Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 17




Sau khi hai tên ngốc bạch ngọt nào đó vui vẻ xong ,Bạch Lạc Sơn mới thoát khỏi trạng thái không xác định kia. Anh khẽ ho nhẹ " Khụ .... trước mắt .... thuốc giải có thể hoàn thành sớm nhất là vào ngày mai. Vậy cho nên ngày mai cậu có thế quay lại." Rất rõ ràng ngụ ý là muốn đuổi người .

Trần Phóng vẫn một bộ vui vẻ cười nói quay sang nhìn anh " Anh vội cái gì? Lâm Hàn đến chính là cho chúng ta kinh hỷ a" vừa nói anh vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Bạch Lạc Sơn mặt không biểu tình nhưng một bộ vẫn là không tin Lâm Hàn có thể có thứ tốt khiến anh phải kinh hỷ. Anh hừ nhẹ đáp " Vậy sao?"

Lâm Hàn cười gượng đáp " Cũng không có gì ... tôi chỉ nấu vài món đạm bạc mang đến cho hai người lót dạ thôi. Anh đừng nghe Trần Phóng nói linh tinh. "

Bạch Lạc Sơn nghe cậu nói thế liền từ chối thẳng thừng " Không cần. Chúng tôi đã ăn rồi . Không phiền cậu bận tâm" , anh mỗi ngày đều ăn món ăn ngon nhất từ đầu bếp hàng đầu tinh hệ, Lâm Hàn nấu còn có thể ngon hơn được sao chứ, anh mới không thèm mấy món ăn của Một tên nhãi miệng còn hôi sữa .

Trần Phóng vẻ mặt tinh quái liền phụ họa " ah phải phải phải, anh nói rất đúng a. Nhưng anh thì no rồi chứ tôi thì đang rất rất đói. Nếu đã như thế tôi không khách sáo nữa , Không phiền anh làm việc nữa , chúng tôi .... đi ăn đây. Tạm biệt " nói rồi anh vui vẻ tóm lấy tay Lâm Hàn kéo đi như cơn lốc.

Lâm Hàn bị Trần Phóng kéo đi bất ngờ chỉ kịp bỏ lại hai chữ " tạm biệt " rồi mất dạng sau cánh cửa.

Bạch Lạc Sơn bị bỏ lại bỗng dưng cảm thấy trống vắng vô cùng, như thể... anh bị cho ra rìa hay sao ấy??? Sau đó liền mang bộ mặt đen như đít nồi tiếp tục công việc còn dỡ dang.

Sau đó.... lại sau đó nữa..... Bạch Lạc Sơn cũng rảnh đến nỗi không biết phải làm gì tiếp theo. Việc chế thuốc cũng chẳng cần anh nhúng tay vào nữa . Đi tới đi lui ....,xong lại đi lui rồi đi tới. Anh bỗng thắc mắc tên đáng ghét kia

Tham ăn đến mức thuốc giải cũng không thèm quan tâm ư??? Thật vô trách nhiệm!

Bên ngoài phòng khách , Trần Phóng và Lâm Hàn anh một câu , tôi một câu cười nói đến là vui vẻ. Trần Phóng ăn không ngừng nghỉ, anh nhớ hương vị món ăn Lâm Hàn nấu đến nằm mơ cũng nhớ, hôm nay được ăn món ngon thể này anh hận không thể ăn hết tất cả và bụng.

Lâm Hàn ngồi nhìn anh ăn lòng vô vàng ái náy. Nếu không phải vì cậu thì

có lẽ Trần Phóng cũng không vất vã ngược xuôi đến độ gầy gò hốc hác thế kia. Lâm Hàn rũ mi che giấu tâm tư .

Trần Phóng đang ăn đến vô cùng vui vẻ nên không biết lòng dạ Lâm Hàn lúc này, anh thật tiếc cho tên đáng ghét nào đó. Nhưng thôi, hắn không biết thì càng tốt, món Lâm Hàn nấu chỉ có thể để mình anh ăn mà thôi. Anh phải nghĩ cách mang người trở về trước khi những người kia phát hiện ra chỗ tốt của Lâm Hàn.

