Cậu nhìn gã tội phạm cười lạnh " Tôi cũng vừa nhận được lệnh mà thôi ,không tin anh có thể gọi cho đại tá Zakal để xác nhận "
Quan chỉ huy gật đầu " Được " nói rồi anh rời đi đến chỗ vắng người .
Nhóm quân lính trố mắt nhìn nhau khó hiểu ,tại sao cậu nhóc lại quyết cắn chặt không buông như vậy.
Rất nhanh vị thiếu uý rất nhanh đã trở lại, anh nhìn cậu gật đầu đáp " Cậu nói đúng , là tôi chậm trễ Thông tin. Cấp trêи đã phán án tử hình cho hắn, việc xử lý giao cho cậu" sắc mặt vị thiếu uý vẫn không thay đổi mặc dù anh vô cùng nghi hoặc tại sao chuyện này lại giao cho cậu? Hơn nữa đại tá vì sao lại đột ngột thay đổi quyết định nhanh như vậy ? Vốn dĩ là không phải việc lớn lao gì nhưng người kia địa vị cũng thực không nhỏ.
" Cái gì ? Các người nói dối ,rõ ràng không ai hạ lệnh giết ta . Các người nói dối , dám tự ý sửa lệnh , các người muốn chết rồi có đúng không ? Ta không tin, ta muốn gặp trung uý EDO
, ta muốn gặp hắn ..."
Vị thiếu uý mặt lạnh lườm hắn " Căm miệng , nơi đây không tới lượt tên tử tội như ngươi lên tiếng .
Ta giao hắn cho cậu xử lý , nhưng ta có thể biết vì sao cậu lại muốn hắn phải chết ?" Vị thiếu uý không tin một thiêu niên sạch sẽ như vậy lại là kẻ giết người máu lạnh như vậy.
A Lạp lờ mờ đoán ra điều gì đó " Phải cậu cứ nói cho mọi người biết tội ác của hắn
đi , để cho hắn chết cũng minh bạch " hắn muốn cậu nói ra hết sự thật , để mọi người đều biết những khổ đau cậu đã Trãi qua. Sẽ không còn ai nghĩ cậu là kẻ tàn nhẫn mang bộ mặt bạch liên hoa nữa.
Lâm Hàn nhìn hắn khẽ cau mày , A Lạp biết rồi ư?
A Lạp và A Khắc Tư nhìn cậu gật đầu.
Lâm Hàn khẽ đăm chiêu quay mặt đi nhìn chằm chằm gã hải tặc. Cái ký ức đã ngủ yên lại một lần nữa ùa về , thực .... đau.
Gã hải tặc lúc này vẫn không phục " Lũ khốn thả ta ra , các ngươi không bằng không chứng dựa vào đâu mà muốn giết tau ? Tau là
hải tặc thì đã sao . Thằng khốn tau giết cả nhà mày hay gì mà mày cứ muốn nhắm vào tau ? Tau nói cho mày biết khôn hồn thì đừng động đến tau , nếu không người chết chính là mày ... A" hắn chưa nói hết câu liền bị ăn một đá bay ra xa lăn vài vòng trêи đất đau đến không rêи nỗi lấy một tiếng .
Miệng không ngừng trào ra từng đợt máu , cổ họng gã nghẹn không thể nói được câu nào .
Lâm Hàn gương mặt lạnh như kết một tầng sương chậm rãi bước đến bên hắn đứng trêи cao nhìn xuống,
Cậu đè nén cảm xúc muốn giết người chậm rãi phun ra từng câu nói không nhiệt độ.
" Vì sao ak?
Ngươi có nhớ ... cách đây mười bốn năm , các ngươi
đã đánh cướp một con tàu tư nhân , trong những hành khách bị ngươi giết có mang theo một con lôi khuyển nhỏ màu trắng "
Hai mắt gã chợt mở to "......."
Lâm Hàn " Có một người phụ nữ đã ôm lấy một đứa bé sáu tuổi , thay đứa bé đỡ lấy một phát đạn từ phía sau lưng , lúc đó ...ngươi đã cười rất hả hê sau khi giết người rồi bắt được một
con dị thú "
Hai chữ dị thú như chìa khoá mở hòm trí nhớ lãng quên của gã "......." hai mắt gã trợn to nhìn người thanh niên trước mặt.
Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn Lâm Hàn.
