Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 70




Người kia vắt chân lên chạy về phòng của mình, ú a ú ớ cả buổi cũng không nói được nên lời.

Trong phòng không nhiều người lắm, thêm vị đang lắp bắp kia mới là 4, Ngô Hạo ngồi trên ghế sô pha, đôi lúc lại hút một hơi thuốc.

“Tiểu Tứ, mới vào WC một lát mà đã ném mất hồn rồi sao!” Một người đứng đối diện cửa cười nói.

Người được gọi là Tiểu Tứ lúc này mới đóng cửa lại, uống hết một chén rượu mới hổn hển nói: “Tần đại ca cũng đừng chọc cười em. Ngô ca, là cái người lần trước đánh nhau đột nhiên lao tới làm hại anh bị Triệu Bân đánh!”

“Nói bừa cái gì hả?” Vẫn là người bị gọi là Tần đại ca nói chuyện. Lần đó đánh nhau ngoại trừ Ngô Hạo và Tiểu Tứ thì hai người còn lại bị cấm túc vì sự kiện diễn ra trước đó, sau đó mới biết được việc cha của Ngô Hạo “quân pháp bất vị thân”.

Mọi người đều nhìn về phía Ngô Hạo, Ngô Hạo cầm điếu thuốc một hồi lâu, tàn thuốc rơi xuống tay cũng không có cảm giác.

“Đi.” Vứt điếu thuốc, cầm áo khoác đi ra bê

n ngoài.

Những người còn lại nhìn nhau, nếu Ngô Hạo đi, bọn họ cũng đi ra. Nói đến cũng coi như là vận khí, Lạc Thư cũng không biết chỉ một cốc bia cũng có thể khiến cho mình chạy đi WC nhiều lần đến vậy, để rồi trong một lần đi liền gặp phải Ngô Hạo.

Trong đầu Lạc Thư lúc ấy chỉ có WC cho nên không thấy được người đối diện, thẳng đến bị chắn đường mới ngẩng đầu lên nhìn.

Lạc Thư và Ngô Hạo ước chừng cũng có 3 năm không gặp, ban đầu không nhận ra được. Ngô Hạo không còn mang theo vẻ cà lơ phất phơ như hồi trung học, trên mặt đầy vẻ kiên nghị, đôi mắt sâu không lường được.

Từ sau lần bị bắt vào sở cảnh sát Lạc Thư cũng không gặp lại Ngô Hạo. Lần này nhìn đến liền sửng sốt, kì thật họ cũng không gặp nhau nhiều, nhìn vẻ mặt Ngô Hạo không hẳn là đến gây sự với cậu. Lạc Thư còn muốn đi WC, vừa định đi sang bên phải thì Ngô Hạo chặn lại cậu trên vách tường, cả người đều che kín khiến không khí để hô hấp cũng không đủ, lại càng không nói đến cố gắng thoát ra.

“A Hạo?”

Lạc Thư nghe thấy phía sau có người gọi, Ngô Hạo lại càng giữ cậu chặt hơn.

“Hai người về trước đi, tôi còn có chuyện.”

“Chuyện WC kia?” Tiểu tứ Tần Miễn cười nhìn người đang được Ngô Hạo cố gắng che chở, nói “Làn da rất tốt” sau đó liền phất tay rời đi.

“Đừng nói lung tung.”

Lúc Tiểu tứ đi qua bên cạnh Ngô Hạo, Ngô Hạo nhẹ giọng nói. Tiểu tứ ngẩn ra, sau đó gật gật đầu.

“Này, có thể buông em ra được không? Sắp bị ép thành cá khô rồi!”

Ngô Hạo lúc này mới biết được, buông lỏng tay xuống, sau đó mặc kệ Lạc Thư liền rời đi. Lạc Thư nhìn theo sau Ngô Hạo, vô cùng muốn nhổ nước bọt, bỗng nhiên cảm giác tuôn trào, lập tức chạy vội vào WC.

