Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 7




Đối với một bàn đồ ăn, Khang Đồng Thành chỉ biết trố mắt nhìn, cầm chiếc đũa thậm chí không biết nên đặt ở đâu trước, cho dù đồ ăn này theo Khương Hàn nói là lấy từ tủ lạnh ra rồi hâm nóng lên sau đó nấu cơm thôi, nhưng đối với Khang Đồng Thành mà nói cũng đủ rung động thật lâu!

– “Sao không ăn đi?” Khương Hàn hỏi một câu, lúc này Khang Đồng Thành mới động đũa nhưng cũng chỉ rầu rĩ xới cơm trong bát.

Khương Hàn nhìn thiếu niên, hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, hỏi:

– “Bởi vì tôi giống người kia cho nên lúc nãy cậu không thể phân biệt? Có lẽ tôi nên mang kính mát…”

Khương Hàn vốn muốn thay đổi bầu không khí, trêu Khang Đồng Thành cười nhưng cậu chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Khương Hàn, rồi nói:

– “Thật sự xin lỗi.”

– “Chuyện này không cần phải xin lỗi, trong lòng mỗi người đều có ký ức đáng nhớ và đối tượng mà mình muốn tưởng nhớ.” Khương Hàn cười cười nói, biểu tình trên mặt cố biểu hiện không hề để ý đến chuyện nhỏ này.

Khang Đồng Thành miễn cưỡng nở một nụ cười, đối với Khương Hàn hiện tại, cá tính của hắn, vẻ mặt của hắn, cậu đều rất khó thích ứng. Khương Hàn mà cậu gặp được, tuy rằng sủng cậu, đối với cậu vô cùng tốt nhưng sẽ không bao giờ biểu hiện gì ra nét mặt, thậm chí có khi rất nghiêm khắc, cũng chỉ có lúc cậu sinh bệnh mới vuốt ve dịu dàng với giọng nói ấm áp mềm mại như thế này.

Mà Khương Hàn hiện tại hoàn toàn tương phản, có bao nhiêu ý tốt đều phải thể hiện toàn bộ trên nét mặt, tuy rằng ngoài miệng nói không thèm để ý nhưng xác thực là rất để ý, làm cho cậu không biết phải làm sao.

Rõ ràng muốn thuận theo tự nhiên nhưng Khương Hàn biểu hiện, ngôn ngữ, thậm chí làm cho cậu có một loại cảm giác có lỗi, thật giống như lúc hắn nói câu kia ‘Cho dù trở thành thay thế phẩm cũng không để ý.’

Thật thâm sâu mù mịt.

Mang theo sợi dây câu, chờ con cá đến ăn mồi, lại không biết thả xuống nước là mồi câu ngon lành hay móc câu bén nhọn.

Cảm giác nguy hiểm không lường được.

– “Ăn nhiều một chút.” Không biết khi nào, Khương Hàn đã ngồi bên cạnh cậu, gắp một miếng đồ ăn để vào bát của cậu.

– “Cám ơn.” Chỉ có thể yên lặng cúi đầu ăn cơm.

‘leng keng, leng keng.’

Lúc chuông cửa vang lên, Khương Hàn đang rửa bát ở trong bếp, Khang Đồng Thành ngồi ở sopha muốn vào giúp lại bị ngăn cản, chỉ có thể ngồi không.

Nghe tiếng chuông cửa, Khang Đồng Thành liền hướng Khương hàn trong phòng bếp nói vọng vào:

– “Tôi đi mở cửa.” Không chờ Khương Hàn đáp lại, cậu đã tới cửa lớn, mở cửa.

Cửa mở ra, người đứng trước cửa đem cơ thể bao bọc toàn bộ, căn bản không thấy rõ mặt mũi, áo khoác dài màu đen, mũ len màu đen, khăn quàng cổ màu đen, cả người đều kín mít, duy nhất lộ ra bên ngoài là đôi mắt.

Người nọ tựa hồ muốn nói cái gì nhưng nhìn thấy người mở cửa không phải người hắn muốn gặp nên nguyên bản muốn nói lại chuyển thành động tác thủ thế, chỉ có một động tác nho nhỏ làm tuyết trên người hắn rơi cả xuống đất.

– “Là tìm Khương Hàn? Mời vào, ông ấy ở bên trong.” Khang Đồng Thành có chút tò mò khi nhìn thấy người trước mặt, thân hình tương tự cậu, nhìn cặp mắt đơn thuần kia, tuổi tác hẳn là không lớn.

Người nọ nhìn cậu một lúc lâu, bỗng nhiên……

– “Này….”

– “Tiểu Lương, sao cậu lại tới đây?”

Ngay lúc Khang Đồng Thành kinh ngạc, người nọ thế nhưng trực tiếp hướng vào sân đầy tuyết mà chạy, Khương Hàn cũng chạy ra.