" Sau đó hẳn ngươi còn nhớ các ngươi đã làm gì cậu bé đó chứ ? " Lâm Hàn đôi mắt dần tỏa ra sát khí nói tiếp
" Các người xem ta là súc
vật bắt ta phải khuân vác hàng hoá, đánh đập cả ngày lẫn đêm.
Mỗi lần ta phạm lỗi liền đánh gãy một chân của ta , ta càng đau đớn thì các ngươi càng vui vẻ " khoé môi cậu giương lên một nụ cười cay đắng.
"Các người nuôi ta lớn một chút liền xem ta là đồ chơi mà bỡn cợt , ăn không được lại đem tứ chi của ta đánh gãy rồi mặc kệ ta sống chết , hết lần này đến lần khác đánh gãy từng cái xương trêи người ta rồi cười hả hê
" Lâm Hàn ngẩn mặt lên trời cười mỉa mai , cố nuốt xuống hai dòng nước mắt.
Mọi người đều không hẹn mà nhìn nhau , trong lòng đều đang lên nỗi tức giận mãnh liệt . Đối với một ấu tể mà bọn chúng ta tay độc ác như vật thật đáng chết trăm ngàn lần , họ hận không thể. Tự tay mình giết tên khốn này ngay lập tức. Càng nhìn thiếu niên trước mặt trái tim họ càng cảm thấy nhói đau.
Lâm Hàn vẫn ở trong thế giới hồi ức của riêng mình . Chậm rãi kể lại câu chuyện xưa
"Nhưng rất tiếc mạng ta lớn , có người đã cứu ta . Có phải bây giờ ngươi đã hối hận ngày đó đã không bắn chết ta có phải không ?" Lâm Hàn nhìn hắn cười lạnh , hơi thở quanh thân cậu dần trở nên lạnh Lẽo đến thấu xương.
Gã hải tặc nhớ hết mọi thứ nhưng đối diện với cái hơi lạnh khủng khϊế͙p͙ từ người cậu khiến hắn run rẩy không dám mở miệng cầu xin tha thứ. Hắn biết hắn xong rồi .
Nhìn biểu tình của gác cậu chợt cười to
"Hahaha ... sao ? Không kêu oan nữa ah ? Tốt , vậy ta cũng cho người gặp lại một người bạn cũ rồi sẽ tiễn ngươi lên đường "
" Tiểu Lôi , đến đây gặp cố nhân đi " Lâm Hàn nhìn gã cười lạnh.
Mọi người nghe đến đây liền giật mình, vậy ra .... những
gì họ nghĩ đều là sự thật nhưng ... là một sự thật cay đắng vô cùng .
Lôi khuyển chậm rãi đi xuyên qua đám người . Đôi mắt vàng loé lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Nó thực sự rất nhớ mong kẻ đã tách nó ra khỏi chủ nhân , khiến nó khổ sở nhiều năm trời . Nếu không phải sức mạnh của nó bị phong ấn thì bọn chúng sớm đã chôn thây rồi.
Gã hải tặc mặt cắt không còn giọt máu muốn tránh đi nhưng gã đau đến mức không di chuyển được , gã muốn cầu xin nhưng gã
biết Lâm Hàn sẽ không buông tha cho hắn.
Ai từng bị đối xử tàn nhẫn như thế cũng đều hận tới mức muốn tự tay phanh thây xẻ thịt ,uống máu kẻ thù mới hả giận được .
Cậu quay mặt đi nói " Tiểu Lôi giao hắn cho mi , muốn làm sao thì làm" rồi chậm rãi bước nhanh về phía khu rừng .
Thân ảnh nhỏ cô đơn dần khuất sau tán cây nhưng vẫn chưa một ai động đậy , họ vẫn đưa mắt nhìn theo đầy vẻ trầm tư.
Lôi Khuyển cũng không bạo phát ngay tại chỗ mà lôi gã thẳng vào khu rừng theo hướng ngược lại , lúc này đây chẳng ai còn quan tâm gã chết như thế nào .
Cậu đi về bờ hồ lớn trong rừng , đến cạnh gốc cây to liền ngồi phịch xuống mệt mỏi .
Cậu nhắm đôi mắt lại nói thầm " Hai người hãy yên nghỉ đi . Thù của hai người tôi đã báo " hai dòng nước mắt lúc này mới lặng lẽ rơi.
