Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 62: Chương cuối




Từ lúc Khương Hàn được đưa từ phòng giải phẫu ra, Khang Đồng Thành vẫn canh giữ bên giường bệnh, tay gắt gao nắm bàn tay Khương Hàn, chỉ cần ngón tay hắn vừa động, cho dù cơ bắp co giật, Khang Đồng Thành vẫn sẽ biết được tình hình của Khương Hàn.

Vết thương của Khương Hàn cũng không phải chí mạng, chỉ là mất không ít máu nên hôn mê suốt một ngày đêm. Bất quá một ngày một đêm này đối với Khang Đồng Thành mà nói có thể là kinh hồn, cậu hoàn toàn không dám nhắm mắt lại, bởi vì tình huống lúc này so với lúc trước cậu trông thấy Khương Hàn chết đi thật quá tương tự, thậm chí cậu không có năng lực trải qua lần nữa.

Lúc Khương Hàn tỉnh lại đã thấy Khang Đồng Thành dùng đôi mắt xanh đen nhìn hắn, dáng vẻ thật dọa người.

“Làm sao vậy? Tiểu Thành?”

Khương Hàn hỏi, bờ môi của hắn khô khốc, vừa mở miệng liền cảm thấy đau đớn như xé rách.

Khi Khương Hàn mở mắt, Khang Đồng Thành có chút không thể tin, cho dù nghe thấy tiếng nói mơ hồ, nhìn chằm chằm đôi mắt của Khương Hàn mới lấy lại tinh thần. Nắm bàn tay Khương Hàn căng thẳng, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu.

“Anh tỉnh rồi?!”

Khương Hàn nhìn dáng vẻ của Khang Đồng Thành vừa đau lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

“Ừm, tôi tỉnh rồi, tôi hơi khát, rót giúp chén nước đem lại đây đi!”

Khang Đồng Thành lập tức gật đầu, nhưng lúc đúng lên lại có vẻ khó xử, tay cậu không muốn buông tay Khương Hàn ra, nhưng lại không thể với tới chỗ rót nước.

Hiển nhiên, cậu cảm thấy sợ hãi. Cho dù mới đầu thật bình tĩnh, nhưng sau khi chìm vào yên tĩnh, cậu cảm thấy lạnh cả người, dù sao trải qua biết bao gian nan mới có thể ở cùng một chỗ, suýt chút nữa lại phải cách biệt âm dương.

Khương Hàn thở dài, trong lòng hơi thả lỏng chút, hắn biết lúc này là trong họa còn có phúc, trải qua chuyện không may như vậy, tuy rằng trên người hắn bị thủng một lỗ nhưng ít nhất áy náy của thiếu niên đối với Khang Đồng Hân cuối cùng đã tiêu giảm không ít.

“Tôi không sao, đi lấy cho tôi chén nước lại đây, ngoan!” Khương Hàn dịu dàng nói.

Khang Đồng Thành nhìn khuôn mặt Khương Hàn thật lâu sau mới buông tay, sau khi rót nước lập tức đi tới bên cạnh Khương Hàn, hiện tại cậu mới hoảng hốt nhớ đến khi Khương Hàn tỉnh lại phải gọi bác sĩ mới phải.

Đút cho Khương Hàn ít nước, Khang Đồng Thành liền nhấn chuông. Bác sĩ cùng điều dưỡng nôi đuôi nhau mà vào, Khang Đồng Thành không thể không đứng sang một bên nhường đường cho bác sĩ kiểm tra.

Kết quả kiểm tra bước đầu làm cho tảng đá lớn trong lòng Khang Đồng Thành được hạ xuống, đã bước đầu ổn định, hiện tại cần phải tịnh dưỡng.

Đợi đến khi bác sĩ rời khỏi, Khang Đồng Thành lại ngồi bên giường Khương Hàn, trên mặt cuối cùng cũng dịu đi.

“May quá anh không sao.” Khang Đồng Thành thở phào nhẹ nhõm nói.

Khương Hàn gật đầu, nhưng sau đó sắc mặt lại trầm xuống.

“Sau này không được làm chuyện như vậy nữa, biết không? Tôi không cần em bảo vệ, tôi chỉ muốn em phải tự bảo vệ tốt bản thân.” Khương Hàn trịnh trọng nói.

