Trọng Sinh Chi Thú Hồn

Chương 100




Con ngươi La Tố một khắc này chợt co rút, chẳng lẽ Mộng Bỉ Tư thông qua tiên đoán đã biết chuyện khế ước thú có thể biến thành người? Một loạt sự kiện phát sinh trong quá khứ không ngừng đan xen trong đầu La Tố, dần dần hình thành một hình dáng mơ hồ.

“Xem ra cậu đã nghĩ thông suốt.” Mộng Bỉ Tư không nói vòng quanh nữa, ông ném quả cầu thủy tinh lên không trung, sau một trận ánh sáng chói mắt, quả cầu dần dần chiết xạ ra hình ảnh giả thuyết, này đúng là hình ảnh cuộc sống của Tiểu Hoàng trong hình người.

“Đây là kết quả tiến hóa cuối cùng của la mật khâu.” Mộng Bỉ Tư vừa dứt lời, hình ảnh trong quả cầu bắt đầu biến ảo, tiếp đó xuất hiện hình người của Đại Ngốc và huyễn nhãn thú.

“Này, này sao có thể?” Không ít quan lớn của quân bộ và chính phủ hút một ngụm khí lạnh, bọn họ không thể tin nỗi ngơ ngác nhìn hình ảnh trên không trung, khế ước thú có thể biến thành người? Ai tới nói bọn họ không phải đang nằm mơ đi? !

Quỳnh Đồ và Ước Sắt Tư bị rung động cũng không nhỏ, Ngải Địch và Tư Lôi Tạp cũng đồng dạng, bất quá bởi vì hai người đều mặt than nên rất khó nhìn ra manh mối.

Quả nhiên Mộng Bỉ Tư đã biết chuyện này, La Tố nhướng mi nói: “Tôi muốn nhắc nhở mọi người, bất luận khế ước thú tiến hóa thành hình thái gì, chúng nó đều là thành viên của Bắc Ngoại Sâm.” Nhìn biểu tình của đám người, La Tố biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, cậu tuyệt đối không bắt tay giao khế ước thú cho liên minh, nếu liên minh định cường ngạnh giành lấy thì cậu không ngại dùng ‘vũ lực’ phụng bồi!

“Đương nhiên, bởi vì chỉ có cậu mới có thể dẫn đường cho nhóm khế ước thú.” Lúc Mộng Bỉ Tư nói những lời này thì nghiêng đầu nhìn về phía bọn quan chức, nhóm quan chức vốn đang tính toán lập tức đánh mất ý niệm trong đầu. Không phải biểu tình Mộng Bỉ Tư đáng sợ, tương phản, mặt ông thủy chung lộ ra nụ cười ôn hòa, nhưng câu nói ‘chỉ có cậu mới có thể dẫn đường cho nhóm khế ước thú’ đã biểu thị rõ chỉ có Kì Lân tồn tại, nhóm khế ước thú mới tiến hóa!

“Tin rằng nói tới đây, mọi người đều hiểu rõ rồi.” Mộng Bỉ Tư tuy không giải thích đầy đủ, nhưng nhóm quan chức ở đây chỉ số thông minh cũng không thấp, không khó phỏng đoán những chuyện đã trải qua.

“Từ lúc ban đầu tôi đã tiên đoán ra tất cả, chính là chuyện khế ước thú có thể tiến hóa thành thú nhân. Đương nhiên, lúc đầu chỉ là những hình ảnh rất mơ hồ, nhưng đối với liên minh có lẽ là sự thay đổi quan trọng nhất từ trước đến nay.” Mộng Bỉ Tư chậm rãi nói: “Vì thế lúc đó, ta không ngừng tính toán vận mệnh quỹ tích, bởi vì… tương lai như vậy phải được thực hiện, một khi bỏ qua, có thể trải qua thêm mấy ngàn năm cũng chưa chắc có lại cơ hội này nữa.”

“Cậu biết không? Cậu là người tuyệt vời nhất mà ta nhìn thấy trong tất cả quỹ tích vận mệnh, không phải vì cậu là Kì Lân, mà bởi vì lằn ranh vận mệnh của cậu đã thoát khỏi phạm trù siêu thoát, cậu và thế giới này có một chút tách rời nhưng lại kết hợp với một bộ phận, làm xung quanh cậu biến hóa kinh người, làm tất cả kết quả tương lai hoàn toàn biến đổi.”