Lại nói ..... Trần Phóng rũ mi nhìn sang con chó Ngao uy vũ đang nằm phục bên chân Lâm Hàn thoải mãn đánh một giấc mà không bị ảnh hưởng bởi mùi thơm của món ăn. Chỉ có thể nói lên một điều " Nó đã được thưởng thức tay nghề của Lâm Hàn rồi cho nên mới có được cái bộ dạng dững dưng thế này"

Trần Phóng ngừng ăn thở dài một hơi " Xem ra.... cậu lại tự mua dây buộc mình rồi"

Lâm Hàn bị một câu nói làm cho khó hiểu , giương đôi mắt mờ mịt nhìn sang " Anh nói vậy là có ý gì"

Trần Phóng hất càm về phía Leon " Tôi dám cá với cậu từ nay về sau nếu không phải món cậu nấu chắc chắn nó sẽ không ăn" Anh biết đôi chút về giống chó này, nếu không phải đại phú hào thì căn bản Sẽ không thể nuôi nỗi nó, càng đừng nói tới thức ăn mà nó cần đòi hỏi nghiêm ngặt như thế nào. Anh biết nó cũng không ngu mà chẳng phân biệt được ngon dỡ. Chỉ e.... lần này a đoán đúng rồi .

Tim Lâm Hàn giật thót một cái, nhìn sang Leon đang ngủ không biết trời trăn gì nữa ,khoé môi giật giật "....... chắc .... là sẽ không ....." cậu không đần nên dĩ nhiên là hiểu. Thế thì chẳng phải cậu sẽ kiêm luôn phần của đầu bếp ..... họ sẽ giết cậu mất. Đó là công việc mà họ mỗi ngày đều rất tự hào aaa T.T

Trần Phóng cười trêи sự đau khổ của Lâm Hàn nói tiếp " Đó là chuyện khởi

đầu, nếu như còn để cho người khác trêи tàu biết được thì phiền phức sẽ càng to. Đến lúc đó .... e rằng việc chuộc cậu trở ra sẽ khó càng thêm khó. " anh nói không phải không có căn cứ, mà cái khó qua nhất chính là : chủ nhân con tàu này thật sự ... thật sự .. rất rất rất giàu a. Nghĩ thôi anh đã thấy đau đầu rồi .

Lâm Hàn muốn khóc tới nơi vội nhìn anh đáp" Không .....sẽ không có chuyện đó đâu, bữa cơm hôm nay chỉ có anh và tôi biết thôi . Sẽ không ..." không có người khác biết được ....bị kẹt lại trong cổ họng rồi bị cậu nuốt vội xuống .

Trần Phóng lập tức đã cảm ứng được sự xuất hiện của Bạch lạc Sơn trước khi Lâm Hàn bị mắc nghẹn. Lòng anh bỗng muốn cười " haha thế là xong" trong tình huống thế này đáng lý anh nên căng thẳng hay đại khái thế nhưng việc này vô tình khiến anh cảm

Thấy mắc cười ,anh nghĩ đến bộ dạng mất của mới lo giữ lấy người của Tần Phong là lập tức vui vẻ. Tình yêu ấy mà, không có chút thử thách sẽ chẳng có gì thú vị, càng không nói đến việc học cách trân trọng đối phương . Mặc dù vậy anh vẫn tin tưởng vào bản lĩnh của Tần Phong. Thứ anh ta muốn thì chắc chắn sẽ đạt được .

Trần Phóng một bộ ngạc nhiên nhìn sang " Ô anh cũng cảm thấy đói bụng à? Thật xin lỗi vì chúng tôi đã ăn trước, nếu không chê anh ăn cùng chúng tôi được chứ" lòng thừa biết tên đáng ghét kia sẽ từ chối nên càng nói càng nhập tâm mời mọc cũng không quên đâm chọt.

Bạch Lạc Sơn vừa bước vào liền bị hương thơm ngào ngạt đánh úp. Nhất thời sững người kinh ngạc cũng không thèm để tâm đến mấy câu đâm chọt mình.

