Sáng sớm Bạch Sênh đã dậy chuẩn bị đến trường như mọi ngày. Lễ trung thu sắp đến, trường tổ chức đêm hội trung thu, các bạn học sinh đều có thể đăng ký tiết mục biểu diễn ai hạng nhất sẽ được phần thưởng giá trị. Tất cả các học sinh nháo nhào chuẩn bị tham gia, cô cũng không ngoại lệ, dự định tham gia hát như lúc trước.
Thời gian cứ như thế trôi qua chẳng mấy chốc đã đến ngày. Dưới ánh đèn lấp lánh của lễ hội trung thu, sân trường rộn ràng tiếng cười nói của học sinh và những gian hàng trò chơi. Đây là dịp đặc biệt mà mọi học sinh đều mong chờ. Bạch Sênh, một cô gái xinh đẹp và tài năng, đang chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình. Không ai biết rằng đằng sau ánh sáng sân khấu đó là cả một âm mưu đầy mưu mô của Lý Lệ.
Lý Lệ, một cô gái thông minh nhưng mưu mô, đã tìm cách để Bạch Sênh trở thành người cùng biểu diễn với học trưởng, Trần Nguyên. Trần Nguyên là một học sinh xuất sắc, đẹp trai, và tài năng về piano. Anh là thần tượng của nhiều nữ sinh trong trường, đặc biệt là Giản Ninh. Sau khi nghe lời xúi giục của Lý Lệ, Giản Ninh quyết định bỏ cơ hội biểu diễn của mình, nhờ cha mình can thiệp để đổi tiết mục của Bạch Sênh và Trần Nguyên thành màn biểu diễn piano.
Lý Lệ: "Giản Ninh, cậu thực sự muốn học trưởng biểu diễn cùng mình sao?"
Giản Ninh: "Lý Lệ, cậu không hiểu sao? Chỉ cần học trưởng biểu diễn cùng mình, mình sẵn sàng làm mọi thứ.
Lý Lệ: "Nếu vậy, cậu hãy nói với cha cậu can thiệp, yêu cầu hiệu trưởng đổi tiết mục của Bạch Sênh và học trưởng thành màn biểu diễn piano. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng hạ bệ Bạch Sênh. Cậu cũng biết học trưởng rất để ý đến cô ta mà đúng không? Nếu không hạ bệ cô ta thì học trưởng làm sao thuộc về cậu được".
Khi biết tiết mục bị thay đổi vào phút chót, Bạch Sênh không thể giấu nổi sự bất ngờ và lo lắng. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, từng suy nghĩ loé lên trong đầu: Liệu cô có thể làm tốt trong một tình huống gấp rút như vậy không?Tuy nhiên, Bạch Sênh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tự tin. Cô không thể để
họ thấy mình hoảng loạn. Đây là cơ hội để cô chứng tỏ bản thân.
"
Mình phải tập trung và làm tốt nhất có thể."
Cô quyết định tìm Trần Nguyên để cùng bàn bạc về tiết mục. Với sự hợp tác và quyết tâm của cả hai, họ đã nhanh chóng thống nhất kế hoạch cho màn biểu diễn.
"Học trưởng, tôi biết đây là sự thay đổi vào phút chót, nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể làm được. Hãy cùng tập trung và làm hết sức mình.
Trần Nguyên: "Tôi tin tưởng vào tài năng của em. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên một màn biểu diễn tuyệt vời."
Tiết mục bắt đầu, khán giả im lặng theo dõi từng động tác của Bạch Sênh và Trần Nguyên. Cả hai bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi khiến họ trông như hai ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm. Tiếng vỗ tay lác đác rồi dần dần tăng lên khi mọi người nhận ra sự đặc biệt của màn biểu diễn này.Trần Nguyên ngồi xuống trước cây đàn piano, tay anh lướt nhẹ qua các phím đàn, tạo nên những âm thanh đầu tiên. Tiếng piano vang lên, nhẹ nhàng và dịu êm như cơn gió mùa thu. Bạch Sênh đứng bên cạnh, lắng nghe từng giai điệu, hòa mình vào âm nhạc. Khi Trần Nguyên chơi những giai điệu đầu tiên, Bạch Sênh bắt đầu cất giọng hát. Tiếng hát của cô trong trẻo, vang vọng khắp sân trường. Sự kết hợp giữa tiếng đàn và giọng hát tạo nên một bức tranh âm nhạc tuyệt vời, cuốn hút mọi ánh nhìn và tâm hồn.Tiết tấu của bài hát dần tăng lên, những nốt nhạc trở nên mạnh mẽ và quyết liệt hơn. Trần Nguyên biểu diễn với tất cả đam mê và kỹ năng của mình. Bạch Sênh, cũng không kém phần xuất sắc, thể hiện giọng hát với những nốt cao đầy nội lực. Cả hai như hòa vào nhau, tạo nên một màn biểu diễn không thể nào quên. Mọi người trong khán giả như bị cuốn vào dòng chảy âm nhạc, từng giai điệu, từng lời ca đều thấm đượm vào trái tim họ.
Học sinh A: "Thật tuyệt vời! Mình chưa từng thấy màn biểu diễn nào xuất sắc như vậy."Học sinh B: "Bạch Sênh và học trưởng Trần Nguyên đúng là một cặp đôi hoàn hảo."