Này là gì a! Không ít nam nhân thiết huyết trong quân đội bắt đầu choáng váng, cái gì mà lằn ranh vận mệnh! Chẳng lẽ không thể đổi cách nói dễ hiểu hơn được sao?

La Tố là đương sự, đương nhiên hiểu ý tứ Mộng Bỉ Tư, lằn ranh vận mệnh của cậu có chút tách rời với thế giới này, lí do rất đơn giản, bởi vì cậu vốn không phải Ngải Tố thực sự mà là người nửa đường tiếp nhận cơ thể này, vì thế bất luận cậu là người thế giới này, hay nói đúng hơn là sinh ra ở thế giới này nhưng sinh mệnh cậu lại có một phần thuộc về một nơi khác. Huống chi nói ra thì cậu cũng không tin cái gọi là vận mệnh, thứ cậu tin tưởng không phải người điều khiển vận mệnh mà là người quyết định nó.

Mộng Bỉ Tư thấy La Tố trầm mặc, tiếp tục nói: “Trong tương lai mà ta thấy, chỉ có lúc cậu mất đi tín nhiệm đối với liên minh, thậm chí bỏ đi thân phận là người, đem tất cả tình cảm cùng hết thảy trút xuống người khế ước thú, mới có thể dẫn đường cho chúng tiến tới bước tiến hóa cuối cùng.”

“…” Nhóm quan lớn quân bộ trầm mặc, nói thật, trong lòng bọn họ cũng rất ấm ức, tuy biết Mộng Bi Tư làm thế chỉ vì tốt cho liên minh, chính là mặc cho là ai vô thức bị lợi dụng cũng không vui nỗi, huống chi Mộng Bỉ Tư còn không thèm che dấu, thậm chí còn hung hăng lợi dụng bọn họ.

“Nói cách khác bức tôi rời khỏi liên minh cũng là một phần kế hoạch của ông?” La Tố nghe Mộng Bỉ Tư nói xong, trong lòng càng khẳng định chuyện mình muốn làm hơn nữa.

“Ha hả.” Mộng Bỉ Tư cười khẽ, tuy khóe môi nhếch lên nụ cười ôn hòa nhưng lại làm người ta không nói nên lời, cảm giác như hết thảy đều nằm trong suy đoán của ông.

“Ta biết cậu muốn nói gì, nguyên nhân chân chính làm cậu phẫn hận rời bỏ liên minh… chính là số khế ước thú bị giết.” Mộng Bỉ Tư nói tới đây, lại ném thêm một viên bom tấn: “Nhưng nếu ta nói… số máu đó cơ bản không phải máu khế ước thú thì sao?”

Con ngươi La Tố co rút, bất quá nhanh chóng bình tĩnh lại: “Đừng quên, tôi là học viên hệ dưỡng khế ước thú, máu người và máu khế ước thú khác nhau, tôi sẽ phân biệt được.”

“Thật vậy sao?” Mộng Bỉ Tư lấy một ống tiêm đầy chất lỏng màu đỏ, dùng bộ dáng hào sảng không hợp với mình chút nào lưu loát ném về phía La Tố.

La Tố theo bản năng tiếp được, lúc này âm thanh Mộng Bỉ Tư lại vang lên: “Đây là huyết thú nhân tạo, loại máu này chuyên dùng để cấp cứu những khế ước thú trọng thương.”

“…” La Tố siết chặt ống tiêm trong tay, cậu nhổ kim tiêm để máu chảy lên tay mình, mùi máu tươi tràn ngập không khí và tiếp xúc thân mật với làn da… hết thảy làm cậu có cảm giác bị mê hoặc.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thực thực khó tiếp nhận, cậu đã sớm quên đi cảm giác đắm chìm trong máu tươi, điều duy nhất khắc trong linh hồn cậu… chỉ có phẫn nộ cùng bi ai thật sâu, loại cảm giác mãnh liệt đánh vào tất cả cảm quan, vì thế cậu xem nhẹ rất nhiều sự việc phát sinh bên người, bất quá…

“Vậy thì sao?” La Tố hơi hất đầu, dưới mái tóc đen mướt, gương mạnh lạnh lùng nói không nên lời: “Ông nghĩ nói ra chuyện này, tôi sẽ quay lại liên minh sao?”

