Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 41




Sau khi nhận thấy tình hình không thuận lợi quân đội liền áng binh bất động cho đến khi trận chiến kết thúc , đôi bên lưỡng bại câu thương mới tiến hành bắt gọn một mẻ . Nói thì nói cho oách chứ họ nào có gan mà lấy cứng đối cứng a , nhìn dàn cơ giáp cấp mười mặc dù có chút hư hỏng nhưng chính là họ không có cửa thắng .

Quan chỉ huy lúc này mới nghênh ngang mà bước vào ,đứng trước mặt nhóm người xa lạ dõng dạc mà nói lớn " Có người đã báo cáo việc Các người cố ý gây rối , âm mưu phá hoại cũng như có âm mưu sát hại nhân vật cấp cao . Mau buông tay đầu hàng nếu không muốn ta nặng tay với các người "

Đường Ngự Long bật cười , nâng người đứng dậy chậm rãi vỗ vỗ lớp bụi dính trêи quần áo hờ hửng đáp" Ha hả âm mưu sát hại nhân vật cấp cao ? Các ngươi đây là nó ai a? Sao ta lại không biết ?"

Quan chỉ huy lớn tiếng đáp " Đừng ngụy biện , tất cả mọi người đều nhìn thấy tất cả các ngươi tấn công ngài Evel con trai của thượng tá

Matell . Tất cả các người mau giơ tay đầu hàng đừng có nhiều lời vô ích"

" Người đâu dẫn đi .."

Binh sĩ " Rõ "

Nhóm binh sĩ vừa động thì cận vệ cùng bảo tiêu lập tức vào thế phòng bị . Sát khí ngút trời , năng lực cạn kiệt nhưng họ không bao giờ sợ chết .

Lôi khuyển và mị vỹ mỗi con trấn thủ một bên đã tiến vào trạng thái sẵn sàng quyết chiến.

Nhóm binh lính còn chưa kịp bước lên đã bị khí thế chấn cho run rẫy lùi bước . Cả đám trố mắt nhìn nhau rồi nhìn sang quan chỉ huy "............" họ thật sự không xơi nỗi hai con dị thú kia đâu huhu

Quan chỉ vẻ mặt xám tro đe dọa " Còn ngoan cố ,được , tội trạng các ngươi phạm phải hôm nay chính là tội chết . Ta sẽ cho các người toại nguyện "

Đường Ngự Long đánh gãy lời hắn " Khoan , ngươi nói là bọn ta muốn giết tên Evel gì đó . Sao các ngươi không nghĩ là hắn tìm bọn ta gây chuyện trước a?? Ah phải ha ....hắn là người nhà kia mà ha hả . Có chỗ dựa thật tốt. Có điều ... các ngươi vẫn chưa đủ tư cách phán xét ta có tội hay không đâu. Gọi Thượng tướng của các ngươi đến đây gặp ta"

Quan chỉ huy tức giận " Nói càn , ngươi không có đủ tư cách gặp ngài. Nói cho các người biết trêи tinh cầu Brook này người nắm quyền chính là thượng tướng

Matell . Ngươi có ý mưu sát ngài Evel tội này ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát được đâu. Ngoan ngoãn chịu chết đi "

Đường Ngự Long thong thả vuốt cằm " Oh lớn thế cơ ah ? Vậy nếu.... ta tìm được người còn lớn hơn có thể chứng minh ta trong sạch thì sao? Thượng tướng

của các người ấy ah , còn chưa đủ tư cách xem trời bằng vung đâu"

Quan chỉ huy trong lòng có chút run rẩy nhưng vẫn tỏ ra trấn định " Hừ , bớt nói nhảm đi. Các người đã bị chúng ta bao vây rồi , đừng nghĩ viễn vong nữa. Chịu chết đi." Hắn khoát tay cho tất cả súng lazer cùng hỏa pháo đồng loạt sẵn sàng , chỉ cần một cái phất tất của hắn liền sẽ bắn đồng loạt .

Vương Thiên Hành vẫn đứng xem kịch vui. Anh biết Đường Ngự Long thừa sức đối phó đám người này .

Đường Ngự Long rất không nể mặt mà đánh thêm một cái ngáp ,hôm nay thật sự là quá mệt rồi . Anh chỉ muốn sớm được trở về tắm rửa rồi vào mộng đẹp.

Quan chỉ huy " Ngươi ....."

Bỗng một tiếng nói trầm nhưng khoẻ khoắn vang lên đánh gãy bầu không khí nồng đậm sát khí vờn quanh " Có chuyện gì ? Các người tụ tập ở đây là muốn làm gì?"