Lâm Hàn mặt cắt không còn giọt máu tim đập mạnh liên hồi , vẫn cố trấn định cảm xúc rồi hướng Bạch Lạc Sơn khách sáo mấy câu " Bác ..... Bác sĩ Bạch ..., anh .... dùng cơm cùng chúng tôi ....chứ...." mồ hôi lạnh trêи lưng cậu thi nhau chảy xuống . Lòng thầm cầu mong anh sẽ từ chối, cậu thật sự muốn được về lại tinh cầu thủ đổ để bắt đầu



cuộc sống mới.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên quỹ dị dưới cảm nhận của Bạch Lạc Sơn, một kẻ đắc chí ra mặt,một người lại như bị tóm đuôi khó xử không nói nên lời.

Bạch Lạc Sơn vốn cũng chăng biết bản thân ra đây để làm cái gì?!

Trong lúc đang không biết nói thế nào thì hương thơm kia lại dẫn lối đưa đường khiến anh trả lời cái rụp " Được". Rồi thản nhiên ngồi vào bàn dưới ánh mắt rạn nứt của Lâm Hàn , cùng ánh mắt chờ xem kịch vui của Trần Phóng.

Ngồi vào bàn ăn, về cơ bản mà nói thì bữa ăn chỉ mới bắt đầu được 15p. Lễ nghi trêи bàn ăn Trần Phóng vẫn giữ nên cơ bản thức ăn hầu như vẫn nề nếp như lúc ban đầu, lượng thức ăn ít đi không đáng kể. Nhìn một bàn thức ăn đầy đủ sắc - hương - vị lại lạ mắt khiến Bạch Lạc Sơn bỗng cảm thấy vô cùng hứng thú xen lẫn tò mò.

Anh cầm đũa gắp một ít thịt xào cho vào miệng , khoang miệng lập tức bị vị chua oanh tạc mạnh nhưng rất nhanh đã được thật thế bằng vị ngọt nhẹ thanh tao, chút mặn mặn đọng lại sau cùng. Cuối cùng tất cả cùng hoà làm một ,kϊƈɦ thích vị giác đến cực điểm . Kinh hỷ .... đúng thật là kinh hỷ.

Bạch Lạc Sơn mặt không biểu tình ,một món lại một món đều thử qua. Cuối cùng là canh, nhìn món canh vừa lạ vừa quen anh chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, húp một ngụm rồi chậm rãi thưởng thức. Đây ..... của lẽ chính là món canh ngon nhất anh được ăn trong đời .

Lâm Hàn cảm thấy xong rồi, triệt để xong rồi . Cậu thật sự tiến thoái lưỡng nan, một bữa ăn thì có là gì , đó là tấm lòng của cậu. Chỉ là .... nếu mọi chuyện đã đến nước này thì dù muốn dù không cậu vẫn phải chấp nhận số phận.

Thôi thì coi như số phận đã an bày, không về thì không về vậy . Dù sao ....với cậu nơi này cũng không quá tệ. Với một kẻ không nhà,không người thân,không còn gì để mất như cậu thì còn cái gì phải đắn đo , mong đợi nữa chứ.

Thở nhẹ ra một hơi, Lâm Hàn lấy lại tinh thần vốn nên có mà nở một nụ cười ôn hoạt nhìn sang Bạch Lạc Sơn hỏi " Bác sĩ Bạch , anh cảm thấy món ăn hợp khẩu vị không?"

Trần Phóng mặt đầy tiếu ý nhìn sang.

Bạch Lạc Sơn vẫn một bộ không biểu tính đáp " Ngon ..."

