Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 15




Lạc Thư có cảm giác mình bị biến thành động vật trong sở thú, sớm biết vậy thì đã đề xuất đến vườn bách thú, nơi đó có sẵn tinh tinh.

Về sau Lạc Thư mới biết mặc kệ hai anh em họ Lâm này diện mạo di truyền từ Lâm lão gia tử hay từ bà cố nội thì đều không có tế bào mang tên ‘lãng mạn’. Không rõ sau này ở bên kia đại dương Mandy liệu có phải cũng lôi kéo một chàng trai tóc vàng mắt xanh áp giữa đường cái như Lâm Tĩnh Minh làm với Lạc Thư hay không…

Chú của Lâm Tĩnh Minh – Lâm Hải Hoa làm việc ở đại sứ quán, bởi vì công việc bận rộn đã vài năm không về nước, lại càng không cần nói đến về nhà. Lần này trở về là tham gia hôn lễ của một người bạn cũ, quan trọng hơn cả, người bạn này là nữ.

Việc này ẩn giấu khúc mắc rất lớn kích thích tính hiếu kỳ trong cái đầu nhỏ của Lạc Thư, ngồi xong vòng xoay ngựa gỗ, cố gắng áp chế sự tò mò xuống, một đường theo Lâm Tĩnh Minh về Lâm gia.

Nhắc tới Lâm Hải Hoa là một nhà ngoại giao, Lạc Thư cho rằng người này càng thích hợp làm quân nhân hơn, khuôn mặt cương nghị làm Lạc Thư nhớ đến bức ảnh trân quý của cha chụp cùng với các chiến hữu cùng kí túc xá trong quân ngũ.

“Loli chơi vui vẻ sao?” Lâm Hải Hoa một tay ôm lấy Mandy cùng với thú bông trên tay bé, nhìn đến Lạc Thư đứng đằng sau Lâm Tĩnh Minh, cười nói: “Đây hẳn là Lạc Thư phải không, nhìn thật là lanh lợi”.

Lạc Thư lần đầu tiên được người khen là lanh lợi, cậu cho rằng đối với một người ‘già’ thường bị nói thành bé trai xinh đẹp thì đây chính là một lời ca ngợi, lập tức có thiện cảm với Lâm Hải Hoa, “Con chào chú”. Tiếng chào muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu, ngay cả Lâm Tĩnh Minh cũng không nhịn được nhìn cậu mấy lần.

Lâm Hải Sinh vừa ra khỏi thư phòng nghe vậy thầm nghĩ chẳng lẽ mình và Lạc Thư bát tự không hợp? Lâm lão gia tử liếc mắt một cái, bảo con cả đi ra chỗ cháu trai.

“Mandy, cho bác ôm một cái!” Lâm Hải Sinh ngược lại hướng về phía Mandy tìm kiếm an ủi.

“Con muốn oa oa ôm”. Mandy đem nửa thân mình hướng về phía Lạc Thư, Lạc Thư vui sướng tiếp nhận. Mandy cao bằng một nửa Lạc Thư, cậu phải cố hết sức mới ôm được nhưng tâm trạng rất tốt. Phải biết rằng Hà Dong Dong mỗi lần bị cậu ôm đều khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, thập phần ghét bỏ cậu.

Lâm lão gia tử yêu cầu Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh mang theo Mandy lên lầu, Lạc Thư nhìn trải nhìn phái, đến phòng mới thở dài.

“Lạc Lạc, em tìm thím anh sao? Thím có việc, không đến”.

“Như vậy a”. Lạc Thư không nghĩ tới vợ người ta nữa, ngược lại quay sang đùa giỡn con gái người ta. “Mandy sẽ cùng cha đi dự tiệc cưới sao?”

Nghe được hai chữ ‘tiệc cưới’, Mandy lập tức gật đầu, nói ra hai từ: “Gián điệp”.

Lạc Thư như thể tìm được bộ phim chiến tranh gia đình, sau khi Lâm Tĩnh Minh từ tiệc cưới trở về Lạc Thư lập tức chạy đến nghe bát quái, làm người rốt cuộc có bao nhiêu nhàm chán a!

“Sự nghiệp gián điệp của Mandy như thế nào?”

Lâm Tĩnh Minh thấy Lạc Thư vừa đến, lấy bánh kẹo cưới ra cho cậu mới trả lời: “Tiệc cưới có một món gọi là rau trộn ngó sen, Mandy chuyên chú vào món đấy từ đầu đến cuối”.

“Cứ như vậy?” Xem ra bé không bị mẹ tẩy não hoàn toàn a, nếu đổi thành mẹ của Lạc Thư phỏng chừng không xong nhiệm vụ kiểu gì cũng chết.

