Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu

Chương 87: Lời mời bất ngờ




Ông nội Tiết mời mọi người tiến vào đại sảnh dùng tiệc. Không gian bên trong được trang trí lộng lẫy với những chùm đèn pha lê treo cao, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa khắp nơi. Bàn tiệc dài trải khăn trắng tinh, những đĩa thức ăn ngon miệng được bày biện cẩn thận, làm tăng thêm không khí trang trọng của buổi tiệc mừng thọ.

Bạch Sênh cùng Tiết Vũ Khiêm tiến vào, được sắp xếp ngồi ở bàn chính cùng với những người quan trọng trong gia tộc Tiết. Ông nội Tiết ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt tươi cười, đầy niềm vui và hạnh phúc.

Giản Ninh, dù không muốn, nhưng cũng phải theo lời mời tiến vào đại sảnh. Cô ta ngồi ở một bàn khác, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía Bạch Sênh, lòng đầy ghen tị. Những kế hoạch của cô ta để thu hút sự chú ý của các công tử thiếu gia đã bị Bạch Sênh phá hỏng. Cô ta càng thêm tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Tiết Vũ Khiêm.

Tiết Vũ Khiêm luôn chú ý đến Bạch Sênh, anh không ngừng hỏi han cô có thoải mái không, có cần gì không. Bạch Sênh cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, lòng cô ấm áp hơn.

Bữa tiệc diễn ra với nhiều màn trình diễn nghệ thuật đặc sắc, những bài phát biểu chúc mừng ông nội Tiết từ các thành viên trong gia tộc và những người bạn thân thiết. Bạch Sênh ngồi im lặng, lắng nghe và quan sát mọi thứ xung quanh.

Một lúc sau, khi mọi người đã dùng bữa xong, ông nội Tiết đứng lên, mọi ánh mắt đều dồn về phía ông. Ông đứng dậy giọng nói vang lên trầm ấm: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham dự buổi tiệc mừng thọ của ta hôm nay. Ta rất hạnh phúc khi có gia đình và bằng hữu thân thiết ở bên cạnh. Đặc biệt, ta muốn cảm ơn Bạch Sênh, người đã tặng ta món quà vô cùng quý giá và ý nghĩa."

Bạch Sênh khẽ cúi đầu khi mọi người nhìn về phía cô, những tràng pháo tay vang lên khắp đại sảnh. Ông nội Tiết tiếp tục: "Món quà này không chỉ có giá trị về mặt vật chất, mà còn là tấm lòng của cháu. Cặp ngọc kỳ lân này tượng trưng cho sự may mắn và thịnh vượng, ta tin rằng nó sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp cho gia tộc chúng ta."

Tiết Vũ Khiêm nhìn Bạch Sênh với ánh mắt đầy tự hào, anh thì thầm vào tai cô: "Em thật sự làm anh ngạc nhiên, Bạch Sênh. Ông nội rất quý trọng món quà của em."

Bạch Sênh cười nhẹ, cảm thấy lòng mình ấm áp hơn khi nghe những lời này. Buổi tiệc tiếp tục với không khí vui vẻ, mọi người đều tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên nhau. Dù có những ánh mắt ghen tị và những lời đàm tiếu, nhưng Bạch Sênh không để chúng ảnh hưởng đến mình.

Sau bữa tiệc, Tiết Vũ Khiêm và Bạch Sênh bước ra vườn, nơi những ngọn đèn lấp lánh tạo nên không gian lãng mạn. Họ đi dạo bên nhau, cảm nhận sự yên bình giữa những tán cây xanh mát.

Tiết Vũ Khiêm dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Bạch Sênh.

"Bạch Sênh, anh muốn cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra"

Bạch Sênh nhìn anh, ánh mắt chân thành.

"Em cũng cảm ơn anh, Vũ Khiêm. Anh luôn ủng hộ và tin tưởng em, điều đó làm em cảm thấy mình có thể vượt qua mọi khó khăn"

Tiết Vũ Khiêm khẽ nắm lấy tay cô, cử chỉ dịu dàng nhưng đầy ý nghĩa.

"Anh hứa sẽ luôn bảo vệ và yêu thương em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách, không để bất cứ điều gì chia cắt chúng ta."

Bạch Sênh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô mỉm cười hạnh phúc. "Em tin anh, Vũ Khiêm. Em cũng sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ rời xa."Giữa không gian yên bình và lãng mạn, họ đứng bên nhau, cùng chia sẻ những lời hứa hẹn và niềm tin vào tương lai.

Họ đang cười đùa về những kỷ niệm đẹp trong quá khứ thì bỗng từ xa, một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc lịch lãm bước tới. Anh ta mỉm cười, với vẻ tự tin và thân thiện:

"Chào cô Bạch, tôi là Nguyễn Hoàng, làm việc tại công ty giải trí Sáng Tạo. Tôi đã xem tin tức về buổi biểu diễn của cô trên mạng và rất ấn tượng. Tôi muốn mời cô hợp tác, đào tạo cô thành nghệ sĩ nổi tiếng. Tôi sẽ là người đại diện cho cô. Ngoài ra, tôi quen biết với nhiều nhiếp ảnh gia nổi tiếng, có thể giúp cô có những bức ảnh tuyệt vời nhất."

Nghe đến nhiếp ảnh gia, mắt Bạch Sênh sáng bừng lên, niềm đam mê trở thành nhiếp ảnh gia đa tài dâng trào trong lòng. Cô hớn hở hỏi, giọng đầy hứng khởi:

"Anh tên là gì?"

"Nguyễn Hoàng" anh ta đáp. Trong ký ức của Bạch Sênh, Nguyễn Hoàng kiếp trước là một nhân vật rất có tiếng trong giới giải trí, nhưng hiện tại lại không có thành tựu nào đáng kể.

Tiết Vũ Khiêm nhìn Bạch Sênh, ánh mắt lo lắng và bất an. Anh lập tức phản đối, giọng nói chắc nịch:

"Không được! Nếu em nổi tiếng rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người thích em hơn."

Bạch Sênh nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay của Tiết Vũ Khiêm, cố gắng trấn an anh:

"Vũ Khiêm, em chỉ muốn trải nghiệm và học hỏi thêm. Trước khi em thi vào Hoa Thành, em muốn thử sức mình. Em sắp vào đại học rồi mà"Nhưng dù cô có năn nỉ thế nào, Tiết Vũ Khiêm vẫn không chịu đồng ý. Anh lắc

đầu, ánh mắt kiên định, không lay chuyển:

"Không, Sênh à. Anh không muốn mất em"

Bạch Sênh cảm thấy thất vọng và tức giận. Cô rút tay lại, giọng lạnh lùng hơn:

"Anh không tin em sao? Em chỉ muốn thử sức mình thôi mà"

Tiết Vũ Khiêm thở dài, nhưng vẫn không thay đổi ý định. Bạch Sênh, trong cơn giận dỗi, chào ông nội rồi bước đi, để lại Tiết Vũ Khiêm đứng đó, lòng đầy lo lắng và bất an. Cô biết mình cần phải làm gì để theo đuổi ước mơ, nhưng càng hiểu anh hơn, cô giận dỗi bỏ đi chỉ vì muốn anh hiểu cô quyết tâm đến cùng cho dù anh có đồng ý hay không.