Mộng Bỉ Tư vừa định mở miệng, quan lớn bên người ông đã giành nói trước: “Nhưng hết thảy chỉ là hiểu lầm, chúng ta căn bản không tàn sát khế ước thú, đối với thú nhân mà nói, khế ước thú là đồng bạn không thể thiếu, vì thế cho dù cậu quay lại liên minh, nhóm khế ước thú nhất định cũng không bị bất cứ thương tổn nào, liên minh sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng bọn nó.”

“Đúng vậy.”

“Đúng vậy, nếu chỉ là hiểu lầm, không bằng giải hòa đi.” Không ít quan lớn liên minh đều nhảy vào nói, giống như làm vậy La Tố sẽ hồi tâm chuyển ý.

“Tố Tố…” Mễ Duy thấy sự việc có đường hồi chuyển, anh lo lắng muốn đứa con mau đáp ứng, chính là mới nói được một nửa đã bị Ngải Địch đánh gảy.

“Để cậu ấy tự mình chọn lựa.” Ngải Địch trước sau vẫn không chút biến đổi, thật giống như người đối diện không phải em trai mà là một người xa lạ.

“Chính là…” Mễ Duy còn định nói, nhưng cuối cùng dưới sự khuyên can của Ai Tạp Tư cũng đành im lặng, anh không hiểu cái gì là lý luận lớn, anh chỉ hi vọng gia đình đoàn tụ mà thôi, vì sao lại khó như vậy?

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào La Tố, giống như đang chờ đáp án của cậu, La Tố khẽ thở dài, cậu không có chút do dự, thản nhiên mở miệng: “Thật xin lỗi, tôi không có tính toán quay lại liên minh.”

“Vì cái gì?” Chủ tịch Quốc hội Đạt Nhĩ hỏi. Nhóm quan lớn còn lại cũng khó hiểu, bọn họ không hiểu vì sao nói đến mức này rồi Kì Lân vẫn không muốn quay lại liên minh, chẳng lẽ điều kiện bọn họ đưa ra còn chưa đủ ưu đãi?

“Vì cái gì…” Khóe miệng La Tố khẽ nhếch, nụ cười có chút thờ ơ: “Lí do rất đơn giản không phải sao? Tựa như lời tiên đoán sư vừa nói, tất cả những gì ông ta làm chính là lừa gạt mọi người để mọi việc được tiến hành, kia có nghĩa…” La Tố nói tới đây, cố ý làm chậm giọng điệu, làm từng lời của mình rõ ràng truyền tới mỗi vị quan lớn.

“Các ông xuất phát từ chính ý nguyện của mình để bắt tôi đi, cũng muốn bức bách tôi thức tỉnh.” Tuy ngữ điệu hết sức ôn hòa, nhưng nội dung của nó lại làm người ta không rét mà run.

“Này…” Không ít quan lớn quân bộ nghẹn lời, dù sao lúc ấy ra mệnh lệnh cũng chính là quân bộ. Quỳnh Đồ và Ước Sắt Tư cũng không thể mở miệng, vì thế gánh nặng khuyên bảo La Tố rơi xuống người Chủ tịch Quốc hội Địch Đạt Nhĩ.

Địch Đạt Nhĩ không hổ là Chủ tịch Quốc hội liên minh, ông tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đứng trên lập trường quốc gia, chúng ta làm vậy vì không còn cách nào khác, bất quá có một điều cậu phải thừa nhận, bất luận nguyện ước ban đầu của chúng ta thế nào, chúng ta cũng không thương tổn đồng bạn của mình, cũng chính là khế ước thú.”

“Hơn nữa khế ước thú ở Bắc Ngoại Sâm thực sự có được môi trường phát triển tốt nhất sao? Nếu song phương chúng ta có thể vứt bỏ trở ngại trước kia, một lần nữa hợp tác, tin rằng chờ đợi khế ước thú là tương lai càng sáng lạn hơn.”

Địch Đạt Nhĩ vừa nói xong, không ít quân nhân thầm hét lên ủng hộ Chủ tịch Quốc hội, đây mới là nghệ thuật ngôn ngữ a! Nếu Kì Lân vì khế ước thú mà rời bỏ liên minh, như vậy vì khế ước thú, Kì Lân cũng có thể một lần nữa quay lại.

Sau thời gian trầm mặc ngắn ngủi, La Tố cười khẽ: “Đáp án không tồi, thiếu chút nữa đã thuyết phục được tôi, chỉ tiếc tôi không tin các người, biết vì sao không?”