Tiểu Lương? Tương tự âm đọc làm cho Khang Đồng Thành một trận hoàng hốt. Chính trong một khắc hoảng hốt của cậu, người nọ nguyên bản đứng trong tuyết lại chạy trở về.

Một màn kịch diễn ra trong phông nền trời tuyết trắng xóa, người nọ chuẩn xác nhào vào lòng ngực Khương Hàn.

Lúc này, Khương Hàn đưa lưng về phía cậu nên Khang Đồng Thành cũng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn.

– “Khương tiên sinh, ông giúp tôi đi, tôi không còn chỗ nào để đi, trường học biết chuyện của tôi… Bọn họ đuổi tôi, còn cấm không cho ở lại kí túc xá! Còn có, còn có hôm nay là… Lễ Giáng Sinh!” Thanh âm của thiếu niên tuy rằng mang theo nức nở nhưng cực kỳ réo rắt.

Khang Đồng Thành đoán được quan hệ của Khương Hàn và thiếu niên nọ, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thoải mái, không ngừng nói với chính mình, chuyện này hết thảy đều là đã xảy ra, chỉ là khi đó cậu không thấy, mà hiện tại cậu thấy được mà thôi, căn bản không cần chú ý!

Lễ Giáng Sinh sao? Hôm nay! Khang Đồng Thành nghĩ, ở Khương gia 5 năm, ngoại trừ ngày tết cùng ngày liên hoan của cổ đông thì không có ngày lễ nào khác, mà ở cuộc sống trước đây của cậu, có ấm no nhưng chưa từng đón ngày lễ thế này nên nhận thức của cậu về ngày lễ thực nông cạn.

Thiếu niên ôm chặt Khương Hàn, hai bàn tay không mang bao tay, trong giá lạnh lâu trở nên đỏ bừng. Khang Đồng Thành đứng ở cửa nhìn hai người ngoài cửa, phòng trong bởi vỉ có điều hòa thực ấm áp mà lúc này do mở cửa nên khí ấm không ngừng thổi ra bên ngoài, cũng làm cho cơ thể cậu ở khoảng giữa nóng lạnh. Trên người còn mặc áo sơ mi mỏng manh, nghĩ, bản thân nên đi vào nhưng không cách nào hoạt động đôi chân.

Khương Hàn đẩy thiếu niên ra, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo, nói:

– “Chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch, điểm này tôi hy vọng cậu hiểu được, đối với chuyện của cậu, tôi không còn cách nào giúp đỡ. Nhưng ngày lạnh thế này, cậu có thể ở lại đây một đêm.”

Tuyết bên ngoài rất lớn, tuyết đọng đã muốn tới mắt cá chân người, Khương Hàn xoay người, trên mặt mang theo vài phần cứng rắn lạnh lẽo, lúc nhìn qua Khang Đồng Thành liền dịu dàng hơn không ít. Quan hệ giao dịch? Là quan hệ này? Ở 50 năm sau đối với cái gọi là quan hệ giao dịch Khang Đồng Thành có hiểu biết sâu sắc không thể không nghĩ nhiều, nhìn thấy trong mắt thiếu niên toát ra, cậu cơ hồ có thể khẳng định… Tuy nhiên, cậu cũng không biết, nguyên lai Khương Hàn có chạm qua thiếu niên này không? Hơi hơi ngửa đầu nhìn Khương Hàn đi đến trước mặt. Rồi sau đó bàn tay bị cầm tuy rằng độ ấm trong tay không cao nhưng so với tay cậu ấm hơn nhiều.

– “Cậu đứng ở đây làm gì, thân thể còn chưa khỏe, không mau đi vào.” Giọng nói dịu dàng như trước, trong cảnh tuyết rơi giống như gây ra ảo giác.

Thiếu niên vẫn đứng ở cửa, đôi mắt đen láy trong tuyết rơi cực kỳ rõ ràng.

Là đang khóc sao?

Tựa hồ do dự một lát. Mà thiếu niên hiển nhiên hiểu lầm, bởi vì hắn cùng Khang Đồng Thành đi vào nhà, cho dù hai mắt rưng rưng, nhìn thấy Khang Đồng Thành, ánh mắt vẫn lộ ra vi diệu.

Nghĩ đến sẽ không vào. Dù sao nếu thật sự hiểu lầm, hẳn là dỗi rồi rời đi. Bất quá có lẽ cũng giống mình trước kia, hiểu biết thân phận của mình. Có thể vào nhà cũng đã là ơn trời rồi!

Vào phòng, Khang Đồng Thành vừa run một chút, lập tức một ly sữa ấm áp đã đặt trước mặt cậu.

– “Uống một chút đi, thân thể cậu còn yếu, ngủ được thì nên ngủ nhiều một chút.” Khương Hàn ngồi bên cạnh cậu nói bên tai.