Quân lính tự động nhường ra một lối đi cho người kia

, lúc này Lâm Hàn mới ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi đến , khí thế hiên ngang lẫm liệt , tuy không có gì quá đặc biệt nhưng trêи người vẫn mơ hồ toả ra uy áp tự thân khiến người đối diện vô thức run rẫy.

Ông đi đến khoảng giữa đôi bên mới dừng lại quan sát một lượt nhóm người bị bao vậy sao đó liên quay đầu nở một nụ cười với quan chỉ huy " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? "

Quan chỉ huy nhận ra người trước mặt là ông chủ Đệ Nhất liền vài phần nể mặt mà nói sơ một lượt tình hình , nhất quyết định tội nhóm người vào chỗ chết.

Người đàn ông nọ nghe xong khẽ nhếch mày ồ một tiếng rồi xoay người qua bên này đầy thích thú hỏi " Vậy các người thật sự là tìm Evel để đánh nhau ah?" Là đánh nhau chứ không phải mưu sát ,ông đâu có phải thằng mù a.

Đường Ngự Long ngay thẳng đáp " Là hắn không phục khi chúng tôi chiến thắng trận khiêu chiến ,khiến hắn bị thua một con dị thú cấp 8 . Chính vì vậy nên hắn là người tìm chúng tôi gây phiền phức trước chứ không phải chúng tôi "

Người đàn ông nọ nghe ra ý cười liền gật đầu nói " quả nhiên là vậy . Việc này ta có biết , vậy nên ta liền ở đây làm chủ cho các người "



Đường Ngự Long choáng váng với cách hành xử bất ngờ này " Thật ... thật à?"

Người đàn ông cười đáp

" Tất nhiên là thật rồi "

Quan chỉ huy thấy không ổn liền lên tiếng ngăn cản" Không có khả năng , ngài đừng để bọn họ lừa gạt . Ngài Evel Hà cớ gì chỉ vì một con dị thú mà đi làm loại chuyện này. Ngài đừng tin bọn chúng, việc này ngài cứ để quân bộ chúng tôi xử lý là được . Đám người này phạm rất nhiều trọng tội chúng tôi cần phải bắt giữ để xử phải thích đáng "

Người đàn ông xoay người đưa đôi mắt đen sâu thẳm đầy nguy hiểm nhìn hắn " Vậy ngươi nói xem là ta mù rồi hay đầu óc có bệnh mới đi tin ngươi mà không tin vào mắt mình ?"

Quan chỉ huy " Ngài ..." hắn biết bản thân đuối lý , nhưng hắn thật sự là thân bất do kỷ a. Nếu hắn không ra tay chính là đường chết mà ra tay cũng chính là đường chết a. Nhân vật ngay trước mắt đến thượng tá của hắn cũng không dám chọc ông ta phật ý mặc dù vẫn không thể điều tra ra ông ta là thần thánh phương nào , mặc kệ là ai thì việc người này hùng cứ một phương là đủ để khiến người khϊế͙p͙ sợ rồi .

Người nọ không kiên nhẫn phất tay " Ngươi cứ việc thu quân đi , việc còn lại tự ta sẽ

Thương lượng với thượng tá của các người , ai đúng ai sai tự trong lòng các người ắt hẳn rất rõ ràng . Mấy người kia ta hôm nay nhất định phải mang đi , các người có ý kiến cứ việc đến Đệ Nhất tìm ta"

Quan chỉ huy chỉ có thể gục đầu nhận mệnh , nếu đã có người đứng ra giải quyết thì hắn cũng không cần dây dưa nữa .

Nói rồi ông quay sang Đường Ngự Long cùng Vương Thiên Hành lướt mắt một lượt rồi nói " Đi theo ta "

Đường Ngự Long hơi chần chừ nhìn Vương Thiên Hành thâm ý dò hỏi "......." việc tốt tự nhiên đập vô mặt mới thật khiến người ta run sợ

Vương Thiên Hành không nhanh không chậm nhìn vào người nọ nói " Tâm ý của Ngài chúng tôi xin nhận , nhưng sự việc lần này chúng tôi sẽ tự mình giải quyết "

Người kia dừng bước quay đầu nhìn Vương Thiên Hành rồi thở dài ". Haizd không cần đề phòng , ta cũng chẳng cần thứ gì của các ngươi. Chỉ đơn giản là ta thích xen vào có được không ? Đi thôi "

Vẫn không ai nhúc nhích

Người đàn ông kia đen mặt gằn từng tiếng " Đi theo ta , ta tuyệt đối sẽ không bắt các ngươi phải đáp ứng bất kỳ điều kiện gì có được không ?