Nhóm chim non bước thật nhẹ đến ngồi bên cạnh cậu , Hách Liên quàng tay lên vai cậu , ấn đầu cậu lên vai mình rồi nói " Cứ khóc đi cho nhẹ lòng , cậu không còn cô đơn nữa. Chúng tôi sẽ luôn bên cạnh cậu, ngoan cứ khóc đi"
Sự quan tâm ấm áp của bạn bè bỗng chốc khiến trái tim cậu dần ấm lại , những cảm xúc bi thương dồn nén như thủy triều ập đến , những giọt nước mắt thi nhau rơi như mưa , cuốn trôi hết những cảm xúc buồn đau
còn xót lại của nguyên chủ.
Mọi người không ai nói gì , chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn cậu.
Bầu tâm sự nặng nề dần trôi đi , cơn buồn ngủ cũng ập đến , Lâm Hàn vẫn còn trong giai đoạn cần ngủ liền không gượng nỗi mà cứ thế rơi vào mộng.
Tiếng sụt sùi nhỏ dần rồi im bặt, trái tim của nhóm chim non cũng tĩnh lặng trở lại.
Họ vẫn im lặng không ai nói với ai lời nào nhưng có một điều họ đều nghĩ đến , đó là sẽ hết lòng yêu thương đứa em nhỏ đáng thương này.
___________________
Lâm Hàn ngủ cũng không lâu lắm liền tỉnh , bên cạnh cậu chỉ còn Hách Liên và A Lạp .
Cậu lại khôi phục bội dạng vui vẻ vô tư như thường ngày , những gì đã qua đều đã ngủ yên , thù cũng đã báo vậy thì không còn lý do gì để cậu tiếp tục sống với quá khứ vốn không thuộc về mình. Nhưng ... cậu thực hâm mộ nguyên chủ , dù Trãi qua khổ đau nhưng ít ra .... nguyên chủ cũng từng được mẹ yêu thương .
Được yêu thương .... thực tốt.
Cậu vừa Trãi qua một giấc mơ ngắn ngủi ... một giấc mơ của riêng cậu.
Một giấc mơ mà cậu không muốn Trãi qua thêm lần nào nữa.
Cậu mơ về một ngôi nhà tranh nhỏ ... mơ đến một người đàn ông với gương mặt đỏ ửng vì say ... mơ thấy từng trận đòn roi ,từng cơn thịnh nộ rơi trêи người cậu ... thực đau ... thực đáng sợ.
Một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi đầu mỗi ngày đều Trãi qua trong thắp thỏm hoang mang, nhưng sẽ không có ai ... không có bất kỳ người nào ra tay cứu giúp nó.
Có rất nhiều đêm dài nó ngồi trốn bên ngoài mái hiên lắng nghe từng tiếng chửi mắng , đập phá vang vọng từ bên trong ngôi nhà
Trời khuya lạnh lẽo nhưng đứa trẻ vẫn ngồi đó ôm chú chó của mình vào lòng để sưởi ấm , để tự trấn an bản thân không sợ hãi.
Trời đêm ... sao thực sáng nhưng cõi lòng nó là vô vàng nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng, nó khảo khát tình thương của mẹ ... nhưng ... mẹ nó sẽ không về .
Cậu ngoảnh mặt đi , bước thật nhanh về phía trước che giấu đi hai gốc mắt lại đỏ hoe ,ươn ướt .
Cậu tự nhủ với lòng .... hãy quên nó đi ... quá khứ đã qua rồi , người cũng đã không còn , sẽ không còn ai khiến cậu sợ hãi nữa.
Người thương cậu nhất cũng là người khiến cậu sợ hãi nhất ... đã không còn. Cậu ... nhất định phải quên
nó đi , Trãi qua một lần là quá đủ rồi.
Mọi người từ sau lần đó lại thêm yêu thương đứa trẻ tội nghiệp kia , rất nhiều người đã có con nên tâm tư càng đau xót cho cậu. Họ nhìn cậu cười nói vui vẻ nhưng tâm tư rỉ máu thật nhiều , ai mà ngờ phía sau nụ cười kia lại là những nỗi đau sâu tận xương tuỷ. Nhưng sẽ không ai nhắc lại chuyện này trước mặt cậu , họ dành cho cậu thực nhiều niềm vui hơn trong khoảng thời gian cậu ở lại nơi này.
Về phần vị EDO nào đó , thượng uý Emora không một chút khoang nhượng liền thẳng tay xử lý , tội ác của hắn dần được phơi bày ra ánh sáng . Vốn dĩ hình phạt của hắn là lưu đài Vĩnh viễn nhưng khi Lâm Hàn nhìn thấy mặt gã liền hoang mang hoảng sợ , nước mắt không tự chủ mà tuôn trào.