Nhưng lúc này Khang Đồng Thành không tán đồng, cậu nhìn Khương Hàn sau đó chậm rãi nói:

“Anh nói như vậy không công bằng chút nào, cũng không phải chỉ có anh nhìn thấy em bị thương sẽ tức giận, thương tâm, khổ sở, em cũng vậy mà. Em sẽ không thể trơ mắt nhìn anh bị thương.”

Khương Hàn nhìn Khang Đồng Thành nghiêm trang như thế, cũng tủm tỉm cười, hắn đưa tay vẫy vẫy Khang Đồng Thành, nói:

“Lại đây, tôi muốn ôm em.”

Khang Đồng Thành ửng hồng cả mặt, nhỏ nhẹ nói:

“Còn vết thương của anh…”

Thân thể cũng đã chậm rãi đến gần, hai trái tim tràn ngập bi thương chỉ có thể dựa vào cùng một chỗ mới có cảm giác ấm áp.

“Chúng ta nếu đã hứa hẹn đồng sinh cộng tử, sẽ không cần phải rối rắm ở đây làm gì.” Khương Hàn thản nhiên nói.

Khang Đồng Thành gật đầu, cằm nhẹ nhàng cọ đầu vai Khương Hàn.

Khương Hàn nằm viện đến ngày thứ ba, hai cảnh sát đến khiến Khang Đồng Thành biết được một chuyện đầy khiếp sợ.

“… Khang tiểu thư hiện nay thần trí không rõ, cho nên cho dù chỗng án, Khang tiểu thư cũng chỉ có thể ở trại an dưỡng tiếp tục cuộc sống…” Viên cảnh sát trẻ tuổi vẻ mặt đờ đẫn nhìn hai người nói:

“Đương nhiên nếu hai người chuẩn bị chống án, như vậy mời tìm luật sư giỏi…”

“Không, không cần.” Khang Đồng Thành nhìn Khương Hàn, thấy Khương Hàn không có ý tứ phản đối, thuận miệng nói:

“Tôi là em trai của chị ấy tên là Khang Đồng Thành, tôi hy vọng chị của tôi có thể được trị liệu tốt nhất, về phần chống án, chúng tôi không có ý định chống án, tôi nghĩ các người cũng biết chuyện của chị tôi…”

Khang Đồng Thành nói đến đây, hai cảnh sát gật đầu, quả thật, hôn lễ của Khang Đồng Hân cùng Khương Hàn kết cục hết sức khôi hài kia, tại thành phố này từ đầu đường cuối ngõ ai cũng biết.

Mà kết quả như vậy, mọi người đều thập phần nhất trí, đó là Khang Đồng Hân muốn bay lên cành cao biến phượng hoàng không được liền sinh hận ý, ám sát Khương Hàn…

Một cô gái làm loạn đến cái kết cục như vậy, mọi người đều cười nhạo mắng chửi nhưng đồng thời đối với cô cũng sinh ra chút đáng tiếc, dù sao đó cũng là một cô gái xinh đẹp, chỉ là thiếu chút nữa…

Cũng chỉ có Khương Hàn và Khang Đồng Thành mới biết được nguyên do trong đó. Mà Khang Đồng Thành hiển nhiên cũng không nghĩ đến Khang Đồng Hân cuối cùng có kết cục như vậy. Quả thật trong lòng rất khó chịu, nhưng nhìn thấy vết thương trên người Khương Hàn, cùng với làm rõ mọi việc, có lẽ chuyện trả thù của Khương Hàn trong đó nhất định có tính thúc giục, nhưng mà Khang Đồng Hân cũng trốn không khỏi câu nói ‘gieo gió gặt bão’.

Dù sao đã từng làm cái nghề đó lại giấu giếm, là ai cũng không chấp nhận được.

“Đời trước Khang Đồng Hân cũng là như vậy sao? Cô ấy cũng làm qua cái nghề đó?” Dựa vào ngực Khương Hàn, Khang Đồng Thành nhẹ nhàng hỏi.