Là ta nhất thời rảnh rỗi muốn kiếm chuyện mua vui có được không ? Đi . Đừng để ta lập lại lần nữa"

Nói rồi liền hiên ngang mà rời đi ,không cho phép thương lượng.

Vương Thiên Hành gật đầu ra hiệu , lúc này nhóm người mới chịu rời đi.

Lôi Khuyển cùng mị vỹ rất tự các mà đứng trong hàng ngũ rời đi sau cùng .

Một chiếc phi hành khí cỡ lớn siêu cấp quý khí đã chờ sẵn bên ngoài , Không có lựa chọn nên chỉ có thể nhận mệnh mà đi theo.

Nơi họ đến không phải là khách sạn Đệ Nhất mà chính là nhà riêng của người kia , nói là nhà riêng cho dễ nghe chứ nó chẳng khác nào toà dinh thự . Kiến trúc xây dựng theo lối giả cổ đông âu , với khu vườn xanh mát bạt ngàn rộng đến mức đủ làm hai cái sân vận động cỡ lớn.

Sau khi đến nơi người đàn ông nọ liền an bài nơi dưỡng thương cho tất cả khách nhân của mình sau đó mới chính thức nhận thức lẫn nhau. Có thể nhận ra chủ nhân nơi này rất tuỳ hứng nhưng rất quy tắc , một kiểu đối nghịch kỳ lạ.

Mọi thứ trong căn phòng đều được bài trí rất đơn giản nhưng từng món đồ vật đều là những vật có giá trị cao khủng khϊế͙p͙. Nhưng đặc biệt chính là ở chỗ " thay vì trưng bài đồ gốm , bình cổ , tranh cổ hoặc cái gì đó bình thường thì nơi này chẳng khác gì phòng trưng bày vũ khí "

Chính xác là hầu hết các loại vũ khí phục cổ như dao - kiếm - chuỷ thủ - thương ..... và cả ám khí. Mỗi một món đều được đặt một cách tuỳ ý nhưng khí thế mười phần khiến người nhìn phải mê đắm .

Nhưng khí thế đến mấy thì bất quá tối hôm nay sẽ chẳng ai buồn để mắt đến , mọi người đều mệt đến hai mí mắt đã đánh nhau kịch liệt . Gia chủ rất sảng kɧօáϊ để bọn họ nghỉ ngơi một đêm , chuyện gì thì sáng hôm sau mới nói.

Lâm Hàn cũng một bộ mệt đến muốn ngủ gục tại chỗ nhưng cậu có việc nhất định phải giải quyết trong tối hôm nay. Nhân lúc mọi người đều đã trở về phòng liền nhanh tìm người hỏi phòng của gia chủ . Đáp lại cậu là ánh mắt xem thường khó phát hiện của người hầu nọ .

Lâm Hàn "......." cậu nghĩ cậu biết người kia nghĩ gì? Có lẽ là nghĩ cậu hạ tiện đi , Lâm Hàn lắc đầu cười khổ mà đi tìm người .



Cộc cộc cộc ...

" Vào đi "

Lâm Hàn cảm thấy cả người phi thường căng thẳng , hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào phòng.

Người đàn ông đang ngồi trêи chiếc ghế dựa rộng rãi sát bancon đang nhàn nhã ngắm trăng. Khoát trêи người là một bộ đồ hưu nhàn màu đen , ông không nhìn cậu nhưng có lẽ đã sớm đoán ra cậu sẽ đến .

" Cậu tìm ta có việc gì ?"

Lâm Hàn không biết mở lời từ đâu nhưng đã phóng lau thì phải theo lau " Tôi ..... đến để tìm ngài theo giao ước "

Người kia quay đầu nhìn cậu tỏ ra vô cùng ngạc nhiên " Giao ước ??? Tôi có quen với cậu sao? Giao ước lúc nào sao tôi không biết a???"

Lâm Hàn mím chặt môi , đúng là cậu không của bằng chứng nhưng .....

Cậu nâng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia nhếch môi nhẹ nhàng gọi một cái tên " Tiểu Cửu đến đây !"

Phốc ..... một bóng trắng bay thẳng lên không trung rồi chuẩn xác đáp xuống trước mặt người đàn ông nọ

Người kia "......"

Lâm Hàn " Tiểu Cửu mau chào hỏi người quen đi , chẳng phải mi rất nhớ thương người đó hay sao?" Oh cái này là cậu chém gió ak.