La Tố đặt ánh mắt lên người nhóm quan lớn trước mặt, vẻ mặt cậu thực bình thản, bình thản như đang kể lại một chuyện nhàm chán gì đó, nhưng biểu tình như vậy lại làm mọi người không khỏi căng thẳng. Thái độ này rất bất thường, người bình thường lúc này còn có thể ôn hòa nói chuyện như vậy sao?

“Ánh mắt, từ ánh mắt các người…. tôi không thấy được bất cứ tình cảm thuần túy nào.” La Tố nói tới đây, giống như than thở mà thì thào: “Cùng khế ước thú…. hoàn toàn bất đồng.”

Này, này rốt cuộc là đáp án quái quỷ gì a? Không ít quân nhân quay mặt nhìn nhau, nhóm quan lớn cũng cảm thấy La Tố thực sự đang làm khó, chỉ có Mễ Duy dường như nhớ ra gì đó, hơi mở to mắt.

“Tôi và liên minh từ đầu đã không có khả năng đàm phán.” Từ ngày rời khỏi liên minh đã quyết định không bao giờ quay đầu nữa: “Hơn nữa cứ vậy để tôi quay về liên minh được sao? Tôi đã giết rất nhiều quan lớn và quân nhân liên minh, chẳng lẽ bọn họ chết không có ý nghĩa gì?”

Không khí một khắc này trở nên nặng nề, sự kiện lần đó đối với mọi người là một thảm kịch nha, tuy phần lớn đều là quan lớn đã sa sút, nhưng trong đó cũng có không ít quân nhân bình thường, là trụ cột tương lai của liên minh, bọn họ hi sinh không chỉ đáng tiếc, làm người ta cảm thấy châm chọc chính là, thân là quân nhân cư nhiên chết không phải vì bảo vệ quốc gia mà vì dã tâm của thủ trưởng, đây là bi ai biết dường nào!

Địch Đạt Nhĩ trầm mặc, thời điểm này ông cũng không có biện pháp nói tiếp, bởi vì nếu nói không tốt sẽ làm lòng quân tán loạn, Quỳnh Đồ và Ước Sắc Tư cũng cùng tâm tư, vì thế trường hợp bắt đầu giằng co.

Cuối cùng cũng là La Tố đánh vỡ trầm mặc, cậu không có tâm tư tiếp tục nháo với liên minh, bọn họ chỉ có hai con đường, không can thiệp tới nhau… hoặc tiêu diệt bên còn lại.

La Tố xoay người, gió thổi vạt áo blu rộng thùng thình, khế ước thú hai bên nhanh chóng áp sát La Tố, tụ tập trước người cậu, giống như đang che chở cho chủ nhân mình rời đi.

“Tóm lại, đừng tùy tiện tha thứ cho hành vi tội ác hung tàn của tôi, tạm biệt.” La Tố đi sâu vào rừng, một khi liên minh quyết định khai chiến, cậu ở bên ngoài là quyết định kém sáng suốt nhất, bởi vì nếu cậu ngã xuống, trận chiến này cũng kết thúc.

“Tố Tố!”

“Từ từ…” Âm thanh Địch Đạt Nhĩ cùng Mễ Duy đồng thời vang lên, hai người nhìn nhau một chút, đều có chút ngây dại, nhưng Mộng Bỉ Tư thừa dịp khe hở này, chậm rãi mở miệng nói: “Kì Lân, không, hẳn nên gọi cậu là Ngải Tố, cậu không muốn biết vận mệnh tương lai của mình sao?”

Cước bộ La Tố hơi khựng lại một chốc, lập tức cười lạnh: “Vậy sao ông không thử tiên đoán xem hôm nay mình có thể sống sót rời khỏi đây không? Nhớ kĩ, đây là địa bàn của tôi, nếu tôi muốn giết ông thì cho dù bên cạnh ông có bao nhiêu người, ông cũng không sống được đến ngày mai.”

Mộng Bỉ Tư cười khẽ, ông tựa hồ không hề có chút lo lắng nào khi bị uy hiếp, vẫn thản nhiên nói: “Biết không? Ta cũng không hối hận đã lợi dụng người xung quanh, ngay cả cậu cũng vậy, bởi vì… đó là lạc thú sống của ta.”