Lâm Hàn cao hứng vô cùng " Vậy hai anh ăn nhiều một chút. Trần Phóng ca anh cũng ăn nhiều một chút . Món canh này tôi cố tình nấu cho anh tẩm bổ. Vì tôi mà anh đã gầy đi không ít ..." càng nói về sau giọng nói càng trầm xuống. Cậu thấy có lỗi vô cùng

Trần Phóng xuỳ một tiếng , phất tay với Lâm Hàn " Tôi là cảm tâm tình nguyện vì cậu mà cống hiến, cậu đã gọi tôi một tiếng ca vậy là đủ rồi. Không cần nói thêm, cậu nếu thương tôi thì tôi cũng không từ chối canh của cậu " nói rồi còn cười rất chi là thành thật với cậu. Rồi liếc sang tên đáng ghét kế bên Nhướng mày .

Bạch Lạc Sơn "........" im lặng uống canh không đáp .

Lâm Hàn nghe Trần Phóng nói thế thì liền thôi ái náy nữa, cậu cười với anh " Được. Mỗi ngày tôi sẽ đều nấu canh mang đến cho anh,đến khi anh trắng trẻo mập mạp mới thôi"

Trần Phóng đang uống canh ,nghe cậu nó vậy liền liên tưởng tới cái gì đó liền bị sặc " khụ ...khụ ...khụ, cậu ...cậu đang định nuôi heo đấy ah?? Còn nuôi tới trắng trẻo mập mạp ??" Vừa nói vừa không kiềm nén được mà cười to.

Lâm Hàn lúc nói không nghĩ gì nhưng nghe anh nói xong cũng phải bật cười đến đỏ mặt.

Bạch Lạc Sơn cũng bị cuốn vào câu chuyện ruồi bu của hai người , nghĩ đến cảnh tên đáng ghét nào đó bị nuối đến trắng trẻo mập mạp môi liền bất giác công lên một góc nhỏ khó phát hiện, rất nhanh sau đó liền khôi phục bộ dạng mặt liệt ngàn năm.

Khi ba người dùng bữa xong thì đêm cũng đã về khuya . Trần Phóng sau khi ăn uống no say ,nhất là sau khi ăn canh củ sen đến thoả mãn liền có xu hướng căng đã bụng chùng da mắt. Tiễn Lâm Hàn ra về anh gần như không mở nỗ mắt nữa, anh trước tiên đi đánh răng ,rửa mặt cho tỉnh người rồi mới theo thoải quen kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa đảm bảo không phát sinh sau xót trong quá trình điều chế thuốc giải .

Đã rất nhiều đêm anh không hề ngon giấc ,mặc dù được chữa trị phục hồi

nhưng ngủ vẫn là nhu cầu cần thiết của mỗi người .cộng thêm tác dụng của canh sen và công việc đã thuận lợi hoàn thành. Trần Phóng rất nhanh đã giơ tay đầu hàng, anh loạng choạng bước đi với con mắt nữa nhắm nữa mở. Nếu là chỗ của anh thì chắc anh sẽ lăn ra sàn nhà mà ngủ luôn, nhưng ở đây thì không được.

Bạch Lạc Sơn cũng không khá hơn là bao,cơn buồn ngủ ập đến không cách nào xua đi được. Mắt thấy vẻ mặt buồn ngủ của ai kia lòng anh rất muốn cười nhưng anh cười không nổi , lấy tay che miệng ngáp một cái. Rồi hai người ai về phòng người nấy đánh một giấc thật ngon đến khi báo thức réo ầm lên mới chịu tỉnh giấc .

Bạch Lạc Sơn hiếm khi được ngủ ngon như thế nên sau khi tỉnh giấc tinh thần vô cùng sảnh kɧօáϊ, sau khi đánh răng rửa mặt liền nhanh chóng bắt tay vào công việc còn dang dỡ.

Cửa mở, anh vừa bước vào phòng thí nghiệm liền bắt gặp một thân ảnh đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nghiệm thu thành quả. Phòng thí nghiệm bao lâu nay chỉ có mình anh được phép sử dụng bất ngờ nhiều thêm một người cảm giác cứ như một điều không thật .