“Lạc Lạc, trong đầu em rốt cục có ý tưởng kì quái gì vậy!” Lâm Tĩnh Minh cười cười, giải thích rõ ràng sự việc cho Lạc Thư, “Người kết hôn với cô Chu là một bác sĩ quân y, có một lần đi làm nhiệm vụ vì cứu cô Chu nên chú không để ý vết thương trên đùi đưa cô về đơn vị, vì vậy mà lỡ mất thời gian chữa trị, về sau phải xuất ngũ sớm, sau liền học đại học. Cô nói nếu lần này chú không đến chính là không tha thứ cho cô…”

Lâm Tĩnh Minh đưa ra thiệp mời cho Lạc Thư, mặt trên có bức hình cô dâu chú rể chụp chung. Lạc Thư nhận lấy, hít một hơi. Ai có thể cho cậu biết cái người to chừng gấp đôi chú rể cười đến dị thường sáng lạn kia là cô Chu kia a, trách không được phải kéo dài thời gian.

“Đại khái khoảng 100 cân đi?”

“Hơn” Lâm Tĩnh Minh thản nhiên mở miệng, “hình như ảnh được người ta chỉnh sửa lại rồi”.

“…….”

Bởi vì công việc bận rộn, Lâm Hải Hoa ngày hôm sau liền mang Mandy rời đi, Mandy đưa cho Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư một cái gối ôm, bởi vì chỉ có một cái nên được để trong phòng Lâm Tĩnh Minh.

“Oa oa, cái người hôm đó đội khăn trắng (aka cô dâu trăm cân), khó coi, oa oa thật xinh”. Lạc Thư cũng đến tiễn hai người tới phi trường, cậu phát hiện Mandy chỉ có thể gọi đúng Lâm Tĩnh Minh là ca ca, còn mình chỉ có thể là oa oa.

“Về sau Mandy kết hôn sẽ để cho ca ca và oa oa đội khăn trắng”.

“Mandy ngoan”. Lâm Tĩnh Minh sờ sờ má Mandy, phất tay chào bé. Sắp đến giờ bay, Mandy ôm thú bông đi vào còn xoay người hướng Lâm Tĩnh Minh ‘liếc mắt đưa tình’.

Lại nói đến Lâm Hải Sinh, ông lại nhận được một cú điện thoại đến từ Mạc Lâm.

“Hôm nay A Tịnh rót nước cho em; hôm nay A Tịnh cười với em; Hôm nay A Tịnh nói em phải chú ý thân thể….” Trong đầu Lâm Hải Sinh đều là lời nói đầy tình cảm của vợ, cả hai người đều bận rộn với công việc, bình thường Mạc Lâm cả tuần mới gọi một cú điện thoại, dưới mỹ danh là trao đổi cảm tình.

Mạc Lâm cúp điện thoại, tâm tình vui vẻ gọi một cốc cà phê.

Lâm Hải Sinh đột ngột ý thức được, đột phá khẩu chính là Lạc Thư, ngay cả em trai chất phác cuối cùng bị cô gái Anh Quốc lớn tuổi bắt về cũng nhìn ra được giá trị của Lạc Thư, ông nghĩ chính mình cũng phải làm được.

Lâm Hải Sinh là người thuộc phái hành động, bên kia Lạc Thư đang ngủ đột ngột bừng tỉnh đánh cái hắt xì, ngáp một cái lại tiếp tục nằm mơ.

Trước giai đoạn thực chiến, Lâm Hải Sinh theo thông tin từ trợ lý chiếm được tin tức đáng tin cậy, nhịn xuống nụ cười chiến thắng, chính mình thì lái xe đứng chờ ở cửa trường học.

Lạc Thư đi theo phụ giúp Lâm Tĩnh Minh và Tôn Thắng Siêu vừa đi tới cổng, đang nghĩ cái chủ xe màu đen bắt mắt kia là ai thì Lâm Hải Sinh từ bên trong chui ra.

“Quay phim?” Xe đen, tây trang đen, chỉ cần thêm kính mắt đen nữa là hoàn hảo.

Lâm Tĩnh Minh cũng nhíu mày, so với mẹ, Lâm Tĩnh Minh lại càng không hiểu phải đối phó thế nào với cha mình. Dù sao có câu nói ‘mẫu tử đồng tâm’, Khi Mạc Lâm biểu đạt tình cảm đối với mình Lâm Tĩnh Minh có thể nhìn ra được. Còn Lâm Hải Sinh thì đã tu luyện thành tinh, có thể nói là thành lão hồ ly mất rồi.

Lạc Thư lần này ở cùng mặt trận với Lâm Tĩnh Minh, cậu nhìn ra được thân thể Lâm Hải Sinh cứng ngắc, không ra được biểu tình sinh động nào, Lâm Tĩnh Minh thì đỡ hơn, bất quá vẫn là một cái tiểu hồ ly.

