Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 87: Lưỡng Bại Câu Thương






Biến cố phát sinh đến quá nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt này, hai tên tu sĩ Kết Đan tầng năm của Xích Viêm tông liền từng tên một trúng một chưởng, Ám Ảnh đường Ảnh Tôn cùng Vô Sinh môn Vô Sinh Ma Tôn đều là Kết Đan tầng bảy, cứng rắn chịu một chưởng của tu sĩ Kết Đan tầng năm của Xích Viêm tông lúc này đã bị trọng thương, miệng mũi chảy máu, từ trêи không trung rơi xuống, nện ở trêи mặt đất, bụi đá bay tán loạn!
Xích Viêm tông tổn hại một tên tu sĩ Kết Đan tầng năm, một gã tu sĩ Kết Đan tầng năm khác đã tứ cố vô thân, đối mặt ba tên tu sĩ Kết Đan vây công, hắn căn bản không có cách nào chống đỡ, chỉ cần mấy hơi thở, liền đã trọng thương lui về, cũng may hắn ứng biến đúng lúc, nhắm lão tổ Kết Đan tầng ba của Vô Sinh môn làm chỗ đột phá, một chưởng đem hắn đẩy lùi, giẫy giụa thoát ly vòng chiến!
Nếu đã ra tay, tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, vì lẽ đó Ảnh Tôn ba người bay nhào ra, cắn chặc tên tu sĩ Kết Đan tầng năm của Xích Viêm tông kia, xu thế muốn tên kia phải ngã xuống tại đây không sai!
Xích Viêm Tử bị Vô Sinh Ma Tôn kiềm chế, không cách nào ra tay giúp đỡ, nhất thời bỗng nhiên biến sắc, gấp hỏa công tâm, phẫn nộ lên tiếng quát to:
“Linh Xà đạo nhân! Ảnh Tôn! Xà Thần tông cùng Ám Ảnh đường lại phải muốn cùng Xích Viêm tông ta làm địch thủ sao? ! ! !”
Kết Đan sáu tầng Linh Xà đạo nhân cười ha hả, mặc đạo bào màu xám đón gió mà động:
“Xích Viêm tông ỷ thế hϊế͙p͙ người, chuyện hôm nay, thật sự là bọn ngươi gieo gió gặt bão!”
Hắn dứt tiếng, bên trong mỏ quặng Thanh Ngọc lại tuôn ra một đại sóng Luyện Thể tu sĩ, qua loa nhìn lại, sợ không ít hơn ba mươi tên, đều là người của Xà Thần tông cùng Ám Ảnh đường!
“Lúc nãy còn bị chèn ép đến không còn sức đánh trả chút nào, liên tục bại lui” Vô Sinh môn tu sĩ có tu sĩ Xà Thần tông cùng Ám Ảnh đường đến cứu viện, thế cuộc trong khoảnh khắc lật ngược, lấy tư thế sóng to gió lớn hung mãnh phản công, tức thời liền có nhiều tên Luyện Thể tu sĩ của Xích Viêm tông bị thương!
“Trốn ở phía sau mọi người” Lương Kinh Phong lúc này cũng thay đổi mặt mũi, dẹp sạch bộ thái đồi bại lúc nãy, phi thân mà ra, hướng một tên tu sĩ Luyện Thể Nhất Cảnh của Xích Viêm tông một chưởng phủ đầu, trực tiếp đem người kia đánh văng óc nứt toác, nổ đầu đột tử!
Xích Viêm Tử thấy tình trạng như vậy, lại có Linh Xà đạo nhân tiếng giễu cợt, nơi nào còn không nhìn ra hôm nay chính là cái bẫy mà Vô Sinh môn hết sức đặt ra!
Lương Kinh Phong người này quả thật giả dối như hồ!
Lương Kinh Phong không mở đường thả mồi, trực tiếp đưa bọn chúng dẫn vào cái bẫy đã thiết lập tốt này! Hắn đầu tiên bỏ qua hơn mười tên tu sĩ trong sương mù trận, dẫn người của Xích Viêm tông vào mỏ quặng Thanh Ngọc, lại bỏ mặc Trúc Cơ tu sĩ ở bên ngoài, hết sức lộ ra kẽ hở, để cho bọn họ thả lỏng cảnh giác, cho rằng đã nắm chắc phần thắng, lão tổ Vô Sinh môn lên trước tiến một bước đi ra, tương tự chính là giả đò đóng kịch, để lòng tự tin của Xích Viêm tông tiếp tục bành trướng thêm, rồi lại ở bước ngoặt “mắt thấy sắp thủ thắng”, sử dụng đòn sát thủ “ép đáy hòm” này!

