Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 62




“Đừng có mà nói bậy, anh, tất cả là do động cơ của anh đen tối!” Hai chân Lạc Thư bị ép dán vào ***g ngực, “Nhẹ thôi!”

“Ừ ~”

Lạc Thư thực vui vẻ vì giữa lúc như thế này hai người vẫn có thể trò truyện tỉnh táo như vậy, nhưng có thể nghe vào đầu được không!

Lâm Tĩnh Minh lấy ngón tay thăm dò một chút, phát hiện bên trong vẫn không đủ trơn, bởi vậy liền kéo chân Lạc Thư lên vòng qua lưng mình, ôm lấy cậu đi vào phòng tắm.

Bị đặt lên bồn rửa mặt, Lâm Tĩnh Minh vẫn tiếp tục ôm lấy Lạc Thư đồng thời cầm dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo ra. Lạc Thư lúc này nghẹn đến mức khó chịu, vừa mới rồi đi lại vật kia của Lâm Tĩnh Minh cứ ma xát bên dưới khiến cậu rụt lại liên tục, đến lúc ngón tay mang theo dầu bôi trơn của Lâm Tĩnh Minh đi vào Lạc Thư lại càng co rút nhanh hơn.

“Lạc Lạc, thả lỏng một chút.” Dùng một tay để che lại vật cứng sớm đã động tình của Lạc Thư, hôn lên đôi môi không ngừng phát ra tiếng rên rỉ của cậu, Lạc Thư ôm lấy cổ Lâm Tĩnh Minh, hai người ôm hôn lấy nhau không ngừng nghỉ.

Ngón tay chậm rãi biến thành hai ngón, cảm giác nơi đó đã mềm mại hơn Lâm Tĩnh Minh mới chậm rãi mang theo thứ đã sớm không nhịn được của mình đi vào, sau đó đâm thẳng tắp đến nơi sâu nhất.

“A–” Lạc Thư ngửa đầu ra sau, thiếu chút nữa đập đầu vào gương, may mắn Lâm Tĩnh Minh lấy tay bảo vệ. Theo động tác của Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư cũng bị đẩy ra sau, lưng dán vào gương, Lâm Tĩnh Minh vẫn tiến công không ngừng. Độ cao của bồn rửa không quá thoải mái, ngoại trừ sau lưng dựa vào gương Lạc Thư gần như không có chỗ nào khác để chống đỡ, chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Lâm Tĩnh Minh.

“Lạc — Lạc –” Động tác của Lâm Tĩnh Minh càng lúc càng nhanh, nhìn vào gương Lạc Thư có thể nhìn thấy cơ thể hai người vặn vẹo thành hình dạng kì quái cuốn lấy nhau, trong đầu nóng lên, lại như trước nhịn không được bắn ra.

Chất lỏng dấp dính bắn lên bụng Lâm Tĩnh Minh khiến ánh mắt anh càng thêm tối lại. Lạc Thư cảm giác Lâm Tĩnh Minh cũng sắp tới bèn ra sức dịch mông về phía trước, chịu đựng cảm giác tê dại, thân thể hùa theo động tác của Lâm Tĩnh Minh mà di chuyển.

Lâm Tĩnh Minh hình như tìm được một điểm nào đó, Lạc Thư bị đâm vào cảm giác cả người tê rần lên.

“Lạc Lạc –” Lâm Tĩnh Minh thấp giọng gọi, sau đó xoay người Lạc Thư lại, hai tay Lạc Thư chống vào gương, nhìn người phía sau nâng eo mình lên chậm rãi ra vào, mồ hôi từ hai người chảy xuống, Lạc Thư cảm giác như đang xem phim truyền hình trực tiếp, phía bên Lâm Tĩnh Minh có lẽ đầu óc cũng nóng lên, liên tục nhắm vào điểm G của Lạc Thư, cả người cậu như nhũn xuống, không có chút sức lực gì.

Không biết qua bao lâu cảm giác trên người bị đè nặng, sau đó lại bị ôm lấy. Lạc Thư quả thật quá mệt mỏi, rất nhanh không có ý thức, đến khi tỉnh táo lại đã thấy mình ở trong phòng ngủ.

Lạc Thư nhìn xung quanh, hình như còn đang cố gắng suy nghĩ xem mình đang ở đâu, cửa sổ trong phòng bị che kín bởi một chiếc rèm rất dày, Lạc Thư nhìn đầu giường đặt bức ảnh chụp chung của hai người vào một mùa đông, sửng sốt vài giây liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài.