Khương Hàn tựa hồ trầm mặc một lát, mới nói:

“Ừm. Đời trước cô ta không có em, nhưng cũng từng làm qua, nhưng mà lúc đó tôi thật ngốc, cho dù biết cũng không để ý. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, Khang Đồng Hân con người này, có lẽ bởi vì ở tầng đáy của xã hội thời gian lâu lắm nên mới bị của cải vật chất hấp dẫn, cô ta lúc trước vì cái gì lại hợp mưu với Lý Quang Vinh Vũ hại tôi, cho đến bây giờ tôi cũng không biết. Chẳng qua có lẽ bản chất của cô ta cũng không phải quá xấu xa! Dù sao lúc ở trước mặt tôi, cô ta là hoàn mỹ, xinh đẹp, tự tin, tự mình cố gắng.”

Đúng vậy, Khang Đồng Hân làm cho người ta ấn tượng đó là xinh đẹp, tự tin, nỗ lực nhưng tại cái xã hội này, một thiếu nữ chỉ dựa vào… sao có thể sống nổi. Huống chi, Khang Đồng Hân lẻ loi một mình, sau khi cha mẹ qua đời cơ hồ không để lại cái gì.

Khương Hàn đưa tay xoa đầu Khang Đồng Thành.

“Không được nghĩ tới cô ta nữa, cô ta đối tốt với em, nhưng em cũng đối xử rất tốt với cô ta vậy. Em cảm thấy có lỗi với cô ta nhưng cô ta đâu có cảm thấy lỗi lầm gì với em, cho nên như thế vẫn là như thế. Nếu không có sự xuất hiện của em. Có lẽ cô ta còn thảm hại hơn đó chứ.”

Đúng vậy, nếu Khang Đồng Thành không xuất hiện trên đời này, trả thù của hắn còn phải là hai người kia phải tuẫn táng với tình yêu của hắn.

Khang Đồng Hân khẽ gật đầu.

“Em biết rồi ạ.”

Hai cái cuối tuần qua đi, Khương Hàn rốt cuộc xuất viện, bởi vì bị thương ở xương thắt lưng nên lúc đi lại khó tránh khỏi va chạm.

“Đau không?” Khang Đồng Thành lo lắng hỏi, cậu nhìn thấy người đi bên cạnh sắc mặt có chút khó coi.

Khương Hàn lắc đầu.

“Cơ hồ đã không còn cảm giác gì, có thể chịu được.”

“Ừm. Anh vẫn nên cẩn thận chút.” Khang Đồng Thành vẫn cẩn thận nói, cậu nhớ rất rõ lời bác sĩ, nếu miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa chắc chắc sẽ có kết quả khủng bố.

Khương Hàn quay lại nhìn Khang Đồng Thành vẻ mặt lo lắng, khóe miệng cong lên, đưa tay nhéo mũi Khang Đồng Thành một chút.

“Đã biết thưa tiểu quản gia.”

Bị nói như vậy, Khang Đồng Thành ửng hồng cả mặt, trừng mắt nhìn Khương Hàn liếc một cái, lại bị Khương Hàn kéo ôm vào ngực.

“Cứ như vậy đi! Có lẽ trước đây tôi suy nghĩ quá nhiều, hiện tại ngẫm lại lúc trước vì cái gì chấp nhất báo thù như thế, đối với hai người có cùng khuôn mặt lại không hề giống nhau mà chấp niệm, thật đúng là có chút không thể tưởng tượng.” Khương Hàn không khỏi cảm khái nói. (Tình: giờ anh mới nhận ra không phải đã quá muộn rồi sao? một người con gái tốt đã bị anh hại đến mức phát điên)

Khang Đồng Thành ở trong lòng Khương Hàn ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc cầm lúng phúng màu xanh nhạt của Khương Hàn thật lâu sau mới nói:

“Hai ngày nữa em có thể đi thăm Khang Đồng Hân được không?”

Trong lòng dù sao cũng có áy náy, cho dù được trị liệu Khang Đồng Hân đã sắp khôi phục, cho dù Khương Hản trả giá bằng rất nhiều máu tươi nhưng trước phương diện tình cảm, tâm Khang Đồng Thành khó mà buông bỏ.

Thời tiết đầu thu, trời cao trong xanh, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt, bỏng rát, Khang Đồng Thành ngửa đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mà trở nên mơ hồ.

Nhìn thấy đôi môi mỏng khẽ mở.

“Được, tôi đưa em đến đó.”

Khang Đồng Thành nở nụ cười.