Tôn Thắng Siêu vô cùng tò mò trước sự xuất hiện của Lâm Hải Sinh, xem nhẹ hai người bên cạnh mà biểu lộ rõ sự tò mò của mình. Lâm Hải Sinh cuối cùng tìm được an ủi, uyển chuyển biểu đạt muốn mời mấy người ăn cơm.

“Lạc Thư muốn đi KFC không?” Lâm Hải Sinh nhìn Lạc Thư, ánh mắt tha thiết, Lạc Thư cảm giác da gà mụn cóc nổi lên ầm ầm, nhìn Lâm Hải Sinh, lại quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Minh, gật gật đầu.

Cứ như vậy, bốn người chậm rãi lên xe. Xe đạp bị đặt ở cốp xe đằng sau, vì xe quá lớn nên chỉ có thể khép hờ lại, đường xóc nảy dẫn đến xe bị va đập. Sau khi về dây xích của xe Tôn Thắng Siêu tuột cả ra, cậu nhóc đau lòng khổ sở ra mặt.

“Đường sá bên đây không tốt lắm a, đá nhiều như vậy, xem ra phải sửa lại một chút”. Lâm Hải Sinh ha ha nói.

Không có người để ý đến ông, ông cũng đành phải yên lặng. Đến KFC, người rất nhiều. Lâm Hải Sinh lần đầu tiên đến nơi như thế này, trợ lý chỉ nói với ông trẻ con đều thích ăn hamburger, đã quên nói với ông ở đây không có nhân viên phục vụ đến ghi món mà phải xếp hàng chọn cơm. Kì thật trợ lý cũng không phải là quên, anh chỉ cảm thấy hoàn toàn không cần phải nói điều này.

Cho nên Lâm Hải Sinh nhìn hàng dài người xếp hàng liền đi lên lầu hai, ngồi xuống một hồi lâu không có ý định đứng dậy, đám người Lạc Thư đều kì quái nhìn ông.

“Ha ha, ở đây sao nhiều người như vậy, phỏng chừng nhân viên phục vụ đang bận, các con chờ một chút a”. Lâm Hải Sinh chờ một lúc cũng có chút sốt ruột, nhưng trước mặt các con vẫn tươi cười hạnh phúc, ông cảm thấy điều này vô cùng quý giá.

“Chú Lâm, chú với con cùng đi chọn cơm đi”. Lạc Thư nhìn không được, cậu quyết đoán lôi kéo Lâm Hải Sinh xuống lầu.

Lạc Thư nhanh nhẹn xếp hàng chọn cơm, cố ý không nhìn đến gương mặt già nua nhăn nhó của Lâm Hải Sinh, sống đến bây giờ thật không dễ dàng a! Lạc Thư quyết định về sau sẽ dẫn ông ra ngoài nhiều một chút, tiếp xúc nhiều thứ mới mẻ.

Tôn Thắng Siêu không khách khí ăn đến no căng, Lâm Tĩnh Minh chỉ ăn khoai tây chiên và một cặp chân gà, Lạc Thư ăn kem, Lâm Hải Sinh cầm hai cái bánh bao kẹp rau xà lách, ngồi ăn không nhúc nhích, thức uống thước mặt bất giác cũng uống xong rồi, còn nấc lên một cái.

Buổi tối trở lại văn phòng, Lâm Hải Sinh cầm điện thoại rồi lại buông xuống, cuối cùng mở văn kiện, tính toán chuyện sửa đường, cho tới đêm khuya, ông duỗi lưng, chợt nghĩ ra – đây mới là chuyên môn của mình a! không khỏi cau màu.

Ngày hôm sau trợ lý nhìn thủ trưởng nhà mình ngẫu nhiên ngẩn người, ngẫu nhiên tỏ ra nhụt chý, quyệt định đem chuyện mình nhìn thấy ngày hôm qua trong quán KFC nào đó chôn chặt trong lòng.

Về chuyện đám người Lâm Tĩnh Minh bị mời vào xe hơi, bạn học đều lấy đó làm đề tài thảo luận.

“Lâm Tĩnh Minh liệu có phải hoàng tử một quốc gia nào đó không, bởi vì có người có ý đồ xấu nên từ nhỏ bị đưa đến đây, hiện tại mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa nên có người muốn đón về”. Một cô

gái nói.

“Không có khả năng, người kia tóc đen, tớ cho rằng Lâm Tĩnh Minh là con trai xã hội đen”. Một nam sinh tóc húi của khẳng định.

“Chắc chắn mọi người đều nhìn lầm rồi, vừa mới xuất hiện ảo giác-” người qua đường Giáp vào góp chuyện

“……”

“……”

“Đánh cậu ta?” Nam sinh đề nghị.

Nữ sinh lắc đầu, “Không cần, thủy thủ mặt trăng sẽ tiêu diệt tên đó”.

Sau đó gió thổi hiu hiu, người qua đường Giáp run lên một trận.