Không ai hiểu vì sao ?
Vì hắn có gương mặt giống cha cậu y đúc , một gương mặt tức giận , hằn học , mang đậm ác ý nhìn cậu khiến cậu vô thức run lên sợ hãi. Những ám ánh tưởng chừng đã quên đi lại ùa về , cậu rất sợ ... thật sự rất sợ .
Cậu thật sự không muốn nhớ lại cái tuổi thơ của mình thêm lần nào nữa, cậu chỉ muốn nhớ những gì tốt đẹp nhất về ông .
Cậu không muốn nhớ những đêm dài phải thức chờ đợi cha về trong tột cùng hoang mang , sợ Trãi qua từng giờ chờ đợi phán quyết mỗi khi ông đi uống rượu trở về. Nếu hên thì ông sẽ đi ngủ , còn nếu vậy lỡ làm phật ý ông thì sau khi uống say... cậu sẽ lãnh đủ.
Cậu nhớ những lần xuýt chết ... nhớ hết thảy những cú đấm thực mạnh như người ta đấm vào một bao cát .
Đánh đến mức cậu dần quen với nó ... quen đến độ cậu gần như có thể bình tĩnh mà hứng chịu hết tất cả mà không khóc lớn nữa.
Tất cả ... những cảm xúc hỗn loạn một lần nữa ùa về. Tim thật đau ,thực sự hãi.
Cậu nhìn hắn , lùi lại trong vô thức , hai dòng nước mắt lăn dài .... cậu thực sự rất sợ phải nhìn thấy khuôn mặt này.
A Lạp tiến đến bên cạnh , cậu vô thức liền ôm lấy hắn run rẩy, quay mặt che đi những giọt nước mắt
đang không ngừng rơi xuống.
Tuy cậu che giấu thực mau nhưng ở đây chẳng có ai mù cả.
Zakal lạnh lùng nhìn gã , ánh mắt sắc bén tỏa ra luồn sát khí mãnh liệt đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy rét run. Nhưng họ cũng thực vui vẻ , điều đó có nghĩ anh ta cũng nghĩ giống như họ.
Không lâu sau đó liền có tin tức truyền về , phi thuyền áp giải EDO đã gặp sự cố và nổ tung trêи đường áp giải . Nhưng ... ai rảnh mà quan tâm chứ .
Quân đoàn một vì tiến trình tiến hành thuận lợi ngoài dự kiến nên cũng kết thúc chuyến đi sớm hơn dự định.
Công tác đều đã trở về quỹ đạo ngày hôm sau họ liền phải rời đi.
Trước khi đi mọi người đều muốn tổ chức bữa tiệc nhỏ để chia tay , lần này quân đoàn một thực hào phóng nhận nhiệm vụ chuẩn bị thức ăn với lời cam kết rằng sẽ khiến bọn họ nhớ mãi về sau. Đám người đều cười cười cho rằng anh nói đùa .
Zakal tất nhiên không nói đùa , bản thân anh từ khi ăn món Lâm Hàn nấu đều không ăn nỗi mấy món mà người khác nấu ,có lúc anh thà uống dịch dinh dưỡng còn hơn. Nghĩ nghĩ sắp có một đám người giống mình tâm tư Zakal liền vui vẻ.
Việc nấu ăn hiên nhiên rơi vào người Lâm Hàn nhưng cậu lại rất vui vẻ mà nhận việc.
Tuy phân chia là thế nhưng mọi người đều muốn góp một tay cùng chuẩn bị, doanh trại bước vào bầu không khí vui vẻ chưa từng có.
Quân đội phân chia từng nhóm nhỏ mang cơ giáp tản ra tìm nguyên liệu nấu ăn theo yêu cầu của Lâm Hàn dưới sự hướng dẫn của A Lạp và A Khắc tư.
Hách Liên là vui nhất , hắn cùng nhóm bạn thi nhau săn gà mang về , cả cánh rừng bỗng chốc náo loạn , tiếng kêu thất thanh của dị thú cùng tiếng cười vui vẻ của đám chim non cùng vang lên khuấy động một góc trời.
Lâm Hàn chỉ huy một nhóm khác đi tìm nguyên vật liệu , chẳng mấy chốc cánh rừng chuối và dừa bị trọc mất một lỗ lớn , hồ cá cũng phải cống nạp một Đống cá siêu to siêu khổng lồ cho cậu.