Ngô Hạo không quay đầu lại, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào mặt, lúc này anh mới cảm thấy trên tay đều là mồ hôi lạnh. Cha của Tần Miễn là tâm phúc của cha Ngô Hạo, trong mắt anh Tần Miễn không khác gì gián điệp, thế nhưng anh lại lo lắng… khi Tần Miễn xem xét Lạc Thư anh lần đầu tiên có cảm giác trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cũng may da thịt của Lạc Thư trắng trắng sạch sẽ, không khác nữ sinh là bao.

Ngô Hạo tự giễu, khi anh ôm Lạc Thư, ngoại trừ khẩn trương anh còn cảm giác được hưng phấn, ngửi được mùi hương của Lạc Thư thuộc về mình, anh cảm giác… Ngô Hạo lắc đầu, ngồi lên xe.

Sau 4 lần chạy WC Lạc Thư rốt cục yên tĩnh, ngồi ngay ngắn trên ghế, chuyện của Ngô Hạo căn bản không đủ để khiến cậu ghi nhớ, tự động xóa bỏ. (Chuẩn pháo hôi chính là đây)

Cơm nước xong, mọi người đi KTV hát, Ngô Tiểu Hòa từ đầu đến cuối đều dính lấy Tôn Thắng Siêu, mấy ngày nữa cậu cũng đi du học, cùng một quốc gia với Tôn Thắng Siêu. Lạc Thư nhìn Ngô Tiểu Hòa lúc này không khác gì nữ sinh, cả buổi thỏn thẻn ăn cơm cười không hở răng, tốt bụng ngồi vào bên cạnh Tôn Thắng Siêu, hỏi Tôn Thắng Siêu vài chuyện vụn vặt, giúp cho Ngô Tiểu Hòa có thêm vài tư liệu, đương nhiên, phần còn lại không thuộc phạm vi suy xét của cậu.

“Đại Tôn, như thế nào? The United States of America?” Quách Vân Đình tiếp tục giành mic hát cùng Lý Duệ, cô cũng không thèm lo lắng sẽ mất mặt trước Lý Duệ, bài hát đều là mấy bài của Châu Kiệt Luân đến lời còn hát không rõ. Nhưng Lạc Thư nhìn ánh mắt của Lý Duệ từ đầu đến cuối đều dính chặt lấy cô, trên tay vỗ phách khi đúng khi lỗi nhịp, cảm nhận sâu sắc được cái gọi là đạo cao một thước ma cao một trượng.

“A Lạc, ở bên kia tớ phát hiện một chuyện, tớ…”

Trong phòng tiếng nhạc rất lớn, Lạc Thư không nghe rõ, “Cái gì?”

Tôn Thắng Siêu lắc đầu,”Không có việc gì, chỗ đó rất tốt. Về sau cậu nhớ đến chơi nhá!”

Lạc Thư rốt cục nghe rõ, gật gật đầu. Đinh Tiểu Hổ bỗng nhiên đi đến, Lạc Thư thấy cậu muốn ngồi cạnh Tôn Thắng Siêu liền tránh ra đi ngồi với Lâm Tĩnh Minh.

Đinh Tiểu Hổ chuyển đến là theo ý chỉ của lão đại, bước chân nhanh thoăn thoắt, ngồi xuống không biết là nói cái gì. Đinh Tiểu Hổ vẫn cho rằng người đi nước ngoài học sẽ suy nghĩ giống như hiện giờ mình đang học tiếng Anh vậy. Cậu suy nghĩ nên tìm từ như thế nào, cuối cùng ngược lại là Tôn Thắng Siêu bắt chuyện trước, Tôn Thắng Siêu cũng rất ngạc nhiên đối với Đinh Tiểu Hổ, đương nhiên, xuất phát từ phía Lạc Thư, đối xử với Đinh Tiểu Hổ cũng rất tốt.