Đợi đến cuối cùng Linh Xà đạo nhân cùng Ảnh Tôn ra tay, mới thật sự là sát chiêu!
Một khâu chụp một khâu, khó lòng phòng bị!
Người này có cỡ nào ác độc tàn nhẫn lại giỏi về tâm kế đây!
Xích Viêm Tử hầu như tức bể phổi!
Trước mắt Vô Sinh môn cùng Xà Thần tông Ám Ảnh đường liên thủ, nhân số gấp đôi Xích Viêm tông, Xích Viêm Tử mạnh hơn, hai quyền khó địch bốn tay, một mình hắn, vô luận như thế nào cũng không có cách nào đánh hạ mỏ quặng Thanh Ngọc! Nội tâm hắn uất ức cùng phẫn hận muốn khiến hắn phát cuồng, hắn có thể nhẹ nhàng thoát đi, ở đây không có ai có thể lưu lại hắn, nhưng hôm nay hắn mang đến hai tên tu sĩ Kết Đan tầng năm cùng đông đảo tu sĩ Luyện Thể Trúc Cơ cảnh giới, tất cả đều sẽ mai táng tại mảnh mỏ quặng này!
Xích Viêm tông thế tất gặp phải đả kϊƈɦ cực kỳ nặng nề!
Xích Viêm Tử nếu biết vậy đã chẳng làm, nhất thất túc thành thiên cổ hận*, Xích Viêm tông lần này đúng là lòng tham không đủ, tự ăn ác quả rồi!
(*nhất thất túc thành thiên cổ hận: lỡ một bước chân để hận nghìn đời)
Mắt thấy thủ hạ dồn dập bị thương, thỉnh thoảng có người sau khi ngã xuống đất cũng không còn cách nào đứng lên, tâm của Xích Viêm Tử giống như nhỏ máu! Hắn cũng chịu không nổi nữa, tay áo bào vung lên, cực kỳ không cam lòng, lại không thể làm gì khác phẫn nộ quát một tiếng:
“Rút lui!”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Xích Viêm tông lần này, dĩ nhiên toàn quân bị diệt!
“Ha ha ha ha ha! ! ! Hôm nay các ngươi dĩ nhiên đến rồi, một tên nào cũng đừng hòng nghĩ đi! ! !”
Lương Kinh Phong trương cuồng nở nụ cười, hạ lệnh truy kϊƈɦ! Tu sĩ của Vô Sinh môn từ bốn phương tám hướng tụ lại, đem tu sĩ Xích Viêm tông vây nhốt, không có ai có thể từ trong đào tẩu ra!
Xích Viêm Tử phát ra một chưởng, đem Vô Sinh Ma Tôn bức lui, mắt thấy tên tu sĩ Kết Đan tầng năm của Xích Viêm tông kia bị Ảnh Tôn một chưởng trọng thương, tâm hắn đều là bi thương, ngửa mặt lên trời thét dài, tay áo bào đỏ đậm phất mạnh, lấy ra một mặt gương đồng chói lọi, gương đồng một mặt chỉ trời, một mặt hướng đất, kim quang bắn ra bốn phía.

Gương này vừa xuất ra, nhất thời một luồng sóng nhiệt phả vào mặt! Phảng phất như một vòng diệu nhật, bên trong cất giấu một phương Hỏa Hải, có thể Phần Thiên Diệt Địa!
“Diệu Nhật Kính!”
Ảnh Tôn sắc mặt nghiêm nghị, biểu hiện khẽ biến, trầm giọng nói ra.

Diệu Nhật Kính, là một trong thượng phẩm Linh Bảo thế gian ít có, chính là trấn tông pháp bảo của Xích Viêm tông, không ngờ Xích Viêm Tử lần này cất công tới mỏ quặng Thanh Ngọc, lại đem theo Diệu Nhật Kính mang ở trêи người!
Vô sinh Ma Tôn lạnh hừ một tiếng, kiên quyết quát lên:
“Có Diệu Nhật Kính thì làm sao! Thượng phẩm Linh Bảo há có phải là thứ mà một Kết Đan tu sĩ có thể khởi động! Ảnh Tôn, ngươi và ta liên thủ, trước tiên hạ Xích Viêm Tử, đến lúc đó Diệu Nhật Kính tới tay, lại định đoạt vật này, thế nào?”
Ảnh Tôn trầm ngâm trong nháy mắt, giống như đang suy nghĩ lợi hay lỗ, Vô Sinh Ma Tôn mặc dù nói như thế, nhưng sau đó e rằng hơn một nửa là muốn đem vật này độc chiếm, hắn cùng với Vô Sinh Ma Tôn liên thủ cướp đoạt Diệu Nhật Kính, cuối cùng nếu là tiện nghi cho Vô Sinh môn, hắn tất nhiên không cam lòng.