Cửu vỹ đưa đôi mắt to đen dần chuyển sang màu đỏ chậm rãi lắc lắc cái đuôi cao quý của mình ung dung bước đến gần ông.

Người nọ " Cậu đây là có ý gì ? Uy hϊế͙p͙ ta sao? Ta vốn không quen cậu " lòng thầm mắng thằng nhóc thối tha .

Lâm Hàn cười vô tội " hì lần đầu gặp ngài tôi cảm thấy vô cùng thân thiết , với lại cửu vĩ với người kia cũng rất thân quen. Cứ để cậu ấy đánh hơi thử , nếu là nhận lầm người thì tôi đây sẽ xin lỗi ngài"

Người nọ " Làm càng......" sau đó liền không hơi đâu mà trách cứ cậu vì cửu vĩ

đã áp tới bên cạnh , rất không khách sáo mà nhảy lên ghế nâng đôi mắt muốn giết người mà nhìn ông.

Cửu vĩ rất muốn nói " Ông nói xem ông bỏ lại một mình ta để đi ngao du . Ta nên trừng trị ông thế nào đây ???" Sau đó nó nhẹ nhàng nâng một bàn chân cao quý của Mình lên , lật ngửa nó ra.

Sau đó là lần lượt từng cái móng vuốt sắt nhọn bật ra khỏi lớp đệm thịt, nó đưa mắt nhìn Lâm Hàn một cái sau đó lại nhìn thẳng người đàn ông trước mặt như muốn nói " Ông thử nói không quen xem tôi có dám trảo ông hay không?"

Lâm Hàn khoé môi giật giật lòng khẽ run rẫy nghĩ " Cửu vĩ mi có thể gian hồ hổ báo hơn chút nữa không? Mi đúng là có tố chất làm lão đại a"

Lâm Hàn cố nhịn cười cố tỏ ra bình thản hướng người đàn ông vờ vịt hỏi " Ngài ... có nhận ra tiểu cửu không ? Tôi thấy hình như là nó vẫn nhận ra ngài "

Người đàn ông lặng lẽ lau giọt mồ hôi không tồn tại nâng lên một nụ cười gượng " Haha Mị vĩ ta chỉ đùa với mi một chút thôi mà , xem mi kìa. Vẫn xấu tính như ngày nào , ngươi xem chẳng phải cuối cùng ngươi cũng đã có thể rời đi rồi sao? Lại nói mi ở đó làm thần thú trấn sơn oai phong biết mấy nha. Hôm nay được gặp ngươi ta thật sự rất vui hahaha"

Cửu vĩ thu hồi móng vuốt lườm ông một cái rồi bật người nhảy lên không trung một cách nhẹ nhàng , chuẩn xác mà đáp xuống vòng tay ấm áp của chủ nhân.

Người đàn ông lúc này mới ngượng ngùng đứng lên nhìn Lâm Hàn " Cậu ... làm cách nào nhận ra ta?" Ông rõ ràng chưa hề để lộ bất cứ sơ hở gì nha.

Lâm Hàn nghiêm túc nhìn ông đáp " Tôi dựa vào dao động tinh thần lực của ngài "

Người kia " Sao? Có khi nào cậu nhầm lẫn không ? Từ lúc cậu đến đây ta chưa lần nào sử dụng tinh thần lực a?"

Lâm Hàn " Có , là lúc trong nhà hàng Đệ Nhất tôi đã cảm nhận được dao động mặc dù nó rất nhỏ. Sau khi gặp ngài tôi cũng không dám khẳng định hoàn toàn nhưng ... cửu vĩ đã giúp tôi xác nhận " phải . Lúc người này xuất hiện cậu cảm nhận được trạng thái của cửu vỹ thay đổi , nó nhìn chầm chầm người kia đầy ghét bỏ nhưng không hề có sát khí. Vậy thì chỉ có thể là người quen ,mà người cậu có thể nghĩ đến chỉ có một. Rất may cậu đã đoán đúng.

Người đàn ông nhường mày " Thì ra là vậy .... " đúng là lúc ở nhà hàng Đệ Nhất ông có chút ngẫu hứng khi nghe thuộc hạ báo cáo về trận so đấu kia , tâm tình rất vui vẻ. Nhưng sau đó liền nhận được báo cáo có kẻ muốn đánh thuốc mê tập kϊƈɦ ngay tại địa bàng của ông tâm tình liền muốn giết người ,mà kẻ đó còn là thứ bại hoại sinh ra từ kẻ bại hoại mà ông luôn kinh tởm.