Mộng Bỉ Tư nói tới đây thì mở mắt ra, đó là một đôi ngươi trong suốt, giống như viên ngọc châu thủy tinh tái nhợt, dường như bất cứ sự vật nào cũng bị phản chiếu trong ánh mắt trong suốt đó: “Mà quỹ tích vận mệnh của cậu còn làm ta cảm thấy hứng thú nhất, cho cậu một lời khuyên vậy, những thứ mà cậu kiên trì, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ phát hiện chúng nó cũng không giống như cậu tưởng.”

“…” Cũng không như cậu tưởng sao? La Tố không dừng lại lâu hơn, tiếp tục đi sâu vào rừng. Phía sau cậu, vẻ mặt nhóm quan lớn liên minh thực buồn rầu, bởi vì bọn họ không có biện pháp khế tiếp.

“Mộng Bỉ Tư, không phải ông nói lần này có thể đón Kì Lân về sao?” Biểu tình Địch Đạt Nhĩ thực ngưng trọng.

“Ha hả.” Mộng Bỉ Tư cười dài nói: “Ta chỉ nói thời cơ đón Kì Lân đã tới, chứ không hứa nhất định sẽ thành công, huống chi lần đàm phán này đã có thu hoạch, hôm nay tới đây lui lại tốt lắm.”

***

La Tố tưởng sẽ có một trận đấu ác liệt, chính là cậu cảnh giới hết nửa ngày, liên minh cũng không có ý tứ tiến công, không chỉ vậy, liên minh thậm chí còn rút về tất cả bộ đội.

Lúc dùng huyễn nhãn thú giám thị liên minh, có một chuyện làm La Tố dở khóc dở cười, Tư Lôi Tạp sau khi cậu rời đi thế nhưng lại đi tới bên người Mộng Bỉ Tư, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Tương lai.”

Hóa ra cậu nói cuối cùng của Mộng Bỉ Tư làm Tư Lôi Tạp bất an, cái gì mà ‘những thứ mà cậu kiên trì, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ phát hiện chúng nó cũng không giống như cậu tưởng?’ chẳng lẽ nói một ngày nào đó La Tố sẽ không để ý tới anh nữa, thậm chí còn cho rằng anh không hề quan trọng sao?

Ý thức được chính mình có thể bị vứt bỏ, Tư Lôi Tạp lập tức nghiêm túc truy hỏi vấn đề này, tuy anh không tin những thứ tiên tri, nhưng đôi khi thà tin là có còn hơn không, hơn nữa nếu Mộng Bỉ Tư nhìn thấy tương lai thực không xong, như vậy anh có thể cố gắng làm La Tố thích mình hơn để thay đổi tương lai.

“Ha hả——” Mộng Bỉ Tư rất hiếm khi bị chọc cười, chính là người trẻ tuổi nghiêm túc đến mức làm người ta đau đầu này lại chọc ông bật cười: “Cậu rất để ý sao?”

Tư Lôi Tạp: “…”

Mộng Bỉ Tư: “Có người tựa hồ còn để ý hơn cả cậu, ta nói đúng không? Ước Sắt Tư.”

“Tôi chỉ quan tâm chung thân đại sự của tôn tử thôi.” Ước Sắt Tư bị vạch trần vẫn không đỏ mặt, tim không đập loạn nói.

“Tùy lão.” Mộng Bỉ Tư cúi đầu nhìn chăm chú vào quả cầu thủy tinh trong tay, giống như đang bói toán: “Tương lai hai cậu rất khó khăn.”

Tư Lôi Tạp cả kinh, nhíu mi nói: “Lí do.”

Quả cầu thủy tinh lúc này xuất hiện hình ảnh một thiếu niên tóc ngắn màu xám khoảng 14 tuổi, cao hứng nói chuyện với La Tố, Mộng Bỉ Tư đúng lúc nói: “Đây là đáp án.”

Tình địch? ! Tư Lôi Tạp chăm chú nhìn hình ảnh thiếu niên trong quả cầu thủy tinh, giống như muốn khắc sâu diện mạo người ta vào lòng để tương lai vừa thấy sẽ hung hăng ‘giải quyết’ đối phương ngay lập tức. Ước Sắt Tư cũng dài cổ nhìn, tình toán phái cấp dưới cẩn thận điều tra thiếu niên này. Lúc này ý tưởng Ước Sắt Tư và tôn tử vô cùng nhất trí, có câu nói gì nhỉ? Đào tường là hành vi rất xấu hổ, hơn nữa còn là tường nhà bọn họ, hành vi này quyết không thể tha thứ, phát hiện là phải tiêu diệt ngay!