Nhưng trước mắt, hắn cùng với Vô Sinh môn chính là quan hệ minh hữu, Vô Sinh Ma Tôn mời hắn ra tay, hắn nếu như từ chối thì chính là làm trái đạo nghĩa.


Hắn cắn răng, hai mắt híp lại, không biết nghĩ ra cái gì đó, chợt cắn răng gật đầu:
“Được!”
Thấy Vô Sinh Ma Tôn cùng Ảnh Tôn cùng ra tay, muốn cướp giật Diệu Nhật Kính, Xích Viêm Tử một tiếng cười nhạo, tuy rằng chỉ dựa vào sức mạnh của hắn, coi như lấy ra tâm đầu huyết, cũng không cách nào đem uy năng của Diệu Nhật Kính phát huy ra một, hai phần mười; nhưng tại đây, một hai không đủ mười phần sức mạnh này, chính là oai uy của Nguyên Anh!
Hắn ngày hôm nay coi như tu vi hạ xuống căn cơ bị thương, cũng phải khiến Vô Sinh môn ăn chút vị đắng, trả giá thật lớn mới được!
Xích Viêm Tử vung tay lên, chân khí cắt đứt đầu ngón tay, mang theo một chùm sương máu đỏ đậm, máu tươi vẫy lên Diệu Nhật Kính, hắn mở trừng hai mắt, dẫn đốt tinh huyết trong cơ thể, đem sức mạnh bàng bạc lấy tinh huyết làm dẫn, điên cuồng rót vào trong Diệu Nhật Kính.

Vô Sinh Ma Tôn cùng Ảnh Tôn đồng thời ngơ ngác, thiêu đốt tinh huyết, tu vi của Xích Viêm Tử tất nhiên hạ xuống thì không nói gì, e sợ rằng trong trăm năm đều không thể chữa trị căn cơ hư hao, hắn quả thực chính là người điên!
Vô Sinh Ma Tôn cùng Ảnh Tôn vừa tới phụ cận, cái Diệu Nhật Kính kia liền bùng nổ ra tia sáng chói mắt giống như mặt trời, chỗ mặt kính chiếu rọi, tất cả đều không lửa tự cháy, chỉ có mấy hơi thở, chu vi đất đá mấy trăm trượng liền hóa thành một biển lửa!
Tu sĩ rơi vào trong biển lửa, bất luận thuộc phe nào, không phân địch ta, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, tu sĩ Luyện Thể Nhị Cảnh thì còn có thể đánh đổi rất lớn để giữ được tính mạng, Trúc Cơ tu sĩ thì trong nháy mắt, hóa thành một làn bụi tro! Chỉ chốc lát sau, liền có một nửa Trúc Cơ tu sĩ bị đốt chết tươi!
Tê…êêêêêê —
“Lão già điên này! KẺ ĐIÊN!”
Mắt thấy thủ hạ Luyện Thể Trúc Cơ tu sĩ trong nháy mắt liền tổn thất hơn một nửa, Lương Kinh Phong kinh hãi đến biến sắc, tức đến nổ phổi phẫn nộ rít gào!
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra, Xích Viêm Tử càng là không để ý hậu quả như thế, dùng thủ đoạn phát điên như thế suy yếu đi Vô Sinh môn!
Xích Viêm Tử biết chuyện ngày hôm nay không thể làm, ngoại trừ mình hắn, tu sĩ trong tông mà hắn mang đến không người nào có thể chạy thoát được! Vì vậy hắn thẳng thắn lấy ra Diệu Nhật Kính, tự tổn một ngàn, cũng phải đả thương địch thủ tám trăm!
Ánh lửa đỏ đậm xông thẳng vào mặt, Vô Sinh Ma Tôn cùng Ảnh Tôn cũng bị Xích Viêm Tử điên cuồng làm cho phát khϊế͙p͙, không dám tiến lại gần, lấy tâm tính điên cuồng của Xích Viêm Tử, chỉ sợ hắn thà rằng tự bạo, cũng phải kéo mấy người bọn hắn chôn cùng!
Diệu Nhật Kính cho dù tốt, cũng phải có tính mạng mới hưởng được!
Chỉ cần Xích Viêm Tử phá huỷ căn cơ, bọn họ không cần phải bốc lên nguy hiểm này!
Xích Viêm Tử trong miệng phun ra một ngụm nghịch máu, nhìn thảm trạng tại mỏ quặng, cùng Lương Kinh Phong với cái dáng dấp vô cùng đau đớn kia, trong lòng rốt cục xả được cơn giận, xoay cổ tay một cái, đem Diệu Nhật Kính thu hồi, điên điên khùng khùng cười ha hả, cười đến khóe miệng không ngừng chảy máu, ngực chập trùng bất định, nhưng vẻ ngoan lệ trong mắt hắn lại không hề giảm xuống, trừng mắt nhìn chằm chằm Vô Sinh Ma Tôn cùng Ảnh Tôn đang nghỉ chân ở bên ngoài Hỏa Hải, biểu hiện dữ tợn, chữ chữ vang vang:
“Ha ha ha ha! ! ! ! Vô Sinh môn! Ám Ảnh đường! Xà Thần tông! Rất tốt rất tốt! ! Món nợ này, tương lai chúng ta lại tính! !”
Nói xong, hắn phóng người lên, mạnh mẽ phá tan phong tỏa, cướp đường mà đi!
Xích Viêm Tử cho dù trọng thương, nhưng dù sao cũng là tu sĩ Kết Đan tầng tám, không ai có thể ngăn cản!
Mắt thấy Xích Viêm Tử chạy ra khỏi mỏ quặng Thanh Ngọc, Vô Sinh Ma Tôn sắc mặt hơi trầm xuống, trong mắt lập loè sắc âm lệ, cười lạnh nói:
“Xích Viêm tông lần này Nguyên Khí đại thương, muốn trở lại Vô Sinh môn ta tìm phiền phức, quả thực si tâm vọng tưởng!”
Hắn phất ống tay áo một cái, nhìn lướt qua biển lửa dưới chân, những Trúc Cơ tu sĩ kia đã không thể cứu được, chết thì đã chết, có thể để cho Xích Viêm tông bị vết thương nặng như thế, liền coi như đáng giá, đúng là đáng tiếc mấy cái hạt giống tốt mới vào Luyện Thể.