Trần Phóng rất nhanh đã phát hiện sau lưng có người, anh quay người lại nở một nụ cười " Chào buổi sáng bác sĩ Bạch" , Trần Phóng lúc này sau một đêm ngon giấc cộng thêm tinh thần vô cùng phấn chấn liền như thay da đổi thịt,râu ria cũng được anh cạo sạch . Thoạt nhìn đã đẹp lại càng đẹp trai ngời ngời hơn nữa. Nét ảm đạm đã được thay thế bằng ánh mặt trời ấm áp.



Bạch Lạc Sơn bỗng chốc ngớ người, anh vốn không để người trước mặt vào mắt, chỉ là không ngờ lại .. thuận mắt đến vậy.

Bạch Lạc Sơn "..."

Trần Phóng cũng không để ý đến trạng thái Thất thần của anh , rất nhanh liền xoay người tiếp tục công việc còn dang dỡ. Với anh thì công việc vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu, những cái khác không quan trọng.

Bạch Lạc Sơn bị bỏ mặt chỉ đành lẳng lặng đi đến bên cạnh lướt điều khiển kiểm tra tiến trình công việc.

Cộc cộc cộc .... Bạch Lạc Sơn lạnh giọng lên tiếng " Vào đi"

Người hầu mang thức ăn vào đặt lên bàn ăn, báo cáo một tiếng liền im lặng lui ra.

Trần Phóng không để tâm liền nhanh miệng nói " Tôi không đói. Anh cứ ăn đi " đến mắt cũng không thèm động, anh biết chốc lát nữa Lâm Hàn sẽ mang món ngon đến cho anh , chỉ nghĩ đến thôi tâm tình liền tốt lên hẳn, bất giác môi anh khẽ nhếch lên một đường cong đầy kɧօáϊ trá.

Bạch Lạc Sơn "..." nhất thời cũng không biết nói gì, dứt khoát đi đến bàn ăn, chỉ là khi nhìn đến món ăn ..... một chút cảm giác thèm ăn cũng không có. Thoáng trầm mặt chốc lát, nhìn sang ai kia còn đang hết sức chuyên chú vào công việc nhưng khoé môi lại bán đứng chủ nhân của mình , xem ra tâm tình đang rất không tệ. Tâm không hề động e rằng chỉ là bề ngoài ,thực tế là đang mong đợi, giờ anh đã hiểu nguyên nhân do đâu. Nghĩ đến đây đáy lòng liền triệt để trầm xuống, có chút khó chịu lại có chút chờ mong. Bạch Lạc Sơn rời khỏi bàn ăn ,mặt lạnh tiếp tục nhập tâm vào công việc nghiên cứu của mình.

Trần Phóng liếc mắt nhìn khẽ cười xì một tiếng. Anh cũng chẳng nhạt đến

Nỗi đi châm chọc người kia làm gì. Có người cùng mình trông mong cũng vui, huống hồ.... người kia cũng không đến nỗi tệ.

Lâm Hàn bên này thì triệt để khóc không ra nước mắt, đúng y như lời Trần Phóng nói, Leon bé nhỏ đã hoàn toàn từ chối món ăn mà đầu bếp đã tận tình chuẩn bị riêng cho nó. Mặc kệ Lâm Hàn và Tuyết Nhi nói thế nào đi nữa thì nó vẫn quyết không ăn,chỉ mang cái bộ mặt đáng thương hề hề nhìn Lâm Hàn bán thảm " Ư ư ưuuuu....." đôi mắt xếch nhỏ xíu như đong đầy nước mắt trông đáng thương đến đau lòng .

Lâm Hàn đỡ trán, hít một hơi rồi ngồi cạnh thì thầm vào tai nó , nếu nó chịu ăn một chút cậu hứa sẽ nấu món ngon cho nó ăn.

Loen mắt liền sáng rỡ " Gâu...." rồi tiến đến địa thức ăn của mình ăn qua loa vài miếng rồi chạy lại bên cạnh Lâm Hàn cọ cọ bán manh.