Trong lúc này nhóm quan lớn liên minh đang mở một cuộc hội nghị ngắn, đại ý là tạm thời rút lui linh tinh.

Toàn quân liên minh rút khỏi bên ngoài Bắc Ngoại Sâm, La Tố cũng không dùng huyễn nhãn thú theo dõi trực tiếp nữa, mà để nó tự hoạt động, phát hiện dị trạng gì mới thông tri cậu.

Nói thực ra, La Tố ít nhiều cũng để ý thân phận thiếu niên trong quả cầu của Mộng Bỉ Tư, với tình huống của cậu bây giờ, xuất hiện bên cạnh chỉ có khế ước thú, chính là nếu khế ước thú biến thành người thì độ tuổi này lại không phù hợp, bởi vì Tiểu Hoàng cùng bọn Đại Ngốc đều là cơ thể trẻ con.

Mặc khác… tên Tư Lôi Tạp kia đang ghen sao? Không biết vì cái gì, tưởng tượng đến biểu tình Tư Lôi Tạp nghiêm túc nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh, tâm tình La Tố lại nhịn không được trở nên tốt lắm.

Thời điểm sắp ngủ, La Tố nhận được tin nhắn Tư Lôi Tạp gửi tới theo lệ, đại ý là nghỉ sớm một chút, mặc khác còn hỏi cậu bên người có thiếu niên nào khoảng 14 tuổi không.

La Tố theo bản năng nhếch khóe miệng, bởi vì biết nam nhân buồn tao kia có thể đang rất lo lắng, vì thế cậu trả lời lại là không có.

Tối đó La Tố lại nằm mơ, trong mơ cậu đang chơi đùa bên hồ cùng thiếu niên 14 tuổi trong quả cầu thủy tinh, đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra một con cự lang, nó dùng đôi ngươi màu xám vô cùng ủy khuất chăm chú nhìn cậu, lại còn dùng tiếng sói tru nói: “Đừng vứt bỏ tôi, tôi sẽ giặt quần áo nấu cơm, tôi còn làm ấm giường!”

La Tố bừng tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, thất thần vài giây, rốt cuộc là giấc mơ quái dị gì đây? La Tố ngồi dậy, bưng kín mặt, chẳng lẽ cậu muốn tìm bất mãn à, cư nhiên hai lần nằm mơ thấy Tư Lôi Tạp, hơn nữa nội dung cư nhiên còn… quỷ dị đến vậy.

Lắc lắc đầu, La Tố bắt đầu công tác một ngày mới, đầu tiên là sắp xếp thức ăn khế ước thú, tiếp theo là huấn luyện trí thông minh khế ước thú. Giữa trưa, La Tố đi tới bên hồ nghỉ ngơi, chính là vừa tới đó cậu liền sửng sốt.

Bên hồ, một thiếu niên tóc ngắn màu xám đang ra sức nghịch nước, bên người thiếu niên vây quanh một đám sói con, Tiểu Hoàng đang ngồi trên vai thiếu niên, hưng phấn thét to bảo thiếu niên dùng nước hất lên người đám lang xung quanh, thiếu niên đáp lại, sau đó ra sức biểu hiện trước mặt người trong lòng.

Bởi vì La Tố tới gần nên thiếu niên cùng đàn sói con lập tức phát hiện, vì thế bọn họ ngừng nghịch nước, chạy tới chỗ La Tố, thiếu niên để trần nửa người trên vẫy vẫy tay với cậu, răng nanh lóe sáng nói: “Chủ nhân, cùng tới chơi đi!”

La Tố lúc này rốt cục lấy lại tinh thần, tuy trong lòng đã đoán được đáp án, bất quá vì để xác nhận, cậu vẫn hỏi: “Cậu là….?”

“Ta là Sicily a! Ta tuấn tú lắm đúng không?” Sicily bật ngón tay cái, lại lộ ra khỏa răng nanh sáng bóng.

“…” La Tố đỡ trán, giờ phút này cậu không chỉ cảm thấy đau đầu mà toàn thân đều bắt đầu đau.

Sự thực chứng minh, thế giới này vĩnh viễn không có bất ngờ nhất, chỉ có bất ngờ hơn.