Thời gian đã muộn, mọi người đều phải rời đi. Mỗi người đều ôm nhau một cái, mang theo cảm giác rời xa ly biệt buồn bã. Lạc Thư nhìn Ngô Tiểu Hòa ỉu xìu liền kéo cậu ta đi ra chỗ khác. Còn không kịp nói Ngô Tiểu Hòa đã bảo “Dừng lại.”

“Tớ biết cậu muốn nói cái gì, nói cho cậu biết, tớ đi nước ngoài cũng sẽ không quên cậu, đương nhiên, cậu cũng không được phép quên tớ. Nhớ phải gửi thư cho tớ.”

Lạc Thư không nghĩ tới trong lòng Ngô Tiểu Hòa mình sẽ “thiện lương” như thế, thiếu chút nữa chảy nước mắt, chỉ là Ngô Tiểu Hòa lại nói tiếp: “Với cả, tớ sẽ thay cậu đi xem Tôn Thắng Siêu, mọi người đều là bạn bè mà. Ha ha…. Cậu đến Mỹ chúng tớ sẽ chiêu đãi nha!”

Lạc Thư nuốt nước miếng, người này không cần đến cậu an ủi, Lạc Thư mặc cảm.

Lâm Tĩnh Minh xung phong nhận việc đưa Đinh Tiểu Hổ về nhà, Lạc Thư liền về cùng Tôn Thắng Siêu. Lúc gần đến nhà, Lạc Thư bỗng nhiên nghĩ nghĩ, dừng lại nhìn Tôn Thắng Siêu, không biết có phải là do nắng chiếu vào không mà mặt cậu ta đỏ bừng, nhìn một lát Lạc Thư mới nói: “Năm nay nhớ về nhà ăn cơm bữa cơm đoàn viên!” Lạc Thư không muốn lại nhìn hai cái đũa cắm lên bát cơm nữa.

Tôn Thắng Siêu ngẩn ra, lập tức gật đầu.

Nhớ đến lúc ở trong KTV còn chưa kịp nói xong, Tôn Thắng Siêu hỏi: “A Lạc, ở bên kia tớ phát hiện một pub, bên trong đều là nam. Chính là có… cậu có cảm giác ghê tởm, kì quái không?”

Nói một nửa như thế được sao? Nhưng không nghĩ tới Tôn Thắng Siêu sẽ hỏi chuyện này, chẳng lẽ nhìn ra được chuyện của mình và Lâm Tĩnh Minh? Lạc Thư làm bộ ngây thơ không hiểu hỏi: “Cậu đang nói cái gì?”

“Chính là ở bên kia, có con trai và con trai ở với nhau, nói chuyện yêu đương ý.” Tôn Thắng Siêu nhăn nhăn nhó nhó. Lạc Thư nhìn cậu ta một lát, cảm giác hẳn là không phải phát hiện chuyện của mình, đạo mạo nói: “Cái này có cái gì. Chị họ tớ nói thời buổi này tỉ lệ nam nữ đã sớm vượt qua 1, nữ lại không thể có 2, 3 ông chồng, số lượng nam giới nhiều ra làm sao được? Chỉ có thể tự tiêu thụ chứ còn gì!” Lạc Thư trong lòng thầm cảm tạ thượng đế, cảm tạ thổ địa, cảm tạ hủ nữ, cầu cho thế giới hòa bình.

“Thật sao?”

“Thật.” Lạc Thư nhìn Tôn Thắng Siêu tỏa sáng hai mắt, chẳng lẽ người này cũng? Quả nhiên, bên cạnh gay lúc nào cũng có bạn đồng hành!”

Ngày hôm sau Lạc Thư kể chuyện này với Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh không nói gì. Lạc Thư nhớ rõ lúc trước Tôn Thắng Siêu rõ ràng thích con gái, hơn nữa còn là mông to ngực lớn, Lạc Thư nhìn đều thấy đỏ mặt.