Lâm Hàn bị độ ma mãnh của nó làm cho bật cười , khom người ôm lấy cô Leon lắc lắc vừa tức vừa buồn cười " mi được lắm, còn cái trò gian lận này a"

Tuyết Nhi tò mò nhìn hai người " Rốt cuộc chuyện này là sao ? Tôi không hiểu gì cả?" Cô khoanh tay trước ngực bực bội không thôi , cô nhìn ra vấn đề không phải chỗ Leon mà cũng không hẳn là không phải . Rõ ràng giữa hai người có vấn đề nhưng lại không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu, cô chăm sóc Leon rất nhiều năm rồi nên Đương nhiên biết rõ sở thích của Leon hơn ai hết . Nhưng giờ , cô cái gì Cũng không biết .

Lâm Hàn nhìn Tuyết Nhi cười gượng " Cũng không có gì , có lẽ ... ah ... do món ăn hôm nay không được tươi ngon cho lắm" cậu thật sự không biết nói dối, thật muốn mạng mà .

Tuyết Nhi nết mặt khinh bỉ nhìn cậu " Cậu cứ bịa đi, món ăn có tươi mới hay không tôi còn không biết hay sao? Rõ ràng cậu có chuyện giấu tôi, hai người a.... tôi không tin cậu sẽ không lòi đuôi" Cô sẽ chờ, cô không tin với độ kén ăn khác thường này Lâm Hàn sẽ giấu được bí mật kia.

Lâm Hàn méo mặt đưa ánh mắt đau khổ nhìn sang Leon như thể muốn nói " thôi xong. Đều tại mày"

Leon cũng chẳng hiểu gì ,nghiêng cái đầu ngốc ngốc nhìn cậu rồi phe phẩy đuôi đến là cao hứng .

Tuyết Nhi không thèm truy hỏi nữa, hất tóc rời đi chỉ để lại cái bóng lưng cùng câu nói " Thôi tuỳ hai người, muốn làm gì thì cứ làm. Nhớ chăm sóc tốt cho Leon bé nhỏ" cô tin tưởng Lâm Hàn sẽ làm được . Chỉ là .... cô thật sự rất muốn biết bí mật của Lâm Hàn cùng Leon,cảm giác bị cho ra rìa thật khó chịu vô cùng.

Lâm Hàn nhìn bóng lưng Tuyết Nhi rời đi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hai tên ngốc nhìn nhau chốc lát liền vui vẻ cùng nhau lén lút đi về phía nhà bếp. Giờ đã qua giờ ăn sáng, hẳn là sẽ không có người nên Lâm Hàn không lo lắng nhiều mà một đường thẳng tiến.

Đầu bếp sáng nay kiểm tra lại nguyên liệu liền biết có người đụng tay vào, rất nhanh đã báo lên Tiết quản gia đề phòng bất Trắc . Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền nhận lệnh rời đi ,để lại một gian bếp không người.

Qua camera giám sát, Tiết quản gia tâm tình dường như vừa bất ngờ lại vừa hứng thú nhìn Lâm Hàn cùng Leon bé nhỏ bận bận rộn rộn đi tới đi lui cực kỳ vui vẻ. Riêng Leon sau khi được chia phần ăn riêng liền phe phẩy đuôi liên tục ,không nói cũng biết hiện nó đang vui vẻ đến mức nào , lại vui vẻ đến mức thoải mãn mà ɭϊếʍ chiếc đĩa đến sạch bóng đến không thể sạch hơn được nữa mới chịu thôi.

Leon từ nhỏ đến lớn không món ngon nào mà nó chưa từng thử qua , chỉ là ... chuyện ɭϊếʍ đĩa là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Tiết quản gia khẽ nhếch môi nở một nụ cười thật nhẹ khó phát hiện.

Không lâu sau tất cả món ăn đều hoàn thành. Lâm Hàn nhanh chóng dọn ra mâm rồi chuồn nhanh về phía phòng thí nghiệm.

Cộc cộc cộc ... Giọng nói trầm ấm của Trần Phóng vang lên " Cậu mau vào đi "

Lâm Hàn cũng không quá ngạc nhiên vì sao Trần Phóng đoán được là cậu . Khụ ... cái này xem như là đặc quyền của cậu đi. Cảm giác có người mong đợi mình cũng thật vui vẻ vô cùng