Học sinh C:" Còn nhớ vũ hội giáng sinh năm ngoái, Bạch Sênh cũng có màn biểu diễn hoàn hảo như này. Lần này kết hợp với học trưởng đúng là tiên đồng ngọc nữ mà".
Kết thúc màn biểu diễn, tiếng vỗ tay và reo hò vang lên không ngớt. Bạch Sênh và Trần Nguyên cúi đầu chào khán giả, ánh mắt họ gặp nhau, trao nhau những nụ cười đầy tự hào và sự công nhận.
Tuy nhiên, sự thành công của Bạch Sênh đã làm Lý Lệ và Giản Ninh tức giận đến xì khói.
Ngày hôm sau.
Không còn cách nào khác, Giản Ninh đã đăng bài bôi nhọ Bạch Sênh trên diễn đàn trường, nói rằng cô là trà xanh dụ dỗ học trưởng và cướp vị trí biểu diễn của cô ta. Điều này làm cả trường xôn xao và chỉ trích Bạch Sênh.
Giản Ninh: "Bạch Sênh chỉ là một cô gái giả tạo, trà xanh! Cô ta đã dụ dỗ học trưởng và cướp vị trí biểu diễn của tôi."
Học sinh A: "Thật sao? Mình không ngờ Bạch Sênh lại như vậy."
Học sinh B: "Thật trơ trẽn, tôi còn xem cô ta là nữ thần"
May mắn thay, Trần Nguyên đã ra mặt giải thích. Anh nói rõ rằng anh và Giản Ninh hoàn toàn không có mối quan hệ gì và người anh thích là Bạch Sênh.
Trần Nguyên: "Mọi người, xin hãy lắng nghe tôi. Tôi và Giản Ninh hoàn toàn không có mối quan hệ gì. Người tôi thích là Bạch Sênh."Bạch Sênh: "Học trưởng, cảm ơn anh, nhưng tôi đã có bạn trai rồi"
Đúng lúc đó, Tiết Vũ Khiêm, bạn trai của Bạch Sênh, xuất hiện. Với thế lực của mình, anh đã tạo đủ áp lực để Giản Ninh phải quỳ xuống xin lỗi Bạch Sênh trước mặt mọi người.
Tiết Vũ Khiêm: "Giản Ninh, nếu cô không muốn gia đình mình gặp rắc rối, hãy xin lỗi Bạch Sênh ngay lập tức."
Giản Ninh nhìn thấy người đến là Tiết Vũ Khiêm, cả người run rẩy, không còn cách nào đành quỳ xuống xin lỗi.
"Tôi... tôi xin lỗi Bạch Sênh. Tôi đã sai."
Bạch Sênh nhìn Giản Ninh quỳ gối trước mặt mình, cảm nhận được sự hối hận nửa vời trong lời nói của cô ta. Dù sao, cô cũng là người lớn lòng, không muốn gây thêm rắc rối.
Bạch Sênh: "Giản Ninh, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng hy vọng lần sau cô sẽ suy nghĩ kỹ trước khi hành động"
Giản Ninh nén giận đứng dậy: "Cảm ơn Bạch Sênh. Tôi sẽ không tái phạm nữa."
Dù nói vậy, trong lòng Giản Ninh tràn đầy oán hận. Cô không thể chấp nhận việc Bạch Sênh lại một lần nữa vượt mặt mình và được mọi người tôn trọng. Ánh mắt của cô lấp lánh sự thù hận khi nhìn theo Bạch Sênh bước đi cùng Tiết Vũ Khiêm.
Giản Ninh nghĩ thầm: "Bạch Sênh, đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô."Sau sự việc này, Bạch Sênh trở nên nổi tiếng hơn và được mọi người tôn trọng. Còn Giản Ninh và Lý Lệ, dù bề ngoài có vẻ đã thay đổi cách hành xử của mình, nhưng trong lòng vẫn âm ỉ sự thù hận, chờ đợi cơ hội để trả thù.
Trần Nguyên: "Bạch Sênh, tôi thật sự ngưỡng mộ sự mạnh mẽ và tài năng của em. Chúc em luôn thành công."
Tiết Vũ Khiêm nhìn thấy Trần Nguyên đứng gần cô lòng nổi cơn ghen tiến đến kéo cô vào lòng.
Tiết Vũ Khiêm: "Tiểu Sênh, chúng ta đi thôi buổi tối còn về nhà ông dự tiệc nữa."
Bạch Sênh:"Em biết mà."
Cô trở về cùng anh, trên đường trở về nhìn vẻ mặt ghen đến bốc khói của anh, cô không nhịn được nhăn nhỏ cười khổ.
"Em cười gì vậy? Mặt mày còn nhăn nhó như vậy? Sao?!! Không được nói chuyện với học trưởng nên không vui phải không?"
"Nào có! Em chỉ là hít phải mùi giấm trong xe nè, mùi chua nồng nặc luôn".
"Em..."
"Được rồi. Em xin lỗi mà, cũng tại buổi biểu diễn bị thay đổi nên em mới cùng học trưởng biểu diễn chung tiết mục, em cũng đâu có thích anh ấy, em thích chính là hũ giấm chua đang toả hương ngào ngạt này đây nè".
Cô tiến đến hôn anh một cái rồi nũng nịu giải thích.