Ngửi thấy mùi thức ăn Lạc Thư liền đi vào nhà bếp, Lâm Tĩnh Minh đang mặc một chiếc tạp dề hình cậu bé bọt biển nếm canh, cảm giác có người nhìn Lâm Tĩnh Minh xoay người, thấy Lạc Thư liền vẫy tay, “Lại đây nếm thử xem.”

Lạc Thư liền chạy vội vào. Lâm Tĩnh Minh tắt bếp, múc canh thổi ra một chút mới đưa đến bên miệng Lạc Thư.

“Thế nào? Ngon không?”

Lạc Thư vừa tỉnh ngủ đầu lưỡi kì thật còn chưa nếm ra được gì, nhưng vẫn gật đầu, mở to mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh, khen ngợi: “Lâm Tĩnh Minh, tay nghề của anh càng ngày càng tốt nhỉ.”

Lâm Tĩnh Minh ôm Lạc Thư, lại sợ dầu mỡ trên tay dính vào nên chỉ dùng khuỷu tay cuốn lấy, “Lạc Lạc mặc áo ngủ này cũng rất tốt. Được rồi, anh còn một món nữa, em vào phòng khách xem tivi trước đi.”

Lạc Thư lúc này mới nhận ra mình bị thay quần áo, cúi đầu vừa thấy cổ áo rất lớn, lộ ra cả một bả vai. Áo ngủ rất dài, là loại vừa che khuất đến mông, nhìn rất thời trang. Đặc biệt là cậu cảm giác —

“Lâm Tĩnh Minh, anh không mặc quần lót cho em à! Lạc Thư 囧 chạy về phòng ngủ lục ngăn kéo, theo thói quen của Lâm Tĩnh Minh thì quần lót thường đặt ở ngăn tủ thứ 2.

Vào lúc ăn cơm Lạc Thư lúc nào cũng phải chú ý cổ áo của mình, không cẩn thận lại rơi xuống vai.

“Lâm Tĩnh Minh, đây là quần áo của con trai à? Có phải anh dấu em đi tìm đồ con gái không hả.” Xem xong phim truyền hình, hai người nằm trên giường, Lạc Thư cầm tay Lâm Tĩnh Minh vừa chơi vừa hỏi.

“Đây là kiểu áo mới nhất, anh mua ở gần trường, anh cũng không biết tại sao lại thành như thế nữa.”

“Hừ, nói lung tung, áo của anh không khác của em là bao nhưng cổ áo đâu có lớn như thế.” Lạc Thư đã quen với việc Lâm Tĩnh Minh nói dối trắng trợn, kì thật cậu cũng không chú ý cho lắm, cũng không biết vì sao, lúc hai người ở riêng với nhau đều nói mấy chuyện đâu đâu, có lẽ đây chính là cuộc sống, không cần những thứ gọi là gia vị ngọt ngào mà chỉ cần những câu chuyện đó là đủ.

“Ồ, thảo nảo nhân viên nói với anh là mua một tặng một, có lẽ là anh bị lừa.”

Lạc Thư tiếp tục nghe Lâm Tĩnh Minh bịa chuyện, mí mắt nặng trĩu, hô hấp cũng thong thả. Lâm Tĩnh Minh kéo chăn lên đắp cho Lạc Thư, hôn lên hai má cậu.

“Lạc Lạc, cám ơn em.” Lâm Tĩnh Minh nhẹ giọng nói, cũng chậm rãi nhắm hai mắt.

Lạc Thư dịch sát vào người Lâm Tĩnh Minh, khóe miệng khẽ nhếch.

Cả phòng ấm áp.

Ngày hôm sau Lạc Thư bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Chịu không nổi liền nghe điện thoại, nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc mới hoảng sợ nhớ ra đây là di động của Lâm Tĩnh Minh, lập tức lay anh dậy nhét điện thoại vào tay anh.

Lâm Tĩnh Minh còn chưa tỉnh ngủ, xoa xoa đầu tiếp điện thoại. Nghe được giọng nói ở đầu bên kia cũng lập tức tỉnh táo trở lại.

“Hình như vừa mới là giọng của thằng nhóc Lạc Thư thì phải?” Lạc Dũng kì quái nói, điện thoại Lạc Thư vẫn tắt máy, Lạc Dũng đành phải gọi đến di động của Lâm Tĩnh Minh.

“Ái chà! Lâm Tĩnh Minh, mặt trời chiếu đến mông rồi anh còn chưa dậy à! Nhanh lên, nhanh lên!” Lạc Thư để sát vào di động vờ tức giận gọi.

Lâm Tĩnh Minh cười xoa đầu Lạc Thư, trả lời: “Bố ạ, Lạc Thư đang gọi cơn dậy mà! Bố có chuyện gì không ạ?”

