt, thẩm thấu rất tốt. Hoa oải hương hiệu quả rất toàn diện, chủ yếu là dưỡng ẩm, hiện tại mùa dùng cái này là tốt nhất, hơn nữa đặc biệt ôn hòa.” Nhân viên bán hàng kiên nhẫn giải thích cho cô một lần.
Dương Viện gật gật đầu, nghĩ thầm, cái này nghe cũng không tệ lắm.
“Bao nhiêu tiền?” Lần này cô đã học ngoan, hỏi giá trước.
Ps: Tặng phẩm đây ạ. Dù không hoàn thiện lắm nhưng đây là tấm lòng của Mèo. Hy vọng hố sẽ càng ngày càng đông, chứ nó sẽ không vắng, không có ai như này |•|_|•|