Lúc đến nhập học, Hà Thục Phương tự nhận yêu con nên cùng đi theo, Lạc Thư lựa chọn ngành xã hội học, dù sao cậu cũng không cần phải suy xét việc kiếm tiền, đương nhiên là phải học theo sở thích của mình. Vốn muốn học lịch sử, như vậy viết tiểu thuyết xuyên việt cũng không sai. Nhưng Lạc Dũng cho rằng giáo viên ngữ văn dễ nghe hơn so với giáo viên lịch sử, Lạc Thư liền không muốn phật ý cha mình. Thật vất vả Lạc Dũng mới có cơ hội thể hiện địa vị, Lạc Thư cũng không muốn làm thương tổn đến.

Hà Thục Phương nhìn sinh viên đi tới đi lui, âm thầm xem xét phát hiện nam sinh nhiều hơn nữ sinh, kì thật đây mới là nguyên nhân chính khiến Hà Thục Phương nhất định phải đi.

Lạc Thư hiển nhiên không biết suy nghĩ của Hà Thục Phương, lần thất tình lúc trước đã đạt được hiệu quả tốt đến bây giờ Lạc Thư còn không biết, sau này liền không khỏi cảm thán bản thân túc trí đa mưu, phòng ngừa chu đáo, cũng lấy lý do này tranh công với Lâm Tĩnh Minh rất nhiều lần, lần nào Lâm Tĩnh Minh cũng đầy hưởng thụ.

Lạc Thư tuy rằng chọn ngành xã hội nhưng một số trường đại học chuyên ngành kĩ thuật vẫn mở lớp tuyển sinh khoa văn, nhưng là vẫn lấy ngành kĩ thuật là chủ yếu, mặc dù trong lớp Lạc Thư nữ sinh chiếm đa số nhưng cũng chẳng thấm vào đâu so với số lượng nam sinh khổng lồ của trường.

Lạc Thư vẫn phải đến kí túc xá nhận phòng, trường đại học phân chia cho mỗi sinh viên một giường trong kí túc, bình thường sẽ không cho phép không ở trọ kí túc xá trong trường. Nhưng đại học quản lý rất lỏng lẻo, căn bản không kiểm tra phòng ngủ, bởi vậy Lạc Thư coi kí túc xá là chỗ thỉnh thoảng đến nghỉ mà thôi, Hà Thục Phương vừa đi, phần lớn đồ đạc liền được Lâm Tĩnh Minh chuyển đi, đến cả chăn đệm cũng không giữ lại.

Lạc Thư cảm giác không cần phải như thế, ít nhất ngủ trưa cũng cần có chăn mà! Nhưng Lâm Tĩnh Minh lại không nghĩ thế, anh không thể ngăn chặn mọi con đường khiến Lạc Thư có cơ hội “về nhà mẹ đẻ”, cho nên mới dẫn đến sau này Lạc Thư phải nhờ Kim Sảng giúp đỡ.

Mọi người trong phòng ngủ của Lạc Thư quan hệ không tệ, thứ nhất là vì ngành xã hội nam sinh không nhiều, mà nữ sinh ánh mắt lại rất cao, có Lạc Thư cơ hội của mấy nam sinh khác lại càng thêm nhỏ bé, còn nữa là do Lâm Tĩnh Minh thường mang đồ ăn đến, với sự kết hợp của mỹ nữ và mỹ thực mê hoặc, làm gì còn nam sinh nào trụ được, bởi vậy cậu trở thành cầu nối để bắc cầu đến với Lâm Tĩnh Minh.

Quách Vân Đình vốn không biết Lạc Thư ở nhà Lâm Tĩnh Minh cho đến một ngày nọ cô mang mấy chị em đến chơi rồi tìm Lạc Thư ăn cơm trưa. Bởi vì mấy người đến đều là con gái, Lạc Thư liền giao hết cho mấy anh em trong phòng ngủ, còn Lạc Thư thì ở thư viện bên Lâm Tĩnh Minh xem tiểu thuyết, cậu còn phải đợi Lâm Tĩnh Minh học xong mới đi được.