Tối hôm đó, ánh đèn từ những chiếc đèn lồng treo cao trên cổng chính nhà Tiết gia tỏa sáng rực rỡ, soi sáng con đường lát đá mà Tiết Vũ Khiêm và Bạch Sênh đang bước đi. Vũ Khiêm mặc một bộ vest đen trang trọng, bên cạnh là Bạch Sênh với bộ váy dạ hội màu trắng tinh khôi, cô không giấu nổi vẻ bối rối nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch và cuốn hút.
Cánh cổng lớn mở ra, trước mắt là không gian lộng lẫy của buổi tiệc mừng thọ ông nội Tiết. Nhà Tiết gia là một gia tộc lớn nên ngày mừng thọ có rất nhiều người đến tham dự. Những vị khách đến từ khắp nơi, trang phục sang trọng, lịch thiệp. Họ đứng thành từng nhóm nhỏ, vừa trò chuyện vừa nhấm nháp ly rượu vang, không khí tràn ngập tiếng cười nói.
Khi Bạch Sênh xuất hiện cùng Tiết Vũ Khiêm, không ít ánh mắt đổ dồn về phía họ. Một số người không khỏi bàn tán, có người cho rằng cô và Tiết Vũ Khiêm thật xứng đôi, có người thì thì thầm nói cô đang trèo cao, cho rằng một người có xuất thân bình thường như cô không xứng đáng bước chân vào thế giới xa hoa này.
Bạch Sênh có thể cảm nhận được những ánh mắt dò xét và những lời xì xào xung quanh, nhưng cô vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh. Tiết Vũ Khiêm khẽ siết nhẹ tay cô, trao cho cô một ánh mắt đầy khích lệ. Cô cảm thấy vững tin hơn, bước đi cùng anh đến khu vực trung tâm của buổi tiệc.
Những món quà khách tham dự chuẩn bị đều là những món đắt đỏ có giá trị. Trong đám đông, Giản Ninh xuất hiện, cô mặc một bộ váy dạ hội đỏ rực, nổi bật giữa đám đông. Giản Ninh thay mặt Giản gia đến tham dự buổi tiệc, mục đích chính là để móc nối mối làm ăn giúp cha mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Bạch Sênh, nét mặt cô ta không giấu nổi vẻ không vui. Vốn dĩ lần này tham gia là để tìm cơ hội kết nối với các công tử thiếu gia giàu có, không ngờ lại gặp Bạch Sênh ở đây.
Giản Ninh tiến đến gần khu vực quà tặng, nơi ông nội Tiết đang ngồi trên chiếc ghế lớn, xung quanh là những người thân trong gia đình. Cô ta nở một nụ cười ngọt ngào, trao cho ông nội Tiết một quả đào tiên bằng vàng, lấp lánh dưới ánh đèn. Mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ trước món quà xa xỉ này, tiếng xuýt xoa vang lên không ngớt.
Khi nhìn thấy Bạch Sênh cầm trên tay một chiếc hộp quà nhỏ mà không nói gì, Giản Ninh không bỏ lỡ cơ hội để khiêu khích. Cô ta bước đến gần, giọng nói châm biếm vang lên: “Ô, Bạch Sênh, cô cũng có quà tặng ông nội Tiết sao? Nhìn cái hộp nhỏ xíu kia chắc là món quà đơn giản thôi nhỉ?”
Bạch Sênh không nói gì, chỉ mỉm cười nhạt. Đúng lúc đó, lão gia Tiết tiến đến, trên gương mặt hiền từ là nụ cười ấm áp. “Bạch Sênh, cháu đến rồi à? Ta nghe Vũ Khiêm nhắc nhiều về cháu, rất vui được gặp cháu hôm nay.
Bạch Sênh cúi đầu chào, đưa hộp quà nhỏ cho ông nội Tiết. “Cháu chúc ông nội Tiết luôn mạnh khỏe và trường thọ. Đây là món quà nhỏ cháu chuẩn bị, hy vọng ông sẽ thích.”
Lão gia Tiết nhận lấy hộp quà, mở ra trước sự chứng kiến của mọi người. Khi nắp hộp bật mở, bên trong là một cặp ngọc kỳ lân lấp lánh, màu ngọc tinh khiết phản chiếu ánh sáng tạo nên vẻ đẹp rực rỡ. Tất cả mọi người đều trầm trồ kinh ngạc, không ai ngờ rằng Bạch Sênh lại mang đến một món quà có giá trị đến như vậy.
Giản Ninh đứng cạnh đó, không khỏi sửng sốt. Cô ta cứng họng, không thể thốt lên lời nào. Cặp ngọc kỳ lân này là một món đồ cổ hiếm có, giá trị lên đến hàng chục tỷ đồng, ngay cả những người có tiền cũng chưa chắc mua được.
Ông nội Tiết nhìn Bạch Sênh, ánh mắt ngạc nhiên nhưng đầy cảm kích. “Đây là một món quà vô cùng quý giá, cảm ơn cháu, Bạch Sênh. Làm sao cháu có được món đồ giá trị như thế này?”
Bạch Sênh cười nhẹ, trả lời một cách khiêm tốn: “Cháu có duyên gặp được nó trong một dịp đặc biệt, thấy nó rất hợp để tặng ông nội nên cháu đã mua về. Cháu rất vui vì ông nội thích món quà này.Thực tế, Bạch Sênh đã biết giá trị của cặp ngọc kỳ lân này từ kiếp trước, khi nó được bán đấu giá với giá cao ngất ngưởng. Người bán không hề biết giá trị thực sự của nó, và Bạch Sênh đã phải tìm kiếm rất lâu mới có thể mua được. Tuy nhiên, cô không muốn tiết lộ điều này, chỉ giải thích một cách qua loa.
Mọi người xung quanh không ngừng bàn tán về món quà của Bạch Sênh, ánh mắt họ dành cho cô cũng thay đổi. Không còn những lời xì xào bàn tán về việc cô trèo cao nữa, mà là sự thán phục trước sự tinh tế và tấm lòng của cô.
Giản Ninh không thể chấp nhận được sự thất bại này, cô ta nắm chặt tay, lòng đầy tức giận nhưng không thể làm gì hơn. Tiết Vũ Khiêm nhìn Bạch Sênh với ánh mắt tự hào, anh khẽ thì thầm: “Em thật giỏi, Bạch Sênh. Anh luôn tin em sẽ làm tốt.”
Bạch Sênh nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, biết rằng mình đã vượt qua được thử thách này. Buổi tiệc tiếp tục trong không khí vui vẻ và ấm áp, mọi người dần dần quên đi những lời đàm tiếu ban đầu, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và tán dương dành cho Bạch Sênh.