Diệu Nhật Kính bị Xích Viêm Tử mang đi, Hỏa Hải trêи nền đất đá cạn kiệt sức lực, Lương Kinh Phong suất lĩnh một đám Luyện Thể tu sĩ ra sức dập lửa, lại có Kết Đan tu sĩ từ bên cạnh hiệp trợ, sau thời gian nửa nén hương, hỏa thế yếu dần, chậm rãi tắt.


Lương Kinh Phong tỉ mỉ tính toán tổn thất một chút, vì bị Xích Viêm Tử cắn ngược lại một cái, sắc mặt vốn cũng không tốt lần thứ hai đen thêm vài phần, lần mỏ quặng chi tranh này, Trúc Cơ tu sĩ tham dự trong đó, toàn quân cơ bản bị diệt, sống sót chỉ có vẻn vẹn mấy người.

Luyện Thể Nhất Cảnh tu sĩ, Vô Sinh môn tổn hại mười một người, Xà Thần tông cùng Ám Ảnh đường tất cả cũng mất sáu người.

Nhưng trái lại Xích Viêm tông, bọn họ mang đến hơn hai mươi tên Luyện Thể tu sĩ cùng hơn trăm Trúc Cơ tu sĩ đồng dạng tổn hại đã không nói, còn bồi thêm hai cái Kết Đan lão tổ tiến vào nữa!
Cứ việc Vô Sinh môn lần này tổn thất nặng nề, nhưng Lương Kinh Phong cũng không có khổ sở chút nào, có mỏ quặng Thanh Ngọc nơi tay, lo gì tông môn không thịnh thế chứ?
Ngay tại thời khắc tất cả bụi bậm lắng xuống, chợt đột ngột có tiếng vỗ tay từ xa đến gần, sau khi đại hỏa dập tắt trêи đất đá, cảnh vật liền đặc biệt rõ ràng.

Lương Kinh Phong con ngươi co rụt lại, cảnh giác ngẩng đầu nhìn tới, chỉ thấy Lương Huyền Nhạc toàn thân áo trắng chậm rãi xuyên qua dãy loạn thạch cháy đen, một thân một mình, tại khoảng cách cách Lương Kinh Phong trăm thước an toàn dừng bước lại, mím môi nở nụ cười:
“Phụ thân bàn tính thật tinh diệu, tuồng vui này diễn đến thoả đáng, thật quá đặc sắc!”
Lương Huyền Nhạc hiện thân, Lương Kinh Phong sắc mặt chìm xuống, lạnh lùng bình tĩnh mà nói:
“Ngươi quả nhiên không chết.


Cho dù Lương Huyền Nhạc chính là một mình mà đến, nhưng làm phụ thân của Lương Huyền Nhạc, Lương Kinh Phong đối với nàng tất nhiên là có hiểu một chút, biết nàng không sẽ không ngu gì đâm đầu vào chỗ chết, vì lẽ đó hắn không có ngay tại giây khắc đầu tiên ra tay bắt giữ.

Lương Huyền Nhạc nhếch miệng, cười đến ngây thơ trong sáng, nhưng trong mắt lại đông một tầng băng sương lạnh giá:
“Quả nhiên là chưa từng gặp phụ thân nào đối với nữ nhi của chính mình nói chuyện giống như phụ thân a.

”.