Thiếu niên đứng ở bậc cửa cởi áo khoác dài, mũ len cùng với khăn quàng cổ. Lúc này Khang Đồng Thành mới phát hiện, tuy rằng nhìn bên ngoài kín mít, kỳ thật thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay, một cái quần Jean thủng lỗ chỗ có thể nhìn thấy làn da bên trong.

Một đôi giày thể thao bởi vì đi lâu trong tuyết mà đã muốn ướt sũng. Này cũng là nguyên nhân thiếu niên vẫn chậm chạp đứng ở bậc cửa mà chưa dám vào.

Có lẽ bởi vì bên ngoài gần đông lạnh tới nơi, cho dù ở trong phòng ấm áp, thiếu niên vẫn run rẩy cả người. Khang Đồng Thành nhìn thấy thiếu niên như thế, trong lòng dâng lên một cảm giác không đành lòng, nhưng chủ nhân của căn nhà còn chưa nói gì, cậu cũng là khách thì cũng không có quyền nói.

Trầm mặc thật lâu, thiếu niên mấy lần giương mắt nhìn chằm chằm Khương Hàn nhưng Khương Hàn đơn giản chỉ là cầm lấy tờ báo tài chính kinh tế yên lặng xem.

Khang Đồng Thành cuối cùng đứng lên, chân cậu mang đôi giày rất dày mà Khương Hàn đã chuẩn bị cho cậu, mà trong phòng này có thảm lông dày cũng sẽ không cảm thấy lạnh.

Cởi giày ra, đi tới trước mặt thiếu niên, sau đó đặt ở bên chân hắn.

– “Không ngại liền mang vào đi!”

Thiếu niên giương mắt nhìn, trong ánh mắt không hề có thiện ý.

Hiển nhiên Khang Đồng Thành cũng đoán được nên cũng không để ý, dù sao chính mình hiện tại là kẻ địch trong mắt thiếu niên…

Thiếu niên cởi giày ra mang giày của Khang Đồng Thành vào. Khang Đồng Thành nhìn thấy đôi chân của thiếu niên không có mang tất, đi trong tuyết, giày đã ướt sủng, đôi chân cũng lạnh đến đỏ bừng. Mang giày xong, thiếu niên đi tới trước mặt Khương Hàn, cặp mắt đen láy vẫn nhìn chằm chằm.

Khương Hàn không thể nghi ngờ ánh mắt kia có bao nhiêu lực hấp dẫn, thiếu niên tự nhiên biết rõ.

Khương Hàn đứng lên, trong mắt thiếu niên chợt lóe một tia vui sướng nhưng, Khương Hàn lại vòng qua thiếu niên.

Khang Đồng Thành hơi hơi cau mày, tuy rằng làm như vậy đúng là cách nhanh nhất, nếu thiếu niên chỉ là vui chơi qua đường, như vậy không thể nghi ngờ hành động của Khương Hàn là đúng.

Nhưng tình cảnh lúc này, thiếu niên khẩn thiết cầu xin, bất kể thế nào, trong mắt người ngoài hoặc nói là trong mắt Khang Đồng Thành chính là hành động quá đáng.

Ở Khương gia 5 năm, chuyện như vậy cậu gặp qua không ít, Khương Hàn để người khác vào nhà như vậy đã là tốt lắm rồi, chỉ sợ là những người bảo vệ ra tay đem người ta đuổi đi thật xa.

Nhưng thiếu niên cũng không có sai, nếu theo Khương Hàn nói chính là giao dịch, như vậy chỉ có thể nói, thiếu niên quá mức khờ dại, nghĩ đến dịu dàng mà Khương Hàn diễn trò chính là thật?

Mà nếu không phải… Khang Đồng Thành ngẩng đầu, Khương Hàn đi đến trước mặt cậu, không biết khi nào trên tay đã có thêm một đôi dép lê, rồi sau đó cúi xuống đặt dưới chân Khang Đồng Thành.

Hành động như vậy thật ái muội mà mang theo một chút hèn mọn, nếu đổi thành người khác, Khang Đồng Thành hoàn toàn có thể khẳng định người nọ yêu thương cậu nhưng trước mặt là Khương Hàn…

Cậu cũng không biết tại sao Khương Hàn lại thích diễn như vậy.

Nếu nói Khương Hàn lúc trước là sâu sắc nhưng buồn bã mang theo chán đời, hiện tại đoán không ra. Hắn có thể dịu dàng như nước, ôn tồn nói nhỏ nhẹ cũng có thể lãnh khốc vô tình, thậm chí lạnh lùng đến vậy.

Một người như vậy giống như hoàn toàn không có tình cảm, Khang Đồng Thành giờ phút này thậm chí hoài nghi, người đàn ông này thật sự có thể bị một cô gái ngốc nghếch như Khang Đồng Hân tổn thương sao?