“Thế à.” Lạc Dũng cũng cảm giác mình nghĩ nhiều quá, kì thật trẻ con ngủ với nhau cũng không có gì kì quái, nhưng nghĩ nghĩ, ông vẫn cảm giác — rất kỳ quái.

“Bố chỉ muốn bảo với Lạc Thư hôm nay về luôn, là học sinh học tập rất quan trọng.” Sau đó còn nói thêm rất nhiều thứ, Lâm Tĩnh Minh đều vâng dạ đáp lời.

“Thế, bố có gì còn muốn nói với Lạc Thư không ạ?” Lạc Thư vẫn ghé tai nghe điện thoại, Lâm Tĩnh Minh hỏi.

“Hết rồi. À mà con đánh thằng nhãi đấy cho bố được không? Nói cho con biết, mông đứa nhỏ này rất dễ để lại dấu, đánh hay không nhìn một cái là biết ngay.”

Lạc Thư lập tức chạy vào WC nhìn mông mình. Quả thật là để lại vết rất rõ ràng, nhấc chân nhìn có một vết bàn tay chiếm đến một nửa mông mình, có lẽ là này hôm qua Lâm Tĩnh Minh nâng mông mình rồi để lại vết, Lạc Thư hiện giờ không biết là nên vui hay nên buồn.

Sau khi nói chuyện xong với Lạc Dũng hai người nhanh chóng sửa sang rồi rời nhà, Lạc Thư tưởng là Lâm Tĩnh Minh muốn mang mình đi dạo di tích lịch sử gì đấy, không ngờ là đến gần trường học đi dạo, Lạc Thư cảm giác mình đều sắp quen hết người trong khu phố này. Lâm Tĩnh Minh nói là đặt nền móng để sau này cậu đến đây, người này cứ quyết định vậy mà chưa từng hỏi Lạc Thư muốn thi ở đâu, tuy rằng Lạc Thư cũng định thi đến thủ đô nhưng vẫn tính toán đùa đùa Lâm Tĩnh Minh.

Lần này Lâm Tĩnh Minh không nhăn mi lại mà nói, “Mẹ nói với anh cả rồi, đến cả lúc ngủ mơ em cũng nói muốn ở cùng một chỗ với anh.” Lâm Tĩnh Minh khi nói dến ‘ở cùng một chỗ’ bỗng trở nên ngượng ngùng ra, “Lạc Lạc, anh biết em thích anh, em chỉ là thẹn thùng mà thôi.”

Lâm Tĩnh Minh tiễn đưa Lạc Thư trở về, còn mang theo rất nhiều đặc sản quà cáp vận chuyển theo, đến cả Hà Dong Dong cũng có phần. Dù sao Lạc Dũng cũng sẽ đến đón nên Lạc Thư không để ý chút nào.

Sau khi trở về hai vợ chồng Lạc gia quả thật không làm gì với Lạc Thư, nhưng Lạc Thư cũng hiểu mình hơi có tùy hứng, ngoan ngoãn nói xin lỗi, Hà Thục Phương vụng trộm lau nước mắt, gần đây cô đọc rất nhiều sách về tâm lý, biết Lạc Thư bước vào thời kì phản nghịch, tuy nói đến nhanh đi nhưng dù sao cũng đã qua, cũng kh

ông tranh chấp vấn đề thuốc bổ với Lạc Dũng, quyết định tất thảy đều nghe theo lời của Lạc Thư, mặc dù không ai nói nhưng cô tự biết tâm lý và sinh lý đều cần phải cẩn thận chăm sóc.

Lạc Dũng nói sau khi trở về lập tức vạch quần Lạc Thư ra kiểm tra, nhìn vết hồng hồng trên mông, Lạc lão ba lúc này mất bình tĩnh, lần đầu tiên ông cảm nhận được sự đau lòng, tính toán về sau sẽ không bao giờ đánh Lạc Thư nữa. Lạc Thư nhìn thấy đột nhiên có được rất nhiều tiền lời, trong lòng còn không biết hai vị phụ huynh phải suy nghĩ những gì mới có như thế.

Lạc Thư hỏi mẹ việc mình nói mê, Hà Thục Phương lúc ấy đang nấu cơm ngon cho con, suy nghĩ thật lâu mới nhớ từng có chuyện như thế, liền nói: “Mẹ chỉ tiện mồm nói thôi mà, không phải biết con muốn thi vào trường ở thủ đô sao. Lúc cùng Tĩnh Minh nói liền không cẩn thận nói quá lên, cái này gọi là ‘phóng đại’, làm sao?”

“Không, không có việc gì. Mẹ nấu ăn tiếp đi ha!” Lạc Thư run rẩy bỏ chạy.